Tiếng bấm chuông liên hồi và gấp rút khiến Tú tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Nhìn qua đồng hồ, đã gần 6 giờ sáng.
Biết chắc chắn là Nhi đã đến, Tú vội chạy ra để mở khoá. Khi cánh cửa được mở ra, Nhi nhìn Tú với đôi mắt sưng mọng và đỏ hoe còn nhòe ít nước mắt nơi khóe mi, rồi lách người qua cửa đi thẳng vào nhà, nhìn quanh tìm An Yên. Không thấy ở phòng khách, Nhi đi vào phòng Tú.
Nhìn thấy An Yên rồi thì Nhi đứng gục ôm mặt òa khóc như một đứa trẻ.
Tú lặng lẽ đi theo sau, rồi cũng chỉ dám đứng ngoài cửa mà dõi theo, lặng im cho Nhi khóc thật thoải mái. Một hồi sau định thần trở lại, Nhi lau nước mắt của mình và tiến đến, bế An Yên lên. Tú định giúp nhưng Nhi đã có thể nhấc bổng con bé lên chỉ trong một lần. Nghĩ rằng Nhi sẽ mở lời trách nhưng lại không nói một câu nào. Cứ thế, Nhi bế An Yên ra khỏi phòng, khỏi nhà rồi đến bấm thang máy.
Đi theo sau, Tú lại đứng cạnh Nhi. Một tay cầm ba lô của An Yên, tay còn lại đút vào túi quần, bồn chồn nhìn con số 12 hạ dần đến số 7. Thang máy mở ra, ở trong có hai người chuẩn bị đi tập thể dục. Họ dịch qua một bên để Nhi bước vào. Tú cũng đi vào cùng.
Tú chỉ cần biết Nhi đi đến đây bằng cách nào. Nếu Nhi đi xe máy thì Tú sẽ đưa hai mẹ con về.
Xuống tầng trệt, Nhi bế An Yên đến một chiếc taxi đã đậu sẵn, có lẽ lúc nãy Nhi đã dặn tài xế đợi mình. Nhanh tay, Tú mở cửa xe cho Nhi bước vào và để chiếc ba lô lại trên ghế. Nhi khẽ gật đầu cảm ơn, một hành động rất nhanh mà chắc chỉ có người luôn để ý đến Nhi như Tú mới kịp nhận ra.
Rồi cứ như vậy mà chiếc taxi lăn bánh, đưa hai mẹ con về nhà.
Lần đầu tiên gặp mà cả hai không nói với nhau câu nào.
***
Về đến nhà rồi nhưng Nhi vẫn ôm An Yên mãi không buông. Mẹ đi pha bình trà nóng, mang lại bàn đặt lên rồi ngồi xuống cạnh Nhi. An Yên vẫn đang tựa mặt vào ngực Nhi mà ngủ yên giấc, không biết chuyện gì. Lâu lâu, Nhi lại rơi nước mắt vì vẫn chưa hết hoảng sợ. Nhớ lúc nãy khi tỉnh dậy, Nhi sang phòng An Yên để kiểm tra như thường lệ. Khi không thấy con bé nằm trên giường, Nhi đã giật mình và hoảng hốt đi kiểm tra nhà tắm nhưng cũng không có. Xuống nhà phát hiện cửa trong mở toang và cửa ngoài chỉ được khép hờ, Nhi sợ hãi gọi mẹ dậy. Cả hai mẹ con đã đi khắp con hẻm để tìm, nhưng tìm trong vô vọng.
Nhi bần thần tưởng đã mất An Yên rồi, tưởng bọn người xấu nào đó đã vào nhà và bắt mất con bé rồi. Nhi đã khóc trong đau đớn, cho đến khi trở lại phòng tìm điện thoại để gọi báo công an và thấy được tin nhắn từ Tú.
Đọc xong Nhi lại tiếp tục khóc, nhưng những giọt nước mắt này là những giọt nước mắt nhẹ nhõm. Lập tức chạy báo tin với mẹ, Nhi gọi ngay taxi sang bên đó đón An Yên về.
“Không hiểu sao con bé lại đi đến được tận quận hai xa xôi như vậy. Người lái xe cũng kì, ai lại nhận chở một đứa bé như thế này.” Mẹ nhấp ngụm trà, trách móc.
Còn Nhi thì lại muốn cảm ơn người tài xế đó. Nếu như không đưa An Yên đến đúng nơi của Tú thì giờ này con bé đã lạc ở đâu rồi.
“Con uống ly trà cho định thần lại.” Mẹ nói với Nhi. Vẫn chưa có tâm trạng ăn uống nên Nhi lắc đầu. An Yên bắt đầu cựa quậy, muốn thay đổi thế ngủ nhưng thế nào cũng thấy khó chịu nên con bé dụi mắt dần tỉnh giấc.
Khung cảnh không còn giống như lúc trước khi nhắm mắt ngủ.
Không thấy Tú ở đâu, con bé bỗng khóc.
“An Yên, mẹ đây nè.” Nhi vỗ về.
“Tú...Tú đâu...rồi?” Con bé hỏi trong nước mắt.
“Mình về nhà rồi.”
“Không, An Yên muốn Tú.” Dùng dằng, con bé khóc nấc. Ít khi An Yên phản ứng như thế này. Bà thấy không hài lòng với việc con bé khóc nhè nên lên tiếng mắng nhẹ. Còn Nhi chỉ cảm thấy thương và xót con. Nhi hiểu cũng do mình mà con bé mới như vậy. Những thời gian không để tâm đến An Yên, chắc là đã để lại nhiều thắc mắc và khó chịu đọng lại trong lòng con bé. Cho dù gần đây Nhi đã cố gắng khắc phục nhưng con bé có lẽ vẫn cảm nhận được mỗi tối Nhi đều không vui. Đến hôm nay tự đi tìm gặp Tú, cũng phải hiểu được con bé đã dồn nén như thế nào.
Đứng dậy, Nhi bồng An Yên đi lên phòng của mình. Dù năm tuổi đã được cho là lớn rồi nhưng để dỗ con bé thì Nhi vẫn phải đong đưa qua lại, tay không ngừng vuốt lưng. Hôm nay, chắc Nhi và cả An Yên đều phải xin nghỉ. Với tình trạng bây giờ, An Yên đi học không được mà Nhi đi làm cũng không an tâm.
Một thời gian sau, căn phòng yên ắng hẳn, chỉ còn vài ba tiếng thút thít của An Yên. Con bé vẫn ôm lấy cổ Nhi, mặt tựa vào ngực. Tay Nhi cũng đã mỏi rồi, nhưng Nhi vẫn đứng đong đưa người để con bé thấy thoải mái.
“Hồi tối, An Yên nói rằng An Yên ghét Tú lắm, nhưng An Yên không có ý đó đâu.” Con bé bỗng nói sau một hồi. “Mẹ nói Tú đừng có giận An Yên nha. Tú thương An Yên nha.”
“Tú sẽ không giận An Yên đâu mà.” Nhi hôn lên đỉnh đầu con bé rồi đi lại giường ngồi xuống.
“Mẹ có giận Tú không mẹ?” An Yên hỏi, sụt sịt.
“Mẹ giận mẹ thôi. Mẹ không giận Tú.”
“An Yên xin lỗi mẹ vì đã trốn đi. An Yên nhớ Tú lắm.”
“Mẹ không trách con.” Nhi nói nhẹ nhàng. “Mẹ biết con thương Tú.”
An Yên ngước lên nhìn Nhi. “Mẹ cũng thương Tú lắm, phải không mẹ?”
Con bé này lại hỏi một câu mà Nhi không biết trả lời ra sao.
“An Yên thấy mẹ thương Tú lắm. An Yên biết hết.”
Có lẽ là thật. Có những chuyện không thể nào giấu được, kể cả đối với trẻ con.
Tự dưng muốn tâm sự với An Yên, nói cho con bé hết những nỗi niềm trong lòng mình. Nhi không thể ngồi tâm sự với mẹ về chuyện tình cảm. Người mà từ thời đi học Nhi đều kể mọi chuyện trên trời dưới đất cho nghe là Hạ. Giờ đây thì không có Hạ, nhưng có An Yên. Con nít ngây thơ nhưng nhiều khi nhờ vậy mà những lời khuyên đám trẻ đưa ra đều rất chân thật.
“Mẹ...mẹ thương Tú thật đó, An Yên.” Nhi bắt đầu. “Mẹ yêu Tú, nhưng mẹ lại không dám chấp nhận. Tú là con gái, giống như mẹ và con vậy. Theo người ta nghĩ thì con gái không được yêu nhau, bởi người ta cho rằng đó là đi ngược với tự nhiên. Con trai và con gái yêu nhau thì được mọi người chúc tụng, hối thúc sớm làm lễ cưới và mau có con cái. Còn hai người cùng giới tính yêu nhau thì người ta họ dị nghị, họ phản đối, khiến cho những người trong cuộc không dám đối mặt và không dám đến với người mình yêu bởi những nỗi lo lắng vô hình và trách nhiệm quá nặng nề. Mẹ biết con không hiểu mẹ đang nói gì đâu, nhưng mẹ không còn có ai để tâm sự nữa.”
“Mẹ thương Tú.” Con bé nói.
“...Ừ.” Nhi chợt cười, cảm thấy sao tự dưng mình có thể dễ dàng thú nhận đến thế. “Mẹ chỉ dám thừa nhận với con thôi, vì mẹ biết con sẽ hiểu cho mẹ. Con là một đứa trẻ tốt bụng và hiểu chuyện.”
“Mẹ đừng sợ. Có An Yên ở đây rồi.”
“Mẹ phải làm sao đây An Yên? Làm sao mới có đủ can đảm để đối mặt? Thời gian này mẹ đau khổ lắm. Mẹ cũng như An Yên vậy, nhớ Tú da diết. Lúc nãy đến nhà Tú đón con về, kiềm chế lắm mới không ôm chầm lấy Tú mà khóc.”
Con bé thở dài, như đồng cảm. “Mẹ buồn, Tú buồn, An Yên buồn. Ai cũng buồn hết trơn.”
“An Yên đừng buồn. Mẹ không muốn An Yên bị buồn đâu.” Vuốt mặt con bé, Nhi sờ vào cái má hồng phúng phính.
“Có phải mẹ cũng sợ bà buồn không? Vì bà thích thầy Đăng.”
“An Yên cũng nghĩ như thế sao?”
“Nhưng mẹ đâu có thương thầy Đăng đâu. Mẹ thương Tú rồi.”
Gật đầu, Nhi chấp nhận những gì con bé vừa nói. “Ừ, mẹ thương Tú mất rồi.”
Lần đầu tiên tâm sự với một ai về chuyện này, mà cảm giác lại thoải mái như vậy. Nhi có thể tự do thú nhận và thổ lộ với An Yên mà không sợ bị phán xét. Con bé chưa bị những định kiến của xã hội làm bó buộc suy nghĩ. Con bé dùng những suy nghĩ ngây thơ nhưng chân thật của mình để góp ý.
Phải chi làm người lớn cũng có thể suy nghĩ đơn giản như vậy.
***
Xoay qua xoay lại đã là cuối tháng Năm. Lễ bế giảng của An Yên cũng đã được tổ chức vào ngày hôm kia. Năm học sau, con bé sẽ vào lớp Lá. Nghĩ đến, Nhi thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt một cái, An Yên đã không nhỏ bé như thời còn ẵm bồng trên tay nữa.
Mùa hè này Nhi sẽ cho An Yên dừng học đàn. Những ngày qua, con bé không còn hứng thú với việc đánh đàn nữa. Việc này có thể do Đăng đã thúc ép con bé nhiều quá. Nhi không xen vào việc Đăng dạy học, nhưng đứng từ xa quan sát cũng có thể thấy Đăng đã quá gấp gáp. Để dạy một đứa trẻ, cần phải có kiên nhẫn. Việc muốn nghỉ học đàn này Nhi đã có thông báo với Đăng.
Sau hôm ở bệnh viện, Nhi biết Đăng đã đặt ra nhiều nghi ngờ. Một phần do Nhi không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Đăng, phần còn lại cũng do Nhi không nhận lời gặp mặt thường xuyên nữa. Có hôm Đăng gọi, hỏi Nhi một câu, “Chúng ta có còn đang hẹn hò không vậy? Anh muốn chúng ta chính thức bắt đầu.”
Nghe được từ chính thức, Nhi đã vội cúp máy, để rồi sau đó phải gọi lại dứt khoát nói với Đăng rằng, “Em không yêu anh. Mình chấm dứt đi.”
Dĩ nhiên là Đăng không đồng ý. “Anh không thể thua cô gái đó được.”
Nhi rất muốn nói rằng từ đầu, Tú đã luôn là người thắng cuộc nhưng lại không thể. Lỡ Đăng biết được chuyện gì, Nhi sợ rằng sẽ đến tai của mẹ. “Không liên quan gì đến Tú hết.” Nhi đã trả lời. “Chỉ là em không có tình cảm với anh thôi. Công ty sẽ đền bù, tìm cho anh một cô gái tốt hơn em.”
Nói xong, Nhi nghe tiếng tút tút và lúc đó biết được Đăng đã cúp máy. Rồi hôm sau Đăng vẫn đến dạy đàn cho An Yên, vẫn vui vẻ với mẹ và tỏ ra như chưa có chuyện gì. Nhi có đứng quan sát, lo rằng Đăng sẽ bàn chuyện gì với mẹ nhưng dường như Đăng chẳng nói gì. Đến lúc đưa Đăng ra về, Nhi mới có cơ hội hỏi nhỏ.
“Tại sao anh lại làm vậy?”
“Anh tin mình sẽ không thua cô ta được. Tính về toàn diện, chọn anh thì em sẽ sung sướng hơn chọn cô ta nhiều. Rồi em sẽ nhận ra.”
Nhưng Nhi không cần được sống trong sung sướng. Thứ Nhi cần, là được ở bên người mình yêu thương, sống hạnh phúc và an yên đến cuối đời.
Sau hôm đó, Nhi đã cật lực làm việc, tìm kiếm những cô gái thích hợp với Đăng để sắp xếp cho gặp mặt, xem như cũng để cho mình bớt áy náy vì việc đã để Đăng hiểu lầm ngay từ đầu. Đăng cũng cứng đầu hơn Nhi tưởng, mặc cho Nhi có nói dứt khoát rằng mình không thể tiếp tục nữa, mặc cho Nhi có gửi kha khá các bộ hồ sơ qua cho Đăng xem. Đăng đều từ chối. Tất cả đều với một lý do, “Anh không chịu thua cô gái đó.”
Có điều Nhi không thương Đăng, Nhi thương Tú rồi.
Hôm nay ngày chủ nhật, Nhi đưa An Yên đến nhà bạn Minh Châu chơi trước khi Minh Châu cùng gia đình đi du lịch hè. Có được thời gian rảnh rỗi giữa buổi trưa, Nhi ghé tiệm mua một bó hoa, ghé quán mì mua hai cái bánh bao và tấp vào quán nước mua hai ly đá me cùng chai nước suối.
Đã lâu rồi, Nhi không đến thăm Hạ.
Mua xong những món đồ ấy, Nhi chạy về Bình Dương, nơi Hạ đang an nghỉ. Mộ của Hạ được Nhi và các bạn cùng lớp gom góp lại để xây nên. Các bạn chỉ biết Hạ qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, chứ tuyệt nhiên không biết rằng Hạ còn có một đứa con.
Đến nơi, phải đi khá sâu vào trong, đi qua ngôi mộ khác mới đến được mộ của Hạ. Quanh nơi Hạ an nghỉ được các bảo vệ nơi đây dọn dẹp, cắt cỏ gọn gàng bởi Nhi có gửi chi phí chăm sóc cho họ hằng tháng. Lọ hương cũng có những nén nhang tàn đã cháy hết, chứng tỏ họ đã giúp Nhi như lời dặn.
Nhi ít khi đưa An Yên đến nơi này. Lần đầu tiên đến vào lúc vừa tròn hai tuổi, con bé đã khóc suốt mà không có cách nào dỗ được cho đến khi về đến nhà. Khi đó, Nhi nghĩ con nít hai tuổi thì tính khí thất thường, nên đã có thử thêm vài lần nhưng lần nào cũng vậy.
Lúc An Yên đã nói được rành rõi, Nhi đã hỏi lý do vì sao con bé mỗi lần đến nơi của mẹ Hạ thì lại khóc. Con bé đang chơi đồ hàng ngước lên, trả lời một cách rất bình thản rồi lại tiếp tục chơi.
“Mẹ Hạ nói với An Yên ở trong mơ là An Yên hãy nhớ mẹ ở trong tim thôi, nên An Yên không thích đến đâu.”
Thế nên Nhi không đưa con bé đến nữa, trừ vào ngày giỗ của Hạ ở tháng Một hằng năm.
“Tớ đến thăm cậu đây.” Nhi nói trước ngôi mộ. Cho nước vào bình, Nhi cắm bó hoa lúc nãy đã mua vào. Bó hoa đó có một bông cẩm tú cầu màu xanh, loài hoa rất đặc trưng của thành phố Đà Lạt, quê quán của Hạ. “Tớ có mua bánh bao, cả nước đá me mà tụi mình thích uống nữa.”
Nhi lấy bó nhang và hộp quẹt diêm được để sẵn cạnh bình hoa, đốt lên một cây và cắm vào bát hương cho Hạ. Mời Hạ dùng cái bánh bao và ly đá me, Nhi cũng ngồi xuống cạnh ngôi mộ mà ăn phần của mình.
Khói của nén nhang bay khiến Nhi rưng rưng nước mắt vì cay.
Nhưng cũng vì ngồi ăn bánh bao thế này làm Nhi nhớ lại khoảng thời gian hai đứa còn đi học. Người bạn xấu số này của Nhi thật là tội nghiệp.
“Cậu à, tớ nhớ cậu từng nói với tớ, rằng khi gặp khó khăn trong chuyện tình cảm thì cứ tâm sự với cậu. Lúc đó tớ hay bật cười, vì cậu mới là người thường xuyên kể chuyện tình cảm của cậu cho tớ nghe, chứ tớ đâu có yêu ai đâu mà đi tâm sự lại với cậu.” Nhi cắn một miếng bánh rồi nói tiếp. “Vậy mà giờ khi tớ cần tâm sự với cậu, cậu đã không kịp nghe.”
Vài ba người đi ngang, nhìn Nhi tò mò rồi tiếp tục đi tìm ngôi mộ mình cần đến. “Bây giờ tớ biết yêu rồi đó Hạ. Tớ biết vì sao mỗi lần tớ khuyên cậu từ bỏ thì cậu lại bảo rằng tớ không hiểu đâu. Đúng là tình cảm không thể điều khiển được. Dù đến bây giờ, tớ vẫn cho là những người con trai cậu yêu đều không xứng đáng với tình cảm cậu dành cho họ, nhưng tớ đã hiểu được vì sao cậu không thể dứt bỏ như lời khuyên bảo. Tớ cũng yêu mà không biết làm sao để hết yêu người đó.”
Cầm ly đá me lên, Nhi hút một ngụm. Vị chua của nó làm Nhi nhăn mặt. “Chua lắm Hạ, cậu thích chua như thế này nè.” Nhi tự cười, rồi nói tiếp, “Người tớ yêu, để tớ kể cậu nghe. Người ấy lớn hơn tớ hai tuổi, làm bác sĩ thú y. Người ấy đẹp ở mọi phương diện. Đẹp ngoại hình, đẹp tính cách, đẹp cử chỉ, đẹp cả tâm hồn. Nếu cậu gặp người ấy ở ngoài đời, tớ chắc chắn cậu sẽ không ngớt lời khen đâu Hạ. Lúc này có lẽ cậu đang hỏi tớ vậy thì tại sao tớ lại không dám đến với người đó phải không? Tớ nói cho cậu nghe, bởi vì tớ và người ấy đều là con gái. Cậu nghĩ xem, có đến với nhau được không?”
Chỉ có một luồng gió mát thổi qua giữa trưa nắng chứ dĩ nhiên Hạ không thể trả lời.
“Có cậu ở đây bây giờ thì chắc cậu sẽ là người hiểu tớ hơn tất cả với những lời tâm sự này. Tớ không có đủ dũng cảm để đến với người ấy nhưng lại không thể ngừng yêu vì đã đi quá xa. Tớ biết người ấy cũng vì tớ mà đau khổ nhiều rồi. Không biết làm sao cho đúng hết Hạ à. Thật sự muốn có cậu ở cạnh để khuyên bảo tớ. Khuyên tớ theo chiều hướng của cậu. Khuyên tớ rằng tớ cứ mạnh dạn mà yêu đi, vì cuộc đời đâu phải dễ dàng tìm được ai đó để trao cái cảm giác mãnh liệt như vậy. Tình yêu không có tội nên cứ đi theo con tim mình đi. Rồi cậu sẽ nói rằng yêu và được yêu là một cảm giác hạnh phúc, tớ không nên bỏ lỡ nó. Phải không?”
Tự nhiên Nhi cảm thấy những lời đó chính như là những lời Hạ muốn nói với mình vậy. Nhìn vào bó hoa được cắm trong lọ, Nhi cầm lên một bông nhỏ. “Tớ mượn nhé.”
Nhi bắt đầu ngắt từng cánh, mỗi cánh rơi xuống, Nhi gật đầu rồi lắc đầu. Nó tượng trưng cho yêu và không yêu, trò chơi mà tuổi học trò vẫn rất hay thử nghiệm. Từng cánh hoa màu vàng rơi xuống đất, cho đến khi còn lại một cánh duy nhất.
“...Yêu.” Nhi khẽ nói. Ngước nhìn lên di ảnh của Hạ, Nhi suy nghĩ một hồi lâu rồi đứng dậy chào tạm biệt, rời khỏi khu nghĩa trang để về đón An Yên.
***
Tháng Sáu bắt đầu bằng một ngày lễ mà trẻ em nào cũng yêu thích, đó là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi. Hằng năm, An Yên đều được Nhi đưa đi sắm đồ rồi buổi tối thì đi đến bất cứ nơi nào con bé thích. Năm ba tuổi đã biết nói, con bé đòi đi xem đèn treo lấp lánh ở các con đường tại trung tâm. Năm ngoái, con bé muốn đi xem tàu chạy ở cảng Sài Gòn. Năm nay, con bé vừa nói với Nhi rằng muốn đi ăn kem cùng Tú và mẹ.
Nhi biết thế nào con bé cũng muốn gặp Tú trong ngày hôm nay.
Cho tay vào túi, Nhi lấy điện thoại bấm gọi vào số của Tú rồi đưa An Yên.
“Con hỏi xem Tú có rảnh đi không?”
Mừng rỡ, An Yên cầm lấy. Không lâu sau, Tú bắt máy.
“Tú ơi, là An Yên nè ạ. Hôm nay, Tú đi chơi với An Yên nha.”
Không biết Tú nói gì nhưng nét mặt con bé trông rất vui mừng.
“Dạ, An Yên đợi Tú.” Con bé đáp, hôn cái chóc vào điện thoại rồi cười lớn.
Đúng là chỉ có Tú mới làm được vậy thôi.
Cúp máy, An Yên trả lại điện thoại và báo tin với Nhi. Tú có thời gian và nói rằng sẽ đến đón An Yên đi chơi.
“Mẹ có được đi không vậy?” Nhi vờ hỏi.
“Mẹ phải đi với An Yên chứ.” Con bé ngây ngô trả lời.
Chiều hôm đó, Nhi tắm cho An Yên rồi mặc vào cho con bé một bộ đồ mới mà Nhi vừa mua lúc sáng. Bộ áo liền quần, sọc đen trắng con bé đã tự chọn cho mình. Khi xuống nhà, An Yên đã khoe với bà rằng hôm nay sẽ đi chơi với Tú. Có phần không hiểu vì sao Nhi lại không đi với Đăng, mẹ nhìn Nhi muốn nhận được lời giải thích. Nhi nói với mẹ rằng đây là mong muốn của An Yên.
“Con chiều con bé quá rồi.” Mẹ trách.
“Không sao mà mẹ. Một năm chỉ có một ngày.” Nhi trả lời.
Một hồi sau, Tú đến như đã hẹn. An Yên phấn khởi chạy ra cổng với Tú. Nhi dắt xe ra, gật đầu nhẹ để chào. Đáp lại, Tú cũng chào như thế. Cả hai lại không nói với nhau câu nào.
Lấy cái túi giấy đang được treo trên xe máy, Tú trao cho An Yên. Đó là quà dành cho ngày quốc tế thiếu nhi. Sau khi được Nhi đồng ý, An Yên nhận lấy rồi mở ra xem bên trong. Con bé tìm thấy một chiếc hộp nhỏ. Mở hộp ra thì có một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim. Trong viền trái tim có khắc lên hai chữ AN YÊN.
“Là tên của An Yên đó.” Tú cho con bé thấy được chữ khắc bên trong. Món quà này đã được Tú đặt từ sớm để kịp cho ngày hôm nay. Tú mở khoá sợi dây và đeo lên cho An Yên.
Trong lúc An Yên đang trầm trồ đưa sợi dây lên ngắm thì có tiếng xe máy chạy đến. Nhìn sang hướng ánh đèn sáng chói, cả hai không ai có vẻ bất ngờ (khi) người chạy xe đến là Đăng cả. Đăng chở theo một con gấu bông thật to, to gần bằng An Yên. Dừng xe lại, Đăng bê con gấu bông đến tặng con bé. An Yên có hơi bối rối bởi nó to quá. Nhi cũng phải đến nhận hộ và mang nó vào nhà.
“Em đang chuẩn bị đi đâu sao?” Đăng hỏi khi Nhi bước ra trở lại.
“Em cho An Yên đi chơi lễ.”
“Đi với cô ta?” Đăng nhìn qua Tú, người đang đứng khoanh tay nhìn ra một hướng khác.
“Là mong muốn của An Yên.”
“Anh đi với mọi người.”
Thấy dù sao Đăng cũng đến và tặng quà cho con bé rồi, từ chối lời đề nghị ấy thì không được lịch sự.
“Vậy tuỳ anh.” Nhi trả lời.
Như An Yên yêu cầu, Nhi chở con bé đến một tiệm kem, Tú và Đăng thì một mình chạy theo sau. Đây có lẽ là ngày gặp mặt lạ lùng nhất, bởi cả ba đều khá im ắng với nhau, chỉ mỗi An Yên là líu lo. Con bé dành mọi thời gian với Tú, kể cho Tú nghe đủ thứ chuyện. Tú cũng chỉ lên tiếng trả lời với An Yên, chứ không bắt chuyện với Nhi hay Đăng. Lúc kem được mang ra, con bé cùng Tú chia sẻ với nhau, như vậy mà chẳng mấy chốc đã hết kem.
Quan sát, Nhi thấy Đăng mãi lo nhìn Tú và An Yên mà để ly kem của mình chảy gần hết.
Nhi nhìn xuống của mình, cũng như thế thôi.
Ăn kem xong, An Yên muốn được sang công viên chơi trò chơi. Lần này, con bé chạy sang xe Tú để Tú chở đi. Nhi không phản đối mà cứ thế chạy một mình. Đến công viên rồi thì con bé kéo tay Tú đến bên vòng xoay ngựa gỗ và muốn lên chơi. Tú mua vé, bế An Yên lên ngựa và đứng ngoài vẫy tay chào mỗi khi con bé xoay về hướng Tú. Mỗi lần như vậy An Yên đều cười toe toét.
Nhi và Đăng chỉ đứng ở một góc mà dõi theo. Hôm nay, Tú không mấy để ý gì đến Nhi. Biết là không nên nghĩ như vậy nhưng Nhi cũng có chút hụt hẫng.
“Trông An Yên vui quá nhỉ.” Đăng bỗng nói. Đó không phải là một câu hỏi, mà là một câu xác nhận.
Và đúng như vậy. Con bé đang rất vui.
“Cô ta đang làm anh phải thấy ganh tỵ đấy.”
Nhiều lúc Nhi cũng phải ganh tỵ với Tú về cách dỗ dành An Yên.
“Nhưng anh tin rằng anh cũng có thể làm cho An Yên vui như vậy.”
“Dưới vai trò là một người bạn của em thì được.”
“An Yên được nghỉ hè, lại không học đàn nữa, hay là mình đi du lịch đi?” Đăng nói, bỏ ngoài tai tất cả.
“Anh đừng hy vọng nữa, hôm đó em đã nói rõ rồi.” Nhi nói nhẹ. “Em không có cảm giác với anh. Vì chúng ta chưa từng chính thức nên em thấy mình nên kết thúc sớm. Anh cũng nên một lần thử xem những hồ sơ em đã gửi. Họ đều là những đối tượng rất tốt.”
Đăng lặng im, không trả lời Nhi mà tiếp tục dõi theo Tú và An Yên. Giờ đây, hai người đã chuyển sang đi xe lửa. Đứng không quá xa, nên lâu lâu lại có thể nghe tiếng con bé cười lớn. Điều đó cũng khiến Nhi bật cười theo. Không biết Tú đã kể câu chuyện vui gì mà con bé lại cười sảng khoái đến vậy.
Để con bé chơi thêm một vòng xe nữa, Nhi đến dắt tay con bé ra về. Tú và Đăng đều cùng đưa Nhi về nhà. Tú là vì do muốn được an tâm, còn Đăng vì có chuyện muốn nói với Tú sau đó. Thế nên khi Tú vừa định quay đầu xe lại để ra về, Đăng đã hẹn gặp nói chuyện ở đầu hẻm.
“Tôi sẽ không chịu thua cô đâu.” Đăng nói như một lời khiêu chiến.
“Thua gì chứ.” Tú cười chua chát. Đăng có được Nhi, thì thua cái gì?
“Tôi nhận ra được cô yêu Nhi. Cũng đã nghi ngờ từ lâu, nhưng ở buổi tiệc hôm ấy, hành động của cô đã chứng minh tất cả.”
Tú cũng không cần giấu giếm gì ở Đăng. “Phải. Tôi yêu Nhi. Rất nhiều.”
“Dù sao đi chăng nữa, Nhi ở bên tôi vẫn sẽ tốt hơn. Tôi không kì thị nhưng chắc cô cũng hiểu rõ nếu Nhi chọn tôi, cô ấy và An Yên sẽ được hạnh phúc hơn.”
Những lời nói đó làm Tú thấy chạnh lòng bởi Đăng nói đúng. Giữa Đăng và Tú, chọn Đăng là điều Nhi nên làm.
“Tôi không phủ nhận điều đó.” Tú nói. “Người lựa chọn là cô ấy. Cho dù như thế nào, tôi đều tôn trọng.”
“Được. Vậy thì làm cho công bằng. Nếu Nhi chọn một trong hai, thì người kia phải rút lui mà không dây dưa, không phàn nàn điều gì.”
Tú gật đầu đồng ý rồi nổ máy chạy về nhà, mặc dù trong lòng biết rõ mình cũng sẽ giống bây giờ, cất giữ cái tình cảm này trong tim mà âm thầm yêu thương.
***
Vào tối ngày mười một tháng Sáu, Nhi tự động đến nhà Tú. Lý do đến cũng chẳng có gì, chẳng qua là An Yên muốn Nhi giúp mang cái bánh con bé vừa cùng bà làm đến tặng Tú. Mà cũng có thể vì hôm nay là sinh nhật của Nhi. Trong ngày đặc biệt này của mình thì chỉ muốn gặp được người quan trọng. Cũng đã mười ngày rồi. Mười ngày mà tối nào Nhi cũng nằm suy nghĩ đến tận khuya. Chỉ có việc đi gặp Tú vào ngày hôm nay thôi mà cũng nằm suy nghĩ hết ba đêm liền.
An Yên chỉ được Nhi dùng làm cái cớ.
Tú mở cửa thấy Nhi đứng trước mặt mình thì rất bất ngờ, trong đầu có đầy những câu hỏi. Câu đầu tiên là vì sao em lại đến? Rồi những câu sau là anh ta đâu? Em đang có ý định gì? Em có sự lựa chọn rồi sao?
Dường như hai người chỉ cần trao đổi bằng ánh mắt. Tú mở rộng cửa. Nhi bước vào. Tú tiến đến tủ lạnh lấy cho Nhi một chai nước suối, còn Nhi thì lại ghế sofa ngồi.
Tú đưa cho Nhi chai nước. Nhi nhìn nó một lúc rồi cất tiếng, “Tú có bia không?” Nhi chỉ vào chai bia dang dở của Tú trên bàn. Nhi đến cũng đúng lúc thật, Tú đang uống để có thể quên được Nhi trong ngày hôm nay.
Thế nên Tú lại tủ lạnh đổi một chai bia. Sẵn tiện cũng lấy cho mình một chai mới.
Ngồi xuống cạnh Nhi, Tú hỏi câu hỏi đầu tiên của mình.
“Sao em lại đến đây?”
“An Yên nhờ em mang bánh đến cho Tú.” Nhi chỉ nói thế.
“Chẳng phải hôm nay là sinh nhật em sao?” Tú uống một ngụm bia. “Anh ta đâu? Sinh nhật em mà hai người không ở cùng sao?”
“An Yên quan trọng hơn. Con bé đã nhờ thì không từ chối được.”
Ngụy biện hay đó Nhi, Nhi tự nói với bản thân. Tú đi lại kéo tấm màn cửa kính lên để có thể nhìn ra khoảng không thành phố đầy những ánh đèn. Tay cầm chai bia uống, trông ra phía xa xăm mà trong đầu vẫn không thôi nghĩ đến Nhi. Tú không muốn Nhi ở đây bây giờ. Tú không muốn, không muốn tí nào.
Nhi đứng lên tự mình lấy một chai bia nữa.
“Đừng trữ nhiều bia thế này Tú à.” Nhi nói khi thấy cái tủ lạnh trống không, chẳng chứa gì ngoài bia và ly mì gói ăn còn dở dang. “Không tốt cho sức khoẻ.”
“Em có đang vui bên anh ta không?” Tú đột nhiên hỏi, bỏ mặc những lời dặn dò.
Nhi không trả lời, mà chỉ uống một lúc hết nửa chai bia.
“Em đừng uống nữa, say đó.” Tú bước đến tước lấy chai bia từ tay Nhi rồi nốc nó hết trong một lần.
Nhi chau mày. “Người say là Tú đó. Chai thứ mấy rồi?”
“Ba.” Tú trả lời.
“Ba chai rưỡi. Uống hết nửa phần của em rồi còn đâu.” Nhi trách. “Tú có chuyện buồn sao?”
“Em biết rồi còn hỏi.”
Nhi biết chứ.
“Tú không muốn gặp em sao?”
Tú nhìn Nhi, ánh mắt khó đoán. “Em nghĩ thế à?”
“Trông Tú không được vui.”
“Có lẽ em hơi ích kỷ khi đòi hỏi Tú phải vui vẻ rồi.” Tú nói.
“Em biết.” Lần này Nhi đoạt lấy chai bia của Tú mà uống. Tú nhìn Nhi dưới ánh đèn vàng của căn phòng. Nhi thật quyến rũ. Lúc nào cũng vậy. Vừa uống chai bia, Nhi vừa bước lại ghế ngồi, Tú đi theo sau.
“Sinh nhật em...” Tú nói, “Em có ước nguyện gì không?”
“Em mong An Yên sẽ luôn vui vẻ.”
“Cho chính em kìa.”
“Con bé đã là cuộc đời của em rồi.”
Còn em dường như đang chiếm giữ cuộc đời của Tú. Tú muốn nói như thế.
Thấy đầu có hơi choáng, Nhi ngồi dựa lưng vào ghế rồi nhìn lên trần nhà.
“Tú à?”
“Ừ?”
“Em đã chính thức hai mươi lăm rồi. Tuổi thanh xuân của em như thế đã đi gần hết.” Nhi nói trong buồn rầu. Tự nhiên đi nói với Tú chuyện này.
“Nếu em đang sợ mình già thì đừng lo, Tú còn hơn em này.” Tú bật cười.
“Ít ra Tú đã làm được nhiều việc. Em từ lúc ra trường đến giờ chỉ biết đến An Yên thôi. Em không trách con bé, nhưng em cảm thấy mình đang lãng phí đi tuổi thanh xuân. Cái tuổi đẹp nhất của đời người. Ở cái tuổi này, người ta được trải nghiệm nhiều thứ lắm. Em vẫn chưa có cơ hội.”
“Đồ ngốc.” Tú cũng dựa vào ghế và quay sang nhìn Nhi. “Qua tuổi thanh xuân rồi thì không có nghĩa em sẽ không được trải nghiệm mọi thứ. Tuổi tác cũng chỉ là một con số mà thôi.”
“Dẫu biết thế nhưng dù sao cũng có một sự nuối tiếc. Tuổi trẻ là dành cho những đam mê và hoài bão, là dành cho những cuộc phiêu lưu cùng bạn bè, là dành cho những cuộc tình với nhiều thứ bất ngờ.”
“Em muốn bất ngờ sao? Vậy Tú sẽ cho em một bất ngờ, có được không?”
Ánh mắt Nhi e dè, còn Tú thì đầy mong muốn. Chỉ cần Nhi gật đầu.
“Bất ngờ của Tú là gì đấy?”
Tú nói luôn. “Tú sẽ hôn em.”
Nhi cười. “Nói ra vậy thì hết bất ngờ rồi.”
“Vì em hỏi.”
“Không phải cái gì em hỏi thì Tú đều phải trả lời đâu.”
“Vậy Tú hỏi nhé. Tú có thể nào hôn em được không?”
Nhi im lặng không trả lời Tú, còn Tú thì dịch lại gần Nhi hơn nữa.
“Có được không?” Tú hỏi lần cuối.
Không biết vì sao lúc đó Nhi lại gật đầu. Có phải những ngày qua, nhất là sau khi tâm sự với Hạ, thì Nhi đã nhận ra được điều gì?
Có được sự đồng ý, Tú không chần chừ, liền đặt môi mình lên môi Nhi. Cái chạm đầu tiên khiến cả người Tú run lên. Đã lâu rồi đấy chứ, từ lúc hai người ở trong căn phòng ấy đến giờ. Nay có chút bia làm Tú cảm thấy người nóng ran. Lưỡi Tú đã len qua đôi môi và đưa vào từ lúc nào. Nhi đón nhận nụ hôn của Tú hết sức quyết liệt. Nhi biết phải làm gì và muốn làm gì. Mỗi lần hôn Tú, Nhi đều không tự chủ được bản thân, bởi Tú là người mang lại cái cảm giác hạnh phúc mà đó giờ Nhi chưa có được với ai. Bởi Tú là người Nhi yêu.
Hôm nay cả hai đã không còn hôn nhau trong bóng tối, và đây cũng không phải là mơ.
Hai tay Tú ôm chặt lấy Nhi, đắn đo một hồi rồi đưa tay chầm chậm cởi bỏ chiếc áo Nhi đang mặc trên người. Nhi cũng không phản đối, tự giác giơ hai tay lên cho Tú dễ cởi nó ra. Nhi không thể suy nghĩ gì nữa, Tú cũng vậy.
Vậy là bây giờ Nhi chỉ mặc mỗi chiếc áo lót và cái quần jeans.
Tú dừng đôi chút để thở và để đọc nét mặt của Nhi. Đôi mắt trong veo ấy nhìn lên Tú, đôi mắt mà Tú biết từ lâu mình đã chìm đắm trong đó. Rồi Nhi lấy hai tay cầm gấu áo của Tú, từ từ kéo nó qua khỏi đầu.
Hai cái áo đã đi xuống sàn.
Tiếp tục đặt môi lên môi Nhi, Tú hôn thật sâu rồi dần đi xuống cổ khiến Nhi khẽ kêu nhỏ. Mùi hương của Nhi luôn là thứ làm Tú nghiện ngập, nhất là vùng như ở cổ. Nó là vũ khí giết người. Từ cổ Tú đặt những nụ hôn nhỏ đi xuống ngực. Những nụ hôn đó ngất ngây đến nỗi Nhi đã nhích người lên để Tú có thể dễ dàng cởi bỏ chiếc áo lót màu đen mình đang mặc, nhưng Tú không làm thế. Tú quay trở lại hôn môi Nhi, rồi thì thầm vào tai.
“Chỉ thế thôi.” Tú thở mạnh. “Đêm nay với Tú như thế là đủ. Sẽ nhớ mãi hình ảnh này.”
Nhi dùng tay vén tóc mái của Tú lên để nhìn rõ mặt, rồi tự dưng nước mắt lại chảy ra. Nhi kéo Tú xuống, hôn Tú như chưa từng được hôn. Bây giờ, ở thời khắc này, Tú là tất cả.
“Chúng ta say rồi, phải không?” Nhi hỏi Tú.
Tú gật đầu. “Người say thường không tự chủ được bản thân. Ngày mai hãy xí xoá hết mọi chuyện em nhé.”
“Người say cũng có thể nói những câu nói linh tinh phải không?”
Tú gật đầu lần nữa.
“Em yêu Tú. Nhiều lắm.” Nhi thú nhận.
“Em say rồi.” Tú nói, vuốt ve mặt Nhi.
“Em biết.”
Tú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhi. “Vậy đêm nay ngủ lại đây, em không về được đâu.”
“Bế em vào trong đi.” Hai tay Nhi vòng qua cổ Tú, ôm chặt. Tú bế Nhi lên, tuy có hơi choáng váng vì bia, nhưng vẫn có thể mang Nhi vào trong phòng an toàn. Đặt Nhi lên giường, Tú cũng lên nằm cạnh. Hít một hơi thật sâu, Nhi mở to mắt nhìn Tú, không muốn đi vào giấc ngủ lúc này.
“Em ngủ đi.” Tú vuốt lưng Nhi, muốn đưa Nhi vào giấc ngủ.
“Em không muốn phút giây này trôi qua. Nhắm mắt lại ngủ, mở mắt ra là phải đi rồi.” Nhi nói, rồi rúc đầu mình vào cổ Tú. Nằm sát nhau như thế này, Nhi dễ dàng cảm nhận da thịt của cả hai đang chạm vào nhau hơn.
“Em có thể ở lại.” Tú thì thầm vào tai, hôn lên đỉnh đầu của Nhi. “Em đâu cần phải đi. Sáng mai tỉnh dậy, em có thể ở lại nếu em muốn.”
Nhi biết. Quyết định đều hoàn toàn ở Nhi. Ở lại thì xem như mình đã chấp nhận cái tình cảm này, chấp nhận Tú, và chấp nhận bản thân. Ở lại thì xem như sẽ cùng Tú bước sang một chương mới. Còn nếu chọn không ở lại, tức là Nhi sẽ bỏ đi, bỏ mặc bản thân muốn gì, tập làm quen với một cuộc sống không có Tú, buông xuôi hết tất cả.
Vậy thì đâu là sự lựa chọn tốt nhất?
-Hết chap.20-