Ngu Tố ngâm đuôi trong nước biển, cách Trì Yến Hành có mười mấy mét. Sóng biển đánh vào sống lưng mỏng manh, cuốn mái tóc hơi xoăn màu vàng bạch kim dán vào má.

Trì Yến Hành không nói gì thêm, Ngu Tố cũng không hỏi lại. Chỉ cần cả hai đều cảm thấy ấm áp là đủ rồi.

Cậu nhìn Trì Yến Hành tìm khăn tắm, sau đó nhanh chóng sải bước tới chỗ cậu.

“Cá nhỏ của tôi cứ ở yên đó đi, để tôi bế em lên là được rồi.”

Ngu Tố nghe vậy thì nằm yên thật, đặt mọi hành động của Trì Yến Hành vào đáy mắt.

Bước chân của anh rất dài, ống quần bị sóng đánh ướt sũng cũng không để ý, đi tới trước mặt dùng khăn tắm quấn lấy rồi dùng tư thế bế công chúa ôm cậu vào lòng.

Vẻ mặt dịu dàng ấy không hề giống trước kia, càng giống như bản thân vừa tìm lại được món quà trân quý bị đánh mất hơn.

Bọn họ đã bên nhau từ trước rồi mà? Trì Yến Hành dành cho cậu những gì tốt nhất ở thế giới của anh, Ngu Tố cũng dành cho Trì Yến Hành những gì tốt nhất ở thế giới của cậu.

Ngu Tố cong cong con mắt hỏi: “Ai nhắc anh Yến Hành thả em về biển thế?”

“Giản Nhiêu Không đấy, cậu ta ở bên cạnh lúc tôi gọi cho Ôn Biệt.”

Ngu Tố à một tiếng. Cũng đúng, Giản Nhiêu Không là người cá, anh ấy chắc hẳn sẽ biết một người cá như mình cần cái gì.

Nhưng mà…

“Có phải anh bị dọa rồi không? Anh chẳng giống ngày thường chút nào, em nói với anh như thế rồi mà? Em đã nắm chắc khi biến thành người cá rồi!!”

Trì Yến Hành đứng im ở đó nhìn Ngu Tố, nước ở đây cao chừng nửa mét.

“Lần sau không được làm vậy nữa.”

Ngu Tố rụt rụt vai, y như một em bé chim cút nhỏ.

Tuy Trì Yến Hành rất dịu dàng cũng không mắng chửi gì cậu, nhưng chẳng hiểu sao Ngu Tố lại thấy sợ sợ.

“…Đâu ra lần sau, chẳng lẽ em còn muốn theo đuổi ai khác làm bạn đời?”

“Em sẽ không có cơ hội đâu…”

Trì Yến Hành bật cười.

Ngu Tố nuốt nước miếng, anh đẹp trai lại tiến hóa rồi…

“Em có đau không?”

“Hả…”

“Vây cá lụa, cái đuôi của em có đau không?”

Đôi khi nỗi buồn và sự đau khổ cũng giống như một bức tường kiên cố bao quanh cơ thể yếu ớt, không một ai đi qua nên càng ngày càng rắn chắc. Một khi đã có người tiến vào thì tường đồng vách sắt cũng chỉ là cái vỏ rỗng, dùng sức đạp một cái là đổ ập xuống.

Ngu Tố chịu không nổi, miệng méo xệch đáp lại: “Đau lắm…”

Sóng biển ào ào vỗ lên bắp chân Trì Yến Hành nhưng anh không hề di chuyển thêm: “Biết đau còn nỡ xuống tay?”

Ngu Tố càng tủi thân hơn: “Em chỉ muốn cho anh những thứ tốt nhất thôi, anh không phải người cá nữ mà là một người đàn ông, dù anh có thành kiến hay thế nào em cũng mặc kệ đấy, chỉ cần em làm được thì kẻ khác đừng hòng có được anh!”

Trì Yến Hành im lặng lắng nghe, không nói câu nào nhưng lại nâng Ngu Tố lên, cúi xuống ghé vào môi cậu.

Cá nhỏ chủ động vui vẻ ôm lấy cổ anh, sau đó tự mình hôn lên.

Vẫn là ánh nắng như mọi ngày, từng tia sáng vàng chiếu xuống mặt biển lấp la lấp lánh nhưng khác biệt ở chỗ, mỹ nhân ngư bé bỏng vốn nên xoay người nhảy xuống biển nay lại bẽn lẽn rúc vào lồng ngực người mình yêu.

Không biết qua bao lâu, Ngu Tố mới hít một hơi: “Canh cá của em… Canh cá…”

Nguội tanh nguội nát rồi! Còn có cá chiên, mì sợi, cơm nắm…

Trì Yến Hành dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt cậu: “Cá nhỏ tham ăn.”

Ngu Tố vung vẩy đuôi còn ướt nước: “Nhanh lên ~… Mau đặt người ta xuống chỗ để sóng đánh cho sạch, không kịp biến lại thì em cũng muốn ăn, đói quá…”

Trì Yến Hành bước về phía trước.

“Ừ, cái gì cũng nghe Ngư Ngư hết.”

Chạng vạng ngồi bên bờ biển dùng bữa, Ngu Tố cơm đưa lên miệng thì há mồm, cánh tay cũng không cần nâng lên, thích món gì thì Trì Yến Hành đút cho món đó.

Ban đầu đói ơi là đói nên không để ý, về sau lại ngạc nhiên vì thích món nào món ấy có ngay trước mắt.

“Ưm… Đừng đút nữa mà…”

“Cá nhỏ của tôi nên ăn nhiều hơn, ăn khuya cũng tốt, tranh thủ bồi bổ để về với bộ dạng bụ bẫm đáng yêu hồi bé.”

“Em còn lâu mới thèm nhé! Hồi bé chẳng đẹp tí nào, đuôi vừa béo vừa ngắn, mặt tròn ung ủng, sao có thể so với vẻ xinh đẹp hoàn mỹ hiện tại?”

“Béo cũng không sao, béo mới đẹp.”

Ngu Tố bán tín bán nghi.

Trì Yến Hành nói chuyện rất dễ đánh lừa người khác, nhìn cái vẻ đẹp trai kia là muốn tin tưởng rồi.

“Hmmm, em ăn một miếng nha?”

“Ừ ừ.”

Trì Yến Hành đút cho Ngu Tố một miếng cá chiên.

Ngu Tố há to mới cắn được, vẻ mặt đau khổ nhai nhai: “Anh còn chưa nói cho người ta biết hôm nay là ngày thứ mấy nha? Chưa quá ba ngày đâu nhỉ?”

Trì Yến Hành đáp: “Hôm nay là 31 rồi, mai là đầu tháng.”

Ngu Tố nuốt đồ ăn trong miệng: “Em ngủ 2 ngày rồi?”

“Ừm.”

“Sao anh biết chắc chắn em sẽ tỉnh lại? Nếu em không tới thì đồ ăn lãng phí à?”

“Không lãng phí, em không tỉnh thì cho cá khác ăn.”

“!!!”

Mắt thấy mỹ nhân ngư bé nhỏ bắt đầu giương nanh múa vuốt, Trì Yến Hành không đùa nữa: “Cá nhỏ của tôi sao lại tin người thế, đợi hết ngày tôi sẽ mang về nhà ăn ba bữa hôm sau.”

Ngu Tố giờ mới bình tĩnh lại, làm bộ thấu hiểu đáp: “Anh ăn thì được nhưng không được cho cá khác ăn, chúng nó không có hệ tiêu hóa tốt như người cá đâu!”

Trì Yến Hành gật đầu: “Cá nhỏ ăn no chưa?”

Ngu Tố xoa bụng: “No rồi, anh nhìn mà xem…”

Bụng nhỏ xuất hiện đập vào mắt Trì Yến Hành, Alpha nhìn một lúc mới thu tầm mắt lại.

“Chúng ta về nhà nhé?”

“Xe tới rồi hả? Về nhà phải ngâm nước trong bể bơi mới được!”

Trì Yến Hành dọn dẹp đồ ăn thừa: “Không có xe. Ý tôi là chúng ta cùng về biệt thự bờ biển, chú Hà cũng tới rồi.”

Ngu Tố ngẩn ngơ.

“Anh không cần đi làm? Còn có cha mẹ anh, không phải cô chú sắp về à?”

“Làm việc có thể làm online như lần trước. Cha mẹ tôi về rồi, chú Hà sắp xếp ổn thỏa rồi mới tới đây.”

Ngu Tố vẫn chưa hoàn hồn, tới khi được Trì Yến Hành bế lên vẫn thì thầm: “Anh bình thường bận rộn như vậy… Sao tự nhiên lại không về nữa?”

“Cá nhỏ của tôi khó lắm mới có dịp về biển, sao lại không ở lại chơi thêm vài ngày?”

Ngu Tố kéo dài giọng: “Em ngủ có hai ngày thôi, sao lại giống như bỏ lỡ đủ thứ thế này…”

“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn em dưỡng vây cá cho thật tốt rồi mới quay về.”

Ngu Tố không nói tới cái này.

Cậu gạt Trì Yến Hành cắt vây cá, tuy đã giải quyết ổn thỏa nhưng cậu vẫn thấy người đàn ông trước mặt không buông được.

Trì Yến Hành không muốn cậu làm mình bị thương nữa.

Ngu Tố được bế một đường về biệt thự, vào đến cửa thấy quản gia đang lau bình hoa mắt sáng ngời: “Chú Hà!”

Quản gia quay đầu lại, vội vàng nhận lấy giỏ thức ăn Trì Yến Hành đang treo trên cổ tay.

“Tôi biết tiên sinh ra ngoài lần này sẽ dẫn theo ngài về mà…”

Ngu Tố cười hì hì: “Trì Yến Hành kể cho chú rồi ạ?”

Quản gia cũng nở nụ cười: “Không có đâu ạ. Tiên sinh chỉ nói mình ra ngoài bắt cá, tôi chỉ đoán mò, không nghĩ là Ngu tiên sinh thật.”

Ngu Tố trộm chọc vào người Trì Yến Hành, người kia thì mặc cậu tác oai tác quái.

Ngu Tố không ở đây hai ngày làm không khí cực kì áp lực, quản gia mang theo trân châu tới thì thấy Alpha đang đứng đó không xa nhìn về phía biển rộng.

Ông không dám làm phiền chủ nhân, chỉ nhìn chủ nhân đang vuốt ve một cái hộp nhỏ nhưng không hề mở ra.

Quản gia đoán đó chính là món quà Omega xinh đẹp bé nhỏ kia tặng cho chủ nhân dịp sinh nhật, nhưng mỹ nhân ngư lại không thấy đâu.

Trì Yến Hành ngồi đó từ sáng sớm cho tới đêm khuya, chú Hà hỏi anh muốn ăn gì, anh chỉ trả lời anh muốn ăn mì sợi nấu với cá.

Nhưng ăn không hết, dồn lại thành một đống.

Quản gia cũng không biết mình nên làm gì, đành phải cất đồ ăn cũ đi, nấu một nồi mới cho Trì Yến Hành.

Ông hỏi Ngu Tố đang ngồi trên sofa: “Ngu tiên sinh có muốn ăn gì không?”

Thế nhưng Ngu Tố lại đang chú ý tới cái khác.

“Ui… Sofa lớn này… Anh mua từ lúc nào đấy? Thoải mái quá đi!”

Biệt thự này diện tích lớn, phòng khách cũng rất rộng rãi. Bộ sofa màu trắng này rất lớn, Ngu Tố muốn lăn lộn chơi parkour còn được.

Nhưng cậu không thể đứng dậy… Chờ đấy! Bao giờ khỏe lại phải thử một lần mới được!

Ngu Tố hạnh phúc ngả lưng xuống sofa, ôm gối lông vịt lăn lộn.

Trì Yến Hành nhìn cá nhỏ đang vui vẻ đến quên cả trời đất, thay cậu đáp lại quản gia: “Em ấy ăn no rồi, không cần ăn khuya. Từ ngày mai chú nấu cho em ấy mấy món súp dễ tiêu, gần đây phải bồi bổ thân thể.”

Quản gia không hỏi nhiều, chỉ cung kính tuân lệnh.

Lúc được Trì Yến Hành bế lên nhà, Ngu Tố vẫn lưu luyến sofa dưới nhà.

“Không thể ngủ ở đó sao?”

“Không được, ngủ chung với tôi trên giường sẽ thoải mái hơn.”

“Ừm… Mai em có thể nằm đó xem TV chứ?”

“Cái này thì được.”

Ngu Tố cực kì vui vẻ: “Tốt quá!”

Trì Yến Hành ừ một tiếng, nhìn đôi chân lắc qua lắc lại của Ngu Tố thì dừng lại.

Ngu Tố đã biến đổi xong rồi, người mình đang ôm là một Omega bé nhỏ mềm mại.

Alpha cúi đầu nhìn bả vai gầy giấu trong khăn tắm, lại nhìn khuôn mặt kia, đôi chân tăng tốc sải bước.

Về đến phòng ngủ, Ngu Tố yêu cầu xả nước bồn tắm, Trì Yến Hành bế người vào rồi chuẩn bị quần áo xong xuôi mới dám thở phào, nghĩ tới thời điểm đánh dấu lần trước. Ngày động dục của em ấy không còn xa nữa rồi.

Trì Yến Hành nghe tiếng nước chảy ào ào, nội tâm nôn nóng nay dần ổn định lại. Điện thoại vang lên, là Ôn Biệt.

“Em trai Tiểu Ngu ổn chứ ông chủ?”

“Vẫn cần chăm sóc thêm.”

“Thế là tốt rồi. Tôi giỏi chữa trị cho Omega, đối với người cá lại chẳng biết gì.”

Trì Yến Hành hiểu chứ. Ôn Biệt là người bình thường mà thôi, không thể hiểu rõ người cá sinh bệnh chữa trị ra sao, cũng may còn có Giản Nhiêu Không.

“Anh và Alpha kia vẫn dính lấy nhau à?”

Ai ngờ Ôn Biệt đáp: “Tôi cũng muốn tự do lắm chứ, nhưng em trai kia sau khi cho tôi xem đuôi cứ dính lấy tôi không buông, tiêm cho ống thuốc cũng không xi nhê.”

Lời Ôn Biệt mang theo cơm chó hàng thật giá thật, cũng may Trì Yến Hành không phải người độc thân mà là một sát thủ chó độc thân, lặng lẽ phát hiện có chỗ nào sai sai.

“Anh nói Giản Nhiêu Không là Alpha miễn dịch với thuốc ức chế?”

“Thoạt nhìn là vậy đấy, nhưng tôi hỏi rồi. Trước kia đều đúng hạn tiêm thuốc, chẳng qua đúng hôm ấy không có chút tác dụng nào.”

Đúng lúc?

Thuốc do nhà họ sản xuất ra sao, Trì Yến Hành là người rõ nhất. Thí nghiệm vạn lần, chưa từng gặp trường hợp tương tự.

Trì Yến Hành nhìn về hướng phòng tắm, bên trong có tiếng đuôi cá quẫy nước.

Không đúng.

Thuốc ức chế dành cho kỳ động dục của AO.

Không dành cho người cá.

Thuốc ức chế Alpha của Giản Nhiêu Không mất hiệu lực, không phải do thuốc nhà họ, do cậu ta là người cá khác biệt với con người…

Kỳ động dục nghiêm trọng gấp đôi.

Tại sao giờ mới có biểu hiện?

(TBC)