Nàng ta chỉ biết ngoan ngoãn đáp lời, tiếp tục xoa bóp đầu cho y.

Đôi mi cụp xuống khẽ run lên.

Lúc này, Lăng Diệc Trạch chợt nhớ đến đôi mắt của Khuynh Linh qua chiếc mặt nạ.

Đặc biệt là khi đôi mắt ấy nhìn về phía mình, giống như một cơn gió lướt qua má mà không thể chạm vào, nhưng lại vô tình cuốn hút y vào ánh mắt ấy.

Có lúc y cảm thấy đôi mắt của nàng chỉ chứa đựng mỗi mình y, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy mình chưa từng lọt vào mắt nàng.

Tâm trí như trở về dưới gốc cây hoa, y có chút hoang mang, vô thức thốt lên tên của Khuynh Linh.

Trong lòng Liễu Nhứ Nhi chợt cảm thấy cay đắng, nàng ta đã theo hầu Lăng Diệc Trạch bao nhiêu năm rồi.

Bao năm qua, đặc quyền mà Lăng Diệc Trạch dành cho nàng ta cũng chỉ là cho phép nàng ta đến gần y, cho phép nàng ta xoa bóp đầu, xoa bóp cổ vai.

Dù Liễu Nhứ Nhi là hoa khôi của hoa lâu này, dù nàng ta vẫn còn trong trắng, nhưng chủ nhân của nàng ta chưa bao giờ chạm vào nàng ta, ngay cả một nụ hôn cũng không muốn cho nàng ấy.

Nhưng bây giờ nàng ta lại nghe thấy tên của một nữ nhân khác thốt ra từ miệng hắn.

Liễu Nhứ Nhi không nói gì, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

….

Ánh nến trong phòng lay động trước cơn gió đêm, Khuynh Linh ngồi trước bàn, dừng bút lại.

Sau khi cẩn thận xem lại một lần thì nàng nhẹ nhàng thổi khô mực.

Lúc này, Ám Nhất vẫn ẩn mình trong bóng tối không biết từ đâu hiện ra, đứng trước bàn.

Khuynh Linh đưa lá thư cho hắn ta rồi lại dặn dò hắn ta đi điều tra một số việc mà nàng đang nghi ngờ.

"Có lẽ nếu A Lan không nhận được thư của ta sẽ thầm mắng ta hàng nghìn lần rồi, việc điều tra làm phiền ngươi nhé." Khuynh Linh chống cằm, mỉm cười nhìn Ám Nhất.

Ám Nhất không nói nhiều mà chỉ chắp tay rồi biến mất khỏi phòng.

Khuynh Linh thở dài một hơi. Ngước lên nhìn Ám Nguyệt trên trần nhà, nàng nói: "Ám Nhất không dễ gần như các ngươi nhỉ."

Ám Nguyệt gãi đầu, cười ngượng ngùng nhưng không giải thích.

Là thủ lĩnh ám vệ của hoàng đế Nam Uyên, Ám Nhất chỉ nhận lệnh chứ hầu như không tiếp xúc với người khác.

Còn Ám Nguyệt và Ám Nhật từ đầu đã được Nam Uyên Hoàng huấn luyện để bảo vệ vương gia, tất nhiên là sẽ khác biệt.

Khuynh Linh cũng không bận tâm lắm về chuyện này, nàng thổi tắt nến rồi cởi áo ngoài ra chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ám Nguyệt cũng dời ánh mắt đi, yên lặng nằm trên xà nhà.

Nhưng lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang, giọng Ám Nhật truyền vào từ ngoài cửa.

"Vương gia, thừa tướng đang ở ngoài viện, nói là có lời muốn nói với người ạ."

"Không gặp, nói với hắn ta là ta đã ngủ rồi."

Nàng không nhịn được mà lườm về phía đó, chuyện tối nay rõ ràng là Lăng Diệc Trạch cố tình, dù không biết y muốn gì.

"Ta đã nghe thấy giọng nàng rồi." Lăng Diệc Trạch đã sớm vào trong viện, ngồi trên bàn đá, hướng về cửa phòng Khuynh Linh mà gọi.

Đồ vô lại!

Khuynh Linh thầm mắng y rồi mở cửa phòng, ra hiệu cho Ám Nhật không cần canh giữ rồi sau đó bước đến chỗ y.

"Thừa tướng đại nhân có điều gì muốn nói?"

Khuynh Linh lười biếng không khoác thêm áo, mặc áo trong trắng, tóc xõa dài ngồi xuống đối diện với Lăng Diệc Trạch.

Khuynh Linh nghĩ rằng, dù sao y cũng đã thấy mặt nàng rồi, ngay cả mặt nạ nàng cũng lười đeo.

Khi đến gần, nàng mới ngửi thấy mùi rượu trên người Lăng Diệc Trạch mà không khỏi nhíu mày.

Lăng Diệc Trạch mím môi, chăm chú nhìn Khuynh Linh. Trên người nàng không có một món trang sức nào, dưới ánh trăng, toàn thân nàng thuần khiết đến không tì vết.

Đôi mắt nàng khi không cười lại phẳng lặng, đến mức không có chút cảm xúc nào, lạnh lẽo vô cùng.