My Brother (Anh Trai Tôi)

Chương 5: Chỉ là không thuộc về mình.

Anh ôm hắn thật chặt trong cơn mơ hồ, dưới ánh trăng sáng le lói chiếu xuống khuôn mặt đang mỉm cười của hắn.

- Ngoan nào! Cô em gái ngốc.

Nụ cười trên môi hắn bỗng dập tắt trong sự đáng thương như một kẻ đa tình. Hắn dần cảm nhận được sự dịu dàng này vốn không thuộc về mình, cái ôm này cũng chỉ là sự thay thế cho sự khao khát của anh dành cho cô em gái mình. Mọi thứ dần như trở nên chìm nhấn trong cơn lẻ loi cô đơn của đêm khuya cùng với tiếng lòng của một người đang vỡ mộng tưởng chừng như mọi thứ đã thuộc về bản thân. Và cái ôm một lúc càng thắt chặt vì không thể cưỡng lại được cái ấm áp đó mà hắn không hề ngăn lại.

Nhưng tất cả không thể nào ngăn cản được thời gian trôi đi, sự hạnh phúc cũng không kéo dài được bao lâu,anh và hắn cũng dần lấy lại được sự tỉnh táo thì bỗng có tiếng cửa vang lên. Hai người bừng tỉnh nhìn nhau trong tư thế hắn nằm đè trên người anh, còn anh thì ôm chặt ấy hắn. Họ ngạc nhiên thông qua ánh trắng nhìn trừng đối phương khó hiểu. Anh liền hoảng hốt xô hắn ra, chạy một mạch vào phòng tắm.

- Hai người nhanh xuống ăn sáng.

- Từ từ làm gì hối.

- Mẹ bảo vậy á. Chịu không chịu thì cũng phải chịu.

- Làm gì ồn ở trên đó. Mau xuống ăn sáng đừng lề mề.

Anh và hắn bức xuống trong tâm thế đau mỏi, thấy thế mẹ liền hỏi hai người.

- Tối qua ngủ không ngon hả cháu.

- Dạ không đâu cô. Thỏa mái lắm ạ.

- Hai người có thật là không có chuyện gì?

Với tính tò mò thì trong bữa ăn cô luôn gặn hỏi và bị anh ngăn:

- Ăn đi rồi nói. Hỏi cho lắm vô. Bổ não lắm hả.

- Có cần khó chịu vậy không.

- Có hay không thì tự biết.

- Anh...

- Thôi thôi đừng cãi nữa lo ăn đi.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng hắn liền đổi chủ đề.

- Dạ chú đâu cô.

- À. Chú bảo có cuộc họp quan trọng nên đã đi làm từ sớm rồi cháu. Đúng rồi, cháu mới lên nên chưa biết nhiều chỗ, nay con trai cô nó rãnh hay cháu đi chung với nó đi chơi đâu đó để thích ứng.

- Dạ không nhất thiết đâu vậy ạ.

- Đúng đó mẹ. Con không đi đâu.

Mẹ lườm mắt về phía anh, sát khí nặng nề, miệng trở nên im lặng không nói được gì.

- Sao lại không. Bắt buộc hôm nay đi. Nhanh nhanh.

Sự nhiệt tình của anh và cô khiến hắn khó từ chối và nhận lời. Còn anh đã có ý thức, cãi mẹ như cãi trời, phản lại chỉ biết đường toang.

- Nhanh! Làm gì mò như con gái thế. Đã bảo thay chung mà không chịu.

Tiếng cửa mở ra, trước mắt anh trở nên đẹp đẽ bởi hắn trông thật dễ thương, mặt tuấn tú, dáng người nhỏ nhắn khiến ai nhìn vào cũng muốn bảo vệ, ôm ấp, cưng chiều.

- Xinh thế nhợ.

Hắn ngại ngùng, đỏ mặt, cuối gập đầu liền bị anh xoa đầu vội chạy vào phòng đóng cửa.

- Có phải anh ấy mới vừa cười với mình, vừa xoa đầu mình.

Điều này như một cơn mơ chợt thoáng vội đến với hắn, dù chỉ là hành động nhỏ thôi nhưng trái tim của hắn bỗng đập nhanh khiến trở nên khó thở như bồn chồn, háo hức điều gì đó.

- Hai đứa nhớ đi cẩn thận nghen chưa.

- Dạ thưa dì.

- Đừng có mà ăn hiếp cháu mẹ.

- Vâng vâng con không đụng chạm gì tới cháu cưng của mẹ đâu.

Vẻ mặt cười thầm nham hiểm đã bị cô em phát hiện liền đá cho anh một cái thật mạnh.

- Nhớ đừng ăn hiếp Lượu của em.

- Á! Biết rồi, nhỏ này.

Anh ngồi lên xe liền lấy tay vỗ ghế sau làm ra vẻ là tài xế chuyên dụng có uy tín.

- Lên xe. Không vui, không về.

Thấy vậy hắn liền cười, nụ cười của sự hồn nhiên trước lời nói dí dỏm đã được anh bắt gặp và đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng nhưng sâu bên trong hắn không hề biết anh đã lập ra nhiều kế hoạch để khiến hắn phải đau khổ. Đột nhiên, anh vịn ga nhanh trả số vội khiến hắn bất ngờ, ngả người về phía trước ôm lấy anh. Anh cảm thấy thỏa mãn cho bước tiến đầu tiên thành công trong kế hoạch. Và hai người lặng lẽ rời xa nhà nhưng anh đâu ngờ rằng mọi chuyện đều trong kế hoạch của mẹ.

- Con gái! Mau hành động.

- Thưa mẹ.

Cô em lặng lẽ đi theo sau, biết rõ địa điểm hai người sẽ tới là trung tâm thương mại nên cô đã đón xe buýt tới đó sẽ mất 15 phút, có thể đuổi kịp lúc để theo dõi anh trai mình.quả thật vừa xuống trạm đã thấy anh và Lượu đang gửi xe, cô theo sau lắn lút.

- Cái này được chứ.

- Ờ.

-Còn cái này.

- Ờ.

Thấy có vẻ mặt anh hững hờ, hắn có phần hơi chột dạ mà không hỏi gì nữa. Thấy toàn cảnh sự việc trở nên khó chịu cô em bằng ra mặt để giúp Lượu có thể đỡ cô đơn hơn.

- A! Thấy hai người rồi.

- Ngân! Sao lại ở đây, Chẳng phải bảo giúp cô việc gì đó sao.

- À! Ngân làm xong nhanh nên xin mẹ ra đây chơi luôn.

- Lại giở trò.

Anh lại bắt đầu nói móc cô, hai người đó lại nói chuyện một cách tự nhiên vui vẻ, khiến cho hắn có phần hơi tủi thân, cô đơn.

/Có cô ấy, anh ấy vui hơn nhỉ/

- Thích cái này không anh mua.

- Thích chớ. Mua đi, mua đi. À cái này cũng hpwj với Lượu này.

Hắn cài lên trông thật đáng yêu làm sao, cô hết lòng khăn ngợi bởi sự dễ thương đó nhưng hắn không hề để tâm tới. Điều mà hắn bây giờ quan tâm chỉ là anh, lắn lút nhìn anh có nhìn bản thân hắn không.

- Anh thấy Lượu thế nào?

- Tạm.

Anh lơ đi chỗ khác chẳng ngó ngàng gì, hắn trở nên trầm tư, suy nghĩ phiền muộn trong lòng.

- Đừng để ý nha Lượu.

- Ờ, Không sao. Hai đứa mình đi chỗ khác đi.

Cả ba người đi dạo hết cả trung tâm, dường như đã thấm mệt liền vô một quán ăn nghỉ ngơi. Tưởng chừng như hôm nay sẽ là chuyến đi vui nhất của hắn nhưng không bản thân hắn chỉ lén lút nhìn biểu cảm anh khi nói chuyện với cô em gái mình khác xa khi nói chuyện với hắn. Mọi suy nghĩ trở nên nặng nề, trầm tư.

/Anh thích nói chuyện với cô ấy nhỉ?/

- Thôi không còn sớm nữa. Tranh thủ về nhà thôi.

Anh lạnh lùng quay về phía nhà xe tức tối khi chưa thực hiện kế hoạch đã bị cô em phá đám cả.Biết được ý nghĩ của anh, cô nhìn với vẻ mặt thỏa mãn, giễu cợt. Nhưng điều không ai có thể ngờ tới là xe đã hết xăng, khiến cho cả ba phải dắt xe tới trạm xăng thì làm lỡ chuyến xe buýt. Trời cũng đã tối, có vẻ sẽ có trận mưa lớn.

- Hay là cậu chở Ngân về đi. Với lại cô ấy là con gái không nên ở ngoài tối lâu. Không sao, hai người về trước đi. Khoảng 30 phút nữa chắc sẽ có chuyến ấy mà.

Sự thúc dục của hắn khiến cô không đành nào ngăn được. Và thế là anh và cô về nhà cùng nhau trong sự hạnh phúc, để rồi phía xa xa hai người có biết được có một người đang theo dõi phía sau vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ với tình cảm đó. Hắn ngồi xuống trên sắt lạnh của trạm xe buýt lạnh lẽo. Vài hạt mưa cũng đã bắt đầu rơi như đang đồng cảm trái tim của một người đang khóc vì sự cô đơn, vì lạnh lùng của một ai đó. Nhìn những đôi tình nhân ngoài kia đang trao cho nhau cái ôm thật ấm áp dưới những chiếc ô đang che chắn lộp độp của tiếng mưa. Hắn đưa bàn tay nhỏ của mình chào đón những giọt mưa vô tình, lạnh lẽo, sự trống trải trong lòng trở nên đau gấp bội. Chuyến xe buýt, cũng dường như không quan tâm hắn. Chờ mãi mà chẳng thấy đến, cũng như chờ mãi một tình cảm không thể nào có được...