Kỷ Uyển Ninh giả bộ giật mình: "Bái kiến? Lúc nào vậy, tại sao ta không nhớ rõ?"

Tống Ngọc Thiền dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép [1] nói: "Trời ơi, ta nên nói các ngươi thế nào cho phải đây? Tịch tỷ nhi đã là người to gan, nhưng ngươi cũng lại như thế. Chính là vị công tử mặc hoa phục, người đánh cờ với Tịch tỷ nhi ấy. Thật may mắn là Tịch tỷ nhi không thắng hắn, nếu thắng hắn, vậy liền kết cừu oán rồi, như vậy chúng ta liền thảm đó."

[1] hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Kỷ Uyển Ninh mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ dường như mới nghĩ tới, khoa trương nói: "Ài, ngươi không nói, ta thật sự còn không để ý. Ngày đó chỉ để ý làm sao cùng Thanh tỷ nhi giữ gìn cây quạt."

Tống Ngọc Thiền lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật ngốc. May mắn ngày đó chúng ta cũng không nói điều gì quá hung dữ với hắn, nếu không hiện giờ thật sự là A Di Đà Phật rồi. Sau khi trở về ta phải thắp một nén nhang, tạ ơn Phật tổ phù hộ mới được."

Kỷ Uyển Ninh bưng miệng cười, lộ ra nụ cười ngọt ngào, Tống Ngọc Mộng cũng ở bên cạnh lôi kéo Tống Ngọc Thiền chỉ vào phương hướng Thái tử rời đi, mấy tiểu cô nương lập tức bùng nổ bắt đầu trò chuyện.

Tống Ngọc Tịch viết xong tên mình, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, mặc dù lúc nãy thoáng cái nhận được nhiều hơn mười đóa hoa, thế nhưng Tiêu Tề Dự xuất hiện đã khiến sự việc phát triển theo chiều hướng khác. Mọi người đều đang bàn luận đã có chuyện gì xảy ra với Thái tử điện hạ, còn việc hắn cùng Định Vương tặng ra năm đóa hoa lại trở thành việc không quá đặc biệt. Bởi vì tuổi của Tống Ngọc Tịch thật sự quá nhỏ, tư cách nghị thân cũng không có, sẽ không thể phát sinh quan hệ gì với Thái tử điện hạ đã mười tám tuổi. Có lẽ do Thái tử điện hạ muốn rời khỏi, vừa vặn nghe được một khúc nhạc có thể lọt tai, nên lúc này cảm xúc dâng trào mới tặng hoa, sau đó liền mặt lạnh rời khỏi.

Tiếng thảo luận của mọi người cơ hồ che lấp đi sự xuất hiện của vị kế tiếp. Tống Ngọc Tịch cứ như vậy mà nhận được thứ hạng trung bình. Từ trong đám người đi tới một người, vỗ vỗ xuống vai Tống Ngọc Tịch khiến nàng giật mình, quay đầu lại, thì thấy Mẫn Lam đang nhìn mình cười hì hì, lại nghe vị cô nương đĩnh đạc này nói:

"Ngươi biết không? Vừa rồi ít nhất có năm người đã thảo luận về y phục mặc trên người ngươi, ta tin tưởng đây là một khởi đầu tốt."

Tống Ngọc Tịch nhìn vị tỷ muội tham tiền này, nghĩ quả nhiên là người cùng chung chí hướng, suy nghĩ cũng giống nhau. Kỳ thật hiện giờ nàng cũng không rảnh để mà quan tâm đến mấy cái thứ hạng gì gì này, cái gì mà Thái tử này hoặc những thứ tương tự, càng không muốn ngồi suy đoán tâm tư của Tiêu Tề Dự. Hiện tại sự quan tâm của nàng là giống với Mẫn Lam, làm sao làm giàu mới là điều quan trọng nhất.

Hai người tay nắm tay, vừa cười vừa đi ra noãn các gần đó, nhưng không biết rằng ở trên đài cao sau lưng, trong trướng màu vàng cuối cùng, một thiếu niên khóe miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Tống Ngọc Tịch, đôi mắt hoa đào sáng rực lấp lánh. Tiêu Tề Hoàn cho đến bây giờ cũng không ngờ rằng, trên đời này lại có một cô nương tốt đẹp như vậy, dung mạo như hoa, làm người lại nghĩa khí, trung hậu, còn khá nhận biết về âm luật. Khi nghe khúc nhạc của nàng, mặc dù không hiểu tại sao tuổi còn nhỏ mà nàng có thể đánh ra được một giai điệu thê lương như vậy, nhưng lúc nàng dụng tâm kéo đàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn như tuyết đầy vẻ nghiêm túc, bất tri bất giác liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ba vị công chúa hôm nay cũng lần lượt tỏa sáng, bởi vì Thái tử nửa đường rời đi, Nhạc Phúc Trưởng công chúa nhận bốn mươi lăm đóa hóa áp đảo toàn trường, hai vị công chúa khác cũng đều thu được bốn muơi đóa, Trữ Quốc công phủ đích trưởng tôn nữ Tần Sương hậu sinh khả úy, thổi một khúc tiêu Lâm Giang Tiên, được ba mươi chín đóa hoa. Đến cuối khi xếp hạng, Hoàng Hậu hạ lệnh, thành tích của ba vị công chúa không được đưa vào thứ tự, nên hoa khôi thuộc về Tần Sương, Kỷ Uyển Thanh xếp thứ hai, và Tống Ngọc Thiền xếp thứ ba. Tần Sương nhận phần thưởng năm mươi đĩnh vàng, Kỷ Uyển Thanh nhận năm mươi đĩnh tử kim [2], Tống Ngọc Thiền nhận năm mươi đĩnh bạc, ba người đứng đầu được nhận thêm tám thất lụa Giang Nam, những người tham dự còn lại đều nhận được năm đĩnh bạc "lấy may". Kỳ thật chỉ cần là người có chút lý trí, thì cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề thứ tự. Dù sao các cô nương quang minh chính đại tham dự, lộ mặt trước quý nhân, còn được ban thưởng, vốn dĩ chỉ là một chút chơi đùa, nào có ai thực sự muốn so bì chân chính ai có tài nghệ tốt chứ, đó mới thực sự là việc làm ngu xuẩn đấy.

[2] tử kim: vàng pha đồng, có màu tím.

Đến đây hội hoa xuân mới thực sự hạ màn tốt đẹp.

Nhìn sự che chở của Hoàng Hậu nương nương đối với Kỷ Uyển Thanh, thì có thể hiểu nhất định gần đây Bình Dương Hầu Kỷ Mang đã lập được thành tích đáng nể, mà Kỷ gia lại không có đích nữ tham dự, cho nên chỉ có thể trao ân thưởng cho Kỷ Uyển Thanh. Thế nhưng, cô nương này dường như không đoán được dụng ý bên trong, lại thể hiện vô cùng kiêu ngạo đối với việc mình được tăng thêm một bậc so với năm ngoái. Nghe nói lúc mọi người cùng nhau quỳ báo kết quả cho Trữ thị, nàng ta còn muốn trước mặt chúng tỷ muội lấy ra ban thưởng, ý muốn khoe khoang vô cùng rõ ràng. Thế nhưng, những điều này đều là do Kỷ Uyển Ninh sau này kể cho Tống Ngọc Thiền, bởi vì cô nương Tống gia đã nhanh chóng trở về Trấn Quốc công phủ ngay sau khi trận so tài chấm dứt.

Lâm thị đang ngồi chỉnh cầm ở trong âm thất [3]. Bởi vì Lâm thị yêu thích cầm kỳ thư họa, cho nên Tống Dật liền cố ý sai người xây cho bà một thư phòng, bên trong có tất cả đồ vật cần thiết cho một văn nhân. Sau khi trở về, Tống Ngọc Tịch đi âm thất tìm bà, thì thấy bà mặc quần áo đơn giản, chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định tóc, hai tay áo buộc cao, đang làm cái gì đó với đế cầm. Thấy Tống Ngọc Tịch trở về, lúc này bà mới đứng lên, nhận khăn trong tay Triệu Nhan lau tay, hỏi Tống Ngọc Tịch:

"Thế nào? Người nào thắng?"

[3] âm thất: phòng âm nhạc

Tống Ngọc Tịch kể sơ lược với bà tình huống lúc đó. Lâm thị cũng hiểu được lúc này Tống Ngọc Tịch không nên rêu rao tài năng, che dấu một ít sắc bén luôn là chuyện tốt. Tống Ngọc Tịch gật đầu, nhìn quanh âm thất, Lâm thị nhấp một ngụm trà, nói với nàng:

"Còn chuyện gì, nói đi."

Tống Ngọc Tịch cầm lấy nghiên mực nhỏ có khắc hình hồ sen bằng cẩm thạch trên thư án, kinh ngạc nhìn nhìn Lâm thị, mím môi nhướn mày: "Dạ? Chuyện gì ạ?"

Lâm thị đặt chén trà xuống, mỉm cười, nói: "Nhìn con như vậy, rõ ràng là có việc, nhưng nếu con không nói thì thôi vậy."

Tống Ngọc Tịch cười hắc hắc, đặt nghiên mực nhỏ xuống, đi đến bên cạnh Lâm thị, ôm lấy cánh tay Lâm thị, nói: "Nương, nếu như con đòi cha một số bạc lớn, thì người có tức giận hay không ạ?"

Nàng hỏi chính là Lâm thị có tức giận hay không, mà không phải là Tống Dật có thể cho hay không. Bây giờ Lâm thị đang lúc được sủng, chị cần bà mở miệng, sẽ không sợ Tống Dật không cho, mấu chốt là Lâm thị có vì thế mà tức giận với nàng hay không.

Lâm thị ngẩn người, nhìn Tống Ngọc Tịch một hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Con muốn một số bạc lớn để làm cái gì? Con muốn bao nhiêu?"

Đôi mắt đen tinh nghịch của Tống Ngọc Tịch đảo quanh, thành thật giơ ra một bàn tay với Lâm thị, nói: "Muốn từng này. Con có quen một người bạn khi ở Bình Dương Hầu phủ, nàng mười ba tuổi đã ở trong kinh thành mở y phường [4], con cũng muốn mở một gian hàng."

[4] y phường: cửa hàng quần áo

Lâm thị ngược lại không hề khiếp sợ với số tiền mà Tống Ngọc Tịch đưa ra, mà chỉ câu môi cười nói: "Sao vậy, con cũng muốn mở y phường?"

Tống Ngọc Tịch lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Làm sao con có thể đi theo sau người khác mở gian hàng giống vậy chứ. Ai nha, nương người đừng hỏi nữa, chỉ cần nói người có đáp ứng hay không thôi. Mọi thứ luôn cần bước khởi đầu mà."

Lâm thị thở dài, lắc đầu nói: "Thật đúng là cha con."

Giọng nói quá nhỏ, Tống Ngọc Tịch không nghe rõ, vì thế hỏi: "Nương người nói gì vậy?"

Lâm thị bất đắc dĩ vuốt ve tóc nàng, nói: "Đi tìm Cam ma ma đi. Từ hôm con nói với ông ấy chuyện kia, ngày hôm sau ông ấy đã bảo phòng thu chi đưa đúng số tiền mà con vừa nói. Tháng ba vừa rồi con bận rộn, ta cũng không có cơ hội nói với con chuyện này. Bây giờ chính con nói ra, ngược lại tránh cho ta lại phải hỏi. Đây là tiền ông ấy đưa cho con, cùng ta không quan hệ, con buôn bán lời cũng tốt, thua lỗ cũng được, nhưng tương lai đừng oán ta đã không cản con."

Tống Ngọc Tịch nghe xong lời Lâm thị nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Bạc của Tống Dật mặc dù là chuẩn bị cho Tống Ngọc Tịch, nhưng nói cho cùng đều là vì muốn giành được niềm vui của Lâm thị. Nhưng cho dù là ông có làm tốt như thế nào, thì hiện giờ Lâm thị vẫn rất ít khi tươi cười với ông. Nhìn mức độ đối tốt của Tống Dật đối với Lâm thị thì kể cả bà có mở miệng muốn ông móc tim mình ra thì nói không chừng Tống Dật đều không chút do dự vung đao đâm vào ngực mình đấy, thế nhưng thái độ của Lâm thị đối với ông thì... vẫn là dáng vẻ để mặc ông muốn đâm thì đâm...

Đoạn nghiệt duyên này, ít nhất cho tới giờ, Tống Ngọc Tịch vẫn không phân được là ai đúng ai sai.

Dưới cảm giác bất an mãnh liệt như vậy, Tống Ngọc Tịch càng củng cố thêm quyết tâm đứng vững bằng đôi chân của chính mình, không ai biết rằng, quyết tâm đáng quý này lại có thể phá tan đá tảng cứng rắn, từ bờ vực triển lộ ra tài hoa, theo thời gian dần trưởng thành một gốc đại thụ che trời không một ai có thể lay chuyển.

Đang nói chuyện, Mai Tường đến truyền lời, nói phu nhân muốn di nương đến chép kinh ở chủ viện. Nghe giọng điệu này, đây hẳn không phải là lần đầu tiên. Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn Lâm thị, chỉ thấy bà quá quen thuộc mà trả lời:

"Đã biết."

Sau khi Mai Tường lui ra, Lâm thị bắt đầu thu dọn dụng cụ ở trên bàn, Tống Ngọc Tịch hỏi: "Nương, bà ta bắt người đi sao kinh gì vậy? Bà ta vẫn còn ngày ngày làm khó dễ người sao?" Nàng luôn có cảm giác chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Lâm thị cười tự giễu, lạnh mặt nói: "Những việc này sao có thể coi là khó dễ cơ chứ. Con cũng đừng quan tâm chuyện của ta."

Bà cũng đã nói đến mức này rồi, nên Tống Ngọc Tịch chỉ nhíu mày không nói. Sau khi Lâm thị thu dọn xong dụng cụ, thì liền đi ra ngoài, khi đi ngang qua người Tống Ngọc Tịch, mới nhàn nhạt nói một câu: "Chuyện giữa ta và bà ta cũng không phải chỉ chép một hai cuốn kinh thư là có thể giải quyết được."

Tống Ngọc Tịch không nói gì, nhìn Lâm thị đoan trang rời khỏi âm thất thì thở ra một hơi. Nữ nhân tranh đấu thật là đáng sợ. Kiếp trước, nàng cũng đã từng làm vợ cả, cũng từng sửa trị thiếp thất, rồi cũng từng làm thị thiếp, bị vợ cả sửa trị. Nữ nhân hậu viện, vĩnh viễn đều chỉ vì hai nguyên nhân, đó là muốn đạt được sủng ái của nam nhân và sợ hãi mất đi sự sủng ái này mà chơi hết tâm cơ thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp đủ loại việc xấu xa ngấm ngầm hại nhau. Từ lúc Lâm thị quyết định cùng Tống Dật trở về, có lẽ bà cũng đã hạ quyết tâm bước vào trận chiến của nữ nhân hậu viện này.

Mặc dù Lâm thị vẫn luôn miệng nói mình đến Tống gia là để báo thù, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng hiểu, bà cũng là vì nàng, đứa nữ nhi không được hoan nghênh từ nhỏ này. Vì để cho nàng có một môi trường tương đối là an toàn, Lâm thị đã quyết định buông bỏ sự tự tôn của mình, sự kiêu ngạo của nữ nhân, để bây giờ bị vây trong hậu viện, cùng những nữ nhân sợ hãi mất đi nam nhân của mình bày ra các loại tranh đấu.

Tống Ngọc Tịch không sợ Kỷ Lan đối với Lâm thị làm cái gì, bởi vì địa vị của Lâm thị trong lòng Tống Dật, thì nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra. Kỷ Lam không dám động tay chân với Lâm thị, ít nhất là trước khi Tống Dật thật sự mất đi hứng thú với Lâm thị, bà ta sẽ không thật sự động thủ.