Lăng Diệc Trạch thấy vẻ mặt bất lực của Khuynh Linh cười như một con hồ ly.

Y mượn tay cô nương bên cạnh uống một ngụm rượu, rồi nhướng mày với Khuynh Linh, ra vẻ thoải mái vô cùng.

Hai người kia tuy không ung dung như Lăng Diệc Trạch, nhưng cũng bình thản nhận ly rượu từ tay cô nương.

Khuynh Linh cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay định cầm đũa từ tay tiểu nhị, nhưng tiểu nhị đã né tránh động tác của nàng, lại kiên trì đưa miếng củ sen đến miệng nàng.

“Tiểu thư cắn một miếng thử xem, để tiểu nhân đút cho người.” Tiểu nhị thanh tú ánh mắt cũng mang theo một chút mê hoặc khó nói, giọng nói như xoay một vòng trên đầu lưỡi rồi mới thốt ra, nghe còn quyến rũ hơn cả giọng của một số cô nương nữa.

Khuynh Linh khẽ hé môi, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ củ sen nhồi, vị giòn tan mọng nước, quả thật rất ngon.

Không ngờ ngay giây sau, tiểu nhị đã cắn một miếng vào miếng củ sen mà Khuynh Linh vừa cắn dở. Trong ánh mắt kinh ngạc của Khuynh Linh, hắn ta nuốt miếng củ sen rồi còn đưa lưỡi đỏ liếm nhẹ môi, ý tứ quyến rũ không hề che giấu.

“Miếng củ sen mà tiểu thư đã ăn qua ngon hơn hẳn.”

Khuynh Linh cảm thấy toàn thân mình như tê dại, chậc một tiếng, chẳng cần biết có hợp quy củ hay không, lập tức gọi: “Lăng Diệc Trạch.”

Nghe giọng điệu mang theo chút hoảng hốt, Lăng Diệc Trạch bật cười.

“Đừng sợ, hắn cũng chẳng làm gì được ngươi đâu, đúng không, Khuynh Linh.”

Lăng Diệc Trạch cũng bắt chước nàng không gọi là Vương gia nữa, mà gọi thẳng tên nàng, giọng điệu thân thiết vô hại, nhưng lại khiến Khuynh Linh cảm thấy sống lưng tê dại.

Nhìn ánh mắt trần trụi của tiểu nhị trước mặt, Khuynh Linh thật sự ngồi không yên.

Chỉ thấy tiểu nhị gắp một miếng đậu đũa xào chay, lại đưa lên miệng Khuynh Linh, còn hé miệng phát ra tiếng "a".

Khuynh Linh đành cắn một đầu miếng đậu, không ngờ tiểu nhị lại ghé sát đến, khi Khuynh Linh còn chưa kịp phản ứng, môi đã chạm vào môi nàng, cắn nốt miếng đậu vào miệng.

Lúc này Khuynh Linh hoàn toàn bối rối, trên môi vẫn còn cảm giác vừa bị chạm vào.

“Thừa tướng đại nhân là cố ý tìm người đến nhục mạ bổn vương sao?” Khuynh Linh hoàn hồn, vung tay áo đứng dậy, nắm chặt tay thành quyền, hít thở sâu vài cái, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, cảm giác buồn nôn không sao kìm lại được.

Khuynh Linh dễ khóc, nếu không cố nén cảm xúc thì có lẽ đã khóc mất rồi.

Dù sao nàng cũng là một cô nương được cưng chiều từ nhỏ, khi còn bé, tuy gia đình gặp nạn nhưng nàng được Thục Quý phi đón vào cung chăm sóc chu đáo.

Lớn lên lại có Quân Tử Lan chiều chuộng, Lục Tử Ngọc nuông chiều, Mạc Việt che chở, làm gì có ai dám vô lễ với nàng như vậy.

Khuynh Linh cố nén ý muốn hắt cả ly rượu vào mặt Lăng Diệc Trạch, quay đầu bước đi không hề quay lại.

Sợ Khuynh Linh gặp chuyện không hay giữa đêm, Tạ Sơ cũng đứng dậy theo sau.

“Chậc.” Lăng Diệc Trạch bực bội bóp sống mũi “Tự đi nhận phạt đi.”

Chỉ thấy tiểu nhị cúi đầu đáp vâng, rồi rời đi.

Lăng Diệc Trạch vẫy tay bảo ba cô nương kia cũng ra ngoài, khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt Giang Chỉ Hành từ cửa chuyển sang nhìn Lăng Diệc Trạch.

“Thừa tướng đại nhân làm vậy có ý gì?”

“Coi như sở thích xấu xa của ta đi.”

Lăng Diệc Trạch đối diện với ánh mắt của Giang Chỉ Hành, vị quốc sư này quả nhiên không hề bình thường với Khuynh Linh.

Chỉ nghe Giang Chỉ Hành cười khẩy, những ngón tay thon dài vuốt ve chén rượu trên bàn: “Sở thích xấu xa của thừa tướng đại nhân quả là có chút tổn thương người khác.”

Nói xong, Giang Chỉ Hành cũng chắp tay rời đi, để lại Lăng Diệc Trạch một mình ngồi cúi đầu không biết nghĩ gì.