Bạch Cố Kiềm khẽ giật mình, khóe miệng cong lên một độ cong lạnh lẽo.

“A Kiềm, chúng ta về nhà thôi.” Anh chợt lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Em đã nói vậy.”

“…”

Tiêu Sắt Sắt bị anh làm cho nghẹn họng, mắt hạnh mở to, há miệng muốn lý luận nhưng cuối cùng lại nuốt lời xuống: “Tùy anh thôi.”

Lại là câu này…

Bạch Cố Kiềm thật sự không thích ứng được cô thế này, cô như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh, điều này còn làm người ta khó chịu hơn cả trực tiếp nổi giận đánh mắng.

“Thật sự cái gì cũng tùy anh?”

Bạch Cố Kiềm cúi đầu tới gần cô, hơi thở nóng rực phả trêи đỉnh đầu Tiêu Sắt Sắt. Thấy cô hơi co rúm muốn rời đi nhưng anh lại không khỏi cong môi, trong mắt chẳng có chút ý cười nào.

“Em nên nói câu này từ sớm, vậy anh cũng không cần…”

“Không cần cái gì?”

Tiêu Sắt Sắt lập tức tiếp lời hỏi anh, âm sắc mang theo vài phần run rẩy: “Không cần tốn công giả vờ đúng không? Anh thừa nhận rồi à?”

Cuối cùng cô vẫn nói ra vấn đề tích tụ trong lòng mấy ngày nay.

Bạch Cố Kiềm lẳng lặng nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Em biết khi nào?”

“Bây giờ.” Tiêu Sắt Sắt hít sâu một hơi, vành mắt hơi ửng hồng.

Lúc trước cô vẫn không muốn ác ý phỏng đoán Bạch Cố Kiềm là vì muốn chờ một đáp án xác thực từ anh, bây giờ cuối cùng anh cũng thản nhiên thừa nhận, trái tim cô lại càng bế tắc.

Bạch Cố Kiềm là người duy nhất cô ỷ lại trong thế giới này, tiếc là sự tin tưởng của cô lại đổi thấy lời bịa đặt và lừa gạt. Cho dù anh có nỗi niềm khó nói gì thì những hồi ức sớm chiều ở chung ấm áp lúc trước cũng không thể phủ nhận, nó trở thành thứ cười nhạo cô không biết nhìn người.

“Sắt Sắt.”

Bạch Cố Kiềm chợt nắm chặt tay cô, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, giọng điệu cũng ôn nhu lạ thường: “Anh cũng không hề thay đổi, lúc trước là anh, bây giờ cũng là anh. Nếu em thật sự cảm thấy xa lạ thì sẽ không thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy, đúng không?”

Tiêu Sắt Sắt nhếch môi gật đầu, đúng vậy, điều này không thể phủ nhận được. Đúng là cô cảm thấy Bạch Cố Kiềm trước mặt rất thân thuộc, cho dù anh có thay đổi cách nói chuyện hay là thần thái thì vẫn vậy. Nhưng mà điều này không có nghĩa là cô không cảm thấy sợ.

Tâm cơ của anh sâu như vậy, anh có thể ra tay với chị gái và ông nội của mình thì sao có thể hạ thủ lưu tình với một người không có quan hệ như cô chứ?

Tiêu Sắt Sắt không nhịn được lùi về sau, người trước mặt phát hiện racsự khác thường của cô, anh không những không rời đi mà còn từng bước ép sát.

Con ngươi của anh thắt chặt, khó tin hỏi một câu: “Em đang sợ anh?”

Tiêu Sắt Sắt không nói gì, đáp án đã quá rõ ràng.

Đáng châm chọc là đêm hôm đó Bạch Cố Kiềm vừa tỉnh lại còn từng tha hồ tưởng tượng bộ dạng run rẩy của cô sau khi biết được chân tướng, chắc chắn là cảnh đẹp ý vui. Mà bây giờ anh lại không thể thưởng thức nổi, anh chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại như bị thanh đao sắc bén cắt một cái.

“Anh có từng làm gì em chưa? Tại sao em phải sợ anh như vậy?” Bạch Cố Kiềm hỏi, giọng điệu khó nén được tức giận.

Tiêu Sắt Sắt lại nói ra một chủ đề khác: “Có phải anh muốn bắt cóc Bạch Thơ Ly không?”

“Đúng thế thì sao?”

Anh thừa nhận không chút do dự nào, bộ dạng bình thản như chuyện bản thân đang làm không phải là chuyện phạm pháp: “Cô ta quan trọng với em lắm à? Còn quan trọng hơn cả anh?”

“Đây là trọng điểm à?”

Tiêu Sắt Sắt tức giận không thôi: “Nếu anh cảm thấy mình quang minh lỗi lạc thì tại sao còn phải áp đặt thù hận của Bạch Thắng Hoa lên người Bạch Thơ Ly chứ? Hơn nữa anh có biết…”

“Biết cái gì?” Bạch Cố Kiềm lạnh giọng truy vấn.

Anh có biết Bạch Thơ Ly là nữ chính, người đấu với chị ta đều không có kết cục tốt. Tiêu Sắt Sắt thầm bổ sung lời chưa nói xong trong lòng, cô biết một khi mình nói ra, chắc chắn Bạch Cố Kiềm sẽ coi cô là người điên.

Cô im lặng trầm mặc làm cho Bạch Cố Kiềm suy nghĩ lung tung: “Sắt Sắt, lúc trước lừa em là anh sai, sau này anh sẽ đền bù cho em. Nhưng mà xin em đừng để mấy người không liên quan dính vào chuyện của chúng ta được không, thù đó anh vẫn phải báo!”

Tiêu Sắt Sắt mở to mắt: “Anh không sợ tôi đi mật báo à?”

“Em cảm thấy anh sẽ để cho em truyền tin ra ngoài sao?” Bạch Cố Kiềm tự tin cười rộ lên, anh giơ tay vuốt ve mặt cô, lúc sờ đến da thịt mềm mịn lại không nỡ buông tay.

Tiêu Sắt Sắt lại tránh như xà hạt, vội đẩy anh ra, nhưng cô càng tránh thì Bạch Cố Kiềm lại càng càn rỡ.

Cuối cùng, anh thậm chí còn ôm lấy eo cô, ôm người vào lòng, giọng nói trầm thấp lưu luyến bay vào tai cô.

“Em yên tâm, đây chỉ là tạm thời, em chỉ cần chịu uất ức qua khoảng thời gian này thôi, chờ anh giải quyết xong chuyện nhà họ Bạch sẽ trả lại tự do cho em. Không phải em thích ca hát khiêu vũ sao? Anh mở một buổi hòa nhạc cho em nhé? Đừng giận mà, chúng ta hoàn toàn có thể như trước đây.”

Sao Tiêu Sắt Sắt có thể điềm nhiên như không có việc gì giống anh được chứ. Lúc trước cô định vị cho mình là người chăm sóc cậu chủ ngu dại, bây giờ cậu chủ ngu dại đã không còn, thân phận của cô cũng trở nên kỳ quái.

Không phải cô không cảm giác được ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Bạch Cố Kiềm đối với mình, nhưng tình cảm này bắt nguồn từ cái gì? Mới mẻ, ỷ lại hay là anh vẫn đang diễn kịch? Làm vậy vì để cô không làm xáo trộn kế hoạch của anh ư?

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy mình thật sự không nên cuốn vào ân oán của nhà họ Bạch, bọn họ đều là nhân vật chính nổi bật trong sách, mà cô chỉ là một con tốt thí lót đường mà thôi.

Trái tim cô dần chìm xuống, cô chợt bắt đầu sinh ra xúc động muốn rời đi.