Tống Ngọc Tịch từ chỗ Cam ma ma lấy được năm vạn lượng bạc mà Tống Dật cho nàng, để vào tiểu kim khố [1] của mình.

[1] kim khố: kho tiền, kho vàng

Ngày hôm sau, dựa theo ước định với Mẫn Lam, Tống Ngọc Tịch đã sớm đến trà lâu Thuận Thái. Mẫn Lam cầm theo một chồng sách nhỏ lấy từ phòng giám sát thủy vận của mình, phía trên ghi lại tất cả các đầu mục hàng hóa vận chuyển giữa nam bắc. Tống Ngọc Tịch cầm lấy sổ sách, bắt đầu xem, còn Mẫn Lam ngồi bên ăn điểm tâm uống trà.

"Ngươi định vận chuyển cái gì? Đã tính toán kỹ chưa."

Tống Ngọc Tịch cúi đầu xem sổ sách, cầm lấy chén trà uống một ngụm, rồi nói: "Ta tính xem có vận chuyện được mấy đồ chơi nhỏ của dị vực [2] không."

[2] dị vực: nước khác

Mẫn Lam khó hiểu: "Đồ chơi nhỏ của dị vực? Thứ gì vậy! Ngươi đó, người làm mấy thứ chưa chắc làm cái gì! Mấy thứ như tơ lụa, lá trà, hoa quả, còn bao nhiêu thứ nữa, đều là những thứ dễ bán ở kinh thành, ngươi cũng phải cân nhắc nguồn tiêu thụ nữa."

Nhưng Tống Ngọc Tịch chỉ cười không nói.

Chưa dỡ bỏ lệnh cấm đường biển, nên mấy thứ đồ vật của dị vực vẫn chưa được biết đến, cho nên mọi người không biết rằng, những thứ đồ vật mới lạ này sau khi đến kinh thành được bao nhiêu ưa chuộng. Tống Ngọc Tịch hai mắt sáng rực, vì rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy thứ mình muốn tìm, đưa tay chỉ vào con thuyền mang tên "Hoài Đông" nói:

"Thuyền này xuất phát từ Lục Cảnh, đi lộ tuyến từ Hoài Hải [3] đến Hương Giang [4] phải không."

[3] Hoài Hải: bao gồm phía bắc sông Hoài, lấy Từ Châu làm trung tâm và vùng Hải Châu, Trung Quốc

[4] Hương Giang: tên gọi khác của Hồng Kông

Mẫn Lam nghiêng người nhìn qua, rồi nói: "Ta không biết, bên trên viết như nào thì đúng là thế đó đó. Thế nhưng dựa theo số thuyền ghi trên đó thì có vẻ không nhiều lắm. Chỉ có mỗi hai chuyến, một năm thì có nửa năm neo tại bến rồi, huống chi thuyền này cũng không phải thuyền nhỏ. Ngươi chưa từng làm ăn, không hiểu những thứ này, thuyền phải chọn thuyền có nhiều chuyến, thì mới thể hiện rõ thuyền đó vận chuyện hàng hóa bán chạy, được nhiều người biết đến, nhưng nhìn tàu này, cũng không biết vận chuyến cái gì nữa?"

Tống Ngọc Tịch cong môi cười, nói: "Ngươi đừng quản ta vận chuyển cái gì, trước đây ta có nghe nói thủy vận cũng có chuyện tiếp cận thương nhân âm thầm làm giao dịch mua bán đội thuyền. Tóm lại, ta chính là muốn mua thuyền, đi đường thủy của quan phủ, toàn bộ thủ tục dựa theo yêu cầu của quan phủ mà xử lý."

Mẫn Lam gật đầu: "Đúng là chuyện này, ngươi muốn mua thuyền hay vẫn là thuê thuyền? Để vận chuyển hàng sao? Mua thuyền giá quá cao, mà có thuê thuyền thì cũng đừng thuê thuyền như vậy. Ngươi nhìn lại thuyền này đi, trọng tải lớn, niên đại cũng đã lâu, không tiện dùng, vận chuyển toàn là một ít sỏi đá, toàn sỏi đá không đáng tiền, loại thuyền này ngươi muốn làm cái gì chứ! Nếu ngươi thật muốn thuê thuyền, ta giới thiệu cho ngươi mấy chiếc, đều là thuyền tốt đi Giang Nam cảnh đẹp, trên thuyền đều vận chuyển nhưng hàng hóa mà kinh thành yêu thích, rất nhiều người đều dùng những thuyền này để vận chuyển hàng hóa đấy. Nếu ngươi muốn làm lớn, có thể thuê cả con thuyền trong vòng nửa năm hoặc một năm chỉ chuyên vận chuyển hàng của ngươi, còn nếu ngươi chỉ muốn làm thử thì có thể vận chuyển cùng với những người khác, cái này ta có kinh nghiệm..."

Tống Ngọc Tịch thu dọn sổ sách, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vuốt ve mấy chữ "Hoài Đông Hào [5]", khóe miệng lộ ra một nụ cười. Ba chữ này, trong tương lai ba năm về sau, quả thực sẽ là cách nói khác của đấu vàng [6]. Sau khi dỡ lệnh cấm biến, Hoài Đông có thể khởi hành từ Hoài Hải, đi về phía Tây Nam, đi qua Đông Hải, ngập tràn đồ quý, xuyên qua Nam Hải của Mã Lục Giáp [7], đi thẳng ra đại dương. Khi đó, sẽ có thương nhân vận chuyển những thứ đồ đạc của dị vực từ bên ngoài biển đổi lấy đồ mà quốc gia của mình không có vận chuyển về nước họ, đây cũng sẽ trở thành một khoản. Dù sao bất kể là đồ vật gì, chỉ cần bắt đầu được lưu thông thì tài phú do nó mang lại chính là vô tận. Nhưng hiện giờ, thuyền Hoài Đông còn chưa có xông ra ngoài, nên cũng chỉ có thể vận chuyển một ít đồ đạc không đáng tiền trong lục địa.

[5] Hào: Ở đây nghĩa tên, danh hào. Hoài Đông Hào nghĩa là tên là Hoài Đông

[6] đấu: cái đấu, vật dụng dùng để đo lường

[7] Mã Lục Giáp: Malacca

Nàng cười cười với Mẫn Lâm, nói: "Không phải thuê, mà là mua."

Mẫn Lam kinh hãi: "Ngươi muốn mua thuyền? Ngươi muốn mua một chiếc thuyền như vậy sao? Có phải ngươi cảm thấy chiếc thuyền này không được ưa chuộng mà cho rằng giá nó rẻ? Không phải như vậy đâu, thuyển của quan phủ, bất kể vận chuyển cái gì, thì giá cả đều đắt như nhau."

"Ta biết là quý giá, cho nên ngươi giúp ta hỏi một chút là bao nhiêu tiền." Tống Ngọc Tịch trả lại sổ sách cho Mẫn Lam, kiên trì nói.

Mẫn Lam nhìn đống sổ sách, mà cảm thấy Tống Ngọc Tịch thực sự là điên rồi. Nàng nói: "Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi đấy, thuyển của quan phủ, giá cả cũng không thấp hơn hai ba lượng đâu. Nếu ngươi mua thuyền của dân chúng thì ước chừng khoảng một vạn lượng, không đáng phải mua thuyền của quan phủ."

Tống Ngọc Tịch không nói gì mà chỉ nhìn Mẫn Lam. Mẫn Lam bị nàng nhìn thì thở dài nói: "Được rồi, được rồi. Nếu như ngươi kiên trì muốn mua, ta quay về giúp ngươi hỏi là được."

"Ta biết ngươi tốt với ta, thế nhưng, như ta đã nói với ngươi, thuyền của thủy vận sau này phần lớn cũng sẽ bán đi. Ai có tiền liền mua. Ngươi không nghĩ rằng chiếc thuyền mà ngươi chia sẻ với người khác đã được người khác mua sao? Có khi sớm đã được bán đi rồi."

Mẫn Lam trên mặt đầy vẻ hoài nghi, nói: "Ngươi nói cứ như thật vậy. Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, mà còn không nói như vậy, ngươi tiểu nha đầu thì biết cái gì chứ!"

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, rồi từng người về nhà.

Qua hai ngày, Mẫn Lam hỏi giá cả, thuyền Hoài Đông có thể bán đi, giá là hai vạn năm ngàn lượng, đưa một lần cho tào vận quan [8]. Tống Ngọc Tịch không chút suy nghĩ, chuẩn bị tiền thật tốt, đi theo Mẫn Lam đến nha môn thủy vận ký khế ước, lấy được công văn thông hành của thuyền, toàn bộ thủ tục hoàn tất, từ nay về sau nàng chính là chủ nhân của Hoài Đông Hào. Mặc dù bây giờ chưa có nhiều công dụng, nhưng hai năm về sau, liền có thấy được thành quả.

Thoáng cái tiền đã dùng hơn phân nửa, nhưng trong mắt người ngoài, thì sự tình gì cũng chưa hoàn thành. Tống Ngọc Tịch cũng không vội, tiếp tục để Lâm Phàn tìm cửa hàng trên phố Trường An. Qua vài ngày, nàng giả nam trang, đi qua mọi phố lớn góc nhỏ trên kinh thành, cuối cùng cảm thấy vô cùng hứng thú với một gian hàng nằm trong ngõ cụt.

Lục Hoàn cùng Lâm Phàn là theo chân nàng mà tới. Lục Hoàn là người thiếu kiên nhẫn, nhìn gian hàng đã cảm thấy không hề hài lòng, nên nói với Tống Ngọc Tịch: "Tiểu thư, người không phải muốn tìm một cửa hiệu tốt trên phố Trường An sao? Cửa hàng này nằm ở khúc rẽ, phía trước là ngõ cụt, mặc dù rẻ nhưng chúng ta có thể bán gì ở nơi đây chứ!"

"Nơi này thật lớn, trên dưới có ba tầng, tay nghề xây cũng tốt nữa!"

Tống Ngọc Tịch nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nam tử răng vàng của thương hội vừa nghe thấy lời này của Tống Ngọc Tịch thì lập tức mặt mày hởn hở: "Tiểu công tử đúng là có mắt nhìn, nơi này vốn là tòa nhà của quan nhân, nhìn bên ngoài thì xây theo kiểu dáng nhà thủy tạ ở trong phủ, lúc kiến tạo, dùng vật liệu đều là hàng nhất đẳng, chắc chắn lại đẹp. Tòa nhà của vị quan nhân này sau khi bán đi, cũng qua tay mấy người, nhưng họ cũng không nỡ phá vỡ tòa lầu này. Về sau con đường ở cửa trước thông với phố Trường An, thì cuối cùng cũng có một người phá hết sân nhỏ ở phía trước, xây thành cửa hàng, chia tòa nhà ra thành nhiều dãy, chiếm luôn hai góc phố, vị trí tốt, chỉ là ít người qua lại. Thế nhưng, nhìn công tử đây thì chính là người đọc sách, nếu muốn làm thư phòng, hay bán tranh chữ, thì cũng thanh tịnh."

Lục Hoàn không khách khí, bĩu môi nói: "Đúng là thanh tịnh, đến cả khách nhân cũng thanh tịnh luôn đấy, còn muốn làm buôn bán gì nữa?"

Tiểu nhị thương hội cười cười nói: "Tiểu tử này nói gì vậy. Chỗ tốt của nơi này sao ngươi có thể nhìn ra chứ, phải hỏi công tử đây. Công tử nhìn thấy thích, mà nếu đã thấy thích thì chúng ta liền định ra."

Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào những vòng tròn của những chiếc đèn lồng bằng gỗ điêu khắc treo ở trên đỉnh đại sảnh lầu một, hồi lâu không lên tiếng. Lục Hoàn kéo nàng sang một bên, Lâm Phàn cũng cùng tới, Lục Hoàn nói: "Tiểu thư, người đừng để bị lừa. Lâm Phàn đã nghe ngóng rồi. Nơi đây trước đó đã từng cho thuê bốn năm người, tất cả đều không buôn bán được, tiệm cơm, trà lâu, thư xá [9], tất cả đều đã làm qua, nhưng không ai trụ được."

[9] thư xá: hiệu sách

"Vậy sao? Bản thân ta lại cảm thấy rất tốt."

Phố Trường An hiện nay chỉ kéo dài mười trượng [10], nhưng trong trí nhớ của nàng phố Trường An thế nhưng kéo dài tận trăm trượng đấy, mà trăm trượng là tương đương hơn mười dặm rồi. Cửa hàng này là nằm ở trung tâm khi phố Trường An được kiến tạo thêm vào một năm sau. Năm đó, sau khi phố Trường An được kiến tạo thêm, toàn bộ vòng buôn bán của kinh thành liền chuyển dời tới, khi đó cửa hiệu mặt tiền tối thiểu nhất cũng phải tăng gấp mười lần hiện giờ, lợi nhuận của thương hội lúc đó quả thực chảy vào như nước.

Lâm Phàn cùng Lục Hoàn liếc nhìn nhau, người của thương hội lại đi tới, hỏi: "Công tử cân nhắc như thế nào rồi?"

Tống Ngọc Tịch nhìn nhìn hắn, nói: "Ta cảm thấy rất tốt, nhưng hai người hầu lại nói không tốt, mà xác thực nơi này quá khuất, bóng dáng một người cũng không thấy. Nếu ta mua sai, phung phí tiền bạc, trở về cha ta sẽ đánh ta một trận mất."

"Năm ngàn lượng, một gian cửa hàng lớn như vậy, trên dưới ba tầng, còn có hậu viện, giá tiền này hoàn toàn không đắt."

Lục Hoàn muốn xông lên cùng hắn lý luận, nhưng bị Lâm Phàn kéo lại, Tống Ngọc Tịch tán thưởng nhìn hắn một chút, tiểu tử này vẫn còn thông mình, biết nàng đã quyết định xong, bọn họ nói cái gì cũng vô dụng.

"Ta chính là muốn tìm một gian hàng để mở một cửa hàng nhỏ. Cha ta chỉ cho ta ba ngàn lượng, ngươi muốn năm ngàn, ta thực sự là không trả nổi. Ta nghĩ vẫn nên thôi vậy."

Nàng nói xong thì ngay lập tức muốn mang người rời khỏi. Người trong thương hội đánh bàn tính, cửa hàng này đã ở trong tay hắn hơn nửa năm, đừng nói là bán đi, chính là một năm ba mươi lượng tiền thuê cũng không có người muốn thuê. Nhìn mấy người Tống Ngọc Tịch, thì cũng biết là một tiểu thiếu gia con nhà giàu, vốn muốn lừa gạt một vố lớn. Nhưng thấy người đang muốn rời khỏi, thì liền nóng nảy, dù sao nếu cửa hàng này để cho chính hắn thì ba trăm lượng hắn cũng không mua, nhưng hôm nay lại gặp được người đặc biệt coi tiền như rác mà ra giá ba ngàn lượng, hắn thấy mình phải chắn chắn nắm lấy, nên gọi Tống Ngọc Tịch, nói:

"Ba nghìn thì ba nghìn. Công tử chớ đi."

"..."

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Tống Ngọc Tịch dùng hai ngàn hai trăm lượng mua gian nhà này, tại chỗ trả tiền, ký khế ước. Bởi vì cửa hàng này trực thuộc thương hội, nên có đầy đủ thủ tục của quan phủ, chỉ chờ thương gia ký tên đồng ý là được.

Sau một hồi lăn lộn, thì Tống Ngọc Tịch đã tiêu gần hết số tiền trong tay. Nàng tính mở tửu lâu ở gian nhà này, ngoài trừ ba tầng bên ngoài, thì còn có hậu viện. Hậu viện sau khi sửa sang lại, sẽ xây thêm một tầng, tương lai còn có thể làm nhã gian.

Trong lúc đó, nàng lại để Lâm Phàn đi dán giấy thuê người ở khu vực phồn hoa của phố Trường An, muốn tuyển tráng đinh từ mười lăm đến ba mươi tuổi, ưu tiên biết bơi lội, điều kiện đưa ra vô cùng tốt, bao ăn bao ở, mỗi tháng lại trả thêm ba trăm văn tiền, cửa hàng bình thường chỉ trả khoảng trăm văn tiền, cho nên tiền lương của Tống Ngọc Tịch đưa ra quả thực hấp dẫn không ít người, rất nhanh đã chiêu đủ số lượng. Hai mươi nam tử thân thể cường tráng, biết bơi lội, Tống Ngọc Tịch an bài người ở hậu viện của quán rượu, trước cho bọn ở tạm, sau lại nhờ Mẫn Lam tìm người chuyên đi thuyền ở thủy vận, mỗi ngày đến truyền thụ ít kiến thức trên biển cho những người này.

Cứ như vậy, sau khi mua lại cửa hàng, phía trước thì bắt đầu bắt tay vào tu sửa, người thì ở phía sau. Phúc Bá là tiên sinh phòng thu chi, Tống Ngọc Tịch để hắn làm chưởng quầy. Mới đầu Phúc Bá rất cao hưng, không nói hai lời theo Tống Ngọc Tịch rời khỏi Tống gia, nhưng vừa nhìn thấy quang cảnh của cửa hàng, thì cũng cười không nổi. Lôi Lục Hoàn cùng Lâm Phán đến mắng cho một trận, trách bọn họ sao không ngăn cản Tống Ngọc Tịch, khiến hai người dở khóc dở cười.