Sau khi tiễn Khuynh Linh về viện, vì viện của Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành cùng hướng nên hai người vẫn phải đi chung một đoạn đường.

"Có phải ngài quốc sư đã quen biết vương gia từ trước rồi không?" Tạ Sơ nhớ lại những lời Giang Chỉ Hành nói với Khuynh Linh.

"A Lan nhà nàng ấy."

Rõ ràng Khuynh Linh luôn gọi hoàng đế Nam Uyên là "Ngô hoàng" trước mặt họ, nếu chưa từng nghe qua, thì làm sao chàng ta biết được cách xưng hô này chứ.

Hơn nữa, lần đầu Khuynh Linh tháo mặt nạ, vị quốc sư này lại không hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào.

Giang Chỉ Hành mơ hồ đáp lại: "Ba năm trước có gặp qua. Nhưng khi đó tình cảnh khá hỗn loạn nên vương gia có vẻ không nhớ ta nữa."

Tạ Sơ gật đầu không hỏi thêm, hai người đi đến nơi, hành lễ rồi chia tay.

Lăng Diệc Trạch vẫn ở trong hoa lâu, cầm ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Khuynh Linh từng ngồi, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của nàng, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng t.

Trong mắt dân chúng, vương gia Nam Uyên, thừa tướng Bắc Thương, tướng quân Đông Trì và quốc sư Tây Châu, bốn người này đều có danh tiếng lớn và rất được lòng dân.

Nhưng Lăng Diệc Trạch biết rằng, để ngồi lên vị trí này, để có được quyền lực và danh vọng như hôm nay thì y đã phải làm bao việc dơ bẩn không ai biết, giống như một con chuột chui rúc trong bóng tối vậy.

Y từng tự an ủi mình rằng, ai cũng giống như y, đôi tay không sạch sẽ và đầy mùi hôi thối.

Nhưng khi gặp những người khác ngang hàng với mình thì y lại cảm thấy hoảng loạn.

Tạ Sơ thì điềm đạm chính trực, Giang Chỉ Hành như tiên nhân hạ phàm, ngay cả Khuynh Linh cũng có khí chất xuất chúng.

Lăng Diệc Trạch tự an ủi rằng một nữ tử như Khuynh Linh trở thành vương gia ắt hẳn phải nhờ vào sự ủng hộ của nam nhân, mà nam nhân có thể vì một nữ nhân mà hi sinh thì chắc chắn phải đòi hỏi được gì đó từ nàng.

Ví dụ như thân thể chẳng hạn.

Nhưng khi thấy dung mạo của Khuynh Linh, y đã dao động. Đó là một gương mặt khiến người ta không nỡ vấy bẩn.

Vì thế tối nay y cố tình tìm cớ để tiếp cận Khuynh Linh và hành động của nàng càng khẳng định thêm sự ngây thơ của nàng.

Lăng Diệc Trạch cũng hiểu ra rằng, ngoài y ra, ba người kia đều xứng đáng được gọi là trong sạch.

"Haha, thật nực cười." Lăng Diệc Trạch nghiến răng, ném mạnh chiếc ly rượu xuống đất.

Những cô nương và nữ nhân trung niên đứng ở cửa không dám lên tiếng. Lúc này, một nữ tử cao ráo, nhan sắc diễm lệ bước vào.

"Chủ nhân đang ở trong đó hả?" Nàng ta cởi bỏ tấm voan ngoài, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Nữ nhân trung niên thấy cô nương này thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu ra hiệu nàng ta mau vào đi.

Cánh cửa kêu lên kẽo kẹt khi nữ tử đẩy vào.

"Sao chủ nhân lại ngồi đây uống rượu một mình thế?" Liễu Nhứ Nhi lả lướt cầm bình rượu rót đầy ly cho y: “Lại nhức đầu sao? Để em xoa bóp cho ngài nhé."

Lăng Diệc Trạch để mặc cho bàn tay mềm mại của nàng ta xoa nhẹ thái dương mình, những động tác nhẹ nhàng khiến đầu óc căng thẳng của y dịu đi phần nào.

Cũng tốt, ít nhất là có thể làm cho y tạm thời quên đi những chuyện không vui.

Liễu Nhứ Nhi thấy Lăng Diệc Trạch nhắm mắt, đôi mày cau chặt cũng dần dãn ra, ánh mắt yêu kiều của nàng ta nhìn đến gương mặt yêu mị của y.

Nhưng khi nàng ta cúi người muốn hôn lên đôi môi đang khép chặt của Lăng Diệc Trạch thì y tránh đi, rồi nắm chặt cằm nàng ta, ngăn cản hành động lỗ mãng đó.

"Đừng vượt quá giới hạn."

Đôi mắt y bừng bừng lửa giận, ánh nhìn lúc sáng lúc tối, tay nắm chặt đến mức khiến Liễu Nhứ Nhi đau đớn.