Trời tối đen, xung quanh chỉ có vài cây đèn đường rọi sáng nơi mà Nhi đang đứng. Đó là một nhà ga xe lửa với những đường ray dài bất tận giữa cánh đồng cỏ bao la. Nhi không đứng một mình. Nhà ga đang có tấp nập người ra vào. Người thì vội chạy lên tàu, người thì chỉ đứng đó nhìn chờ con tàu chạy đi. Nhi cũng thế. Nhi không biết mình đang ở đây làm gì và mình muốn đi đâu. Những chuyến xe lửa dừng lại chỉ trong chốc lát lại lăn bánh, chưa đủ thời gian cho Nhi suy nghĩ rằng điểm đến của mình cần đi là nơi nào.

“Cậu vẫn chưa biết mình cần đi đâu à?” Có tiếng nói cạnh Nhi. Bất ngờ với giọng nói ấy, Nhi nhìn sang bên phải của mình. Chính là Hạ. Trông Hạ vẫn như ngày nào, có điều không còn ốm yếu như lúc còn nằm viện.

“Sao...sao cậu lại ở đây?” Nhi hỏi, thắc mắc với việc đột nhiên được gặp Hạ. Nhưng Hạ không trả lời câu hỏi đó của Nhi, chỉ cười rồi nói tiếp. “Cậu mau chọn cho mình một chuyến tàu đi, nhà ga sắp đóng cửa rồi.”

Nhi nhìn quanh mình, quả thật người ra vào bây giờ đã ít hơn lúc nãy.

“Tớ không biết phải đi đâu. Hay là tớ ở đây nói chuyện với cậu?” Nhi nói với Hạ. “Đã lâu rồi mình không được gặp nhau.”

“Người đó...có phải là người cậu yêu không?” Hạ chỉ về phía bên trái. Nhìn theo tay Hạ, Nhi thấy có một người đang đứng cạnh một chiếc cột, hai tay đang cho vào túi, ánh mắt trông ra đường ray. Chính là Tú rồi. Tú không mang theo hành trang nào cả. Nghĩ đến đây Nhi mới để ý, tất cả những người ở sân ga này không ai mang theo hành trang của mình.

Nhẹ gật đầu với Hạ, Nhi cười, “Tớ chỉ mới kể cho cậu nghe một lần thôi mà cậu đã biết rồi cơ đấy.”

“Vì nãy giờ người ấy cứ nhìn qua phía bên này.” Hạ trả lời.

“Hạ à, tớ lại đang nằm mơ nữa rồi phải không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Mà cậu về tìm tớ thật hả? Tớ cứ tưởng cậu đã đi xa lâu rồi.” Nhi nói nhỏ.

“Đừng có điên. Tớ chỉ là sự tưởng tượng của cậu mà thôi.”

Tiếng loa phát thanh của nhà ga vang lên, báo hiệu chỉ còn vài chuyến cuối cùng để đi. Một chiếc xe lửa chạy đến, ánh đèn làm chói mắt. Nhi nhìn ra phía xa, xem đường ray này sẽ dẫn đến đâu, nhưng thật sự là không nhìn ra được gì.

“Cậu có lên chuyến tàu này không?” Hạ hỏi Nhi.

Nhi lắc đầu. “Tớ không biết nó dẫn đi đâu thì sao mà lên.”

“Tớ thấy người đó đang đợi cậu cùng bước lên đấy. Cứ nhìn sang đây mãi.”

Nhi nhìn qua Tú một lần nữa. Lần này, hai người đã nhìn vào mắt nhau. Nét mặt Tú rất khó đoán nhưng cũng toát ra một nỗi buồn mà đứng từ xa Nhi cũng có thể cảm nhận được. Chẳng dám nhìn nữa, Nhi đưa mắt trở về phía đường ray.

“Cậu thì sao đây Hạ? Cậu sẽ đi chuyến nào?”

“Tớ không đi được nữa. Tớ đã không còn cơ hội.” Hạ trả lời một cách rất bình thản. “Cậu thì khác. Cậu đang có cơ hội để chọn lựa cho chính mình.”

“Nhiều lúc được lựa chọn cũng đau đầu lắm.” Nhi biết mình quá tham lam vì không muốn đánh mất cái gì.

“Tớ hiểu. Lúc tớ chọn An Yên thay cho phần trăm được sống của mình, tớ hiểu chứ.”

“Sự chọn lựa của cậu là một hy sinh quá cao cả, tớ không thể nào so sánh cái việc nhỏ bé của tớ với cậu được.” Nhi nói với Hạ, rồi bỗng nước mắt rưng rưng. “Tại sao cậu lại nhắc chuyện này vậy Hạ, tớ đã không muốn nhớ đến nó rồi.”

“Từ ngày đưa ra quyết định, tớ đã chấp nhận số phận. Đến bây giờ tớ vẫn chưa hề hối tiếc. Nhìn An Yên sống với cậu vui vẻ như vậy, có bắt tớ chọn lại cả trăm hay nghìn lần, tớ vẫn chọn con bé.”

Hạ nói đến đây làm Nhi bật khóc. Phải chi ông trời không bất công đến thế. Phải chi ông không đưa ra những sự lựa chọn khó khăn đến vậy.

“Cậu đừng khóc. Tớ đã không còn buồn nữa. Nhìn cậu và An Yên bây giờ tớ đã rất an tâm.” Rút trong giỏ của mình ra một bịch khăn giấy, Hạ đưa cho Nhi. “Thôi, đừng nói về chuyện này nữa. Cậu mà không lên tàu là sẽ mãi dừng chân tại đây đó.”

“Có phải cậu cũng sẽ ở đây với tớ nếu như tớ bị lỡ chuyến tàu không?”

“Không đâu. Cậu sẽ phải ở một mình.”

Nhi nhìn Hạ, khó hiểu. “Tớ tưởng cậu nói rằng cậu không đi được nữa?”

“Tớ không lên tàu được, nhưng tớ cũng không thể ở đây với cậu.” Nhìn xuống đồng hồ đang đeo trên tay, Hạ mỉm cười. “Đến chuyến cuối rồi, cậu nên chọn đi. Người ấy đã lên tàu rồi kìa.”

Nghe Hạ nói vậy, Nhi xoay qua tìm Tú. Quả thật Tú đã không còn đứng đó nữa mà đã lên xe lửa. Đứng ở cửa lên xuống, Tú đưa mắt nhìn Nhi, đưa tay ra mong muốn Nhi bước lên cùng.

“Đừng để miệng đời làm bức tường ngăn cách yêu thương của cậu dành cho người ấy. Chuyện tình yêu là của hai người, đừng nên vì những lời dèm pha của người khác mà đánh mất.” Hạ nói.

“Ý cậu đang nói tớ phải không? Hồi đó tớ cũng đã không biết bao nhiêu lần ngăn cản cậu.” Nhi cúi mặt, cảm thấy hổ thẹn.

“Cái đó khác. Tớ biết những người đó không thật sự yêu mình nhưng vẫn lao vào bởi lúc ấy tớ cần lắm những sự quan tâm và chiều chuộng từ họ.” Hạ nói trong tiếc nuối. “Còn cậu, Nhi, cậu và người đó chân thành yêu nhau thì phải sợ gì miệng đời. Chứng minh cho họ thấy rằng tình yêu của hai người sẽ có thể vượt qua bao sóng gió đi. Hãy theo chỉ dẫn của trái tim mình.”

Tiếng còi bỗng vang lên, báo hiệu đoàn tàu sắp khởi hành rời khỏi nhà ga. Nhi nhìn sang Hạ, vẫn không dám đi. “Cậu biết mẹ tớ mà. Làm sao tớ dám đối mặt với mẹ đây. Người tớ yêu là con gái đó. Mẹ tớ mà biết thì chắc chắn sẽ không cho tớ đến với người đó.”

“Mẹ nào mà không thương con hả Nhi? Do thương con nên sẽ phản kháng, sẽ không cho con mình đi vào một mối quan hệ mà họ cho rằng trái với tự nhiên. Nhưng rồi cũng vì thương con nên họ sẽ dần nhận ra và chấp nhận thôi. Với những bậc phụ huynh, cậu phải cho họ thời gian.” Hạ vỗ vai Nhi, an ủi. “Cậu yên tâm. Cậu kiên cường như vậy, tớ không tin cậu không thể vượt qua.”

Thông báo của nhà ga lại vang lên. Chuyến tàu cuối cùng sẽ xuất phát trong giây lát. Tất cả mọi người đều đã lên tàu, chỉ còn mình Nhi ở đây, và Hạ.

“Đừng chần chừ nữa. Mau đi đi. Tớ tin rằng quyết định lên tàu của cậu sẽ không sai. Biết được người cậu yêu, thương An Yên như thế nào, tớ cũng vui lắm.”

Nhi lại đưa mắt lên tàu nhìn Tú. Thấy Nhi đã đến giờ mà vẫn chưa bước lên, Tú vội đi xuống và chạy đến bên cạnh. Lúc này, Nhi có thể thấy Tú rõ hơn. Vẫn ánh mắt hiền dịu và đầy yêu thương.

“Hạ ơi, tớ...” Nhi quay sang, định nói với Hạ nhưng đã không còn thấy người bạn thân của mình đâu nữa, thay vào đó là một cái nắm tay từ một bàn tay thật nhỏ bé.

“Mẹ ơi, chúng ta lên tàu thôi. An Yên chưa từng được đi tàu bao giờ.” An Yên nói với Nhi với vẻ mặt háo hức. Nhi nhìn sang Tú, người đang đứng ở bên trái của mình để tìm câu trả lời. Tú đưa tay ra, nói nhẹ nhàng.

“Mình đi thôi. Em và con đừng lo gì cả, có Tú ở đây rồi.”

Không hiểu sao, câu nói đó đã đủ cho Nhi biết mình phải chọn cái gì.

Nhi mỉm cười, rồi nắm lấy tay Tú. Lúc ấy, bầu trời bừng sáng, Nhi có thể thấy đồng cỏ xanh mượt mà với cả nghìn loại hoa mọc khắp nơi. Tú kéo tay Nhi lên tàu, rồi bế An Yên lên. Khi tàu chạy rồi, Nhi vẫn cứ nhìn ra ngoài bầu trời xanh ngát cho đến khi ánh nắng sáng chói lan toả khắp vùng trời.

***

Ánh sáng từ khung cửa sổ rọi vào khiến Tú tỉnh giấc. Tú vươn vai, xoay qua bên phải của mình để tìm một người, nhưng sao cạnh Tú bây giờ không có ai, chỉ là một bên giường trống không.

Nghĩ rằng Nhi đã tỉnh ngủ và ra ngoài, Tú đi ra phòng khách để tìm. Không thấy Nhi ở đâu. Gõ cửa phòng tắm cũng không có. Căn hộ khá là im ắng. Tú biết Nhi đã rời đi rồi.

Đêm qua, nằm ôm Nhi mà Tú đã không dám nhắm mắt ngủ bởi Tú hiểu những gì Nhi đã nói, sợ phút giây đó trôi qua mau bởi khi nhắm mắt lại và mở mắt ra thì trời đã lại sáng. Hai người đã tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn, cho đến khi Nhi thật sự mệt và rúc đầu vào cổ Tú thiếp đi. Tú đã cố gắng lắm để kéo dài khoảnh khắc bên Nhi được lâu thêm chút nữa. Cũng phải gần sáng, Tú mới tự cho mình nhắm mắt để ngủ vì hơn ba chai bia đó cũng khiến Tú khá mệt.

Vậy mà Nhi đi lúc nào, Tú đã không hay.

Tú lấy cái áo còn nằm cạnh ghế sofa mặc vào người, rồi tiến đến mở cửa nhà, như để kiểm tra chắc chắn một lần nữa, vì biết đâu Nhi vẫn còn đang đứng bên ngoài thì sao. Nhưng mở cửa ra rồi thì cũng chỉ mang về sự thất vọng cho mình. Nhi đi rồi, chắc đã đi từ sớm.

Trở về phòng, Tú chỉnh lại mền gối ngăn nắp rồi vào nhà tắm để vệ sinh. Chỉ có một đêm ở cạnh Nhi mà bây giờ đã thấy trống vắng. Đêm qua, Tú cứ tưởng Nhi đã quyết định đến với Tú, bởi Nhi đã dám ngỏ lời yêu. Mặc cho Nhi bảo người say thì nói linh tinh nhưng Tú biết những điều Nhi nói là thật lòng. Những nụ hôn ấy đã rất chân thành và đắm đuối. Hai trái tim cùng đập một nhịp thì đâu còn gì để chối nữa.

Vệ sinh xong, Tú trở ra và tìm điện thoại của mình. Cầm lấy nó, định bấm gọi cho Nhi nhưng rồi quyết định không gọi. Cảm giác hụt hẫng vẫn còn đây. Tú không muốn gọi hỏi chuyện rồi trở thành người ép buộc Nhi trong việc này. Nếu Nhi muốn quay lại thì ắt hẳn sẽ tự tìm đến. Thay đồ, Tú mau đi xuống cửa hàng tiện dụng để mua cái bánh mì thịt nguội ăn sáng. Tuy rằng, Tú đang muốn trở lại lên giường để ngủ nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Tú vẫn phải đi làm để lo cho mấy đứa nhỏ, trách nhiệm không cho phép Tú ủ rũ nhốt mình trong nhà.

***

Nhi đứng khoanh tay nhìn xuống thành phố từ trong văn phòng của mình. Bây giờ đã là giờ trưa nhưng Nhi không thấy đói. Trong đầu Nhi vẫn còn đầy những suy nghĩ chưa thông. Lúc nãy tỉnh giấc ở nhà Tú, Nhi đã nghĩ mình sẽ chọn ở lại. Giấc mơ ở sân ga đó quả là rất thật. Cả việc gặp Hạ. Những lời nói của Hạ rất có sức thuyết phục và trong giấc mơ, Nhi đã đồng ý nắm tay Tú để bước lên tàu. Cứ ngỡ khi tỉnh dậy đó cũng là sự lựa chọn của mình nhưng tỉnh dậy rồi mới biết cuộc đời đâu như là mơ. Vừa nhìn điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ, Nhi đã hoảng hồn. Lúc đó đã gần 6 giờ sáng, và Nhi quên hẳn về việc mẹ không biết Nhi đã đi đâu. Tú vẫn còn ngủ ngon giấc. Nhìn Tú một hồi mà Nhi đã không nỡ đi nhưng cuối cùng Nhi vẫn chọn đứng dậy, ra ngoài phòng khách tìm áo của mình mặc lại vào người, đến nhà bếp mở nhỏ nước rửa mặt cho tỉnh, rồi quay lại vào trong đặt một nụ hôn nhỏ lên má Tú.

“Em xin lỗi.” Nhi đã nói và quay mặt đi.

Khi về đến nhà, mẹ đã bắc ghế ngồi đợi Nhi ở ngoài sân. Mặc dù lớn rồi nhưng nhìn thấy mẹ như vậy thì Nhi vẫn sợ. Mẹ không cấm Nhi đi đâu đó qua đêm, nhưng mẹ vẫn muốn Nhi báo cho mẹ một tiếng để mẹ không phải lo.

“Hôm qua sinh nhật, con uống nhiều quá nên không dám lái xe về.” Nhi bịa chuyện.

“Con đi cả đêm với Đăng sao? Tuy mẹ muốn hai đứa đến với nhau nhưng không có nghĩa mẹ đồng ý cho con đi suốt đêm với cậu ấy.” Mẹ trách mắng.

“Dạ không ạ, hôm qua...hôm qua Đăng bận nên con đi cùng hai chị nhân viên công ty. Thấy uống nhiều quá nên con lái về nhà một chị gần đó ngủ nhờ.”

“Cổ con bị sao vậy?” Mẹ hỏi. “Đỏ hết cả lên.”

Bối rối, Nhi lấy tay vuốt cổ. “Không có gì đâu mẹ, chắc con uống nhiều quá nên người vẫn còn đỏ.” Nói rồi Nhi vội xin phép mẹ vào trong để thay đồ, chuẩn bị đi làm. Mẹ cũng gật đầu cho qua, không gặng hỏi thêm. Nhi chạy nhanh vào nhà tắm xem trên cổ mình có gì, và phát hiện đúng như Nhi đã nghĩ, những vệt đỏ nhỏ hiện rõ trên làn da trắng. Đêm qua, Tú đã hôn Nhi rất nhiều ở cổ. Tú bảo rằng, mùi hương này đã làm Tú như một người nghiện.

Nghĩ lại lúc ấy khiến Nhi đỏ mặt.

Tú cũng khiến Nhi nghiện ngập vậy mà.

Khi ấy có tiếng gõ cửa phòng tắm, Nhi mở cửa ra thì thấy An Yên đang đứng trước cửa, tay ôm hai con thú bông. Con bé vừa ngủ dậy nên mặt vẫn còn lờ đờ, nhưng vừa gặp Nhi con bé đã hỏi về việc có mang bánh qua cho Tú ăn hay không.

“Nhỏ tiếng thôi An Yên.” Nhi kéo con bé vào trong rồi đóng cửa lại. “Mẹ mang qua cho Tú rồi.”

“Tú có ăn và bảo là An Yên làm bánh ngon không mẹ?”

Bánh còn chưa kịp ăn mà...

Nhi đã phớt lờ câu hỏi của An Yên, đánh răng rửa mặt cho con bé và chính mình rồi giao con bé cho mẹ, Nhi thay đồ đi làm.

Đến giờ, Nhi vẫn chưa có gì vào bụng.

Có tiếng gõ cửa phòng làm Nhi giật mình, thoát ra khỏi những suy nghĩ. Tiến lại cửa, mở ra thì thấy hai chị đã đi ăn trưa về và trao cho Nhi một hộp cơm và ly nước mía.

“Đi ăn mua luôn phần em vì thấy hôm nay em có vẻ mệt mỏi. Em ăn đi nhé, chị đi làm việc.” Chị Trang nói.

Cầm lấy phần cơm, Nhi cảm ơn chị rồi mang vào phòng. Bây giờ, ngửi thấy mùi thức ăn thì Nhi mới cảm thấy đói. Phần cơm tấm sườn bì trứng mới thấy thật ngon.

Nhi mở máy tính lên, đi vào một trang mạng để nghe radio. Đây không phải là thói quen của Nhi, chỉ khi có tâm trạng thì Nhi mới bật để nghe tâm sự của mọi người. Như là hôm nay, Nhi muốn nghe xem có ai đang như mình không.

Bắt được đài, Nhi để cho máy chạy. Cho nước mắm vào cơm và Nhi bắt đầu ăn. Bây giờ, phát thanh viên đang đọc một lá thư của một thính giả đang yêu xa. Người đàn ông này vì gia đình khó khăn nên phải vào Sài Gòn làm việc, vợ ở dưới quê thì không có điều kiện để lên Sài Gòn thăm chồng. Lá thư chứa nhiều nỗi nhớ cũng như mong muốn được sớm gặp vợ của vị thính giả này. Nhi hiểu được cái nỗi nhớ ấy. Ở gần như Nhi và Tú mà Nhi còn nhớ Tú đến vậy, thì nói chi hai người không sống cùng một thành phố.

Ở lá thư tiếp theo là thư của một cô bé chỉ mới học lớp mười viết cho một anh chàng ở lớp trên. Những câu văn khá dễ thương mà cũng không kém phần ái ngại của một tình yêu tuổi học trò. Nhi chưa từng được trải qua cái thứ tình yêu ấy, nhưng chắc hẳn thời còn cắp sách đến trường ai cũng mong muốn có được cái khoảng thời gian đẹp này.

Nhi cầm ly nước mía và hút một ngụm. Mía rất ngọt và thơm. Sau lá thư của cô bé đó là lá thư của một người bạn nữ gửi người mình thương. Nhi kéo âm thanh to hơn để nghe vì cảm thấy có hứng thú.

“Gửi anh, người em thương,

Khi em cầm bút viết lá thư này, là anh đang ở trong phòng ru con ngủ. Con của chúng ta vừa tròn một tháng. Lúc con chưa ra đời, em đã từng rất lo rằng chúng ta còn trẻ quá để có thể lo cho một đứa bé. Chúng ta chưa kết hôn, thu nhập cũng chỉ vừa đủ sống. Anh có nhớ rằng em đã nói với anh rằng em muốn bỏ đứa con này đi vì em nghĩ chúng ta không thể nào giữ nó không? Thật ra sự thật sau đó là một nỗi lo khác rất ích kỷ của em. Em lo rằng khi có thai em sẽ mập hơn, xấu hơn, rồi anh sẽ không thấy em đẹp nữa. Em lo rằng em sẽ không còn hấp dẫn như những cô gái trẻ mà xung quanh anh có rất nhiều. Nỗi lo đó lớn đến nỗi em đã muốn bỏ con. Nhưng anh không cho. Anh nói rằng con cái là lộc trời ban. Trời cho thì mình nuôi. Anh thuyết phục em giữ con, và nói rằng sẽ cho con và em những điều tốt nhất. Xiêu lòng, em nghe lời anh. Ngày đi siêu âm, bác sĩ nói em đang mang thai bé gái, em đã lo còn anh thì mừng rơi nước mắt. Em hỏi anh rằng anh là con trưởng, chẳng phải có con trai thì tốt hơn sao, nhưng anh nói với em rằng anh không coi trọng việc đó.

Anh nhớ không, chúng ta đến với nhau không hề dễ. Gia đình anh chê em là đứa mồ côi cha, còn gia đình em nhất quyết không cho em quen anh bởi anh là người ngoại đạo. Có lúc vì mặc cảm với gia đình anh mà em đã không liên lạc với anh một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, ngày nào em cũng đau khổ nhớ anh, chỉ bởi cái tôi của mình quá lớn mà không chịu cho anh gặp mặt. Mẹ em mới đầu vui lắm, nhưng dần về sau bà cũng không muốn thấy em cứ đau khổ hoài. Đó là lý do vì sao hôm đó mẹ đi tìm anh, để mang anh đến cho em.

Lần thứ hai em bỏ anh mà đi cũng là lúc em phát hiện mình mang thai, nhưng anh cũng tìm em về, lo lắng cho em từng chút một. Trong suốt quá trình mang thai, mặc cho em có lúc cáu gắt, hay nửa đêm đòi ăn những món chẳng biết phải tìm ở nơi nào, anh luôn cố gắng làm cho em hài lòng. Nhất là khi sinh con, anh đã bảo anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

Anh à, em đã từng đọc được một câu nói, rằng điều kỳ diệu nhất ở trên thế giới này vốn dĩ không phải tình yêu mà là duyên số. Bởi tình yêu là cơ hội và duyên số thì như là định mệnh. Chúng ta đi qua đời nhau, gặp lấy cơ hội thì yêu, còn không thì bỏ qua. Nhưng với định mệnh thì ta khó lòng mà thay đổi được. Em tin rằng chúng ta đã biết giữ duyên của mình. Em đã không còn yêu anh nữa, mà yêu đã đến ngưỡng thương.

Cảm ơn anh đã đấu tranh vì em, giờ đây em sẽ cùng anh đấu tranh vì chúng ta, và vì con.”

Nghe được đến đây, giọt nước mắt len lỏi từ khóe mi mà rơi xuống. Nhi cảm thấy mình có nhiều phần giống cô gái này. Cũng có đứa con gái, cũng e ngại gia đình, cũng đã chạy trốn nhiều lần. Nhưng khác ở chỗ cả hai người họ đã tìm về nhau và cùng nhau tranh đấu cho hạnh phúc của mình, Nhi thì chưa dám.

Phát thanh viên mở một bản nhạc tình yêu thật buồn khiến Nhi càng có tâm trạng hơn. Tú cũng giống như người con trai được kể ở trong thư của cô gái đó vậy. Tú luôn rất lo cho Nhi, quan tâm đến Nhi từ những điều nhỏ nhặt. Đến cả trong giấc mơ Hạ cũng khuyên rằng Nhi nên đi theo trái tim mình. Có phải chăng việc cả hai gặp nhau là định mệnh? Là duyên số?

Những người có duyên với nhau thì cuối cùng sẽ về bên nhau, có phải vậy không?

Bản nhạc kết thúc. Phát thanh viên cảm ơn cô gái ấy đã gửi về cho đài một lá thư tay thật cảm động cho người thương. Khi nghe chữ người thương, Nhi liền nghĩ ngay đến Tú. Nhi biết cái tình cảm của mình dành cho Tú đã đến mức thương thì không thể quay lại nữa. Ngừng yêu và ngừng thương nghe nó khác nhau lắm. Ngừng thương nghe nó đau đớn hơn nhiều, bởi chẳng ai có thể tự nguyện mà ngừng thương được. Một chữ thương nghe thật da diết.

Sau buổi trưa, Nhi cũng chỉ đón một vị khách hàng rồi ngồi không cho đến giờ ra về. Khoảng thời gian trống đó đã cho Nhi rất nhiều cơ hội để suy nghĩ. Chạy về nhà, Nhi đón An Yên và nói với mẹ rằng muốn dẫn con bé đi chơi. Mở tủ đồ của An Yên, Nhi lấy chiếc áo đầm hình hoa hướng dương của Tú ra cho con bé mặc. Sợi dây chuyền Tú tặng con bé hôm đầu tháng Sáu, con bé vẫn đeo trên người. Bây giờ nhìn An Yên, có cái gì không thuộc về Tú đây? Cả mẹ của con bé cũng thuộc về Tú rồi cơ mà.

Chuẩn bị xong, Nhi đưa An Yên đến tiệm kem. Bắt chước Tú, Nhi gọi cho hai mẹ con mỗi người một vị rồi chia sẻ nhau ăn. An Yên rất thích thú, bởi hôm nay mẹ làm gì cũng liên quan đến Tú thôi. Ăn kem xong, Nhi đưa con bé đến công viên hôm trước. Hôm nay là ngày thứ sáu cuối tuần nên ở đó khá đông. Các gánh hàng rong cũng tụ tập khá nhiều. Nhi thấy xe bán kẹo bông gòn liền tiến đến mua hai cây và đưa An Yên một cây. Thấy xe bán bong bóng, Nhi cũng mua cho con bé. Đang đứng ăn kẹo bông gòn trông thấy một đứa bé đội vương miện có đèn chớp, Nhi đi theo hỏi mẹ đứa bé cho bằng được chỗ mua cho An Yên. Đây là những thứ lần trước Nhi đã bắt con bé trả lại hết cho Tú. Lần này, Nhi muốn đền bù.

“Con có thích không, An Yên?” Nhi hỏi sau khi đội vương miện lên đầu con bé. “Đây là những gì Tú mua cho con lúc trước phải không?”

“Dạ phải, An Yên thích lắm ạ.” Con bé cười toe toét. “Mẹ chụp hình khoe Tú nha mẹ.”

Nhi vui vẻ cầm điện thoại chụp hình con bé. Ăn xong kẹo, Nhi đưa con bé đến vòng xoay ngựa gỗ để chơi. Do đông người nên An Yên phải đợt mấy lượt mới đến mình. Nhớ lại hình ảnh hôm ấy Tú cũng đứng đây mà vẫy tay với con bé khiến Nhi tự dưng mỉm cười. Hôm nay đưa An Yên đi chơi và làm những gì Tú đã làm cho con bé, chắc có lẽ cũng vì muốn được thấy lại những hình ảnh ấy.

Chơi đến hơn 8 giờ tối thì con bé cũng thấm mệt. Hai mẹ con ra lấy xe, và khi leo lên xe thì con bé như đã muốn đi ngủ làm Nhi hơi lo. Con bé mà ngủ gục thì Nhi không thể lái xe, mà Nhi vẫn còn một nơi nữa cần đến.

“An Yên à, con không được ngủ đâu nhé.” Nhi dặn dò khi nổ máy và chạy đi. Con bé dạ vâng, nhưng rồi một hồi sau cũng gật gù bị ru ngủ bởi gió. Xe chao đảo mỗi lần con bé gật như thế, nên Nhi phải đành nói nơi mình đang đi để con bé lấy lại tinh thần.

“An Yên ráng đừng ngủ, mình đang đến nhà Tú đấy.”

Dĩ nhiên con bé nghe xong thì phấn khởi hơn, đầu ráng ngẩng cao cho đến khi Nhi dừng xe lại trước toà nhà của Tú không lâu sau đó.

Đã đến lúc quyết định.

***

Nhi vẫn cảm thấy run. Nắm tay An Yên đứng từ dưới nhìn lên toà nhà mà vẫn chưa dám vào. Chuyện mà Nhi sắp làm, chắc là chuyện điên rồ nhất từ trước đến giờ.

Lấy một hơi dài, Nhi cùng An Yên bước vào trong. Nhi cho con bé bấm thang máy bởi con bé biết mình cần đến tầng nào. Khi đến nơi, Nhi cũng đứng trước cửa nhà Tú lâu đến nỗi An Yên phải lên tiếng hỏi.

“Sao mình đứng ở đây hoài vậy mẹ?”

Nhi nắm tay An Yên thật chặt như cần con bé truyền chút dũng khí qua cho mình. “Con nói "cố lên" với mẹ đi.”

“Mẹ ơi cố lên.” Con bé nói tuy rằng cũng không biết tại sao. Hít một hơi dài nữa, Nhi chầm chậm đưa tay lên bấm chuông. Lần đầu tiên không ai ra mở cửa, phải đến lần thứ hai, tay nắm mới chuyển động.

Cánh cửa được mở ra, và Tú rất ngạc nhiên khi thấy Nhi và cả An Yên đang đứng trước mặt mình. Nhi nhìn vào trong quan sát, Tú đã tắt đèn tối om, chỉ có ánh sáng từ thành phố rọi vào căn phòng. An Yên luôn thích thú với việc nhìn ra ngoài thành phố nên con bé liền chạy vào trong, vịn hai bàn tay nhỏ lên cửa kính trầm trồ như mọi lần.

“Sao Tú tắt đèn tối vậy?” Nhi lên tiếng hỏi.

Tú nhún vai. “Dạo này Tú đã cảm thấy thích bóng tối.” Nói rồi Tú quay trở vào nhà và mở đèn lên. Lúc này, An Yên mới chạy lại ôm, và Tú chợt nhận ra con bé lại để lại dấu tay của mình trên tấm kính. Đúng là có lau mãi thì cũng không xóa được.

“Em đến đây có gì không?” Tú vừa ôm con bé vừa hỏi. Nhi đưa mắt nhìn quanh nhà, cũng chưa dám nhìn hẳn vào mắt Tú.

“Em...” Nhi ấp úng, mắt nhìn xuống bàn và thấy chai bia dở dang. “Tú lại uống bia nữa sao?”

“Ừ...thì do nhớ một người.” Tú trả lời. An Yên lại chạy đi lại cửa kính nhìn ra thành phố, để Tú và Nhi đối mặt nhau.

“Rồi sao?” Tú tiếp tục hỏi. “Em vẫn chưa trả lời Tú. Em đến đây có gì không? Hay là lại muốn dằn vặt Tú thêm một hồi nữa mới vui?”

“Tú giận em sao?”

“Có giận được em thì cũng đỡ rồi.” Tú thở dài. “Nhi à, em biết Tú không thể giận em mà. Nhưng mỗi lần nhìn em và An Yên thì Tú lại muốn nhiều thứ lắm. Tú muốn được yêu thương hai người, muốn được chăm sóc cho hai người cho đến hết cuộc đời. Cuộc sống của Tú trước khi có em và An Yên, Tú đã quên hết rồi. Cứ như những ký ức bắt đầu đều là em. Đêm qua em đến tìm, những tưởng rằng chúng ta đã có thể bắt đầu nhưng khi em bỏ đi, Tú mới nhận ra cái tình cảm này chưa đủ mạnh để cho em lòng can đảm mà đấu tranh. Thì ra chỉ có Tú mới cảm thấy nó mãnh liệt đến—”

Nhi ngắt lời nói của Tú bằng một nụ hôn lên môi. Hai tay Nhi ôm lấy mặt Tú, nâng niu đôi môi ấy, còn Tú thì chỉ biết ngẩn người ra trước hành động này của Nhi.

“Nói nhiều quá.” Nhi nói sau nụ hôn. “Giành hết phần em nói.”

Có lẽ do vẫn còn sốc nên Tú vẫn nhìn Nhi đầy bất ngờ. Đương nhiên, đây không phải là lần hôn đầu tiên nhưng mà Tú cứ tưởng Nhi đã chọn không ở lại rồi.

“Tú à,“ Nhi gọi, tay choàng qua cổ. “Em đã có sự lựa chọn rồi. Tú nói tình cảm của em chưa đủ mạnh thì Tú sai rồi. Chưa đủ thì em đã không ở đây bây giờ và hôn Tú như thế này đâu.” Nói rồi Nhi lại trao cho Tú một nụ hôn hết sức nồng nàn. Tú cũng không còn ngẩn ngơ như lần trước mà bắt nhịp cùng với Nhi ở lần này.

“Em thương Tú. Em không nghĩ mình có thể tiếp tục sống dối lòng mình nữa.” Nhi nói sau nụ hôn. “Có thể em vẫn chưa dám đối mặt với mọi người nhưng em đã có thể đối mặt với Tú. Nếu như em nói cái phần trăm hôm nay đã tăng vụt xa mức một trăm phần trăm rồi thì Tú có tin không?”

“Hãy nói rằng Tú không phải nằm mơ đi.” Tú nói.

“Không phải nằm mơ đâu đồ ngốc à.”

“Đột nhiên em đến tìm Tú, hôn Tú, nói những câu này với Tú, không phải nằm mơ thì còn gì nữa?”

Để cho Tú biết, lần thứ ba Nhi đặt môi mình lên Tú và lần này cắn nhẹ. Tú có chút giật mình, rồi cười. Cái cách mà Nhi cho Tú biết đây không phải là một giấc mơ cũng thật đáng yêu. Theo cách Tú thích. Tú lại một lần nữa không thể dứt khỏi nụ hôn với Nhi. Vậy là bây giờ có thể chính thức mà bắt đầu. Không còn phải đau lòng nhìn Nhi đi bên người khác nữa. Nụ hôn này có phần ướt át, bởi nước mắt Tú đang rơi vì hạnh phúc. Nhi hôn sâu hơn, rồi bắt đầu di chuyển, định kéo Tú vào trong với mình thì bỗng dưng nghe một tiếng nói cất lên, người mà Nhi quên rằng cũng đang có mặt ở đây.

“Trời ơi là trời...” Giọng của con bé than thở sau khi nhìn mẹ và Tú hôn hết lần này đến lần khác. “An Yên thấy hết rồi đó nghen.”

-Hết chap. 21-