“Vân Khuynh được cầu hôn! Tôi chưa từng gặp cách thức cầu hôn như thế, nhưng, tôi cảm thấy Vân Khuynh thật hạnh phcus!’

“Đúng đó đúng đó, nếu Vân Khuynh đồng ý, có nghĩa là mẹ chồng cầu hôn con dâu đó, trời ơi, có người mẹ chồng biết tán thưởng mình, tốt với mình như thế thật là một việc may mắn nhất!”

“Tôi đã nói mà có người mù đem trân châu làm thành mắt cá, cũng sẽ có người biết nhìn ra viên trân châu đó! Tôi thấy Vân Khuynh cũng rất tốt, từ khí chất, tài hoa, dung mạo, năng lực các phương diện khác đều hơn con Dương Liễu kia cả trăm lần, cả ngàn lần!”

“Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng thật quá xứng đôi! Mẹ chồng lại là mỹ nhân không tuổi, nếu họ thành một nhà! Woa! Thật đơn giản là quá tuyệt!

Các quan khách ngồi đầy bàn, không ai không hưng phấn và kích động, ánh mắt sớm đã chuyển từ nhân vật chính của buổi lễ_Lục Văn Bân và Dương Liễu chuyển đến người của Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân, bình luận càng lúc càng lớn tiếng, Lục Văn Bân, Dương Liễu, Cao Thúy Lan, Lục Bác Dương, Vân Bính Hoa, Tô Tương và những người khác vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ.

Tuy nhiên thân phận vai vế của Hoắc Thành Quân đúng là trên bọn họ, lại không nói câu nào xấu xa rõ ý, bọn họ muốn cản cũng không cản được.

Chỉ còn biết mắt trưng trưng nhìn Vân Khuynh mà họ bỏ rơi trở thành viên ngọc sáng nahats buổi tiệc long trọng hôm nay, được các quan khách xưng làm nữ thần! Còn họ chỉ còn cách nuốt những oán hận và không cam tâm vào trong bụng!

Đã có người bắt đầu là lên: “Cô Vân, mau nhận lời đi! Hoắc Tổng là người quý nhân mới của Thành Vinh này, là người được chào đón nồng nhiệt nhất! Cô chọn anh ấy, không sai đâu!”

“Vân Khuynh, nhận lời! Nhận lời! Các người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”

“Vân Khuynh, tuy không nỡ để cô cướp đi đối tượng lý tưởng kết hôn của tôi, nhưng hai người ở bên nhau quá hợp! Mau đồng ý đi!”

“Cô Vân....”

Vân Khuynh có chút ngượng ngùng, bị nhiều âm thanh khác nhau hô hào như thế, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên.

Một lúc sau, sự xấu hổ ngại ngùng của cô nhìn giống như một đóa sen hồng vươn mình trên nước, thanh lệ thoát tục, lại yêu kiều động lòng người, vẻ đẹp đó, bất cứ gái hay trai nhìn vào đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ, rất nhiều người nhìn đến ngơ người.

Lục Văn Bân cũng không ngoại lệ!

Anh vốn đã có chút hối hận, lúc này đây, sự hối hận như đang đâm chồi nảy mầm lên, làm lòng anh bối rối khẩn trương khó tả, hắn xông lên phía trước hét lớn: “Vân Khuynh, em đừng đồng ý gả cho bà ta! Em cũng đừng đồng ý gả cho Hoắc Nhất Hàng!”

Âm thanh chưa dứt, những phóng viên được Lục Gia cố ý mời đến để báo tin về hôn lễ long trọng náo nhiệt kia lại lần nữa hướng ống kính về phía Lục Văn Bân, đồng thời đồng loạt đăng ảnh anh lên tờ báo với dòng chữ lớn nổi bật.

Tân Lang trong hôn lễ đột nhiên hét tên vợ cũ, trong mắt đầy thâm tình và sự hối hận, tin này, tùy tiện ghi tiêu đề cũng có thể trở thành Hot Key trong mục tìm kiếm!

Sắc mặt Dương Liễu trắng thảm hại, nhìn thấy Lục Văn Bân lại muốn bước chân đi, cô vội kéo cánh tay Lục Văn Bân lại, đồng thời thấp giọng nói với anh ta: “ Bân, đừng quên người kết hôn với anh hôm nay là em, trước con mắt của bao nhiêu người, anh không thể không để ý đến tâm trạng của em, còn thể diện của Lục Gia các anh!”

Lục Văn Bân lúc này mới dừng lại, lại cúi thấp đầu, mắt căm hận nhìn Dương Liễu.

Anh chẳng khi nào căn ghét Dương Liễu như lúc này đây! Rõ ràng đây là người phụ nữ anh dùng trăm phương ngàn kế bảo vệ, vậy mà giờ đây lại hận không thể lập tức vứt bỏ cô ta!

Hoắc Thành Quân cười nói, “ Văn Bân quả nhiên khi làm tân lang mới, nói chuyện cũng trở nên hài hước hẳn lên… Vân Khuynh đương nhiên không gả cho ta. Mà gả cho con trai ta Hoắc Nhất Hàng!”

Hoắc Nhất Hàng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, anh trực tiếp đến trước mặt Vân Khuynh, cúi đầu gối xuống. ánh mắt đen lại, dịu dàng nhìn Vân Khuynh, giọng nói đầy ấm áp: “Khuynh Khuynh, ý của mẹ anh, cũng chính là ý của anh!’

“Từ lần đầu gặp em, anh đã biết em rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị! Trên đời này hồng nhan thì nhiều, nhưng thông minh, trí tuệ, kiên cường và đơn thuần như em, thật là muốn mà không được! Anh Hoắc Nhất Hàng có thể gặp được em, quen biết em, là may mắn của anh! Anh cũng có niềm tin sâu sắc rằng đây là duyên phận của đôi ta!”

“Để không để bỏ lỡ duyên phận này, anh xin em chấp nhận sự tán thưởng, ngưỡng mộ và tình yêu của anh!”

“Khuynh Khuynh, tuy thời gian hai ta quen biết không dài, nhưng anh tin vào mắt nhìn của anh! Có những người dù quen biết cả đời, cũng không thể có đôi mắt thâm tình. Có những người chỉ cần nhìn một lần, cả đời này, tình cảm anh đối với em, là vế sau!”

“Khuynh Khuynh, anh biết em đã chịu nhiều tổn thương trong cuộc hôn nhân trước. Điều này khiến em không dám bắt đầu một tình cảm mới. nhưng em nên biết, yêu., chính là món quà kỳ diệu nhất trên đười. Anh tin chỉ có mình nó mới có thể dập tan nỗi đau trong em, anh yêu em!”

“Cho nên, Khuynh Khuynh, anh xin em lấy anh! Em nói em không có nhà, nhưng nếu em bằng lòng, em, anh, mẹ chính là một gia đình mới!”

“Vì vậy, anh cũng nguyện xin tất cả các quan khách có mặt ngày hôm nay làm chứng, tôi Hoắc Nhất Hàng nguyện một đời một kiếp, trân trọng em, bảo vệ yêu thương em!”

“Anh không phải người hai lòng ba ý, ngoài em ra. Trong mắt anh không chấp nhận được bất cứ người đàn bà nào ( Trong lòng càng không!), xin em tin thành ý của anh, cũng như tin vào sự ưu tú của mình. Xin hãy giao nửa đời sau của em cho anh! Đừng sợ, đừng lo lắng, càng không cần khủng hoảng hay rối loạn! Bởi vì, anh tin anh sẽ không làm em thất vọng!”

“Khuynh Khuynh, hiện giờ, xin em đồng ý với anh, em nguyện gả cho anh đi, làm vợ của Hoắc Nhất Hàng, cả đời ở bên anh được không?”

Hoắc Nhất Hàng nói xong, từ trong túi áo đưa ra chiếc hộp đựng nhẫn màu đỏ đã chuẩn bị từ lâu, “ Bạch” một tiếng mở ra, bên trong, là chiếc nhẫn kim cương 10 carat lấp lánh ánh nhìn!

Dương Liễu luôn cố ý né không nhìn tình hình bên đó của Vân Khuynh, để tránh mất mặt hơn, nhưng khi mà Hoắc Nhất Hàng lấy chiếc nhẫn ra, tầm mắt cô nhanh chóng lướt qua đó rồi không di chuyển qua chỗ khác nữa!

Bởi vì, nhẫn đó, giá trị liên thành!

Để tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô là Đại Thiếu Phu Nhân của Lục Gia, là bà thái thái trong giới thượng lưu của Vinh Thành, Dương Liễu đã tốn không ít nước bọt còn bù tiền của mình vào đó, để làm chiếc nhẫn đính hôn 10 carat, muốn để tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và đố kỵ cô!

Nhưng nhẫn của cô chỉ là dạng kinh cương thường, còn nhẫn mà Hoắc Nhất Hàng cầu hôn với Vân Khuynh lại là nhẫn thượng hạng, viên đá kim cương đỏ như máu đó thực sự là tinh khiết đến mức không lẫn bất cứ tạp chất nào, chỉ cần ít carat thôi giá tiền đã không ít, huống hồ Hoắc Nhất Hàng lại lấy chiếc đủ 10 carat?!

Đây thực sự là bảo vật truyền thuyết có tiền cũng khó mua được!

Lại bị anh dùng nó để cầu hôn một người đàn bà đã ly hôn?

Tim Dương Liễu sắp nổ tung!

Tại sao? Tại sao Vân Khuynh lại tốt số đến thế? Ngậm thìa vàng ra đời, còn nhỏ xíu đã là thiên kim đại tiểu thư của nhà có tiền?

Dù cô tốn nhiều sức lực thế kia, mới có thể ngượng ngùng lấy danh nghĩa con gái nuôi sống trong nhà họ Vân!

Cho dù sau này cô móc hết tình thương từ ba mẹ Vân Khuynh, nhưng ông bà nội của Vân Khuynh vẫn luôn yêu thương cô ta, có cổ phần, còn quyền cai quản cả Vân Thị!

Mà cô muốn có chút của cải khi gả đi cũng phải để người đàn ông của mình giả kết hôn với Vân Khuynh.. giờ thì, ước mơ của mình chả dễ gì thực hiện, thì phải gả cho người đàn ông trong lòng đã có Vân Khuynh, thì cũng thôi, Vân Khuynh lại bám lấy người đàn ông ưu tú hơn!

Vân Khuynh lúc nào cũng đạt được nhiều hơn cô, tốt hơn cô?!

Căn hận, đố kỵ, thù hận, dã tâm, tàn ác…tất cả những cảm xúc hỗn độn trong lòng của Dương Liễu đan xen nhau, nếu có thể, cô hận không thể lập tức xông tới, xé Vân Khuynh làm trăm mảnh! Nhưng giờ, cô lại không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Khuynh, đứng đó, trở thành đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ và ao ước!

“Vân Khuynh, nhận lời anh ấy, nhận lời Hoắc Tổng!”

“Gả cho anh! Gả cho anh!”

Mọi người xung quanh lại hét lên.

Vân Khuynh nhìn Hoắc Nhất Hàng, có chút nghi ngờ.

Anh vừa nói gì? “Anh yêu em?” là nói anh (Hoắc Nhất Hàng) yêu cô (Vân Khuynh) sao?

Sao có thể chứa, đúng như lời anh nói, thời gian anh và cô biết nhau chưa dài.

Nhưng ngọn lửa nhiệt huyết và chân thành trong mắt anh không hề giả tí nào.

Anh nói sẽ cầu hôn, nhưng không hề nói sẽ “Cầu hôn” một cách trang trọng như thế, kim cương huyết lớn như vậy, có phải quá khoa trương không?

Tuy nhiên, cô cùng anh thực ra đã lãnh giấy kết hôn, nhưng anh làm thế, khiến cô có cảm giác máu trong người đang tràn trề, dường như, cô thật sự biến thành người đàn bà được yêu thương, chiều chuộng, trân trọng và hạnh phúc, chỉ cần cô đồng ý với anh, tương lai sau này sẽ đầy hy vọng!

“Em…” mở miệng, mặt Vân Khuynh càng đỏ.

Cô còn chưa từng được cầu hôn trang trọng như thế, cũng không biết nói gì.

Nói đồng ý? (Tóm lại là đồng ý hay không cũng phải đồng ý, đương nhiên,trong lòng cô sớm đã nghiêng về bên đồng ý rồi.) chỉ là, như vậy có quá lộ liễu không?

Nên nói gì bây giờ?

Hoắc Nhất Hàng nhìn khuôn mặt e thẹn và niềm vui trong ánh mắt Vân Khuynh, trong lòng anh cũng vui, anh cũng khẳng định được rằng, cô thích tất cả những thứ anh chuẩn bị.

Vậy có phải nói lên rằng, cô thích anh, nhiều hơn xíu rồi không?

“Khuynh Khuynh, đừng xấu hổ,” Hoắc Nhất Hàng nở một nụ cười sau đắm lòng người, cười nói: “ Nếu em ngại nói ra, cũng không sao, giờ anh đeo nhẫn cưới vào tay em, em đồng ý thì giơ tay ra, được không?”

Lòng Vân Khuynh lần nữa lại run lên vì sự ấm áp và tinh tế của Hoắc Nhất Hàng.

“Khuynh Khuynh, đồng ý Nhất Hàng đi! Con tin mẹ, mẹ và Nhất Hàng sẽ đối tốt với con, mau nhận lời Nhất Hàng đi!” thấy Vân Khuynh cứ không có động tĩnh gì, Hoắc Thành Quân đã không nhịn được hối thúc.

Vân Khuynh nhẹ cắn bờ môi mình, từ từ đưa ngón tay thon dài trắng nõn của mình lên.

“Đợi một lát! Tôi không đồng ý!” Chinhs là lúc Hoắc Nhất Hàng nhẹ nhàng đeo nhẫn cưới vào tay Hoắc Nhất Hàng, chuẩn bị đeo cho cô chiếc nhẫn cầu hôn giá trị liên thành đó, thì trước cửa bỗng có giọng một người đàn ông vang lên!