“Vâng, đã tìm được rồi ạ, cách đây không lâu.” Trì Yến Hành đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, “Một Omega có giáo dưỡng, con sẽ có chừng mực.”

Cửa bị đẩy ra. Trì Yến Hành tưởng quản gia mang nước lên, không hề quay đầu nói tiếp: “Không phải không công khai mà là không cần thiết, dù có nói ra hay không thì em ấy cũng là của con. Giới thương nhân phức tạp, chờ thân thể em ấy tốt con sẽ đứng ra mời tiệc rượu.”

“Xin đừng nhọc lòng, cũng đừng tung tin vịt…”

Ngu Tố đặt khay trên bàn, sấn tới chỗ Trì Yến Hành nhìn bốn phía.

Trừ sách ra thì cũng chỉ có rất nhiều sách.

Còn có máy tính, giấy tờ, giấy A4 đủ loại.

Rõ ràng đang ở nhà, nơi này y như văn phòng thu nhỏ vậy.

Tiếng xe lăn sàn sạt trên thảm, Ngu Tố chậm rãi ngó tới tầng cuối kệ sách. Toàn là mấy tệp tài liệu, Ngu Tố không hề có hứng thú, thay đổi tầm mắt.

“…Trước đó là tình huống đặc thù, không quay lại bãi biển nữa, vấn đề về pheromone đã được giải quyết rồi ạ.”

Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ: “Tuy không có hiện tượng lạ nhưng vẫn phải chú ý đấy, cha và mẹ không muốn nửa đêm vớt con từ biển lên nữa đâu… Chỉ là một viên trân châu thôi, nhiều năm như vậy rồi đừng nghĩ nhiều quá, không chừng là biển rộng tặng quà mừng con phân hóa giới tính…”

Trì Yến Hành ậm ừ: “Vâng thưa mẹ.”

“Được rồi, mẹ không lắm điều nữa. Chúng ta tạm thời không về vội, con nhớ phải đối xử tốt với Tiểu Ngu nhà người ta đấy, đừng có lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt thối tha cứng đơ y như cha con…”

Đầu dây bên kia có giọng nam trung niên xen vào: “Tôi không có đâu nhá!”

Trì Yến Hành gác tay lên cửa sổ: “Cha mẹ chơi vui vẻ, có gì gọi điện sau.”

Trì Yến Hành gác máy, quay đầu nhìn: “Hửm? Ngu Tố… Sao lại là em?”

Ngu Tố đưa lưng về phía anh, nhìn chằm chằm về phía kệ sách không nói chuyện.

Trì Yến Hành nghi hoặc chau mày: “Ngu Tố ơi?”

Ngu Tố sau đó mới ngơ ngác à một tiếng coi như đáp lại.

“Em tới đưa trà bánh cho tôi sao?”

“Ừm… Vâng…”

Trì Yến Hành nhìn theo hướng của Ngu Tố, vẫn chỉ là kệ sách thường đi qua, không có gì khác lạ.

Anh tiến lên hai bước về phía Ngu Tố: “Em nhìn cái gì đấy?”

Ngu Tố hồn như treo trên cây::”Không có gì… Trì Yến Hành.”

“Ừ, sao thế?”

“Anh có thói quen sưu tầm trân châu?”

Trì Yến Hành giương mắt nhìn kệ thủy tinh: “Chú Hà nhặt được ở nhà bếp.”

Ngu Tố nhẹ nhàng lắc đâu: “Em biết.”

Biết? Biết cái gì? Biết vì sao nhà bếp có trân châu?

Trì Yến Hành không hỏi, chỉ im lặng lắng nghe.

“Trân châu có thể thấy ở đâu, em không hiếm lạ, chỉ là…” Ngu Tố nâng ngón tay chỉ viên trân châu cỡ lớn lấp lánh, “Anh có thể nói cho em biết, viên trân châu lớn kia từ đâu tới không?”

Trì Yến Hành không nghĩ Ngu Tố sẽ hỏi cái này, chính anh cũng không biết đáp án.

“Là đồ chơi hồi bé của tôi.”

“Anh nói dối.”

Ngu Tố cắt ngang. Lần đầu tiên cậu nói chuyện với giọng điệu này, Trì Yến Hành suýt thì tưởng anh là người cướp đi đồ của cậu.

Trì Yến Hành tiếp tục: “Nhưng nó theo tôi từ nhỏ thật, đồ chơi nhiều như vậy muốn tìm nguồn gốc từng món là không thể.”

Ngu Tố mặt đối mặt với Trì Yến Hành: “Cũng dễ hiểu, nhà anh giàu mà nhỉ, đồ chơi nhiều nhưng một món đồ chơi lai lịch không rõ ràng, một món đồ anh không thể giải thích mỗi ngày lại được anh trân trọng đặt dưới mí mắt, nghe có nực cười không…”

Trì Yến Hành có dự cảm không tốt, giọng điệu này y như lần trước anh lỡ làm Ngu Tố cáu.

Tuy không hiểu vì sao cậu giận, nhưng anh vẫn nỗ lực giải thích: “… Chỉ là đồ chơi thật, là lần đầu tới bờ biển nhặt được, là năm tôi vừa phân hóa.”

Hốc mắt Ngu Tố hồng hồng, Trì Yến Hành cũng trở nên quẫn bách.

“Nếu em thích trân châu tôi sẽ sai người đi mua về, còn là loại to nhất, xinh đẹp nhất cho em.”

Trì Yến Hành giọng nói nhẹ xuống, rõ ràng đang muốn an ủi người.

Ngu Tố vịn lên giá sách đứng dậy, sau đó chậm rãi đi với khung thủy tinh.

“Có thể mở ra chứ?”

Trì Yến Hành không nói gì, thế nhưng tự mình mở cửa tủ cho Ngu Tố.

Chỉ thấy người ấy lấy viên trân châu nhỏ ra.

“Thứ này chú Hà nhặt được trong phòng bếp, có thể tặng em không?”

Trì Yến Hành gật đầu.

Ngu Tố nhét viên nhỏ vào túi, chạm vào viên lớn.

Mượt mà bóng loáng, có thể xem như trân phẩm trên thế giới loài người nhưng lại là thứ nhan nhản dưới đáy biển, cậu cũng thấy chín mười viên như vậy rồi…

Ngu Tố nhắm mắt, hít một hơi.

Cậu hỏi vậy là có lý do cả. Viên trân châu kia là đồ cộng sinh của người cá, nhiều năm trôi qua vẫn còn hơi thở của chủng tộc sót lại, tuyệt đối là đồ cực kì yêu thích luôn mang bên mình.

Trì Yến Hành lừa dối cậu.

Đám cá biển kia xem như cậu hẹp hòi, thì ra “bất ngờ” lớn nhất chính là cái này đây…

Ngu Tố thu hồi tay, nhịn xuống lửa giận trong lòng.

Sớm như vậy, 13 năm trước… Trì Yến Hành sớm đã gặp được người cá khác, lâu như vậy…

Ngu Tố nắm chặt ngón tay, xe lăn cũng mặc kệ, thất thểu chạy ra ngoài.

Trì Yến Hành không nghĩ đối phương phản ứng lớn vậy, mặt biến sắc: “Ngu Tố!”

Chú Hà vẫn đang dọn dẹp dưới tầng 1, vẫn đang nghĩ cách làm sao để Omega xinh đẹp kia nhanh một chút thích chủ nhân nhà mình, ngẩng lên thì thấy một người chạy ra từ thư phòng tầng 2.

Ông kinh ngạc mở lớn hai mắt: “Ngu tiên sinh… Ngài…”

“Dừng lại đi Ngu Tố!” Trì Yến Hành theo sau nhưng Ngu Tố mặc kệ anh, không buồn bấm thang máy, vịn lan can chạy xuống cầu thang xoắn ốc.

Quản gia suýt thì vứt chén trà trong tay: “Ngu tiên sinh…”

Sao lại ra nông nỗi này chứ, ban nãy vẫn vui vẻ lắm mà?!

Ngu Tố mím môi chết tâm, trong lòng ngập tràn cảm giác chua xót mờ mịt.

Cậu đau khổ che giấu thân phận của mình trong thế giới con người, Trì Yến Hành lại sớm đã gặp người cá khác còn nhận tín vật từ đối phương. Trân trọng nhiều năm như vậy, thậm chí đám thú cưng cũng mang từ biển về để nuôi.

Còn có hợp đồng chết tiệt trăm ngàn lỗ hổng, dù là cá thì Trì Yến Hành cũng sẽ cắn thôi!

Người này… Không hề như cậu nghĩ.

Ngón tay Ngu Tố bấu chặt vào lan can, dùng sức tới nỗi trắng bệch, nếu như cậu có móng tay thì trên gỗ chắc chắn sẽ có vết cào.

Câu chưa đi thành thạo đã muốn chạy xuống nhà, mới học đi nên bước có bước hụt suýt ngã.

Quản gia thấy thế chạy tới, nhưng có người phản ứng càng nhanh hơn.

Trì Yến Hành nắm chặt tay Ngu Tố, ngăn cậu lại ở mép cầu thang.

“…Ngu Tố, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Ngu Tố không nói gì, hai ba giây sau có tiếng lách cách phá vỡ không khí yên lặng.

Trên cầu thang gỗ, lạch cạch lạch cạch…

Chú Hà ngẩn người.

Ánh mắt Trì Yến Hành lay động, thấy từng viên trân châu trắng tinh rơi dọc theo cầu thang.

Bả vai Ngu Tố run run, mái tóc màu bạch kim che đi cảm xúc trên khuôn mặt.

Thời gian như ngừng trôi, mãi về sau Trì Yến Hành mới mở miệng: “Ngu Tố…”

Ngu Tố hất tay ra nhìn chằm chằm Trì Yến Hành.

Đầu mũi hồng hồng, hốc mắt cũng hồng.

Hơi nước ấm ướt trên con mắt xinh đẹp kia nhanh chóng ngưng tụ, sau đó một viên trân châu khẽ lăn xuống.

Rơi xuống như mấy cái ban nãy.

Con ngươi Trì Yến Hành co lại.

“Trì Yến Hành… Anh sớm đã gặp được mỹ nhân ngư khác, anh hẳn nên tìm người đã ước định chứ không đâm lao phải theo lao đưa em về từ bờ biển làm vật thay thế.”

Ngu Tố cực kì đau khổ, giọng nói vừa run rẩy vừa đứt quãng.

Trì Yến Hành cau mày, vẻ mặt cực kì phức tạp. Lời nói của Ngu Tố chỗ được chỗ không luẩn quẩn trong đầu anh.

Alpha cũng túng quẫn theo, thì ra đây là lý do tại sao Ngu Tố cư xử kì lạ như vậy…

Tại sao em ấy lại không có kiến thức cơ bản của con người, không có quan niệm về giới tính, hoàn toàn không giống Omega…

Trì Yến Hành nhớ lại lúc mới gặp nhau ở bờ biển, lời giới thiệu của đối phương…

[T-t-tôi… Tôi là Ngu Tố… Ngu trong mỹ nhân, Tố trong hồi tưởng, còn anh thì sao?]

“Ngu… Ngu trong mỹ nhân… Mỹ nhân… Ngư…”

Thì ra người anh nhặt về không phải Omega tàn tật mất trí nhớ, là một mỹ nhân ngư mắc cạn vừa hóa hình mới đúng…
Dưới nhà, quản gia miệng há hốc, vì quá kinh ngạc nên cũng không thể nói gì.

Trì Yến Hành hít sâu một hơi rồi vẫy tay chỉ ra cửa, quản gia im lặng tiến ra ngoài.

Ngu Tố đứng tới ngực Trì Yến Hành, trân châu vẫn rơi nhưng không hề hé lời nào.

“…Ngu Tố.” Trì Yến Hành rốt cuộc cũng lên tiếng, “Em… Xin em đừng khóc nữa.”

Ngu Tố nắm chặt lan can im lặng.

Trì Yến Hành không thấy rõ vẻ mặt Ngu Tố, không dám nói gì kích thích đối phương.

“Em… Để tôi bế em về phòng trước đã.”

Ngu Tố nghe vậy mới ngẩng đầu, cánh môi hồng nhuận bị cắn hằn nguyên dấu răng. Trì Yến Hành không thể ngó lơ vươn tay nâng cằm Ngu Tố, nhẹ giọng: “Đừng cắn nữa, nhả ra đi em.”

Ngu Tố quả nhiên nới quai hàm, Trì Yến Hành vừa thả lỏng thì bị cảm giác đau đớn ào tới.

Mỹ nhân ngư hung tàn quay đầu lại cắn lên, hàm răng trở nên sắc nhọn vô cùng, nanh vuốt găm xuống liền có máu đổ.

Trì Yến Hành im lặng nhìn, không nhúc nhích đứng yên chịu trận.

Qua vài giây anh mới dám hỏi: “Em nguôi giận chưa?”

Ngu Tố vẻ mặt mang theo sự bình tĩnh gần như lạnh nhạt, mang theo hơi thở hung ác Trì Yến Hành chưa từng thấy qua.

Anh khi ấy mới chân chính nhận ra người mình đưa về là một người cá không hề nhu nhược, ngược lại là một thợ săn trời sinh lớn lên trong môi trường cạnh tranh.

Ngu Tố che giấu sự hung tàn và máu lạnh của chủng tộc, ngày thường không hề lộ ra mà thôi.

Trì Yến Hành trong lòng thở dài, không hề kinh ngạc mà chấp nhận cực nhanh.

Ngu Tố không nhả ra, Trì Yến Hành chỉ có nước cúi xuống, vừa để im cho người ta cắn vừa bế lên nhà.

Mũi người cá chun lại, yết hầu lên xuống.

Đây là dấu hiệu công kích.

Trì Yến Hành mặc kệ, nhấc chân đi lên tầng 3.

Khó khăn lắm mới mở được cửa phòng ra, Ngu Tố đột nhiên chậm rãi nhả ra, máu đỏ thẫm chảy một đường từ khóe miệng đến cổ áo.

Tay bị cắn của Trì Yến Hành cuối cùng cũng rảnh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì dùng tư thế quen thuộc nhất bế Ngu Tố đặt lên giường.

Sau đó Alpha mới ngồi lên ghế đầu kê ở đầu giường, chậm rãi mở miệng.

“Viên trân châu lớn em thấy, trong trí nhớ tôi chính là đồ nhặt từ biển về, trừ chuyện đó ra thì tôi chẳng có ấn tượng gì.” Trì Yến Hành nói, “Nhiều năm như vậy để trên giá sách, tôi chỉ nghĩ nó liên quan tới nhiều chuyện quan trọng, nhưng không tài nào nhớ ra nổi.”

Lông mi Ngu Tố run lên.

“Tôi không biết em biết được thứ gì từ nó, nhưng với tôi nó chỉ là trân châu bình thường, tôi muốn biết bí mật của nó nhưng không thể.”

Ngu Tố đột nhiên ngẩng đầu: “Anh từng gặp người cá chưa?”

“… Chưa từng, ít nhất là trong trí nhớ tôi.”

“Anh chưa từng gặp người cá nhưng lại có đồ vật thuộc về người cá. Trì Yến Hành ơi là Trì Yến Hành, anh muốn em tin anh thế nào đây? Chẳng lẽ anh mất trí nhớ?”

Trì Yến Hành im lặng mất nửa ngày mới nói: “Em nói… Trân châu thuộc về người cá?”

“Đúng rồi đấy!” Ngu Tố nửa ngồi đậy, một tay khác lấy viên trân châu trong túi ra, “Thứ đáng thương đính kèm đặt cạnh là của em! Thứ cao cao tại thượng kia là của kẻ khác! Anh sớm đã ước hẹn với người cá khác nhưng vẫn đưa em về! Nếu em không tự mình phát hiện, có lẽ cả đời này chính là một vật thay thế!”

Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố.

“Trân châu… Là của người cá… Vì sao tôi lại có?” Trì Yến Hành chậm rãi hỏi, “Em nói là ước định, nếu là sự thật thì tôi đây 13 năm sẽ không quay về bãi biển có 2 lần.”

Ngu Tố hít một hơi: “Anh sao lại không nhớ rõ? Người cá hành tung bí ẩn dung mạo còn cực kì xinh đẹp, gặp một lần sẽ nhớ cả đời. Tại sao anh không nhớ rõ? Viên trân châu cộng sinh kia nữa, nó sẽ không bao giờ rời khỏi chủ nhân, tại sao anh lại có nó?”

Trì Yến Hành cau mày nhỏ giọng: “Tôi cũng không biết… Nếu em không nói, tôi cũng không biết mình từng gặp người cá.”

Ngu Tố cẩn thận quan sát Trì Yến Hành mới chậm rãi thu viên trân châu kia về, mới thấy có chỗ sai sai. Nhìn vẻ mặt kia không giống nói dối, chỉ có một khả năng…

Anh ta quên thật rồi.

Quên việc từng ước định với người cá, thậm chí lấy tín vật rồi mười mấy năm chưa hề quay về.

Ngu Tố không biết nên thương người cá kia hay chính mình nữa.

“Anh còn muốn cắn mấy cái nữa mới khỏi bệnh?”

Ngu Tố đột nhiên nhỏ giọng.

Trì Yến Hành đột nhiên ngẩng lên: “Ý em là sao?”

“Em muốn về nhà, thế giới loài người không có chỗ nào tốt đẹp.” Ngu Tố siết chặt viên trân châu trong tay, “Em phải về biển, biển mới là nơi…”

“Không được!”

Tiếng nói quá mức đường đột, quá mức mạnh mẽ.

Trì Yến Hành bị cắn đau không phản ứng, bị chất vấn cũng nhẹ nhàng trả lời. Nhưng đôi mắt anh giờ tối lại, giống như nếu Ngu Tố còn đòi đi nữa thì sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

“… Không thì thế nào, chẳng lẽ anh muốn nuôi cá? Anh muốn nhưng em không muốn. Trì Yến Hành, thứ anh nên làm là quay về biển xem có thể tái ngộ kẻ đó không, chứ đừng tiếp tục tự lừa mình dối người.”

Trì Yến Hành không nói gì nữa, đứng lên từ ghế đầu giường. Mắt Ngu Tố nhìn lên, chỉ thấy đối phương như bị ám nhấp đôi môi mỏng.

Ngu Tố đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

“Anh…”

Ngu Tố chưa kịp nói gì, một hơi thở làm linh hồn run rẩy ùa tới.

Pheromone của Trì Yến Hành.

Cậu mở to hai mắt, thấy đối phương ấn ấn trán.

Pheromone đột nhiên mất khống chế, rõ ràng buổi chiều mới cắn một cái.

Ngu Tố nhỏ giọng: “…. Em nói thật lòng đấy Trì Yến Hành, anh không muốn đối mặt cũng phải…”

Chưa nói xong đã bị bịt miệng, chính là bàn tay bị thương.

Ngu Tố nào gặp qua bộ dạng hung ác của Alpha, đáy lòng cuồn cuộn cảm giác sợ hãi.

Cậu bị che miệng không thể nói gì, xoang mũi tràn ngập pheromone và mùi máu.

Trì Yến Hành… Sao vậy…

Giống như nghe tiếng lòng của cậu, Alpha đột nhiên mở miệng: “Tôi – không – đồng – ý!”

Suy nghĩ của anh rõ ràng vẫn đang luẩn quẩn quanh mấy lời của Ngu Tố.

Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành, phát hiện con ngươi của đối phương nay pha cả sắc xanh.

“Em là Omega của tôi, là cá hay người thì cũng là Ngu Tố của tôi. Ngu Tố của tôi ơi, thời gian dài như vậy chẳng lẽ em không rõ?”

Yết hầu Ngu Tố giật giật.

“Em tiến vào thế giới của tôi, vì một viên trân châu vô chủ giận giữ bất cần, mấy ngày nay đều công cốc đúng không em? Hửm?”

Trì Yến Hành rõ ràng đã tới giới hạn, huống chi Ngu Tố đã nhận ra đối mặt với hơi thở nguy hiểm. Cậu đang ở hình dạng Omega nhân loại, pheromone Alpha mạnh mẽ khiến đầu óc cậu cũng nhũn ra.

Sau cổ nóng lên, vết cắn cũng nhảy lên.

Trì Yến Hành lại càng dùng sức, Ngu Tố cảm nhận vết thương cũ đang bị ép bật máu.

Người này điên rồi sao? Không thấy đau hả?

Ngu Tố bất cần quen rồi. Dưới tình huống cấp bách cậu vươn đầu lưỡi liếm vết thương giúp Trì Yến Hành cầm máu trước, lại thấy người bên trên cứng còng.

Trì Yến Hành đột ngột di chuyển tay, đầu lưỡi dính máu của Ngu Tố còn chưa kịp thu về.

Chuyện sau đó không thể vãn hồi.

Alpha hung ác cậu tự nhắc bản thân phải tránh xa nhào lên, dùng sức thay đổi phương thức chặn môi Ngu Tố.

“Ưm…”

Trì – Yến – Hành!!!

Đáng ra cậu không nên mềm lòng!

Ngu Tố nhăn mày, lông mi rũ xuống che đi khóe mắt ươn ướt, gần ngay trước mắt chỉ có thể nhìn sống mũi cao thẳng của người đàn ông.

Trì Yến Hành càng hôn càng nghiện, Ngu Tố chống tay theo bản năng lại bị đẩy xuống nắm thành giường, Alpha lại càng được nước làm càn.

Giống như dùng sức thay lời không thể nói, giống như không còn cách nào cứu vãn tình thế.

“Ưm…” Ngu Tố hít một hơi, “Trì Yến – ưm…”

Tên đàn ông này điên rồi hả?

Không biết bao lâu mới dừng lại, Alpha bắt đầu nhẹ nhàng vừa hôn vừa mút, động tác giống như đang âu yếm vùng tuyến thể.

Ngu Tố sớm đã mềm nhũn thành một vũng nước, không còn sức lên tiếng.

Trì Yến Hành hơi ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt cụp xuống: “Người bên cạnh tôi đều vội vàng quay đi, ai cũng lấy cớ đơn giản rời khỏi.”

“Nuôi cá cũng chết từng đàn, từ hứng thú thành chán nản, tiếp tục nuôi vì tôi cảm thấy trống vắng, cho tới khi em đến.”

Trì Yến Hành buông tay Ngu Tố ra, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bị nắm.

“Cho tới khi em đến, chỗ trống của tôi mới được lấp đầy. Em không sợ tôi, cũng không sợ pheromone của tôi. Ngu Tố của tôi ơi, dù em là mỹ nhân ngư đi chăng nữa tôi cũng có thể chăm sóc cho em đến nơi đến chốn cơ mà, thậm chí em còn chậm rãi học đi. Em ở bên tôi, không xa lạ không đường đột, trời sinh nên ở bên nhau, không ai nên rời bỏ.”

Trì Yến Hành nói một tràng, Ngu Tố thì chẳng thở nổi, căn bản hồn đang treo trên mây nên không thể để ý đến lời đối phương.

“Tôi đi làm thì em gọi điện thỏ thẻ khiến tôi phải về nhà, tôi từ chối ở chung với em mà ở chung với sinh vật khác làm em giận dỗi, tôi đưa em ra ngoài em cũng muốn dính lấy tôi không rời, còn có viên trân châu của hôm nay. Ngu Tố của tôi ơi, chẳng lẽ trong lòng em chỉ có phẫn nộ? Em phẫn nộ tới mức muốn bỏ đi, em nghĩ tới lý do chưa?”

Ngu Tố vẫn im lặng.

“Tôi là Alpha hoàn mỹ sinh ra dành cho em, chỉ có tôi mới khiến em sinh ra ghen ghét đố kỵ, chính em lại mơ hồ.” Trì Yến Hành xoa vết máu trên khóe môi cậu, “Không sao cả, tôi sẽ dạy cho em hiểu.”

Ngu Tố hít một hơi. Trì Yến Hành biết, dựa theo cái tính cách của đối phương thì cậu đang nghĩ cách đáp trả, nhưng cậu vẫn đứng im…

“Trì Yến Hành, anh có còn là con người không hả? Anh không dịu dàng hơn được hay sao? Bắt được rồi sẽ không bỏ chứ gì? Hửm?!”

“….”

“Không cho nhau thở miếng nào! Ở đáy biển thì không cần hô hấp chứ gì?”

“….”

“Anh còn nắm cổ tay em chặt như vậy! Lần trước đánh dấu dám nắm chặt còn chưa tính sổ đây đấy nhé, em dễ bắt nạt thế à?’

“….”

Ngu Tố trút giận xong mới nói lại chủ đề ban đầu: “… Anh không cho em về nhà chứ gì, vậy thì bơm nước đầy bể bơi đi, không làm Omega làm cá xem anh nuôi được mấy ngày.”

Trì Yến Hành im lặng, chưa nói gì mà xoay người rời đi.

Ngu Tố ngẩng cổ: “Đi đâu?”

Giọng Trì Yến Hành hơi buồn buồn: “Xả nước, nuôi cá.”

Ngu Tố: “…”
Bể bơi dần được xả đầy nước.

Trì Yến Hành im lặng không nói gì, chú Hà nhìn anh: “Ngu tiên sinh…”

“Em ấy chỉ giận hờn vu vơ thôi.”

“Vu vơ” này có vẻ không đơn giản…

Chú Hà lấy hết can đảm: “Ngu tiên sinh là… là…”

“Là mỹ nhân ngư.” Trì Yến Hành trầm giọng.

Anh cuối cùng cũng hiểu hết mọi thứ. Vệt nước là do Ngu Tố dùng bồn tắm, trân châu trong phòng bếp là nước mắt của Ngu Tố trong lần đầu bị đánh dấu, chỉ huy bầy cá, gọi Little Mermaid là phim kinh dị, sau đó cực kì dính người…

Trì Yến Hành cực kì thật lòng: “Em ấy dính lấy tôi có thể vì pheromone của tôi, mùi hương của biển khiến em ấy cảm thấy an toàn nhất.”

AO xứng đôi hoàn mỹ gì chứ.

Ánh mắt quản gia đồng tình.

“Không sao đâu tiên sinh, chỉ cần chúng ta đối xử tốt với cậu ấy, một ngày nào đó cậu ấy sẽ để mắt đến ngài thôi.”

“….”

Alpha lúc sau mới nói tiếp: “Em ấy nghi ngờ tôi sớm đã hẹn ước với người cá khác, đây mới là thứ khiến em ấy tức giận, nhưng tôi không thể giải thích.”

“Hả? Ngài gặp qua người cá lúc nào? Ngu tiên sinh sao lại biết?”

“Em ấy thấy trân châu trên kệ sách, liếc mắt đã nhận ra… Hơn nữa… Tôi còn đặt viên trân châu nhỏ của em ấy bên cạnh nó.”

“…”

Với tính cách của Ngu tiên sinh, cậu ấy sẽ cực kì tức giận thật.

“Ngu Tố nói trân châu cộng sinh sẽ không rời xa chủ nhân, viên trân châu kia ai cho tôi?”

Tuy nói với chú Hà nhưng đôi mắt lại nhìn xa xăm, hiển nhiên không hề đòi đáp án.

Chú Hà im lặng.

Qua nửa ngày Trì Yến Hành muốn đi, chú Hà đột nhiên nói.

“Tiên sinh… Ngài nên nhớ rõ đêm hôm trước ngài đột nhiên chạy tới bờ biển, nếu bảo tiêu không phát hiện…” Chú Hà trầm giọng, “Tóm lại tôi và cha mẹ ngài đã kéo ngài lên, sốt ruột nửa ngày cũng không hỏi được gì, ngài cứ nhắc đi nhắc lại phải cho cá nhỏ ăn.”

Trì Yến Hành rũ mắt: “Cho… Cá nhỏ ăn?”

“Vâng, chủ tịch và phu nhân đều nghĩ ngài ngủ mơ không quan tâm nhưng tôi có vào bếp kiểm tra, phòng bếp liên tục thiếu thức ăn.”

Năm đó vì ở gần biển nên đồ ăn đều là đồ biển, chú Hà mỗi ngày đều chế biến cá nên rất rõ.

Mực nước bể bơi dâng cao, chú Hà nói tiếp: “Nghe ngài nói mấy lời này tôi cũng nâng cao cảnh giác, lão tiên sinh mang ngài đi rồi tôi tự mình quay lại bãi biển tìm. Bãi biển tư nhân sạch sẽ như vậy nhưng lại vớt được vài thứ.”

“Cái gì?”

“Là đồ ăn bị thiếu, nhưng chỉ còn xương cá.”

Trì Yến Hành chấn động.

“… Ý chú là, tôi mơ màng nói đi cho cá ăn rồi nhưng lại đi cho cá ăn thật?”

“Vâng… Hơn nữa cực kì ít cá có thể ăn sạch tận xương như vậy.” Chú Hà hồi tưởng, “Sạch tới mức không giống cá rỉa, giống như…”

Trì Yến Hành tiếp lời: “Giống như bị người cá ăn sạch?”

Chú Hà không dám nói vì sự kiện cậu chủ nhỏ nửa đêm chạy ra biển quá đáng sợ. Phu nhân bị dọa mặt trắng bệch, ông không dám nói, thôi người an toàn trở về là tốt rồi.

Nhưng nghĩ kĩ lại mà xem, người bình thường chẳng ai ăn trong biển, phải vừa là người vừa là cá mới hợp lý.

Trì Yến Hành mặt không cảm xúc.

Nhưng anh biết, đây có thể là đáp án.

Ngu Tố nói không sai, anh từng gặp qua người cá, viên trân châu có thể là đáp lễ cho những bữa ăn.

Nhưng anh không hề có ấn tượng, chú Hà biết chấp niệm của anh nên hảo tâm nhắc nhở: “Tiên sinh, dù năm đó ra sao, ngài vẫn nên nhớ rõ trước mặt ngài là ai.”

Trì Yến Hành sao lại không rõ? Cuộc trò chuyện với chú Hà cũng chỉ xua tan ít mây mù quá khứ, chuyện với Ngu Tố mới là thứ quan trọng nhất.

Trì Yến Hành mơ hồ nghĩ chuyện không thể buông bỏ trong quá khứ cuối cùng cũng nên để nó ngủ yên, nguyên nhân gì thì không rõ.

Chỉ cảm thấy, dù là thứ gì thì cũng không quan trọng hơn Ngu Tố của anh.
Anh ở trong phòng ngủ xử lý vết thương, đột nhiên nhớ tới cảm xúc khi đầu lưỡi kia liếm lên da.

Mềm mại, ẩm ướt.

Ban đầu chỉ khó nhịn, sau mới biết đây chính là độc dược chết người.

Alpha kéo băng vải.

Ôn Biệt được xưng là người cực kì có quyền trong lĩnh vực gen xứng đôi. Xứng đôi hoàn mỹ, khiêu khích nhỏ cũng có thể đánh gãy rào cản nhẫn nại.

Anh đề nghị hợp đồng kia, thoạt nhìn cứng nhắc không có tình người nhưng lại yếu thế, tận lực dành cho đối phương sự tôn trọng và bảo vệ, nhưng khi Ngu Tố bại lộ thân phận thì đều trở thành rác rưởi.

Đều vô dụng, anh cần định nghĩa lại quan hệ giữa hai người.

Trì Yến Hành lắng đọng lại cảm xúc, tới ban công nhìn hồ nước tối tăm.

Quản gia vẫn bận rộn, giống như đang vệ sinh xung quanh bể bơi, nhìn thấy anh thì khom lưng ý bảo Trì Yến Hành nhìn sang ban công cách vách.

Người anh chăm sóc tốt, cá cũng đã có kinh nghiệm, nhất định có thể chăm sóc tốt.

Ngu Tố của anh muốn gì cũng được, chỉ khi cậu muốn rời đi thì anh không thể cho phép.

Trì Yến Hành không biết người cá ra sao, Ngu Tố không có quyền quay đầu lại.
“Hừ hừ có cá còn từng trải hơn cả mình, Trì Yến Hành mới có mấy tuổi đầu chứ, dám lặng lẽ tới bờ biển tiếp xúc với con người không sợ bị bắt cóc… Còn bày đặt tặng trân châu của mình! Thứ quan trọng như vậy nên đưa cho bạn đời, sao lại qua loa đưa cho một người…”

“Hơn nữa, Trì Yến Hành quên rồi.”

Ngu Tố đã khôi phục sự bình tĩnh, bắt đầu tự hỏi một đống thứ kì quái.

“Trì Yến Hành sao mà quên được… Alpha thông minh như vậy, trí nhớ tốt vậy, không có lý do nào để quên ký ức đặc biệt ấy, còn cầm tín vật chạy, đây không phải Trì Yến Hành…”

Cậu chẳng còn thời gian nghĩ ngợi linh tinh, vì Trì Yến Hành vừa báo bể bơi xả đầy nước rồi…

“Chơi? Em ở trong nước không có chơi! Anh có biết em ở nơi này để duy trì cái lốt người bao lâu chưa thấy nước không? Bồn tắm bé tí đuôi lắc còn không được, còn phải cẩn thận để không bị phát hiện…” Ngu Tố đột nhiên nghi ngờ nhìn Trì Yến Hành, “Nói đi nói lại… Anh giác ngộ cái mới tốt đấy… Nhanh hơn em tự mình giải quyết nhiều.”

Trì Yến Hành nhìn chằm chằm Ngu Tố, một bên tùy thời điểm đảm nhận vị trí thay xe lăn.

“Anh không tò mò hả? Hưng phấn? Anh…”

“Ngu Tố.”

“… Sao thế?”

“Người cá nào cũng hoạt bát như em à?”

“…”

Đương nhiên chỉ có một con! Muốn đổi cá ấy hả, 1s sau vả vỡ khuôn mặt đẹp trai của anh đấy tin không?

Cậu… Chỉ hơi nhỏ gầy thôi…

Vậy nên mới không thèm so đo với Trì Yến Hành. Ngu Tố lặng lẽ nhìn băng gạc trên tay anh, không phải vì buồn cười đâu.

“Anh không thả em đi chứ gì, được, ném viên trân châu kia ra xó nào đừng để em thấy.”

“Đã vứt, không để em nhìn thấy nữa.” Trì Yến Hành nói tiếp, “Tôi và quản gia vừa nói chuyện…”

Ngu Tố:???

“Khả năng tôi từng gặp người cá thật, cho ăn một thời gian, trân châu về tay.”

Thấy mắt Ngu Tố bắt đầu nhướn lên, Trì Yến Hành vội nói tiếp: “Tôi và em nói rõ ràng. Tôi không muốn em phải lấn cấn, hơn nữa loài người còn quá nhiều thứ chưa biết, vì sao tôi quên, chắc hẳn em cũng biết.”

Đây là suy nghĩ lý tính của Trì Yến Hành.

Lông mày Ngu Tố hơi nhíu lại.

“Chỉ cần quên người cá…”

[A Tố, nếu con không cẩn thận gặp con người hãy hát cái này, cha dạy con cách hát, bài hát phức tạp nhưng chỉ cần vài câu thôi, không còn ai nhớ ra sự tồn tại của con…]

[Cha ơi. bé không thể chơi với con người sao?]

[Đương nhiên là được chứ bé con của cha, tiền đề là ánh mắt không tham lam cũng không sợ hãi…]

Ngu Tố bừng tỉnh: “Anh… Từng nghe người cá ca hát trên bờ biển chưa?”

Trì Yến Hành đứng ở mép giường: “Ca hát?”

“Đúng đúng, nếu gặp nhân ngư thành niên chắc chắn sẽ khiến anh quên chứ đời nào để anh nhớ có nghe hát hay không, anh về được nhà là phúc phận ba đời rồi.”

Trì Yến Hành không nhớ rõ thật, tỉnh lại trên tay chỉ còn viên trân châu. Gió yên biển lặng, giống như chưa phát sinh cái gì.

Anh chỉ nhớ khi ấy là ban ngày, lại không biết ở đó với mục đích gì. Anh mang trân châu về lại tỉnh giấc giữa đêm, giống như mộng du rời giường đi linh tinh.

Không thu được gì.

Nếu Ngu Tố không sai, đó chính là giây phút sau khi anh gặp người cá con, còn xui xẻo gặp người lớn nhà nó. Người cá trưởng thành vừa cảnh giác vừa lạnh lùng, tẩy não anh là nhân từ lắm rồi.

….

Màn đêm buông xuống. Trời trở lạnh, Trì Yến Hành thử độ ấm rồi ngẩng đầu: “Được rồi đấy.”

Ngu Tố ậm ừ, giọng nói đã bình tĩnh lại: “Sao anh lại không thả em về biển? Muốn tiếp tục chữa bệnh?”

“…Không, em quên hợp đồng đi.”

Ngu Tố xoay người: “Sao nào? Không làm những thứ anh quen thuộc nhất?”

“Ôn Biệt nói gì với em rồi?”

Ngu Tố ngậm miệng, nhất quyết không bán đứng đồng đội.

Trì Yến Hành cũng không hỏi thêm: “Nếu tôi đồng ý sẽ có đứa ôm chăn trộm rớt trân châu, chú Hà lại mất công đến dọn dẹp để người đó ngủ không bị cộm.”

“…”

“Sao có thể?! Em sẽ vui đến mức múa may quay cuồng mất phương hướng thì có!”

Trì Yến Hành nhìn dáng hình bé nhỏ dưới ánh trăng: “Mạnh miệng.”

Ngu Tố cắn răng: “Anh còn dám nói em mạnh miệng? Mạnh hay không, chẳng phải anh rõ nhất?”

Trừ bỏ răng hơi sắc, thế nhưng rất mềm mại nhé!

Trì Yến Hành đờ người rồi tối sầm mặt. Mỹ nhân ngư hóa Omega, rất biết chơi đùa với tâm trí kẻ khác.

Tính tình thẳng thắn làm người bình thường khó đỡ, cũng may mà Trì Yến Hành sống trong cái khổ quen rồi.

“Ngu Tố.”

“Làm sao!”

Ngu Tố giận rồi.

Trì Yến Hành không liều lĩnh nhìn bể bơi: “Em không xuống à? Chẳng phải em muốn ngủ ở đáy hồ hay sao?”

Ngu Tố xù lông: “Anh anh anh anh, anh biến ra chỗ khác chơi, đừng có nhìn!”

Trì Yến Hành: “Sao lại không thể nhìn? Đây là biệt thự của tôi, em yên tâm, đều là của tôi, tôi sẽ không để kẻ khác biết, nhưng ít nhất cũng nên để tôi biết chứ.”

Ngu Tố lóe lên, cảm giác cứ quen quen.

Gió đêm thổi tới, cậu xốc tinh thần liếc Trì Yến Hành: “Vậy thì đừng sợ, nếu anh hét lên, đừng trách đuôi cá vô tình…”

“Em không sợ tôi thì thôi sao tôi phải sợ em, tôi thừa nhận em là người cá thì cũng thừa nhận hình dạng thật sự của em.” Trì Yến Hành chậm rãi mở ra một mối quan hệ mới.

Ngu Tố giờ mới thả lỏng, đứng lên hít một hơi. Dù sao vỏ bọc chả bao giờ thừa, bùm cái nhảy vào bể bơi.
Trì Yến Hành trong nháy mắt đã có ý định nhảy xuống vớt Ngu Tố lên, nhưng cũng may còn đủ lý trí niệm đủ ba lần: Người ta là mỹ nhân ngư.

Mặt nước sủi bong bóng, Ngu Tố không có động tĩnh.

Trì Yến Hành vuốt vuốt ngón tay, kiên nhẫn chờ đợi.

Một phút.

Hai phút.

Người đàn ông mất kiên nhẫn, năm phút rồi Ngu Tố chưa lên.

Anh híp mắt nhìn đáy hồ, vì bóng đêm mà nhìn không rõ.

“Ngu Tố?”

Không một ai đáp lại.

Trì Yến Hành nháy mắt nghi ngờ việc Ngu Tố là nhân ngư, chờ không nổi muốn vớt người lên. Tầng 3 có tiếng xi xao.

Trì Yến Hành không biết bể cá tại sao lại mất một miếng, đám cá béo như lũ điên muốn nhào ra ngoài nhưng bị thủy tinh trong suốt cản lại.

Trong bể bơi cũng có tiếng động, Trì Yến Hành quay lại thì chẳng còn gì.

Bọn họ từng đánh dấu cũng từng hôn môi, đã tiến được bước đầu rồi.

Trì Yến Hành cao giọng: “Ngu Tố của tôi? Nếu em nghe thấy thì đáp lại, nếu không tôi rút sạch nước bể bơi.”

Có cá bị uy hiếp mới nghe lời, Trì Yến Hành vừa nói xong thì mặt nước sủi bọt.

Thành bể bơi có một bàn tay bám lên, vừa nhẵn nhụi thon dài vừa có móng tay sắc nhọn.

Nếu không phải Ngu Tố nhảy xuống, anh sẽ nghĩ mình gặp ma.

“Ngu Tố ơi?”

Bàn tay trắng nõn kia nắm lấy rồi trở về bản thể mềm mềm của Omega, Ngu Tố làm công tác tư tưởng rồi mới ngoi lên.

Tóc màu bạch kim dán vào tai, đôi mắt xanh lam giống như sáng lấp lánh. Ngu Tố giật giật khóe miệng: “Không cần quá trình hả, anh nghĩ biến hình đơn giản?”

Trì Yến Hành đầu tiên dừng lại trên khuôn mặt Ngu Tố, thấy đối phương nói chuyện mới chậm rãi ngưng tụ, không biết vì thấy thứ gì nên hơi khó tả, ngồi xổm xuống đè lên cánh môi cậu.

“Há mồm.”

“…Là sao?”

“Tôi muốn xác nhận lại hôm ăn ngư yến mình không hoa mắt.”

Ngu Tố cạn lời, sau đó như đùa dai nhe răng với Trì Yến Hành.

“Thế nào, anh hài lòng chưa?”

“…”

“Em học mấy thứ linh tinh ấy ở đâu?”

“Trong công ty có forum nhỏ chuyên dùng để trút tâm sự trong nội bộ nhân viên. AABBOO nhiều không đếm xuể, em vào xem thử thì topic của em nhiều nhất.”

“…”

Trì Yến Hành ghim lại hết, sau này phải chỉnh đốn lại đám phát xuân kia mới được.

Mặt nước sóng sánh, tiếng ào ào trên tầng 3 chưa có dấu hiệu dừng lại. Ngu Tố ngẩng đầu: “Chiếu mới chưa trải sự đời.”

Trì Yến Hành còn tưởng Ngu Tố đang tự nói mình nhưng anh nhanh chóng hiểu ra, cậu đang mắng đám nửa đồng loại trên kia.

Alpha chớp cơ hội nhìn xuống đáy nước, ý đồ muốn ngắm nhìn thứ mình muốn thấy nhất.

Màu vàng…

Ngu Tố chạm phải ánh mắt kia: “Này, anh nhìn gì đấy!”

Trì Yến Hành cực kì thành thật: “Muốn nhìn đuôi của em có đẹp hay không.”

Ngu Tố hít hà.

Trì Yến Hành nghĩ mấy lời của mình chắc còn lâu mới được giải đáp, y như con nít.

Ngu Tố cao giọng: “Giống cái theo đuổi em kéo dài từ Bờ Bắc tới phía Nam, anh còn nghi ngờ vẻ đẹp của em?”

Trì Yến Hành nheo mắt nguy hiểm: “Theo đuổi em… Giống cái?”

“…”

Quên, anh đẹp trai mắc bệnh chiếm hữu.

“… Cũng không có gì, anh chưa từng thấy thôi, đợi đó!”

Ngu Tố vùi vào nước. Bể bơi không nhỏ, Trì Yến Hành nháy mắt mất dấu.

Đổi về cái đuôi cũng không ổn, Trì Yến Hành không thích cảm giác đối phương có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Alpha tự hỏi, bao giờ mình mới lừa được cá lên bờ.

Nước bốn phía chậm rãi lưu động, đáy hồ truyền ra tiếng có thứ muốn rẽ nước vọt lên.

Trì Yến Hành không dám chớp mắt, quả nhiên một dáng hình bé nhỏ ngoi lên khỏi mặt ước, vòng eo mảnh khảnh và đuôi cá vọt lên rồi nhảy xuống, bọt nước lấp lánh dưới ánh trăng.

Bọt nước tới nửa vai Trì Yến Hành, cũng cho anh thấy một cảnh tượng hoa lệ ngắn ngủi.

Bể bơi bình thường, vì mỹ nhân ngư trở nên có ý nghĩa.

Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố rẽ nước: “Sao nào? Đẹp không? Em có xinh đẹp không?”

Trì Yến Hành gật đầu, lời khen này tới từ đáy lòng: “Em xinh đẹp lắm.”

Tạo vật xinh đẹp nhất anh từng gặp qua.

“Không phải em nói đâu nhé, dưới đáy biển chưa từng gặp cái đuôi nào cân xứng xinh đẹp như vậy đâu, con cá con anh từng gặp có khi còn lâu mới đẹp được như em.”

Trì Yến Hành dở khóc dở cười: “Em là tốt nhất… Tôi thấy trên đuôi của em hình như còn có vây cá màu trắng nhỉ?”

Ngu Tố đột nhiên cảnh giác: “Anh hỏi làm gì?”

“Không có gì.” Trì Yến Hành đáp, “Chỉ tò mò thôi, dù sao trong tâm trí tôi cũng chỉ có một con cá là em.”

Ngu Tố đáy lòng thoải mái, nỗi buồn buổi chiều nguôi ngoai một chút, hất cằm nói: “Đây là vây cá lụa, chính là thứ cực phẩm theo đuổi bạn đời, khó lắm mới thấy được đấy, anh từng thấy chưa?”

“Mỹ nhân ngư nào có cái này đều bị tranh đoạt?”

“Đương nhiên, đều theo đuổi em như lời anh… À, dù sao nó là vậy đấy, tự hiểu.”

Ngu Tố kịp quay xe.

Trì Yến Hành duỗi tay, ỷ vào giọng nói hay bắt đầu dụ dỗ người cá bé bỏng: “Cá nhỏ lại đây, đừng bơi xa tôi quá.”

Ngu Tố đột nhiên mở to mắt: “Anh gọi cái gì cơ?”

“Không phải em là mỹ nhân ngư sao? Gọi em là cá nhỏ có gì sai?”

(TBC)