Hứa Gia Ngôn nhìn cô chằm chằm, cho đến khi điện thoại di động của Tiêu Nhược trên sô pha phát ra tiếng rung.

Anh do dự một lúc, cuối cùng lay cánh tay Tiêu Nhược.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Nhược nói: “Hả?” Mở mắt ra, trong mắt cô vẫn có chút mơ hồ.

“Cô có điện thoại.”

Tiêu Nhược đứng dậy nhìn quanh giường bệnh và tủ.

“Trên ghế sô pha.” Hứa Gia Ngôn nhắc nhở.

Tiêu Nhược đi đến sô pha lấy điện thoại.

Cô dụi mắt: “Xin chào?”

“Tiêu tổng, tôi đến rồi.” Là thư ký của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giờ Tiêu Nhược mới nhớ ra cô đã nhờ thư ký mua chăn bông, “Đợi một lát, tôi đến ngay.”

Nói xong cô bước ra cửa, cửa mở ra cô lại quay lại, giúp Hứa Gia Ngôn sắp xếp gối đầu, hạ đầu giường xuống, không quên nói: “Em đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”

Đi được một phút, cô từ bên ngoài đi vào, cầm lấy điện thoại của Hứa Gia Ngôn đặt ở đầu giường, nhập số điện thoại di động của cô vào, lại đem điện thoại để lại đầu giường: “Đây là số điện thoại của em, khoảng mười phút nữa em sẽ quay lại.”

Trong lúc lơ đãng, không phát hiện ra cô cũng bắt đầu dong dài.

Mãi đến khi cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, không phát hiện ra. Mới đưa tay cầm lấy điện thoại, nhìn tên trong danh bạ điện thoại.

Tiêu Nhược.

“Tiêu Nhược…Tiêu Nhược…” Anh lặng lẽ lẩm bẩm vài lần trước khi nhếch khóe miệng lên.

Chắc anh không ngờ rằng trong chín năm, anh gần như không bao giờ cười, anh đã cười thật lòng hai lần trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Thư ký đặt hai chiếc mềm và bốn hộp hoa quả đã cắt vào ghế sau cho Tiêu Nhược.

“Tiêu tổng, đã tối rồi sao cô còn muốn mua chăn bông.”

Tiêu Nhược nghĩ đến việc anh nói vói Phan Vân về tung tích của cô, đôi mắt nhỏ bắn qua: “Nếu anh nói nhảm tôi sẽ bịt miệng anh lại.”

Thư ký lập tức che miệng.

“Hai ngày này nếu công ty không có việc quan trọng thì đừng đến tìm tôi.” Cô mở cửa xe lại nói: “Mẹ tôi hỏi anh thì anh nói tôi đi công tác, anh có nghe không?”

Thư ký che miệng và thốt lên một tiếng: “Vâng.”

“Còn nữa, ngày mai để tiểu Trương mua cho tôi vài bộ quần áo từ trong ra ngoài, loại đơn giản thoải mái.”

Thư ký lại nói: “Vâng.”

Trở lại bệnh viện, Tiêu Nhược đi đến cửa hàng tiện lợi mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng và khăn tắm trước khi chạy về phòng bệnh.

Trước và sau tổng cộng mười lăm phút.

Về phòng Hứa Gia Ngôn vẫn chưa ngủ.

Do có hai cái chăn, Tiêu Nhược đi một chuyển cũng chưa lấy xong, cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, “Em lại đi xuống.” Hứa Gia Ngôn nhẹ “Ừm.” một tiếng.

Vài phút sau, Tiêu Nhược quay lại với hai cái chăn mền.

Hứa Gia Ngôn khẽ ngáp dài khi thấy cô đang cúi xuống trải chăn bông cạnh ghế sô pha.

Mắt anh có chút nhức mỏi, nếu cô có chuyện gì anh sẽ cảm thấy anh làm liên lụy đến cô.

Sau khi xếp chăn bông, Tiêu Nhược bước tới hỏi anh: “Anh có muốn ăn trái cây không?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu.

Tiêu Nhược đứng bên giường, suy nghĩ một lúc, cô hỏi: “Buổi tối anh có thói quen đánh răng trước khi đi ngủ không?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu nói rằng anh đã đánh răng rồi.

Anh thừa lúc cô đi ra ngoài đã gọi y tá đến lấy cho anh một cái chậu nước, kem đánh răng và bàn chải để đánh răng.

Tiêu Nhược ngạc nhiên: “Khi nào?”

“Vừa rồi.”

Tiêu Nhược cau mày trách móc: “Sao anh không đợi em quay lại?”

Hứa Gia Ngôn không nói một lời, anh không muốn làm phiền cô. Cô ở đây chăm sóc anh, anh đã cảm thấy gây ra cho cô rất nhiều rắc rối rồi.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô gọi thẳng tên anh.

Hứa Gia Ngôn nằm xuống nhìn cô.

“Lần sau anh còn làm như vậy em sẽ tức giận.”

Hai tay Hứa Gia Ngôn vô thức nắm chặt quần áo trên người anh.

Tiêu Nhược trở lại ghế sô pha ngồi xuống, cách Hứa Gia Ngôn năm sáu mét, còn chưa hết giận cô lại đứng dậy mở một hộp trái cây có xoài đã cắt sẵn bên trong.

Cô dùng tăm xiên một cái, bước đến giường đưa miếng xoài vào miệng anh.

Anh nói: “Cô ăn đi.”

“Anh ăn một miếng, sau đó đánh răng lại một lần nữa.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh thấy cô lại nổi cơn lôi đình, bởi vì anh thà làm phiền y tá chứ không muốn làm phiền cô.

Anh mím môi dưới, ngập ngừng nói: “Vậy thì tôi sẽ đánh lại.”

Quả xoài trên cây tăm chạm vào môi anh, anh mở miệng có phần bất lực.

Nhìn thấy anh đang ăn, đôi môi hơi mím lại của Tiêu Nhược nở nụ cười, nhưng cô đang cố nhịn, trong lòng thầm tự hào: Hứa Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn hóa ra anh ăn cứng không ăn mềm.

Tiêu Nhược ép anh ăn hai miếng xoài và một quả dây tây.

Cuối cùng Hứa Gia Ngôn đánh răng một lần nữa dưới sự giám sát của Tiêu Nhược.

Nửa đêm, Hứa Gia Ngôn muốn đi vệ sinh, nhịn một lúc, do dự, cuối cùng không nhịn được gọi cô gái đang ngủ trên sô pha.

Tiêu Nhược nghe thấy tiếng động, lập tức mở chăn bông, mang giày vào chân chạy tới.

“Sao vậy? Anh khó chịu ở đây sao?” Hứa Gia Ngôn có chút khó nói, vành tai đỏ lên trước khi lên tiếng.

Tiêu Nhược đoán được, thấp giọng hỏi anh: “Anh muốn đi vệ sinh?”

Đôi môi mím chặt của Hứa Gia Ngôn buông lỏng, nói: “Cô giúp tôi đến trạm y tá hỏi xem có người hộ tá nam không.”

Tiêu Nhược không nói gì đi vào phòng tắm, cô cầm bồn tiểu ra ngoài, đặt nó xuống đất, sau đó đem giường anh nâng lên.

Cô đến đỡ anh dậy, nhưng đã bị Hứa Gia Ngôn chặn lại.

“Tiêu Nhược.” Khuôn mặt anh đỏ lên vì nghẹn, anh lặp lại những gì vừa nói với giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Làm ơn đến trạm y tá hỏi giúp tôi có hộ tá nam tạm thời không.”

“Tự anh giải quyết, em ra ngoài được không?”

“Tiêu Nhược!’ Anh cất cao giọng, ngực hơi phập phồng.

Anh là người luôn luôn hòa nhã và lịch sự, nhưng giờ lại nổi giận.

Tiêu Nhược giật mình lùi lại một bước trước giọng nói của anh, cắn chặt môi dưới chạy ra ngoài.

Không có hộ tá nam tạm thời, Tiêu Nhược gọi bác sỹ nam đang trực.

Cô đỏ mặt đứng ở cửa không đi vào.

Mãi đến khi nghe tiếng xả bồn cầu từ phòng tắm, Tiêu Nhược mới nhận ra sự bối rối của Hứa Gia Ngôn.

Tiêu Nhược cảm ơn bác sỹ nam.

Bác sỹ hỏi cô: “Cô không phải bạn gái của cậu ấy sao?”

Tiêu Nhược lắc đầu.

Bác sỹ nhắc nhở: “Vậy ngày mai cô hãy tìm một người chăm sóc cậu ấy. Hai ngày này anh ấy không thể rời giường với sức nặng của cơ thể đè lên chân. Cô là con gái, có rất nhiều điều bất tiện.”

Tiêu Nhược gật đầu.

Trở vào phòng, không dám đến giường xem anh, cô quay lại ghế sô pha, nhìn người trên giường, anh tuy rằng nằm thẳng như đầu lại nghiêng qua một bên.

Tiêu Nhược biết anh còn chưa ngủ nên cầm điện thoại gửi tin nhắn, viết rồi lại xóa, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ. Em xin lỗi.

Hứa Gia Ngôn đọc tin nhắn, thật lâu mới trả lời cô: Tiêu Nhược, tôi không thích hợp với cô, đừng lãnh phí thời gian của mình lên người tôi, sẽ không có kết quả.

Tiêu Nhược vừa nhìn thấy một chút tia sáng, không nháy mắt đã rời xuống đáy vực.

Nước mắt cô không kiểm sát được rơi xuống, cô sụt sịt đáp lại anh: Ngày mai em sẽ tìm hộ tá nam cho anh.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, tay trái của Hứa Gia Ngôn vô thức cuộn lại, hồi lâu cũng không buông ra.

Tối khuya. Tiêu Nhược lúc ngủ lúc tỉnh, trời tờ mờ sáng, cô đã dậy.

Cô nhẹ nhàng đi đến cuối giường, Hứa Gia Ngôn còn chưa tỉnh, cô lại nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Tiêu Nhược đến trạm y tá xin số điện thoại của một hộ tá nam.

Đêm qua cô tắt điện thoại, có năm cuộc gọi nhỡ và hai Wechat.

Tất cả là của mẹ cô, hỏi cô tại sao không về nhà.

Tiêu Nhược đã gửi một tin nhắn cho Phan Vân sau khi nói chuyện với y tá.

Khi về phòng, Hứa Gia Ngôn đã tỉnh. Qua nhiều năm giấc ngủ của anh rất nông, nếu cử động thì anh sẽ thức giấc.

Tiêu Nhược chắp tay sau lưng, vì chuyện xảy ra đêm qua, cô rụt rè nói: “Hộ tá nam sẽ đến lúc bảy giờ.”

“Tôi xin lỗi.” Anh xin lỗi vì tối qua đã nổi giận với cô.

Tiêu Nhược lắc đầu, anh không làm sai, cô đã thiếu suy nghĩ. Cô không ngại nhưng không có nghĩ là anh sẽ chấp nhận.

Hộ tá nam đến trước bảy giờ, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, họ Vương tên Vương Hoài Viễn. Ăn mặc chỉnh tề, trông rất thoải mái.

Tiêu Nhược cảm thấy khá hài lòng hỏi Hứa Gia Ngôn: “Người này được không?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu. lễ phép nói với hộ tá: “Anh Vương, làm phiền anh rồi.”

Vương Hoài Viễn vội vàng xua tay, không dám nhận: “Gọi tôi tiểu Vương là được.”

Tiêu Nhược đứng sang một bên, nhìn hộ tá cẩn thận rót nước và đưa khăn cho Hứa Gia Ngôn, cô vừa cảm thấy mất mát vừa cảm thấy mình thật vô dụng.

Nhìn Hứa Gia Ngôn đang lau mặt, Tiêu Nhược lại sợ bị đuổi đi, kéo ống tay áo của anh, do dự hỏi: “Anh không để em chăm sóc cho anh… Vậy anh hãy ăn đồ ăn em mang đến được không?” Giọng điệu cầu xin.

Hứa Gia Ngôn không đồng ý, nói: “Đừng vì tôi mà trì hoãn công việc.”

Tiêu Nhược cảm thấy anh quan trọng hơn công việc, tiếp tục bàn: “Em xin anh.” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.

Hộ tá tinh ý vội vàng nói đỡ: “Anh Hứa, anh vừa mổ xong, nên uống một ít thuốc bổ để bổ dưỡng. Đồ ăn trong bệnh viện quá nhạt”

Tiêu Nhược gật đầu như giã tỏi: “Ừ, đúng rồi bác sỹ cũng nói phải tăng cường miễn dịch cho cơ thể.”

Hứa Gia Ngôn im lặng.

Tiêu Nhược thay đổi phương thức: “Anh có ăn kiêng hay không ăn được cái nào không?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu.

Tiêu Nhược lập tức hăng hái, thấy thời gian còn sớm cô nói: “Vậy em ra ngoài mua cho anh ngay, anh đợi em.”

Sau đó cô bước đi như một cơn gió.

Tiêu Nhược đến một nhà hàng mà cô thường ăn, nghĩ rằng y tá đang giúp cô nên cô đã gọi ba món cháo dinh dưỡng và một món súp bổ dưỡng khác cho Hứa Gia Ngôn.

Vương Hoài Viễn đã làm y tá hơn mười năm, lần đầu tiên có người chủ mua đồ ăn cho anh, mặc dù đã ăn trước khi đến nhưng anh vẫn biết ơn và không ngừng nói lời cảm ơn với Tiêu Nhược.

Sau khi Vương Hoài Viễn cảm ơn, đến lượt Hứa Gia Ngôn.

Người khác nói với Tiêu Nhược lời cảm ơn thì cô cho là lịch sự, nhưng Hứa Gia Ngôn cảm ơn, thì cô sẽ không vui.

Tranh thủ lúc Hứa Gia Ngôn ăn cháo, cô nghiêng người lại gần anh vài phút, hạ giọng: “Anh còn cảm ơn em lần nữa, buổi tối em sẽ ngủ lại đây.”

Chiếc thìa dừng lại trên miệng, Hứa Gia Ngôn im lặng nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hứa Gia Ngôn nhìn sang chỗ khác nói: “Ăn cơm xong, cô hãy đi làm đi.”

“Ừm” Cô cười, “Vậy buổi trưa anh chờ em, em sẽ mang đồ ăn ngon đến cho anh.”

Anh cầm bát cháo trong tay, nhìn mấy viên thịt bò thái hạt lựu trong bát, lông mi đen nhánh giật giật hai lần, anh hạ thấp giọng nói được.

Trước khi rời đi, Tiêu Nhược nói với hộ tá: “Anh Vương, buổi trưa anh không cần ra ngoài ăn cơm.”

Vương Hoài Viễn ngạc nhiên: “Hả?”

“Buổi trưa tôi sẽ mang đồ ăn tới.” Cô đang có tâm trạng tốt, trên miệng tràn đầy nụ cười “Chăm sóc tốt cho Hứa tiên sinh.” Nói xong cô vẫy tay với Hứa Gia Ngôn, rất nghịch ngợm: “Hứa tiên sinh hẹn gặp lại.”

Khi Tiêu Nhược rời đi, Vương Hoài Viễn hỏi Hứa Gia Ngôn, người có chút bối rối “Cậu Hứa, bạn gái của cậu thật sự rất là tốt.”

Đôi mắt Hứa Gia Ngôn né tránh: “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”

“Hả?”Vương Hoài Viễn ngạc nhiên: “Vậy cô ấy là ai?”

Hứa Gia Ngôn không nói lời nào.

Cô ấy là gì của anh?

Một cô gái bày tỏ tình cảm với anh, nhưng anh không dám nhận lời.