Còn có người uống rượu chơi trò rượu lệnh, bên cạnh có cô nương rót rượu.

Nói là thanh lâu, nhưng xem ra, nơi này giống như một nơi để thưởng trà, uống rượu, làm thơ, chơi đàn hơn.

“Ồ, thật hiếm khi thấy gió đưa thừa tướng tới đây. Hôm nay không may là Liễu Nhứ chưa về kịp.”

Một nữ nhân trung niên trang điểm lộng lẫy, trên đầu cài đầy trang sức, uốn éo đi tới.

Lăng Diệc Trạch thấy Khuynh Linh không còn vẻ kháng cự, mà lại nhìn xung quanh với vẻ tò mò, bèn buông tay nàng ra, quay sang nói với nữ nhân trung niên.

“Không sao, nhờ cô cô tìm ba cô nương phù hợp một chút, hôm nay ta dẫn bạn đến.”

Lúc này Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành cũng bước đến bên cạnh, nữ nhân trung niên được Lăng Diệc Trạch gọi là "cô cô" nhanh chóng quan sát hai người một lượt, rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Lăng Diệc Trạch liếc nhìn Khuynh Linh, thấy nàng không chú ý đến mình, nảy ra chút thú vui xấu xa, chỉ vào Khuynh Linh rồi nhướn mày với cô cô.

Nữ nhân đó hiểu ngay, khẽ gật đầu rồi cất giọng lớn: “Mời các vị khách quý, để ta dẫn các vị lên phòng riêng.”

>>>

Trong phòng riêng, nghe Lăng Diệc Trạch giải thích, mọi người mới hiểu ra.

Đây đúng là thanh lâu, nhưng so với các thanh lâu khác thì có chút khác biệt.

Với tư cách là thanh lâu, nơi này dĩ nhiên cũng là nơi để nam nhân tìm thú vui.

Nghe đồn, người tình của ông chủ thanh lâu này vốn là tiểu thư quý tộc, nhưng cả gia tộc bị kết tội, bị lưu đày, vị tiểu thư quý tộc kia cũng bị bán vào thanh lâu, không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn, sau đó ông chủ thanh lâu đã cải tạo thanh lâu này thành mô hình như bây giờ.

Hầu hết các cô nương ở đây đều là nữ nhi của tội thần, tài giỏi cầm kỳ thi họa, nên quy củ của thanh lâu này là vậy, muốn tìm thú vui cũng được, nhưng phải do các cô nương tự nguyện.

Lâu dần, nơi này lại trở thành nơi các quan viên quyền quý đến để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

“Vậy các cô nương không bán thân sao?” Khuynh Linh tò mò hỏi.

Câu hỏi thẳng thừng của nàng khiến Lăng Diệc Trạch suýt sặc ngụm trà.

Y đợi một lúc mới tiếp tục nói: “Chỉ khi các cô nương đồng ý giao hảo với khách thôi.”

“Vậy trong lầu này, có cô nương nào từng giao hảo với khách chưa?”

“Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng hình như cô nương nào cũng có lần rồi.”

Nghe vậy, Khuynh Linh nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

Chẳng qua cũng chỉ là một nơi "bình mới rượu cũ", nói là nơi tao nhã nhưng cũng chỉ là chỗ để mấy vị quân tử "giả danh chính nghĩa" kiếm cớ che đậy những suy nghĩ đen tối của mình mà thôi.

Thưởng trà, làm thơ xong rồi thì sao, chẳng phải lại lên giường hay sao.

Khi nữ nhân trung niên kia mở cửa, ba cô nương với phong cách khác nhau bước đến bên cạnh, mỗi người phục vụ một vị, rót rượu cho Lăng Diệc Trạch và những người khác.

Rồi mấy tiểu nhị bưng thức ăn lên đặt trên bàn rồi lui ra, chỉ để lại một tiểu nhị ngồi bên cạnh Khuynh Linh, động tác rất thuần thục.

Khuynh Linh ngơ ngác quay đầu nhìn hắn, nhưng tiểu nhị đó đã cầm đũa gắp một miếng củ sen nhồi, đưa lên miệng Khuynh Linh, tay còn lại cầm bát đặt dưới miếng củ sen để ngăn nó rơi xuống người nàng.

Giọng nói của hắn ta nhẹ nhàng lại có chút yếu đuối.

“Tiểu thư nếm thử xem, củ sen nhồi ở chỗ này ngon hơn nơi khác nhiều, bên trong còn cho thêm chút măng tây băm nhuyễn nữa.”

Khuynh Linh nhìn tiểu nhị trước mặt có khuôn mặt non nớt đến mức có chút ngây thơ, rồi lại nhìn miếng củ sen nhồi đưa đến miệng, sau đó khẽ nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Diệc Trạch với vẻ bất mãn.