Edit by Lá & Beta by Ánh

Trong khoảnh khắc đối diện với Bạch Cố Kiềm, Tiêu Sắt Sắt thậm chí còn cảm thấy anh không phải kẻ ngốc.

Con ngươi của anh đượm một màu nâu nhạt, dưới ánh đèn trông sáng ngời kì lạ. Ánh mắt không trộn lẫn bất kì tình cảm gì, bình tĩnh giống một khối hổ phách tinh khiết, làm cho Tiêu Sắt Sắt có cảm giác không được tự nhiên.

Nếu nói ánh mắt của trợ lý Trương mang cho người ta cảm giác áp bách thì ánh mắt của Bạch Cố Kiềm lại mang tới sự lãnh cảm, dường như coi cô là một đồ vật vô tri vô giác mà đánh giá.

Lượng thông tin quá lớn khiến Tiêu Sắt Sắt không tiêu hóa kịp, Bạch Thơ Ly ở đầu bên kia điện thoại còn đang thúc giục.

“Cô Tiêu, cô làm sao vậy? Sao lại không nói gì nữa?”

Tiêu Sắt Sắt sửng sốt hồi lâu rồi mới lấy lại ý thức, lắp bắp đáp: “Anh, anh Bạch tỉnh lại rồi.”

“Thật vậy sao? Vậy thì thật tốt quá! Ừm… Tôi không làm phí thời gian của cô nữa, chờ A Kiềm hồi phục chút thì tôi sẽ đến thăm em ấy sau.”

“Được, đây là phương thức liên hệ của chị sao? Tôi sẽ kịp thời báo cho chị tình huống của anh Bạch.”

“Đây là điện thoại của trợ lý Lý, còn của tôi là… Cảm ơn cô.”

“Không sao không có gì đâu, rốt cuộc đây là chức trách của tôi mà.”

Tiêu Sắt Sắt ghi nhớ số điện thoại, hai bên nói thêm vài câu rồi mới lịch sự chào tạm biệt.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sắt Sắt thở ra một hơi nặng nề, miễn cưỡng ổn định nỗi lòng của mình, tay cầm điện thoại vẫn không kìm được run rẩy…

Đấy chính là nữ chính, nữ chính vả mặt sảng văn nắm giữ quyền sống còn của cô nha…

Lúc mới xuyên qua còn chưa phát hiện, giờ mới thấy nhân vật và bối cảnh ở đây đều khớp với trong sách, cô không thể không tin.

Cô không phải đơn thuần xuyên không, mà là xuyên đến một quyển sách nữ chính vả mặt sảng văn gọi là《Hào môn đệ nhất danh viện》.

Trong thế giới của Tiêu Sắt Sắt, đây là một bộ tiểu thuyết cực kì hot. Dưới sự dụ dỗ mãnh liệt của bạn cùng phòng cô cũng thử tìm đọc, không ngờ mới đọc được một nửa thì bị tai nạn xe cộ qua đời.

Nhưng cũng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, mặc dù mới chỉ đọc một nửa nhưng Tiêu Sắt Sắt đã thấy trước kết cục của chính mình…

Pháo hôi! Pháo hôi chân chính, là cái loại chưa đến nửa tập đã đóng máy đi về!

Tiêu Sắt Sắt nỗ lực hồi tưởng một chút, miêu tả về nhân vật nguyên chủ này trong nguyên tác thực sự rất ít, thậm chí đến tên họ đầy đủ còn không có, chỉ nhắc tới họ Tiêu, mà nữ chính cũng chỉ gọi em trai cùng cha khác mẹ Bạch Cố Kiềm là A Kiềm.

Cho nên lúc vừa mới xuyên qua, cô thậm chí còn không nghĩ Bạch Cố Kiềm lại là đứa em trai khác mẹ của nữ chính tính tình cổ quái trong cuốn sách kia.

Lại nói tiếp, Bạch Cố Kiềm và Bạch Thơ Ly còn dính líu tới một đoạn ân oán đời trước của nhà họ Bạch. Nói ngắn gọn là, mẹ của Bạch Cố Kiềm tính kế mẹ Bạch Thơ Ly, hơn nữa còn lợi dụng thế lực gia tộc để thành công lên chức. Mẹ của Bạch Thơ Ly uất ức tự sát, cha của Bạch Cố Kiềm cũng bởi vậy mà hậm hực đến chết.

Tuy rằng từ nhỏ Bạch Thơ Ly đã được người nhà cưng chiều nhưng năm lên tám lại bị lạc đường ngoài ý muốn, trải qua bao gian khổ mới trở lại được nhà họ Bạch.

Mà Bạch Cố Kiềm bị mẹ mình tẩy não, cực kỳ chán ghét chị gái này. Vì thế lúc Bạch Thơ Ly trở về quy nhận tổ quy tông, quan hệ giữa hai chị em lâm vào bế tắc.

Sau khi Bạch Cố Kiềm bị tai nạn xe thành kẻ ngốc không bao lâu, nữ chính không so đo hiềm khích trước đây, về nước chăm sóc em trai, thuận tiện danh chính ngôn thuận mà kế thừa sản nghiệp của gia tộc.

Trong lúc này, người qua đường – vị hôn thê của em trai – bỗng tìm đường chết. Trộm vàng bạc thì không nói, lại còn hợp tác với gian phu mưu hại em mình, như vậy nữ chính vai ác sao có thể chịu được? Lập tức tống hai người vào ngục giam.

Vị hôn thê ác độc kia sau này như thế nào nguyên tác không đề cập tới, kẻ ngốc có hồi phục hay không Tiêu Sắt Sắt cũng không biết.

Điều mà lúc này cô biết rõ nhất là: Nếu giờ không chăm sóc Bạch Cố Kiềm cho tốt thì kết cục của nguyên chủ cũng sẽ rơi vào đầu cô.

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy áp lực rất lớn…

Trong bầu không khí yên tĩnh, Bạch Cố Kiềm vẫn nhìn chằm chằm cô một cách vô cảm nhưng để một lúc lâu lại thấy sự kì lạ.

Tiêu Sắt Sắt chỉ gặp được cái nét ngây ngô này ở trêи người trẻ con thôi.

Cô nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó đối phương cũng chớp chớp mắt…

Giống như biết được cái gì, cô sửng sốt nhanh chóng chớp mắt một lần nữa, ngay lập tức Bạch Cố Kiềm đối diện cũng chớp mắt theo…

Hai người giống như đang chơi trò chơi gương phản chiếu, Tiêu Sắt Sắt làm động tác gì, Bạch Cố Kiềm đều sẽ bắt chước.

“Đúng là hơi ngốc…”

Tiêu Sắt Sắt thở nhẹ ra, tuy rằng vẻ mặt Bạch Cố Kiềm vừa nãy không có gì khác biệt nhưng cô không còn chột dạ nữa.

Đại khái là tự tin vì nắm rõ cốt truyện, tuy rằng nguyên chủ đã ngược đãi Bạch Cố Kiềm vài lần nhưng cũng may đối phương là kẻ ngốc, sẽ không mang thù, chỉ cần từ hôm nay trở đi cô dốc lòng chăm sóc, hẳn là sẽ không sợ bị nữ chính trả thù nữa.

Nghĩ tới việc này, Tiêu Sắt Sắt trưng lên nụ cười hoàn mỹ nhất nhìn về phía Bạch Cố Kiềm.

Cất giọng mềm mại hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút cháo không?”

Nói xong liền bưng bát cháo ở mép giường đến cạnh, còn chưa đến gần thì đối phương đã vèo một cái rúc vào trong chăn như đang trốn quái vật, cũng may bác sĩ đã gỡ châm truyền dịch xuống không thì lại phải gọi xe cứu thương luôn rồi…

Tiêu Sắt Sắt ngẩn người, tình tiết chim non đâu rồi, chẳng lẽ xỉu một cái là không nhận người nữa?

Nhưng mà nghĩ lại thì hình như trong khoảng thời gian nguyên chủ ở chung với Bạch Cố Kiềm không giao lưu gì hết, trừ việc Bạch Cố Kiềm nguyện ý ăn cơm cô làm, thời gian khác đều tránh ở trong phòng, có vẻ rất sợ việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Khó trách Bạch Thơ Ly lại oán trách Lăng Chiêm, nam chính chính là thạc sĩ tâm lý học, chắc chắn Bạch Thơ Ly đã không ít lần hỏi anh ta về bệnh tình của em trai mình.

Tiêu Sắt Sắt đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bạch Cố Kiềm đang rúc trong chăn cũng không nhúc nhích, cô bất đắc dĩ duỗi tay chọc chọc anh ta.

“Rúc ở bên trong không buồn sao? Ra ngoài hít thở không khí đi, tôi sẽ không ăn thịt anh đâu.”

Nói xong cô lại cảm thấy không đúng, sao lại bản thân mình cứ như bà lão cầm quả táo độc muốn mưu sát công chúa Bạch Tuyết thế này…

Nhưng mà “Công chúa điện hạ” không bị mắc lừa, vẫn rúc trong chăn như cũ, bất động như núi.

“Anh không muốn thấy tôi? Được rồi, tôi đặt chén cháo ở trêи ngăn tủ này, nhớ uống khi còn nóng.”

Tiêu Sắt Sắt đã lấy ra một trăm hai mươi điểm kiên nhẫn của mình, cũng may Bạch Cố Kiềm vẫn có năng lực tự chủ của trẻ em chưa đến tuổi đi học, không cần cô đút ăn như người mẹ.

Để chén ở đó, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, vẫn không yên tâm mà dán tai trêи cửa nghe một lát. Không nghe thấy động tĩnh bên trong nhưng bụng cô thì đang kêu lên.

“Ui…” Tiêu Sắt Sắt đau khổ che đi cái bụng rỗng: “Trước tiên giải quyết vấn đề ấm no của bản thân đã.”

Đồ dùng hàng ngày trong biệt thự rất sung túc, rau dưa trái cây đều có chuyên gia chọn mua, Tiêu Sắt Sắt tự nấu cho mình một bữa tối đơn giản. Đến khi cô dọn dẹp đồ làm bếp xong, sắc trời bên ngoài đã đen. Gió biển ban đêm thổi vào, toàn bộ biệt thự đều tràn ngập mùi hương nước biển nhàn nhạt.

Vừa đến buổi tối, thời tiết ở bờ biển rất lạnh, Tiêu Sắt Sắt hơi sợ hãi sự quạnh quẽ này, mở toàn bộ đèn tường trong phòng khách ra, sửng sốt trong chốc lát lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn nhìn về các góc trêи trần nhà.

Trong ký ức của nguyên chủ, trợ lý Trương biết hết các lối đi trong nhà, cứ như đã nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả đồ vật trong phòng, ngoại trừ thiết bị theo dõi, cô không thể nghĩ ra có cách gì khác.

Nhưng trong phòng này lại không có camera giám sát, chẳng lẽ là lỗ kim*?

*Pinhole camera (tạm dịch: máy ảnh lỗ kim) là một thiết bị chụp ảnh đơn giản không có ống kính, thay vào đó, một lỗ kim với một khẩu độ nhỏ duy nhất – chính là nơi tiếp nhận hình ảnh – được tạo ra trêи một mặt của hộp kín.

Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Tiêu Sắt Sắt không còn tự nhiên được nữa.

Cô thật sự không hiểu được cách làm của người nhà họ Bạch. Nếu đã biết nguyên chủ thường xuyên không thực hiện chức trách, vì sao phải chờ tới lúc Bạch Cố Kiềm đói đến ngất xỉu mới đến cảnh cáo cô? Bọn họ không lo lắng về an nguy của Bạch Cố Kiềm sao…

Chẳng lẽ là bởi vì ông nội của Bạch Cố Kiềm rất không thích đứa cháu trai này cho nên không để bụng đến sống chết của anh ta?

Tiêu Sắt Sắt buồn bực mà sờ sờ cằm, lúc đọc sách cô chỉ chú ý đến cốt truyện chính mà không dùng não suy nghĩ nhiều, giờ mới nhận ra đây là điểm đáng ngờ lớn.

Đáng tiếc bây giờ cũng không có cơ hội đọc nốt nguyên tác nữa, bàn tay vàng duy nhất cũng biến thành râu ria.

Tiêu Sắt Sắt thở dài, bỗng nhiên nhớ tới Bạch Cố Kiềm trêи lầu, cũng không biết anh có ngoan ngoãn uống cháo hay không. Mới vừa quay người chuẩn bị đi lên thì lại bất ngờ đụng phải một bức tường thịt, cô sợ tới mức thở nhẹ một tiếng rồi lùi về sau, thiếu chút nữa là đâm phải đèn dưới đất…

“Anh, anh Bạch, sao anh lại xuống tầng thế…” Còn không tạo ra âm thanh nào, buổi tối thế này cũng hơi bị dọa người…

Tiêu Sắt Sắt vẫn còn chưa tiêu bớt nỗi khϊế͙p͙ sợ, trừng mắt nhìn Bạch Cố Kiềm đối diện.

Người kia vẫn trưng biểu cảm như cũ, tròng mắt nâu nhạt yên lặng nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Tiêu Sắt Sắt nuốt nước miếng.

Bạch Cố Kiềm nằm và Bạch Cố Kiềm đứng hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau. Lúc đứng anh mang ưu thế thân về chiều cao, có thể nhìn ra ít nhất cũng phải một mét tám mươi sáu. Dù chỉ đứng một chỗ cũng cho người ta cảm giác áp bách.

Nhìn từ góc độ của Tiêu Sắt Sắt vừa khéo có thể thấy khuôn mặt sâu xa tinh tế và chiếc cằm nhọn của anh. Nếu không phải vì thần thái chất phác thì hoàn toàn không thể nghĩ được anh lại là một người không có đức hạnh và năng lực.

Quả nhiên đọc sách và nhìn người thật sẽ có khác biệt. Lúc cô xem nguyên tác tự bổ não Bạch Cố Kiềm là một thiếu niên suy nhược tối tăm, tuyệt đối không thể có được loại khí chất xâm lược này. Tất cả cho người ta một cảm giác người thật cách xa ngàn dặm với ảo giác.

Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, ánh mắt của Bạch Cố Kiềm lại nhìn về phía sau cô.

“…”

Chân dài bước một bước, vòng qua cô rồi đi thẳng đến phòng bếp.

Lúc này Tiêu Sắt Sắt mới phát hiện trong tay anh cầm một cái chén không, sau đó phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy…

Bạch Cố Kiềm tự mình rửa chén?!

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, cùng lúc đó trong đầu nhanh chóng hiện lên ký ức về chuyện này.

“Thằng ngốc, chờ lát nữa ăn xong rồi mày tự đi mà dọn dẹp sạch sẽ chỗ này!”

“…”

“Đang nói chuyện với mày đấy! Mày câm hả?”

“…”

“Dù sao hôm nay mày vẫn cần phải rửa chén, bằng không không cho mày ăn cơm nữa.”

Đôi tay mảnh khảnh đoạt lấy chén trong tay của Bạch Cố Kiềm, người kia ngẩng đầu nhìn đáng thương vô cùng, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy vô tội.

“Thật, biến, thái…”

Tiêu Sắt Sắt bị hồi ức kia làm tức giận đến nỗi nghẹn lòng, không kìm được mà phỉ nhổ nguyên chủ. Cái đồ nữ phụ ác độc không có tâm! Bắt nạt Bạch Cố Kiềm thành như vậy, nếu như bị Bạch Thơ Ly nhìn thấy, sẽ đau lòng đến thế nào…

Vấn đề là cô ta tìm đường chết thì thôi, người cõng nồi lại là mình…

Nghĩ đến đây Tiêu Sắt Sắt nhịn không nổi liền chạy nhanh đến cửa phòng bếp.

Thấy Bạch Cố Kiềm bên trong đã rửa sạch chén, vẻ mặt nghiêm túc cầm giẻ lau lau kệ bếp, động tác thuần thục đến nỗi làm người khác đau lòng.

“Bạch… ừm, A Kiềm…” Tiêu Sắt Sắt quyết định tiếp tục dùng xưng hô của nữ chính với anh, không có gì lạ lẫm: “Để tôi lau cho, về sau anh không cần làm việc, giao cho tôi là được rồi.”

Nhưng mà Bạch Cố Kiềm tựa như không nghe được lời cô nói, đắm chìm ở thế giới của chính mình. Chắc là trước khi xảy ra tai nạn cũng là một người ở sạch, một chút bọt nước trêи kệ cũng không để lại, lau đến sạch bóng mới thôi.

Lau xong còn không quên gấp giẻ lau vuông vắn, hình như là do dính nước lạnh nên mu bàn tay anh tái nhợt, đầu ngón tay đỏ bừng. Nhưng bởi vì đốt ngón tay thon dài sạch sẽ nên nhìn trông hơi vui mắt.

Nhưng Tiêu Sắt Sắt không có tâm trạng thưởng thức, mong muốn sống sót làm cô bước lên phía trước, lời lẽ đanh thép: “Để tôi!”

Sau đó cướp lấy giẻ lau trong tay Bạch Cố Kiềm, thay thế công việc của anh…

Có lẽ là vì nghĩ động tác của mình nhanh thì Bạch Cố Kiềm sẽ không thể giật lại được, Tiêu Sắt Sắt dùng tốc độ tay nhanh nhất trong cuộc đời cô lau sạch sẽ phòng bếp.

Quay đầu lại thì phát hiện Bạch Cố Kiềm vẫn còn đứng tại chỗ.

Tiêu Sắt Sắt nhìn anh, đắc ý cười: “Anh xem đi, tôi làm rất nhanh, về sau anh không cần làm việc nhà, tôi có thể…”

Cô nói được một nửa lại phát hiện biểu cảm ngây ngô của đối phương xuất hiện sự tan vỡ, môi mỏng hơi động, có vẻ muốn nói cái gì. Ngay sau đó, bằng mắt thường có thể thấy cặp mắt đẹp kia đỏ lên….

“… Này, anh đừng khóc mà.” Thái độ khác thường này làm Tiêu Sắt Sắt choáng váng.

Nhưng Bạch Cố Kiềm cũng không rớt nước mắt thật, chỉ là gương mặt tái nhợt kia bỗng chậm rãi chuyển hồng, sau đó là biểu cảm uất ức và phẫn nộ.

Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, duỗi tay hung hăng đẩy Tiêu Sắt Sắt ra, gầm nhẹ một tiếng: “Tôi muốn ăn cơm!”

Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, Tiêu Sắt Sắt không ngờ là bị đầy ngã, người đụng vào cửa rắn chắc, đau đến nỗi cô phải hít ngược một hơi khí lạnh, suýt chút nữa thì miệng phun mùi máu.

Anh muốn ăn thì ăn! Đẩy tôi làm gì!

Còn không chờ cô phản ứng lại, Bạch Cố Kiềm dùng tốc độ sét đánh không kịp mà bưng tay cầm chén cháo còn dư chạy ra ngoài…

Tiêu Sắt Sắt: “…”

Ha ha, còn học được kiểu “Cuốn khoản tư trốn”* sao?

*Cuốn khoản tư trốn: Đại khái là cuốn gói chạy trốn.