Linh hồn của Tiêu Sắt Sắt xuyên qua một quyển sảng văn vả mặt của nữ chính.
Cô là vợ chưa cưới của em trai nữ chính, nguyên chủ chê nghèo yêu giàu, hư vinh tự phụ.
Sau khi phát hiện em trai của nữ chính bị đập đầu thành ngốc, cô ấy vừa có lòng tham chiếm lợi từ danh phận vợ chưa cưới, vừa lén lút “vượt tường”.
Sau đó còn muốn bắt tay với gian phu hại chết em trai ngốc của nữ chính, không ngờ bị nữ chính phát hiện ra manh mối, rơi vào kết cục vô cùng thê thảm.
Sau khi Tiêu Sắt Sắt xuyên sách, vì để tránh cho đoạn kịch bản này xảy ra mà cô quyết định đi con đường chân thành, an phận.
Cô cần cù chăm chỉ chăm sóc cho em trai ngốc của nữ chính, thành thành thật thật ngồi vững vị trí phu nhân nhà giàu của cô.
Còn về chuyện yêu hay không yêu thì cô cũng chả để tâm lắm, thấy chồng ngốc còn rất đáng yêu nên cô trực tiếp bỏ qua kết hôn, coi như đang nuôi một đứa con trai là được rồi.
Tiêu Sắt tính toán kĩ lưỡng trong lòng nhưng lại quên mất mình chỉ mới xem một nửa nguyên tác, cô đã bỏ qua kịch bản quan trọng nhất.
Thật ra thì em trai ngốc mới là nhân vật phản diện lớn nhất toàn văn, về sau anh đang khôi phục ký ức và trí lực, tương kế tựu kế giả vờ làm một vật nuôi vô hại, chờ sau khi mọi người buông lỏng cảnh giác thì anh mới lộ ra bộ mặt nham hiểm cố chấp của mình.
Lúc này, Tiêu Sắt Sắt không hề biết mình hãm sâu vào nguy hiểm, cô vuốt mặt đại lão phản diện: “Con trai của mẹ thật là khờ, khờ đến mức đáng yêu.”
Rất lâu sau này…
Đại lão phản diện vuốt mặt cô: “Em gọi ai là con trai?”
Tiêu Sắt Sắt: “QAQ…”