– Edit by Link –

Thôi toang, bị anh hiểu lầm rồi.

Tiêu Sắt Sắt nằm trêи giường thầm hối hận vì sự kϊƈɦ động của bản thân.

Gương mặt Bạch Cố Kiềm gần trong gang tấc, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết ửng đỏ giữa cổ anh, hai mắt sáng tỏ như sao, bên trong lóe ra vẻ mừng như điên. Tiêu Sắt Sắt chợt ý thức được con người Bạch Cố Kiềm rất đơn thuần, không ngờ anh lại bị một hành động đột ngột của cô làm qua mắt.

Anh thích và hận đều rất thản nhiên, không hề lo trước lo sau như cô.

Tiêu Sắt Sắt trầm mặc nhớ lại mục đích cuộc trò chuyện vừa rồi của mình và Lư Kỳ, cô khó có thể phủ nhận phần tư tâm trong đó. Cô luôn biết bên Bạch Thơ Ly có hào quang của nhân vật chính và nhiều người yêu thương bảo vệ chị ta, hoàn toàn không cần phải lo chị ta sẽ xảy ra chuyện gì cả. Nhưng Bạch Cố Kiềm lại khác…

Cô không khỏi nhớ tới ác mộng chân thật đến đáng sợ kia.

Nguyên vẹn trở về? Sao mà được chứ!

Cho dù là không nỡ vì A Kiềm của lúc trước, hay là tình cảm phức tạp với Bạch Cố Kiềm của bây giờ thì cô cũng không thể nào ngồi yên mặc kệ anh phải trả giá đắt vì thù hận được. Không khuyên được anh thì Tiêu Sắt Sắt chỉ có thể nghĩ ra một cách là phá hư kế hoạch của anh.

Chỉ cần Bạch Cố Kiềm không đi tới bước này, Bạch Thơ Ly sẽ không thể nào trừng trị anh được.

Suy nghĩ này thật sự ngây thơ và ích kỷ, cô muốn dùng sức của một mình mình làm thay đổi kết cục của Bạch Cố Kiềm, nhưng đối phương lại cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, thậm chí còn không muốn nói về nguyên nhân báo thù cho cô nghe…

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy mình như đi vào ngõ cụt, thất vọng nhìn Bạch Cố Kiềm.

Người sau lâm vào trạng thái vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của cô, trái lại còn bế cô ngồi lên chân.

Anh vô cùng yêu thương sờ lên mặt Tiêu Sắt Sắt: “Năm năm trước ông ngoại thưởng cho anh một khẩu súng lục Browning cũ, khi ấy anh còn tưởng đó là chuyện vui vẻ nhất đời mình, nhưng so với bây giờ thì dường như lúc đó cũng chả là gì.”

Anh cúi đầu, cái trán ấm áp chống lên giữa lông mày Tiêu Sắt Sắt, chóp mũi thẳng tắp cọ nhẹ trêи mặt cô, môi mỏng bật ra một câu cô nghe không hiểu: “Ti amo.”

“Hả?”

“Anh yêu em.”

“…”

Bờ biển mùa đông vẫn đầy nắng chói chang, chỉ có thỉnh thoảng trời sẽ u ám.

Phòng hoa của Tiêu Sắt Sắt đã được dọn dẹp ngay ngắn gọn gàng, hoa non cũng trồng xong nên không cần tốn thời gian trêи đó nữa. Nhưng Tiêu Sắt Sắt vẫn thích chạy lên phòng hoa, cô không biết mình đang trốn tránh cái gì, có lẽ là không thích Bạch Cố Kiềm thân mật, có lẽ là sợ sự ôn nhu của anh, sợ mình hãm sâu vào bùn, cuối cùng không trở về ban đầu được nữa.

Nhưng bất kể là cô xoắn xuýt cỡ nào, Bạch Cố Kiềm vẫn sẽ làm việc theo mục tiêu của anh, cô có thể cảm giác được ban đêm anh ra ngoài biệt thự, hơn nữa thời gian anh ở ngoài cũng ngày một lâu.

Lúc Tiêu Sắt Sắt mất ngủ cũng sẽ mở điện thoại cũ ra nhìn giao diện tin nhắn rồi ngây người một hồi.

Kể từ ngày đó suýt chút bị Bạch Cố Kiềm phát hiện, cô đã không còn trả lời tin nhắn của Lư Kỳ nữa. Hiển nhiên bên kia cho rằng cô xảy ra chuyện nên sau đó cũng liên tục gửi mấy tin nhắn qua.

Chữ “được” kia vẫn không hề gửi đi, màn hình chiếu sáng gương mặt trắng nõn mang vẻ buồn rầu của cô, cuối cùng cô vẫn xóa tin nhắn, tắt máy đi ngủ.

Mọi thứ đêm nay như gió êm biển lặng nhưng Tiêu Sắt Sắt lại mơ hồ có cảm giác ngột ngạt như mưa to sắp tới.

Quả nhiên hai ngày sau Bạch Cố Kiềm tới tìm cô nói chuyện.

Lúc đó Tiêu Sắt Sắt đang ngồi trêи đu dây phơi nắng, ngón tay mảnh khảnh đặt trêи dây đu màu đen lộ ra vẻ mượt mà đáng yêu.

Bạch Cố Kiềm lặng lẽ đi qua, nắm chặt tay cô đặt lên môi hôn một cái.

“Sao lại không đeo nhẫn?”

Anh phát hiện dường như Tiêu Sắt Sắt rất ít đeo nhẫn đính hôn của bọn họ, trái lại thì từ sau tiệc sinh nhật kia, anh vẫn luôn đeo nó trêи tay, cho dù làm việc không tiện cũng không muốn tháo xuống.

Tiêu Sắt Sắt hơi sửng sốt, vội vàng mất tự nhiên rút tay về: “Anh không đi làm chuyện của anh à?”

“Đã chuẩn bị gần xong rồi.”

Bạch Cố Kiềm bình thản ngồi xuống bên cạnh cô, trông cả người rất thả lỏng.

Điều này lại làm trái tim cô siết chặt: “Anh muốn bắt đầu hành động sao?”

“Ừm.”

Bạch Cố Kiềm thấp giọng đáp một câu, đầu dựa lên vai cô, ánh mắt thâm tình khẩn thiết: “Thật sự không muốn rời xa em nhưng mà hết cách rồi, mấy ngày sau anh phải ra ngoài một chuyến, chờ khi trở lại chắc chắn sẽ giải quyết xong chuyện nhà họ Bạch. Đến lúc đó chúng ta có thể đi lại tự do rồi, mấy ngày nay đành để em chịu thiệt một chút.”

Một câu bình thản của anh giống như sét đánh giữa trời quang, Tiêu Sắt Sắt lập tức ngồi thẳng dậy, khẩn trương níu anh lại.

“Anh thật sự phải làm vậy sao? Anh có từng nghĩ lỡ như kế hoạch có sơ hở, bị bọn họ bắt được thì phải làm sao? Bắt cóc phạm pháp là phải ngồi tù đó!”

Âm sắc của cô hơi rung động, Bạch Cố Kiềm dễ dàng cảm giác được sự lo lắng trong đó, thế là anh cười rộ lên.

“Em đang lo cho anh đó hả?”

Đầu ngón tay anh lướt qua gương mặt mềm mại của Tiêu Sắt Sắt, yêu thích không rời: “Đừng sợ, chờ anh trở về nhé?”

Tiêu Sắt Sắt nhíu mày né tránh sự động chạm của anh, trong lòng tuyệt vọng, cô sợ anh không về được nữa thôi…

Cô liếc mắt sang một bên, hít sâu một hơi nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Bạch Thơ Ly nói với em mặc dù cảm tình của hai người không tốt nhưng cũng không có thù sâu hận lớn gì, vì sao anh cứ nhất quyết phải đối đầu với cô ta chứ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì chuyện đời trước thôi sao?”

Đứng ở góc độ của Tiêu Sắt Sắt thì cô thật sự không thể hiểu được, thị phi đúng sai của người đời trước đều do bọn họ trả giá bằng sinh mệnh của mình, vì sao Bạch Cố Kiềm còn phải dùng tương lai của mình để đi lên vết xe đổ đó nữa?

Đời trước tình thân của cô không sâu, lúc vừa sinh ra cũng hận mẹ ruột của mình vì sinh cô ra rồi lại bỏ cô như giày rách, bỏ cô lại nhà bác của mình, cuộc sống còn không có tôn nghiêm bằng một người hầu. Nhưng thời gian dần trôi qua, cô cũng dần quên đi, bởi vì có hận cũng không thể làm cuộc sống của cô tốt hơn. So với việc cố gắng đánh đổi để trả thù khốc liệt thì hiển nhiên bỏ qua quá khứ mới là buông tha cho bản thân mình.

Tiêu Sắt Sắt nhìn Bạch Cố Kiềm, ánh mắt mang theo một tia khẩn thiết, cô hi vọng anh có thể nói ra nguyên nhân thật sự làm anh canh cánh trong lòng.

Bạch Cố Kiềm hiếm khi trầm mặc, con ngươi màu nâu nhạt hơi tối xuống.

“Đúng là anh và cô ta không có thù hận gì, anh chỉ rất ghét con người cô ta mà thôi.”

“Ghét một người là phải bắt cóc người đó à?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.

Bạch Cố Kiềm khẽ lắc đầu, thở dài: “Em không biết đâu, mục tiêu của anh vốn cũng không phải cô ta.”

“Vậy là ai?” Phản ứng của cô hơi trì độn: “Ông nội anh?”

“Ừm.”

Bạch Cố Kiềm thấp giọng xác nhận, ngay khi Tiêu Sắt Sắt cho là mình có thể nghe anh nói thật hết mọi chuyện thì anh lại kề sát bên mặt cô, ôn nhu vỗ gáy cô: “Anh chỉ có thể nói nhiêu đây thôi, miễn cho em lại đi gây rối. Vì sao sáng hôm đó em không để Lư Kỳ báo cảnh sát giúp em?”

“Anh, anh biết ư?”

Tiêu Sắt Sắt mở to mắt, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong phút chốc mà thôi. Hiển nhiên ngay cả cô cũng biết được sự cẩn thận của Bạch Cố Kiềm nên ngay cả điện thoại cũ cũng bị giám sát là chuyện bình thường. Nhưng anh lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra, để cô cho rằng kỹ thuật diễn vụng về của mình đã lừa được anh nhưng lại không biết thật ra anh đã biết hết mọi chuyện.

Cô nhất thời thức giận, không nhịn được đấm vào ngực Bạch Cố Kiềm.

“Anh mới là tên lừa đảo!”

Bạch Cố Kiềm bật cười nắm lấy tay cô đặt bên mặt: “Vâng vâng vâng, anh là tên lừa đảo, A Kiềm của em cũng là một tên lừa đảo.”

Lúc mới nghe câu này còn chưa hiểu được, Tiêu Sắt Sắt nghĩ một hồi mới hiểu ra là anh đang nói bản thân ngu dại lúc trước.

Cô hơi sửng sốt rồi tức giận phản bác: “Lúc trước anh cũng không biết lừa người.”

Bạch Cố Kiềm hừ lạnh, cưng chiều vuốt ve chóp mũi ngạo nghễ của cô: “Em còn hiểu anh hơn cả anh à? Em thật sự cho rằng người bị ngu cũng quên cả bản tính đàn ông hả? Em mới là đồ ngốc bị tên ngốc kia ăn đậu hủ còn nói chuyện giúp nó.”

“…”

Tiêu Sắt Sắt sửng sốt một hồi mới hiểu ý anh là gì, nhớ lại lúc trước hình như là có chút dấu hiệu đó thật. Vì thế cô không khỏi xấu hổ: “Đừng nói nữa.”

Thấy tai cô đã bắt đầu ửng hồng, Bạch Cố Kiềm buồn cười: “Được, không nói nữa.”

“Nhưng mà anh vẫn chưa nói cho em chuyện liên quan tới ông nội anh.”

Tiêu Sắt Sắt cũng không hề dễ dàng bị anh đánh lừa. Anh nói mục tiêu của anh là Bạch Thắng Hoa nhưng vì sao lại phải bắt cóc Bạch Thơ Ly? Điều này khiến cô nghĩ mãi không ra, luôn cảm thấy trong này có liên quan tới một bí mật lớn nào đó.

Thấy cô nghiêm túc, bộ dạng muốn hỏi đến cùng, nụ cười của Bạch Cố Kiềm hơi khựng lại.

Ánh mắt anh lưu chuyển, cuối cùng trở nên nghiêm túc: “Sau này rồi nói được không? Không phải em cũng có bí mật sao?”

Anh chăm chú nhìn cô, chợt chuyển thủ thành công làm cho Tiêu Sắt Sắt bỗng cảm thấy không có chỗ che thân, giống như trong phút chốc đã bị anh nhìn thấu.

Bí mật của cô? Bí mật duy nhất của cô chính là chuyện xuyên qua.

Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn nhưng trực giác nói cho cô biết, chắc chắn Bạch Cố Kiềm sẽ không đoán được loại chuyện thiên mã hành không này. Cô ép mình thản nhiên nhìn vào anh, muốn tìm được gì đó từ trong ánh mắt của Bạch Cố Kiềm.

Cuối cùng, anh cũng chỉ im lặng hai giây rồi nói: “Chờ anh về sẽ nói cho em biết tất cả.”

“…”

Xem ra anh vẫn quyết khăng khăng theo ý mình, trái tim Tiêu Sắt Sắt dần chìm xuống.

Đu dây khẽ lắc lư vang lên tiếng “két két két”, gió nhẹ thoảng qua, hai bóng người cao lớn bị ánh mặt trời kéo dài…

Tiêu Sắt Sắt biết rõ mình đã không thể nào thay đổi suy nghĩ của Bạch Cố Kiềm, có đôi khi cô cũng tự thôi miên mình: Thôi kệ, cứ để anh báo thù đi, dù sao kết cục của cô đã không giống với nguyên chủ nữa, còn về Bạch Cố Kiềm… Anh đã chọn đi con đường này thì ắt phải trả giá đắt vì nó.

Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tiêu Sắt Sắt lại không nhịn được theo dõi động tĩnh của Bạch Cố Kiềm, mặc dù anh nói muốn đi nhưng vẫn ở lại biệt thự vài ngày. Trong mấy ngày này, hành vi không chút khác thường, trái lại còn dính cô hơn cả ngày thường, thời gian ở chung của hai người cũng nhiều hơn.

Ngay khi Tiêu Sắt Sắt cho rằng thời gian sẽ tiếp tục trôi qua như thế thì một buổi sáng nào đó, Bạch Cố Kiềm không thức dậy đúng giờ. Cô cảm thấy không ổn, đi tìm khắp cả biệt thự cũng không thấy bóng dáng anh, lúc đó cô mới biết anh đã thừa dịp đi từ ban đêm rồi.

Sau ngày đầu tiên Bạch Cố Kiềm rời đi, Tiêu Sắt Sắt mới biết biệt thự không có anh quạnh quẽ cỡ nào. Trong lòng cô như chứa một “quả bom hẹn giờ”, làm gì cũng không có sức lực. Giày vò đến gần tối, mặt trời lặn, ánh tà dương phủ kín cả biển xanh, đẹp như đêm thả pháo hoa ở bờ biển. Tiêu Sắt Sắt không nhịn được cảm thấy mũi chua xót, cuối cùng “quả bom hẹn giờ” kia vẫn phát nổ.

Cô mở cửa xông ra lại bị vệ sĩ ở cổng vô tình cản lại.

“Thả tôi ra, tôi có chuyện rất quan trọng phải làm.” Vẻ mặt cô nghiêm nghị.

Mấy vệ sĩ đều bày vẻ mặt từ chối hiểu, giải quyết việc chung: “Mời cô trở về cho, không có sự đồng ý của ông cụ Bạch thì cô không thể tự do ra vào.”

“Các anh còn chả biết khi nào ông cụ Bạch sẽ chết đâu!” Cô tức giận không thôi nhưng không thể làm lại bọn họ.

Thế là cô đành phải chạy về biệt thự, chạy thẳng lên lầu hai lấy điện thoại cũ ra gọi cho Lư Kỳ.

Bên kia bắt máy rất nhanh: “Cô Tiêu.”

“Bác sĩ Lư, anh nghe tôi nói trước đã. Tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, anh có thể dẫn vệ sĩ ngoài cổng đi không? Tôi muốn ra ngoài!”

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lư Kỳ hỏi lại, bởi vì lo lắng nên âm lượng cũng bất giác đề cao vài phần.

“Cái này không nói trước được, phiền anh nhanh chút được không?”

Cô đang vội, dưới lầu chợt truyền tới tiếng gõ cửa nặng nề. Tiêu Sắt Sắt bị dọa sợ, không nhịn được mà nghi ngờ: “Có người gõ cửa, tôi xuống xem thử.”

Hiển nhiên người gõ cửa lúc này không phải là Bạch Cố Kiềm, Tiêu Sắt Sắt cũng không tắt điện thoại, cô vừa nói chuyện với Lư Kỳ vừa đi tới trước cửa.

Trêи màn hình biểu thị là một người đeo kính râm, trong lòng Tiêu Sắt Sắt nao nao.

Lư Kỳ ở bên kia không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Ai gõ cửa thế?”

“Là vệ sĩ ở cổng…”

Không biết vì sao cô luôn có dự cảm bất an, sau khi cầm điện thoại lui về sau cũng không dám lên mở cửa nữa.

Tiếng gõ cửa dần mất kiên nhẫn, chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng giải khóa, bọn họ biết mật mã cửa chính ư? Tiêu Sắt Sắt cảm thấy nguy hiểm, tranh thủ cầu cứu Lư Kỳ vừa chạy về phía ban công tầng dưới cùng.

“Cô Tiêu đừng vội, cô tìm một chỗ an toàn để trốn đi, tôi tới ngay đây.”

Lư Kỳ lo lắng nói, Tiêu Sắt Sắt đã lộn ra ngoài từ hàng rào ban công. Cô vốn định trốn trong bụi hoa sau nhà, nhưng dần nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của mấy người trong nhà, hiển nhiên là bọn họ đang tìm cô.

Không tìm được người trong nhà thì chắc chắn sẽ tìm bên ngoài, chỗ này không phải chỗ tốt để núp lâu. Tim cô đập nhanh hơn, chợt bật dậy thừa thế chạy ra ngoài cửa chính. Nhưng mà đám vệ sĩ kia cũng không ngu, bọn họ đã để lại một người đứng canh trước, thấy cô muốn chạy, gã ta duỗi tay dùng lực bắt cô lại.

“Anh bắt tôi làm gì!” Tiêu Sắt Sắt giãy giụa.

Có lẽ là thấy cô đáng thương lại không có sức kháng cự nên vệ sĩ tốt bụng giải thích: “Ông cụ Bạch dặn dò, chỉ cần Bạch Cố Kiềm mất tích thì phải bắt cô về nhà họ Bạch.”

Đang nói, mấy người khác cũng chạy từ trong biệt thự ra, có người còn trực tiếp lấy dây thừng trói hai tay cô ra sau lưng, chặn miệng Tiêu Sắt Sắt lại, mặc cho cô giãy giụa mà dẫn người lên một chiếc xe con.

Tiêu Sắt Sắt bị đặt ở ghế sau, hai người khác ngồi phía trước, xe con từ từ lăn bánh ra khỏi biệt thự. Bởi vì vừa rồi giãy giụa quá tốn sức nên tay chân Tiêu Sắt Sắt như nhũn ra, ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng, xe lại chợt dừng lại.

Chỉ nghe thấy tài xế xuống xe hùng hổ quát: “Mẹ nó, ai vô đạo đức vứt vỏ dừa giữa đường thế!”

“Có lẽ là du khách chỗ này thôi.” Một người khác lười biếng nói, không biết hắn ta nhìn thấy gì, giọng cũng lập tức cao hơn: “Này, cậu chờ chút, phía sau có người!”

Dường như hắn ta rất khϊế͙p͙ sợ, vội vàng muốn sờ vào túi vũ khí nhưng lại bị người đánh lén, một đôi tay lướt qua cổ hắn ta, hắn ta hừ một tiếng rồi đổ gục ra trước. Tiêu Sắt Sắt nằm sau không hề biết chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa xe bên tai, chẳng mấy chốc cô đã bị một lực lớn ôm ra ngoài.

Đó là năm người đàn ông xa lạ ăn mặc vô cùng thống nhất, nếu không nhờ bọn họ đánh hai tên vệ sĩ bất tỉnh thì cô còn tưởng rằng đây cũng là người của Bạch Thắng Hoa, trong đó có một người còn tháo dây trói giúp cô.

Tiêu Sắt Sắt vẫn chưa hết khϊế͙p͙ sợ, run rẩy hỏi: “Mấy người là ai? Vì sao lại giúp tôi?”

Người đàn ông bình tĩnh đưa cho cô một cái điện thoại và ví tiền: “Là cậu Bạch thuê chúng tôi tới bảo vệ cô. Cô Tiêu mau dùng điện thoại này báo cảnh sát đi, đến cục cảnh rồi thì bọn họ sẽ không dám bắt cóc cô nữa.”

Tiêu Sắt Sắt sửng sốt nhưng cũng không kịp suy nghĩ nữa, tranh thủ hỏi bọn họ: “Bạch Cố Kiềm đâu rồi? Vì sao anh ấy không tự tới đây?”

“Cái này chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ phụ trách an toàn của cô thôi.”

Mấy người đàn ông nói xong rồi rời đi, để lại Tiêu Sắt Sắt đứng nguyên tại chỗ ngẩn người nhìn hai người ngất xỉu. Nhưng cô cũng không dám ở lâu, nhấc chân bủn rủn chạy tới chỗ nhiều người, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.

Nếu Bạch Cố Kiềm đã dự tính được cô sẽ bị Bạch Thắng Hoa bắt cóc thì sao anh không sắp xếp cô tới một chỗ an toàn trước mà còn để cô tự báo cảnh sát chứ? Ngày đó ở trêи đu dây, anh cũng hỏi cô vì sao không để Lư Kỳ báo cảnh sát giúp cô, dường như anh hoàn toàn sẽ không ngăn cản cô.

Chẳng lẽ anh biết thân mình còn lo không xong nên đã sớm sắp xếp xong cho cô rồi ư?

Vậy vì sao anh còn có bộ dạng đã tính toán kỹ lưỡng như thế chứ? Cái tên lừa đảo này!