- Con về rồi đây! – Giọng Tich Dương vang vọng từ ngoài hiên nhà, cô dựng xe một góc rồi đi vào.
Ba với Thanh Phong đi đánh cầu lông, trong gian nhà lớn với những dãy bàn ghế xắp gọn gàng chỉ có mẹ cô đang ngồi ngóng con gái. Bà đang ngồi coi lại sổ sách, tiện thể ghi chú những món nguyên liệu cần mua. Thấy Tịch Dương về đến, bà cao giọng nói:
- Về rồi đấy à? Bảo Nam sao rồi?
- Chưa mất cộng lông nào cả, mẹ khỏi lo. – Cô nàng giở tủ lạnh lấy một chai nước, ngửa cổ tu hết nửa chai rồi kéo một cái ghế tới ngồi trước mặt mẹ mình. – Mà mẹ hơi bị quá đáng đấy, người ta nhìn vào còn tưởng anh ấy mới là con cưng của mẹ.
- Xì, mấy đứa bây ghen tỵ cái gì chứ. Thằng nhỏ đáng thương, vừa mất mẹ lại bị gia đình nhà nội ghét bỏ… - Bà Hương thở dài, trầm mặt nói – Con cũng phải cố gắng thay cô con chăm sóc nó đấy.
- Được rồi được rồi. Ảnh sống một mình nhưng nhà có giúp việc, lại có thêm ông bạn rất có tâm thường xuyên ghé qua nên mẹ không cần lo đâu…
- Nghe như con biết thằng bé lâu rồi ấy nhỉ, hai đứa gặp nhau như nào thế kể mẹ nghe đi. – Bà mẹ hơn bốn mươi tuổi nhưng biểu cảm lại không khác gì cô gái tuổi teen, đưa người tới phía trước, phấn khích vừa cười vừa hỏi.
Tịch Dương nhìn mẹ mình, miệng cong lên đầy vẻ khinh bỉ, buông một câu:
- Không có lãng mạn như trong âm mưu của mẹ với cô đâu.
- Â… Âm mưu gì cơ? – Bà Hương chột dạ, khoé môi giật giật lắp bắp hỏi lại.
- Mẹ khỏi phải chối, con nghe hết rồi. Từ việc hai người cố ý không để cho hai đứa tụi con chạm mặt nhau đến cái buổi gặp gỡ “tình cờ đầy lãng mạn” mà hai người giàn dựng… – Cô nàng nhếch một đầu lông mày lên, đầy tự mãn nhấn mạnh từng chi tiết – … con nghe hết rồi!
Mẹ cô nuốt nước bọt, nâng cốc trà bên cạnh lên uống một ngụm, liếc mắt đi chỗ khác kiếm cớ đổi chủ đề.
- Nghĩ lại thì, đừng nói lý do mẹ không ngăn cản con nộp đơn xin vào FW… À không, phải là lý do làm con muốn học ở FW cũng do hai người dựng nên ấy chứ. Quyển tạp chí tự dưng xuất hiện trên bàn con hồi đó là mẹ cố ý đặt ở đó phải không?
- Làm gì có, haha…- Bà Hương cố gắng che dấu cái chột dạ sâu sắc của mình bằng nụ cười gượng gạo, đảo mắt liên tục để tránh ánh nhìn soi mói của con gái – Thôi muộn rồi, đi ngủ thôi.
- Mới có 8 giờ tối thôi mà…
- Lâu lâu mới nghỉ bán một bữa, mẹ muốn ngủ sớm chút.
Nhìn mẹ mình cố gắng tỏ vẻ thản nhiên mà vội vã đứng dậy về phòng, Tịch Dương không khỏi cười thành tiếng.
Nói là muốn ngủ sớm, nhưng một lát sau, mẹ cô lại ôm gối mon men lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Tịch Dương.
- Tối nay mẹ con mình ngủ chung đi! – Bà tự nhiên như không bước vào phòng, ngồi lên giường ngắm nghía cô con gái đang ngồi đọc lại kịch bản kịch. – Đó là gì thế?
- Kịch bản vở diễn của lớp tụi con, con gái mẹ làm biên kịch khiêm đạo diễn đó nha.
Tịch Dương nói xong, gấp quyển kịch bản lại rồi chui vào chăn nằm cạnh mẹ. Bà Hương quàng tay ôm lấy cô con gái cao hơn mình gần 20cm như ôm một đứa trẻ, vuốt vuốt mái tóc đen óng.
- Thật sao? Ở trường con có nhiều chuyện thú vị thật đấy, kể thêm cho mẹ nào.
Hai mẹ con trò chuyện về đủ thứ, từ kịch bản kịch đến cuộc thi Sức khoẻ, về cô bạn mới quen Minh Thy hoá ra lại là em trai của bạn thân Bảo Nam, rồi lại đến những chuyện nhỏ nhặt như việc cô chủ nhiệm thường xuyên tỏ vẻ nghiêm khắc nhưng lại rất vui tính, lại trẻ con thích đấu đá với ông chồng là chủ nhiệm lớp 12A hay chuyện Hồng Anh hình như đang crush anh trai của Minh Thy…
- Chà, đúng là mấy đứa đến tuổi bàn về chuyện tình cảm rồi đấy nhỉ? – Bà mẹ cười cười xoa đầu con gái, giọng nói vừa tự hào nhưng lại có một chút gì đó chua chát khó diễn tả.
- Hì, con thì không có, nhưng bạn con thì nhiều thật. Mẹ biết không? Cô bạn cùng con viết kịch bản kịch ấy, cậu ấy thích đúng anh con trai của công ty đối thủ nhà đó. Cậu ấy muốn nói ra nhưng lại sợ ba mẹ ngăn cản, vì ba mẹ cậu ấy muốn cậu ấy cưới người họ muốn. Haizz, ngày xưa mẹ cũng sống trong cái giới đó, ông bà ngoại có giống vậy không?
Bà Hương mỉm cười nhớ lại những kí ức xưa cũ ấy. Ba mẹ bà là chủ chuỗi nhà hàng nổi tiếng, hai người vẫn luôn muốn mở rộng kinh doanh, cũng từng mong muốn gả bà cho một người giàu có để giúp đỡ cho gia đình. Nhưng rồi tình cảm máu mủ không thể cứ nói bán con là được, kết cục họ vẫn để bà tự do yêu đương. Để rồi cũng vì từ chối lời cầu hôn của một tên giàu có nọ, họ bị đổ tội, bị bêu xấu rồi phá sản, đến mạng cũng mất… Nghĩ đến đây sống mũi bà cay cay, nhưng trước mặt cô con gái tràn đầy sức trẻ, bà thực sự không muốn để con khổ tâm vì điều này.
- Cô bạn đó của con phải thật mạnh mẽ lên mới được, mà cậu con trai kia cũng vậy. Nếu đứng được vững rồi thì dù là rào cản nào cũng có thể vượt qua, con nói đúng không?
- Uầy, hôm nay mẹ nói đạo lý dữ ghê đó, hehe – Tịch Dương nhìn mẹ, cười cười ôm lấy eo bà.
- Mà nhắc tới chuyện tình cảm hồi trước có một chuyện làm mẹ tức muốn ứa máu luôn. Hồi đó có một anh chàng nổi tiếng đẹp trai trong trường, đám con gái phải nói là đổ đứ đừ. Mẹ cũng là một trong đám đó… - Bà nói, bàn tay che trên mắt như muốn che dấu sự xấu hổ vì quá khứ đen tối của mình – Thế rồi anh ta tán mẹ đó, trời ơi con không biết mẹ mừng thế nào đâu, cả người cứ lâng lâng trên mây vậy đó.
- Rồi sao nữa?
- Cái kết anh ta tán mẹ để thu hút sự chú ý của cô con… - Nói xong bà câm nín bày cái vẻ mặt “Ok tau fine!”.
- Há há há… - Tịch Dương buông tay khỏi eo mẹ mình, ôm bụng cười ngặt nghẽo. – Trời ơi thương mẹ quá đi, nhưng con xin lỗi, nín cười không được, hahaha…
- Con bé này thật là…
~~
Sáng hôm sau.
“Romeo, save me, I've been feeling so alone
I keep waiting for you, but you never come…”
Chiếc điện thoại trên đầu giường đổ chuông ầm ĩ, Tịch Dương từ trong phòng tắm vội vã vừa lau tóc vừa đi ra, cầm máy lên chọn nút nghe.
- Hu hu hu… Tịch Dương ơi!!! – Giọng nói khàn đặc đứt quãng từ bên đầu dây kia vọng lại, khiến cô nàng không khỏi lo lắng.
- Mày sao thế?
- Tao thất tình rồi, huhuhu…
- Chuyện gì xảy ra thế? Hải Phong đâu?
Đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng khóc ngày càng lớn…
- Mày ở yên đó nhé, tao sẽ về ngay thôi.
Tịch Dương vội vã đến tóc còn không kịp sấy, chào cả nhà một tiếng rồi bắt taxi chạy ngay đến căn chung cư của hai người, không quên mang theo một nắm kẹo sô cô la để Hồng Anh ổn định cảm xúc.
Vì bị thúc giục, chỉ hơn hai mươi phút là taxi đã đỗ trước của toà chung cư, Tịch Dương dùng hết tốc lực phóng như bay về nhà. Vừa đến cửa đã thấy Hồng Anh ngồi ôm gối trên sopha, mắt đỏ hoe, sưng vì như sắp bay ra ngoài tới nơi, Hải Phong ngồi bên cạnh khinh khỉnh đưa từng miếng giấy cho cô em họ.
- Chuyện gì xảy ra thế? Đừng nói mày khóc suốt đêm đấy nhé. – Cô nàng xông thẳng tới, bàn tay bao lấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của bạn mình, lo lắng hỏi.
- Bingo! – Hải Phong huýt sáo, thản nhiên rút thêm một tờ khăn giấy.
- Tại sao? Huhuhu – Hồng Anh khóc toáng lên – Tại sao anh ấy đã thích người khác rồi lại còn đối xử với tao tốt như thế chứ? Tại sao anh ấy lại khiến tao rung động khi thậm chí anh ấy còn không thích tao chứ? Huhuhu…
- Từ từ, kể tao nghe có chuyện gì trước được không? – Tịch Dương ôm lấy cô bạn, nhẹ giong nói.
- Để tui – Hải Phong giơ tay lên, bày ra vẻ mặt cực kỳ phấn khích bắt đầu kể lể.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Tịch Dương vỗ trán, cuối cùng cô cũng hiểu cái vẻ mặt khinh bỉ của Hải Phong và do đâu. Hít sâu một hơi, cô vỗ vai Hồng Anh, lấy một cái kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ rồi trực tiếp đút vào miệng cô nàng mít ướt.
Kẹo sô cô la có tính giúp an thần nhẹ, sau khi cảm nhận cái vị ngọt đắng trong miệng, Hồng Anh đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn nức nở ngồi đó.
- Mày biết mối tình đầu của tao là ai không? – Thấy bạn mình ổn định lại, Tịch Dương nắm vai cô nàng, nhẹ nhàng giảng giải.
- Anh Minh Anh… - Hồng Anh thút thít đáp.
- Vậy mày nghĩ bây giờ tao còn thích anh ấy không?
- H…hết rồi!
- Vậy làm sao mày chắc là ông anh kia vẫn còn thích cái bà chị mối tình đầu đó?
- Tại… ảnh đang ngồi với tao thì bỏ chạy đến chỗ đó… Hức… sau đó còn thừa nhận chỉ là mối tình đầu… hức – Cô nàng mở to đôi mắt ướt đẫm, tính tiếp tục khóc, Tịch Dương lại nhét tiếp một viên kẹo vào miệng cô.
- Nhưng anh ấy không nói là ảnh crush bà kia đúng không?
- Hi… Hình như vậy… hức…
Tịch Dương cầm lấy điẹn thoại mình, mở mục ảnh ra chọn lấy một tấm ảnh của Hồng Anh rồi đưa tới trước mặt cô bạn.
- Nhìn nè, xinh không?
- Xinh chứ sao không, tao mà… Hức – Cô gái nhỏ nhắn mặc dù nước mắt lưng tròng vẫn còn hứng tự luyến, ưỡn ngực đáp lại.
- Vậy còn bây giờ? – Tịch Dương lại đưa chiếc gương cầm tay lên.
- Hết rồi, huhuhu – Hồng Anh nhìn hình ảnh mặt đỏ mắt sưng của mình trong gương, bắt đầu khóc oà lên.
- Đấy, mẹ mày sinh ra mày xinh đẹp như thế mà lại để lũ con trai làm cho thành cái dạng gì đây? Nhìn có tức không chứ? – Tịch Dương khoanh tay làm mặt hung dữ, cao giọng nói. – Đi rửa mặt cho tao, sau đó đắp mặt nạ rồi ngủ một giấc thật ngon vào. Gương mặt này chỉ dùng để khiến đám con trai thối tha kia khóc vì mày, chứ không phải để mày khóc lóc vì chúng, nghe rõ chưa?
- R… rõ rồi…
Hồng Anh lẽo đẽo đi theo Tịch Dương đi vào phòng vệ sinh, nửa hiểu nửa không mà rửa mặt rồi làm 7749 bước skincare. Sau đó mơ hồ theo điều khiển của cô bạn thân mà nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ say sưa.
- Ê rồi tui thì sao? Mấy người quên tui rồi hả?
- Ông hết tác dụng rồi, cút về nhà đi thứ con trai thối tha. – Tịch Dương thò đầu ra đáp, vẫy vẫy tay đuổi khách.
Là một thành viên trong “đám con trai thối tha” – Hải Phong vì bị vạ lây mà sợ hãi không dám thốt lên một chữ. Anh chàng co rúm ngồi một góc sô pha, tự rút một tờ khăn giấy để tự thương hại cho tấm thân “phận con trai mười hai bến nước” khi sống cạnh thanh niên theo chủ nghĩa “nữ tôn” Tịch Dương rồi lặng lẽ chuồng lẹ về căn nhà của mình nằm bên cạnh.