Trì Yến Hành tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại.

Là trợ lý gọi, anh nhíu mày bắt máy: “Có chuyện gì vậy?”

Trợ lý nghe thì biết mình đang quấy rầy ông chủ nghỉ ngơi rồi, nhưng việc báo cáo vẫn phải có: “Thưa Tổng giám đốc Trì, chúng tôi đã quay lại rồi ạ. Bọn họ câu được không ít cá, nói rằng may mắn có đàn cá bơi qua. Vùng biển này hiếm lắm mới nhiều cá như vậy, xử lý thế nào đây ạ?”

“… Ai thích thì mang về nhà, không mang về thì bán lại cho khách sạn, cậu thương lượng với Giám đốc của khách sạn nhé.”

Trợ lý vâng vâng dạ dạ, chưa kịp nói hết thì Trì Yến Hành đã cúp máy rồi.

“Đây mới là ông chủ mà tôi biết…” Anh ta lấy tấm ảnh trong album ra ngắm, “Thiên linh linh địa linh linh, tăng lương thăng chức phất ngay trong đêm!”
Trì Yến Hành bị đánh thức bật màn hình lên nhìn. Hiện đã là 2h chiều, anh đã ôm Ngu Tố ngủ nguyên buổi sáng rồi.

Trì Yến Hành day day trán, sờ bên cạnh thì thấy chăn nệm ướt sũng.

Alpha nháy mắt thanh tỉnh.

Ngu Tố không chỉ nóng, toàn thân còn đổ mồ hôi.

Trì Yến Hành túm lấy điện thoại, tìm một dãy số trong danh bạ.

“Tút tút tút…”

Trì Yến Hành chưa từng sốt ruột chờ đợi cuộc gọi nào như thế này, đứng ngồi không yên tự rót cho mình một cốc nước lạnh.

Tới khi đi lên đến trên nhà, đầu dây kia mới có người bắt máy.

“Ôn Biệt!”

Ôn Biệt giật bắn người, Giản Nhiêu Không đang nằm cạnh cũng nghe ra Trì Yến Hành đang sốt ruột thế nào.

“Ngu Tố sinh bệnh rồi! Người em ấy nóng ran, ra nhiều mồ hôi nữa, tôi phải cho em ấy dùng thuốc gì?”

Ôn Biệt nhanh chóng đứng dậy: “Bệnh như nào? Sắc mặt có hồng, tim có đập nhanh không?”

Trì Yến Hành nhanh chóng đáp lại: “Mặt hơi hồng, tim đập thì không biết. Tôi đang tìm ít đá lạnh để chườm, hôm qua em ấy nghịch nước tới khuya có sợ cảm lạnh không…”

Ôn Biệt chậm rãi nói: “…Mỹ nhân ngư bị cảm lạnh trong biển rộng?”

Giản Nhiêu Không thấy tình hình có chút nghiêm trọng thì tiếp điện thoại: “Em họ trước đó có biểu hiện khác thường gì không?”