Kim Lăng hoảng hốt mang theo linh khuyển rời đi, như là vừa bị đả kích rất lớn. Nguỵ Vô Tiện đang trốn sau lưng Lam Vong Cơ thấy con chó kia đi rồi cũng khí định thần nhàn chắp hai tay sau lưng đi ra, vừa nãy hắn một đường chạy không nghe thấy Lam Tích Vụ nói gì, chỉ thấy tiểu cô nương tích tự như kim này chủ động giúp hắn ngăn cản công kích, thạm chí còn thay hắn đuổi chó đi, liền mìm cười tán dương:

"Hảo, rất tốt! Hàm Quang Quân, tiểu Tích Vụ quả nhiên tuyệt đối anh dũng, trong lúc nguy cấp còn có thể dũng mãnh đấu với chó giữ, một tấm lòng hiệp nghĩa đáng khen, ta tự hổ thẹn không bằng a."

Lam Tích Vụ là lần đầu tiên gặp phải kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, thu kiếm lại nhìn hắn mấy lần. Thấy hết loạn, Lam Y cùng Lam Dung cũng nhào tới bên người Lam Tích Vụ. Lam Y nghĩ đến khuôn mặt của Kim Lăng, nhỏ giọng mở miệng:

"Là Lan Lăng Kim thị Kim Lăng công tử sao? Nghe nói trước giờ Lan Lăng Kim thị ra ngoài đều kéo đàn kéo đống, chỉ có vị Kim Lăng công tử này là thích một mình mang theo một con linh khuyển hay cắn người ra ngoài chạy loạn."

Lam Dung lặng lẽ liếc nhìn Hàm Quang Quân một cái, thấy y dường như không để ý đến cuộc trò chuyện bên này, liền cũng phàn nàn:

"Chính là, con chó kia thật là đáng sợ... Bất quá Tích Vụ, ngươi nói gì với Kim công tử vậy? Vị Kim công tử kia hình như là bị doạ sợ nha."

Lam Tích Vụ bình tĩnh nói: "Ta nói với hắn, chó của hắn doạ kế mẫu của ta."

Lam Y: "..."

Lam Dung: "..."

Trong lúc nhóm tiểu nữ hài đột nhiên trầm mặc thì một tờ giấy bị gió thổi đến, Lam Tích Vụ đưa tay ra bắt lấy, tiện thể nhìn một cái. Chỉ thấy phía trên dùng bút pháp cực kì trừu tượng vẽ một đại hán mặt xanh nanh vàng, bên dưới đề một câu hoành phi: "Di Lăng lão tổ trấn ác đồ". Lại một lần nữa toàn thể trầm mặc a. Im lặng nửa ngày, Lam Tích Vụ mới mở miệng nói:

"Nguyên lai mẫu thân ta lớn lên trông như thế này."

Lam Y: "..."

Lam Dung: "..." . Truyện Việt Nam

Lam Tích Vụ đúng là đối với mẫu thân mình vẫn có ấn tượng mơ hồ, nhưng ấn tượng kia vỏn vẹn chỉ là cái ôm ấm áp mang theo mùi máu tanh, nàng cũng chưa từng hỏi qua phụ thân mình xem dung mạo mẫu thân như thế nào, không nghĩ đến hôm nay lại nhìn thấy. Quả nhiên là thập phần uy hiếp!

Lam Y cùng Lam Dung cũng chưa từng thấy qua dung mạo của Di Lăng lão tổ, đối với các nàng vị kia chính là một nhân vật trong truyền thuyết, lần này thấy được tranh hoạ vị kia liền đều không kìm được len lén liếc Hàm Quang Quân nhan như quan ngọc, thầm nghĩ hoá ra phẩm vị của y là như thế này. Quả không hổ là Hàm Quang Quân!

Một đường đi đến dãy Hành Lộ, Lam Tích Vụ chuẩn bị đi tìm thảo dược mình cần, loại thảo dược này rất phổ biến, nhưng lại không ai biết loại thảo dược này chính là nguyên liệu cơ bản của Giải Độc đan mà Huyền Môn thế gia đều muốn đến đỏ mắt. Phụ thân cùng Mạc Huyền Vũ hình như cũng muốn ở chỗ này thăm dò gì đó, liền đi cùng với các nàng. Lam Tích Vụ miêu tả đơn giản hình dáng của thảo dược kia cho Lam Y cùng Lam Dung biết, đặc biệt dặn dò tuyệt đối không được để bùn đất bám trên sợi rễ của nó rơi xuống.

Nguỵ Vô Tiện hứng thú nhìn Lam Tích Vụ thỉnh thoảng lại ngồi xuống đào đào mấy cây cỏ nhìn thoáng qua vô dụng. Hắn nghe đám tiểu bối của Lam gia nói, Lam gia thế hệ này sinh ra một vị kì tài khinh thế, chín tuổi liền tự mình ngẫm ra Luyện đan thuật, làm cho Lam gia phát dương quang đại. Nguỵ Vô Tiện hắn ngày trước cũng là bị ném ở bãi tha ma mới trời xui đất khiến luyện thành Quỷ đạo, mà nàng chỉ ngồi ngốc ở Vân Thâm Bất Tru Xứ thôi cũng tự mình ngộ ra một loại pháp môn tu luyện khác, thật sự làm hắn hiếu kì. Nghĩ đi nghĩ lại, Nguỵ Vô Tiện không nhẫn được nữa, ba bước hoá hai tiến đến bên cạnh nàng, cười nói:

"Tiểu Tích Vụ, ngươi sẽ luyện những loại đan dược gì?"

Lam Tích Vụ đem một gốc dược thảo bọc lại rồi bỏ vào túi của mình, nghe hắn hỏi liền thấp giọng trả lời:

"Giải Độc đan, Ngọc Cơ tán, Tiểu Hoàn đan, Ác Thực đan"

Nguỵ Vô Tiện liền thấy hứng thú, cười cười:

"Thật là thú vị, tiểu Tích Vụ có thể cho ta mở rộng tầm mắt một chút không?"

Lam Tích Vụ tựa hồ là bị một câu "kế mẫu" trong tín dạ thư* của Lam Y ảnh hưởng sâu sắc, mà trái phải cũng không có hại gì, liền cúi đầu từ trong túi nhỏ của mình đưa cho hắn ba viên đan dược rồi giải thích:

"Không mang Ác Thực đan, nếu ngươi muộn ta liền gọi A Hoàng mang tới."

*tín dạ thư: thư truyền tin ban đêm

Nguỵ Vô Tiện nghĩ hài tử này thật là hào phóng, đang định khen vài câu, lại nghe nàng gọi hai chữ "A Hoàng" liền không nhịn được run rẩy, ngắt lời nàng:

"Khoan đã, tiểu Tích Vụ, ngươi kêu ai mang đến?"

Lam Tích Vụ bình tĩnh nhìn hắn:

"A Hoàng. Chim ta nuôi"

Nguỵ Vô Tiện nói:

"Ngươi đặt tên cho một con chim là A Hoàng?"

Lam Tích Vụ vẻ mặt thản nhiên:

"Có vấn đề gì sao?"

Nhìn vẻ mặt đương nhiên của nàng, Nguỵ Vô Tiện vung tay áo, cam bái hạ phong. Nếu như hài tử này không phải họ Lam, lại còn rõ ràng là đệ tử nội môn của Cô Tô Lam thị, hắn liền hoài nghi Lam Tích Vụ có phải là xuất thân từ Giang gia. A Hoàng? Người bình thường ai lại lấy tên một con chó đặt cho một con chim. Hắn chỉ vừa nghĩ đến chó, một giây sau một tràng sủa loạn từ phía rừng cây xa xa liền truyền đến.

Nghe được âm thanh này, Lam Y cùng Lam Dung lập tức chạy đến bên cạnh Lam Tích Vụ, thuần thục một trái một phải ôm lấy cánh tay nàng. Mà Mạc Huyền Vũ kia cũng không biết từ khi nào đã chạy đến sau lưng Lam Vong Cơ đang bình thản, ôm eo y co thành một cục. Trong chớp mặt thay đổi thái độ nhanh như vậy, Lam Tích Vụ vẫn có chút nghi ngờ, không biết là hắn sợ thật hay sợ giả nữa. Sau đó, ba người bọn Lam Tích vụ vừa nhìn Mạc Huyền Vũ gắt gao ôm chặt eo Hàm Quang Quân vừa hướng con đường gập gềnh mà đi đến một thành luỹ.

"Oa, thật âm trầm..."

Lam Y nhỏ giọng nói, nữ hài tử đối với loại vật này vẫn là có chút sợ hãi. Toà thạch bảo kia không biết bên trong chứa cái gì mà làm con hắc tông linh khuyển của Kim Lăng không cách nào vào được, nhưng Lam Vong Cơ rõ ràng cảm thấy nên đem bọn Lam Tích Vụ ba tiểu cô nương bên người thì an toàn hơn. Kết quả là, Lam Y cùng Lam Dung gắt gai bám lấy cánh tay Lam Tích Vụ, theo sau hai vị đại nhân kia thận trọng tiến vào.

Nhìn Mạc Huyền Vũ kí ở giữa đống quan tài ung dung bình phẩm, Lam Tích Vụ cảm thấy mới lạ, ánh mắt một mực rơi trên người hắn. Lam Y Lam Dung chưa bao giờ thấy Tích Vụ đối với bấy kì ai mà tỏ ra chú ý đến vậy, không biết là nên vì nàng mà vui vui mừng hay nên vì vị Di Lăng lão tổ kia cảm thấy tiếc hận khi nàng nhanh chóng như vậy chấp nhận kế mẫu này.

Lúc sau, Lam Vong Có ở chỗ này vấn linh. Lam Vong Cơ tu vi cao thâm, chỉ một lúc Lam Y Lam Dung liền cảm giác như mình đang trải qua chuyện ma, theo sự việc tiến triền mà không tự chủ được siết chặt cánh tay đang ôm trong lồng ngực, làm Lam Tích Vụ cũng cảm thấy đau. Tự hồ như là tự cứu bản thân, nàng đem cánh tay từ trong ngực bạn mình lôi ra, rút kiếm đi đến bên cạnh Mạc Huyền Vũ, mũi kiếm nhẹ xẹt qua, đem vách tường trước mặt mở ra, nhìn Mạc Huyền Vụ dùng tay đào xuống một đống đất lớn phía sau bức tường, lộ ra khuôn mặt của Kim Lăng. Lam Y cùng Lam Dung sau lưng nàng kiềm chế không hét lên, một giây sau cánh tay của nàng lại bị nắm lấy.

"Nơi này thật đáng sợ..."

Lam Y hận không thể biến thành một bức Di Lăng lão tổ trấn ác đồ, như vậy nàng có thể hoàn toàn trốn sau lưng Lam Tích Vụ.

"Vì cái gì mà Mạc Huyền Vũ kia đào thi cốt động tác lại thuần thục vậy..."

Lam Dung âm thanh có chút run run, như là sắp ngất đến nơi. Nghe vậy Lam Tích Vụ liền nhìn qua, Mạc Huyền Vũ cầm Tị Trần động tác thành thạo đào đào bới bới, chỉ chốc lát liền đào ra một bộ xương hoàn chỉnh.

Thường xuyên đào mộ...

Bảo hộ Nguỵ Vô Tiện...

Không giống Mạc Huyền Vũ...

Kế mẫu ư?

Lam Tích Vụ ngẫm nghĩ từng chữ từng chữ một, bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng đã đoán ra vài phần.

_________////_________

Chương sau tiểu Vụ nhận ra A Tiện nha.

Những đoạn nhìn với con mắt của Tiểu Vụ, mình sẽ gọi A Tiện là Mạc Huyền Vũ. Vì trong mắt Tích Vụ thì A Tiện vẫn đang trong thân xác Mạc Huyền Vũ.

Còn đoạn nhìn dưới con mắt của A Tiện và Lam Trạm thì mình dùng Nguỵ Vô Tiện nha.