Tất cả mọi người đồng loạt hướng ra cổng.

Người đàn ông mặt bộ đồ ngủ dệt lụa, ung dung từ tốn bước vào trong, mặc dù nói trong đại sảnh có một điều hòa lớn, cho dù không mặc cũng không cảm thấy lạnh, huống hồ, nhan sắc anh chấp hết tất cả dù là mặc lên người bộ đồ tệ cỡ nào. Có thể mặc đồ ngủ đến dự hôn lễ người khác, thì có hơi quá nhỉ.

Nhưng, đây mới không hổ danh là người ngông cuồng nhất Vinh Thành Giang Mạc Thần mà!

Đồ lụa, dù là ở hiện đại, nhưng cũng thuộc chất liệu sa hoa, nó nhẹ, đủ mỏng, vừa mịn vừa mềm, Giang Mạc Thần dù mặc đồ khác người, nhưng thân hình anh ta đúng là không còn gì để bàn, do vậy anh vừa bước vào, đã thu hút bao nhiêu tiếng hét thất thanh của các cô gái thích trai đẹp.

“Là Giang thiếu! Giang Thiếu đến rồi, trời ơi, anh đẹp trai quá”

“Mắt tôi sắp rời không được đôi chân thon dài của anh mất rồi!”

“Thân hình của Giang thiếu đúng là quá bốc lửa, tám múi, cơ bụng tám múi!”

“Hoắc Tổng đã là hoa đã có chủ, nhưng Giang thiếu còn chưa có bạn gái, nếu tôi có thể ở bên cạnh Giang thiếu….”

“Cô nằm mơ giữa ban ngày à! Giang thiếu là của chung mà!”

“Giang thiếu, Giang thiếu, nhìn qua bên này, em là fans của anh Tiểu Kỳ Kỳ, em hay tương tác trên weibo với anh đó!”

“Giang thiếu…. anh vừa nói không đồng ý hôn lễ của Hoắc Tổng và cô Vân nghĩa là sao? Chả lẽ anh có ý gì với cô Vân…hả?”

Thôi, coi như có người hỏi đúng trọng điểm.

“Đúng! Tôi không đồng ý em gái Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng kết hôn” Giang Mạc Thần trả lời, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy nói vậy mọi người sẽ hiểu lầm, lập tức giải thích: “Ý tôi là, tôi không đồng ý Hoắc Nhất Hàng với cách thức đơn giản như vậy mà lấy mất em gái Vân Khuynh của tôi, trước đây Giang gia đã nói rõ với em Vân Khuynh rồi, em phải làm con gái của mẹ tôi, làm em gái của tôi, Vân Khuynh mà gả đi, thì phải theo đúng trình tự cưới hỏi nghiêm khắc của Vinh Thành chúng ta, từng bước một.”

Nói tới đây, Giang Mạc Thần nghĩ đi nghĩ lại, tỉ mỉ nói; “Trước tiên, Hoắc Gia phải đến nhà Giang gia chúng tôi cầu thân trước, lễ vật thì không cần nhiều quá, cứ tùy tiện 10 con số là được, hai bên cha mẹ bàn bạc xong, thì mua cho em gái tôi một căn nhà làm Tân Gia, nếu em gái tôi thích náo nhiệt, thì mua ở trong thành phố cũng được, nếu thích yên tĩnh, ngoại ô có thể suy xét lại, đương nhiên không được xa quá, từ chỗ náo nhiệt tìm chỗ yên tĩnh nhất là thích hợp nhất!

Sau đó, phải đính hôn trước, sau khi đính hôn, Hoắc Nhất Hàng phải chấp nhận sự kiểm tra và thẩm tra của nhà họ Giang chúng tôi, qua cửa mới được tính chuyện hôn sự! Con gái nhà họ Giang chúng tôi gả đi phải là náo nhiệt nhất, sa hoa nhất rồi…cái gì nhất tại Vinh thành này… nhất thời, không nghĩ ra từ gì, đại khái kiểu như là ai nấy đều biết, nhất định không thể làm giống hôm nay, giống kiểu ai đó kết hôn với ai đó, nhìn thì ghê gớm vẻ vang lắm, thực tế thì đánh vào mặt mình, xấu cả mặt dòng họ!”

Lời này của Giang Mạc Thần vừa nói ra, hôn lễ của Lục Văn Bân và Dương Liễu lại lần nữa nháo nhào.

“Giang thiếu oai quá, Giang thiếu bá đạo quá, lời nói thẳng thắn này chỉ có Giang thiếu mới dám nói ra!”

“Thì ra tin đồn là thật, nhà họ Giang tính nhận Vân Khuynh làm con nuôi! Vân Khuynh cần tài có sắc, cần năng lực có năng lực, giờ đây lại có mối nhân duyên tốt với Hoắc Gia, Giang Gia nhận cô làm con nuôi gả cô xuất giá, tức là liên hôn giữa hai nhà Hoắc Giang, cái khác chưa cần đề cập, chỉ trên giá trị thương nghiệp thôi thì không thể lường được…”

“Đây há phải Giang Gia lời to sao? Nhận đứa con nuôi thì có được lễ vật tới 10 con số!”

“Cũng không thể nói vậy được, Vân Khuynh và Vân Bính Hoa, Tô Tương ngoài quan hệ trên danh nghĩa pháp luật ra, giờ cô đang là cô nhi, lục thân không nơi nương tựa xuất giá khó tránh người khác dị nghị, có Giang gia chống lưng cho cô, người ngoài tự nhiên không dam snois gì.”

“Không sai, Giang gia nổi tiếng là gia đình phóng khoáng, không thể chỉ vì sính lễ của Hoắc gia, họ nhận được bao nhiêu, nói không chừng lúc đó cho gấp đôi để gả Vân Khuynh đi!”

“Tôi cũng cảm thấy Giang gia không có ý đồ lấy chút tiền sính lễ đó, là thật lòng muốn làm chỗ dựa cho Vân Khuynh! Cũng do Vân Bính Hoa và Tô Tương ngu, con gái ruột thì vứt bỏ, lại cứ yêu thương con gái nuôi chả có gì tốt lành? Thật là mắt bị mù, vẫn là Giang Gia biết nhìn ngọc…”

Những lời bình vang lên, Vân Bính Hoa, Tô Tương, Dương Liễu và mặt mũi Lục Gia coi như xong, hôn lệ vốn vinh quang như thế lại hoàn toàn mất hết, ngược lại chỉ có sự ngượng ngùng và mất mặt, nhưng họ lại không dám hé nửa lời.

Giang Mạc Thần nhẹ nhàng bước qua, giống như đang đi dạo quanh nhà mình, đến trước mặt Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh và Hoắc Thành Quân, gật đầu chào Hoắc Thành Quân trước: “Chào bác gái.” Rồi quay đầu nhìn, nở nụ cười hồ ly, nói với Hoắc Nhất Hàng: “Hoắc ca, về chuẩn bị sính lễ đi! 10 con số, lấy ra đi? Không có thì anh em cho mượn?”

Sắc mặt Hoắc Nhất Hàng bình lặng: “Giang Mạc Thần, khẩu khí anh to thật đấy, mở miệng là đòi sính lễ, còn nói giúp tôi?” lời này nghe như đang trách Giang Mạc Thần, nhưng ngược lại đó là một tin nhắn quen thuộc giữa Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần.

Giang Mạc Thần cũng cười, nói: “Trước mặt Hoắc ca, khẩu khí không mạnh cũng phải cố thôi, không thì sao mà chống lưng cho em gái tôi được?”

Năm đó Giang Mạc Thần ra nước ngoài lưu học, quen biết Hoắc Nhất Hàng, hai người là bạn thân nhất, tình cảm thân hơn anh em, chính vì trước đây khi chưa gặp Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần luôn thấy mình đủ xuất sắc, ai ngờ Hoắc Nhất Hàng phương diện nào cũng hơn anh ta một bậc, anh nhiều lần thách đấu với Hoắc Nhất Hàng nhưng thất bại, nên can tâm nhận Hoắc Nhất Hàng làm đại ca.

Anh đây đang nghĩ nếu anh có thể làm anh hai của Vân Khuynh, vậy sau khi Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng kết hôn, anh lại có thể cao hơn Hoắc Nhất Hàng một bậc, bị Hoắc Nhất Hàng đàn áp bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có thể xả cục tức này, nên lòng anh vui lắm.

Nhưng trong lòng anh cũng vui cho Hoắc Nhất Hàng, vì anh đối với Hoắc Nhất Hàng thật sự là kính trọng và kính ngưỡng, anh cũng hy vọng Hoắc Nhất Hàng có một nhân duyên tốt, Vân Khuynh là cô gái tốt hiếm có, cô và Hoắc Nhất Hàng thật sự xứng đôi, với lại, Hoắc Nhất Hàng đều nguyện vì cô mà lần đầu tiên mà anh ta giúp đỡ, anh vừa nói giúp Vân Khuynh trên mạng, vừa tích cực giúp Vân Thị chuyển tài sản đi…bận đến thế, đến lúc cho anh thu chút “lời” rồi.

Hoắc Nhất Hàng trừng mắt nhìn Giang Mạc Thần, tiếp tục đeo xong chiếc nhẫn vào tay Vân Khuynh, mới đứng lên, ôm lấy eo Vân Khuynh, nói: “Giang Mạc Thần, về nói với mẹ em, bao giờ bác ấy tuyên bố với cả thế giới này Vân Khuynh là con gái của Giang gia, thì anh sẽ đến đó cầu thân, lời em nói, anh đều đồng ý, lời em không nói, anh cũng sẽ làm, anh Hoắc Nhất Hàng muốn cưới, nhất định không để vợ mình thiệt thòi! Nhưng, đính hôn và kết hôn làm chung, anh không đợi được lâu vậy.”

“Được!:” Giang Mạc Thần nói: “Hoắc ca, xem anh anh đối với em gái Vân Khuynh của em là thật lòng!”

Hoắc Thành Quân cầm micro, lúc này, lập tức vui vẻ tuyên bố: “ Tôi nói hôm nay đúng là chuyện vui thành đôi! Tôi…tôi sẽ về chuẩn bị lễ cưới ngay, à…Văn Bân, Dương Liễu, hôn lễ các con tiếp tục, tiếp tục đi!”

Nói xong, bà vui vẻ trả micro về lễ đài, mới quay về chỗ Vân Khuynh và những người khác.

Mấy người đó vui vẻ ngồi xuống, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Dương Liễu thấy Vân Khuynh cười hạnh phúc như thế, hận không thể xé banh mồm cô ta ra.

Sính lễ 10 con số? Vân Khuynh lại mắc đến vậy sao?

Cô kết hôn với Lục Văn Bân, Lục gia không chỉ không cho qua cô một đồng sinh lễ nào, còn lấy đi số tiền mà cô khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ Tô Tương và Vân Bính Hoa.

Vốn dĩ, cô vẫn khá hài lòng, mình cuối cùng cũng gả vào hào môn, chính thức trở thành bà Thái thái giàu có, ai ngờ Vân Khuynh vừa chớp mắt đã tìm được đối tượng kết hôn tốt hơn cô, khiến sự vinh quang của cô thành sự chua xót, kiêu ngạo của cô thành sự khó coi, cô cố gượng cười, cố gắng vui vẻ để kết thúc buổi hôn lễ này, nếu không, cô sẽ còn khó coi hơn!

MC biết hôn lễ này coi như tan tành rồi, lập tức hủy các tiết mục sau đó, nhanh chóng mời cha mẹ hai bên lên sân khấu, uống trà.

“Các vị quan khách, các bị bằng hữu thân thiết, Kính lão Trọng Lão là truyền thống tốt đẹp của Vinh Thành chúng ra, cha mẹ hai bên đã vất vả nuôi dưỡng họ lớn lên, giờ đây, họ đều trưởng thành rồi, kết hôn rồi, trong giờ khắc vui vẻ này, càng nên ghi nhớ công ơn của ba mẹ, bây giờ, chúng ta mời tân lang tân nương của chúng ta kính lên cho cha mẹ ly trà ngon! Coi như lời cảm ơn từ đáy lòng, muôn đời hiếu thảo mẹ cha!”

“Trước tiên, mời hai vị kính trà cha mẹ họ nhà trai!’

Lục Văn Bân và Dương Liễu từ trong mâm đựng trà bưng ra hai ly, chia nhau đang lên cho Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan.

Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan sớm đã hối hận khi làm một lễ cưới phô trương như vậy, không có tí hài lòng nở mày mở mặt còn khiến mình khó coi đến vậy, dù muốn nặn ra một nụ cười cũng khó lòng cười ra được, vội nhận lấy ly trà, uống tượng trưng một ngụm, rồi rút lì xì ra.

Cho chi phiếu tiền mặt, Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan mỗi người cho 5 triệu.

Tiền này, đã sớm được chuẩn bị trước, MC cũng vui vẻ đọc ra, quan khách cuối cùng cũng nói ra mấy lời khen Lục gia hào phóng, sắc mặt Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan cũng dịu đi một ít.

Nhưng ai ngờ, lúc Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa bao lì xì ra, bao lì xì hai người đưa ra đều là_” để tôi coi bao lì xì lớn cỡ nào! Cũng là chi phiếu chi tiền mặt đó”

MC nói tiếp, đã tiện tay cầm hai tờ ngân phiếu của họ lên, Vân Bính Hoa và Tô Tương không kịp cản lại, chỉ có thể chờ nghe MC đọc: “Đơn vị, chục, trăm nghìn mười nghìn lẻ một đồng?”

Con số đại khái ngay đến MC cũng có chút ngại mở miệng.

Vân Gia hào môn ngàn tỷ, cho lì xì cho con gái nuôi mình yêu thương nhất, lại chỉ có 101 ngàn nhân dân tệ? Chả lẽ anh nhìn nhầm sao?

Anh cố coi kỹ lại, con số trên chi phiếu vẫn là 6 số.

Anh chỉ có thể ngượng ngùng cười đánh trống lảng: “101 ngàn nhân dân tệ! Chắc là cảm thấy con rể mình là trong vạn người chỉ chọn ra được một người! Ý nghĩa quá!”

Vân Bính Hoa và Tô Tương hận không thể chui xuống hố, ở trong thế giới của họ, tiền lì xì họ cho là thực sự là quá ít.

Nhưng, họ đâu ngờ MC lại đọc ra chứ?

Cao Thúy Lan điên đến nổi cả gân xanh, đây là vòng mà bà ta đắc ý nhất, nên muốn MC đọc số tiền ra, để làm rạng rỡ mình, ai ngờ Vân Bính Hoa và Tô Tương lại cho ít đến vậy?