Nếu anh có chân tay lành lặn thì một cô gái như cô đứng trước mặt anh, anh sẽ không từ chối cô.

Tiêu Nhược quay đi đổi đề tài hỏi: “Anh có đói bụng không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Gia Ngôn giống như người gỗ không nói.

Tiêu Nhược lại hỏi: “Anh muốn ăn gì, em sẽ gọi đồ ăn.”

Anh vẫn không nói gi.

Tiêu Nhược không hỏi anh nữa, mà gọi điện đặt đồ ăn.

Nửa tiếng sau, đồ ăn giao đến. Có cháo, súp, bánh hấp tất cả đều dễ tiêu, cô gọi thêm một phần cơm chiên lá dứa cho mình, cô chưa ăn gì từ sáng đến giờ.

Tiêu Nhược vào phòng tắm rút hai cái khăn ướt ra, muốn lau tay cho anh.

Anh rút tay ra, làm động tác của cô rời vào khoảng không, trong mắt anh có một khoảng cách, “Cô quay về đi.” Tiêu Nhược vẫn không nhúc nhích, “Em đã thanh toán tiền cọc giường dành cho người giám hộ vào buổi tối rồi.” Cô nhất định phải ở lại chăm sóc anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Gia Ngôn có chút bất lực và có chút tức giận: “Cô là một cô gái, chăm sóc một người không có quan hệ, nếu đồn ra ngoài___”

“Vậy em sẽ là người có quan hệ với anh.”

Bạn gái, cô muốn làm bạn gái anh, mấy chữ này viết rõ trên mặt cô.

Hứa Gia Ngôn không biết phải làm thế nào với cô, vì vậy anh chỉ có thể quay đầu đi không nhìn cô, nhưng cảm xúc không thể che đậy dưới mắt anh vẫn trào ra một chút.

Anh hoảng hốt, hụt hẫng, định làm một ông già cô đơn nhưng đến năm ba mươi tuổi lại gặp phải một cô gái liều lĩnh như cô, không quan tâm đến cái gì cả lao vào anh khiến anh không khỏi mềm lòng.

Nói trái tim anh không dao động là nói dối.

Tiêu Nhược nhìn anh quay đi, vẻ mặt nghiêm túc và bướng bỉnh, cô nói: “Hứa Gia Ngôn, mặc dù anh muốn xua đuôi em nhưng em vẫn muốn nói…”

Cô dừng một chút, “Em biết anh lớn hơn em sáu tuổi. biết bố mẹ anh đã qua đời, chi dưới chân trái của anh bị cắt cụt và chân anh sẽ bị đau khi vào màu đông, nhưng…”

Cô đi vòng qua cuối giường, đi đến bên kia giường, đối mặt với anh cô ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Đèn trên đầu rất sáng, ánh mắt cô còn sáng hơn ánh đèn, cô nói chậm lại không còn mạnh mẽ, giọng nói cô mềm mại: “Hứa Gia Ngôn, em thích anh, em thích anh ba năm rồi.”

Cô thổ lộ.

Lời nói giống như một lưỡi hàn nóng vào lòng anh, cả trái tim anh run lên vì phỏng.

“Ban đầu em nhát gan chỉ dám theo dõi anh một cách bí mật. Về sau dũng cảm hơn, em mang theo khẩu trang và kính râm đến đài phát thanh xem anh. Mãi đến mùa đông năm nay em mới dám giúp anh đẩy xe lăn.” Cứ như vậy cô từng chút một đến gần anh hơn.

Ban đầu chỉ cần nằm mơ thấy anh là đã thỏa mãn, sau này nhìn lén anh sẽ thấy hạnh phúc. Dần dần tình yêu thầm kín đơn thuần chẳng hiểu sao lại thay đổi. Cô không chỉ muốn nằm mơ thấy anh, còn muốn anh với cô mơ chung một giấc mơ, cùng nằm chung giường với anh.

“Hứa Gia Ngôn.”

Cô càng ngày càng thích gọi tên anh.

Hứa Gia Ngôn.

Hứa Gia Ngôn.

Sau khi cô nằm mơ lúc tỉnh dậy thì thích nhất gọi thầm tên anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt đọng lại ánh sáng, bóng tối và sự hoảng sợ.

“Đừng vội từ chối em được không? Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn bè. Em có thể thích anh ba năm. Em không ngại đợi thêm ba năm nữa. Em còn rất nhiều cái ba năm, em không vội. Anh có thể từ từ chấp nhận em.” Khi nói những lời này, khóe miệng cô nở nụ cười rực rỡ như những vì sao.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, nhìn đến xuất thần.

Mãi đến khi điện thoại di động lại rung, mới làm cho anh bừng tỉnh từ trong mộng.

Điện thoại vẫn là Phan Vân gọi đến.

Cuộc gọi này mà không trả lời, cô sợ mẹ cô sẽ gọi đến đêm, Tiêu Nhược cầm lấy điện thoại, “Em ra ngoài nghe điện thoại, cho anh ba phút suy nghĩ.” Cô cố ý dừng lại, mang ý trêu chọc: “Nghĩ xem nên ăn cháo hay canh.”

Hứa Gia Ngôn quả thật có chút giật mình.

Tiêu Nhược bước ra khỏi phòng, rẽ vào cầu thang đi bộ trước khi trả lời điện thoại.

“Mẹ.”

“Con vẫn biết nghe điện thoại!” Trong ống nghe giọng nói của Phan Vân bùng nổ, “Con chết ở đâu?”

“Công ty có rất nhiều việc.”

“Đừng nói dối mẹ!” Phan Vân nói: “Thư ký Dương nói hôm nay con không đi làm!”

Tiêu Nhược: “…”

“Nói, đi đâu?”

Tiêu Nhược nhất thời không nghĩ ra cái cớ nào, đơn gian nói: “Con đã lớn rồi, còn không thể có ít vấn đề cá nhân sao?”

“Vấn đề cá nhân?” Phan Vân nói: “Nói thật cho mẹ biết, con có phải đang quen bạn trai?”

Tiêu Nhược chớp mắt, bị phát hiện rồi sao? Không đâu, với tính cách của mẹ cô nếu biết chuyện nhất định sẽ chạy đến bệnh viện.

Hừ, lừa cô à?

“Nếu như con có bạn trai con nhất định sẽ mang về cho mẹ xem qua!”

Phan Vân vừa nghe, lập tức hỏi: “Vậy con đang làm gì?”

“Còn đang theo đuổi.” Tiêu Nhược quyết định nói cho bố mẹ biết một chút để chuẩn bị tâm lý.

Phan Vân không hiểu nổi: “Con đang theo đuổi người ta hay người ta theo đuổi con?”

“Con đang theo đuổi người đó.”

Phan Vân: “!!!” Con gái của bà còn cần theo đuổi người ta sao? Đây là một người đàn ông ưu tú cỡ nào?

Phan Vân không khỏi tò mò: “Là ai? Mẹ có biết người đó không?”

Tiêu Nhược suy nghĩ một lúc, nửa giấu nửa mở: “Chắc là không quen, nhưng mẹ đã từng nghe thấy giọng nói của anh ấy.”

Nghe giọng nói mà không quen biết? Phan Vân bị khơi mào hiếu kỳ, vội hỏi: “Con mau nói tên người đó ra.”

Tiêu Nhược không vội nói: “Khi nào con theo đuổi được, con sẽ đưa về cho mẹ.”

“Con nhóc này!”

“Được rồi, cúp máy đây.”

Trở về phòng bệnh Tiêu Nhược đứng ở cuối giường trực tiếp gọi anh: “Hứa Gia Ngôn.”

Hứa Gia Ngôn nhìn cô.

“Anh đã nghĩ xong chưa? Uống canh hay ăn cháo trước?”

Sau mười giây im lặng. Hứa Gia Ngôn trầm giọng nói: “Ăn cháo.”

Tiêu Nhược cười thành tiếng, cô lại đi đến phòng tắm, làm ướt hai cái khăn đưa cho anh.

“Anh có muốn lau tay không?” Người chăm sóc có chút dữ tợn, bạo lực.

Hứa Gia Ngôn vươn tay lấy khăn ướt trên tay cô, cố gắng tự mình lau.

Tiêu Nhược không cho, đưa bàn tay trống rỗng của mình ra.

Hứa Gia Ngôn nhấn mạnh: “Tôi có thể tự làm được.”

Được rồi, cô thu hồi vuốt mèo lại, đưa cho anh khăn ướt.

Tiêu Nhược giúp anh nâng giường lên, sau đó đưa bát cháo thịt bò cho anh.

Mười giờ, ngoài hành lang có tiếng nói: “Người nhà ra nhận giường.”

Giường bằng sắt rất nặng, Tiêu Nhược ra nhận giường, đi hai bước rồi thả xuống đất, đi hai bước rồi thả xuống mất...

Một người nhà của bệnh nhân khác hỏi cô có cần giúp không, Tiêu Nhược xua tay: “Không cần, tôi vừa ăn cơm xong có thể khiên được.” Nói xong cô hăng hái kéo đến cửa phòng bệnh.

Giá đỡ giường được làm bằng ván gỗ rất cứng, bệnh viện chỉ gửi giường chứ không có mền.

Cô nhìn chiếc giường sắt rồi nhìn cái ghế sô pha.

Cô chợt nghi ngờ sỉ số IQ của mình, tại sao lại phải thuê giường? Chỉ cần ngủ trên số pha là được rồi! Sô pha có đệm!

Cô lại gấp giường để nó sang một bên, ngồi trên sô pha, quay đầu nhìn trái rồi nhìn phải.

Rất tiếc, không có mền.

Hứa Gia Ngôn cuối cũng cũng lên tiếng: “Về nhà ngủ đi.”

Tiêu Nhược làm sao có thể về nhà được? Cô bỏ qua những lời tử tế của Hứa Gia Ngôn đi ra ngoài hành lang gọi điện.

“Đi mua cho tôi hai ba cái chăn gì cũng được.”

Thư ký khó hiểu: “Chăn bông?”

Tiêu Nhược mang theo khẩu khí ông chủ: “Có vấn đề gì sao?”

Thư ký vội nói: “Không, không có vấn đề, Tiêu tổng muốn màu sắc như thế nào, chất liệu ra sao?”

“Sao cũng được, mềm là được. Đúng rồi. Mua thêm trái cây, cắt gọt đóng hộp.”

“Vâng!”

“Mua xong thì gửi đến ngã tư đường, khi đến nơi thi gọi điện cho tôi”. Cô không muốn để lộ tung tích của mình.

Cô không muốn đang lúc quan trọng lại bị người khác phá hư.

Trở về phòng, Tiêu Nhược ngồi xuống ghế bên giường.

Hứa Gia Ngôn nằm nửa người, liếc nhìn cô và cuối cùng hỏi cô: “Tối nay cô định ngủ ở đây thật à?”

“Ừ!” Tiêu Nhược chớp mắt, nâng má nhìn anh, đáp rất dứt khoát.

“Vậy cô muốn ở lại đến khi nào?”

“Đến khi anh xuất viện!”

Hứa Gia Ngôn: “...” Bác sỹ nói với tình trạng của anh phải ở lại khoảng mười ngày.

Hứa Gia Ngôn im lặng một lúc, sau đó lùi một bước: “Vậy ban ngày cô ở đây, buổi tối về nhà có được không.”

Tiêu Nhược lắc đầu: “Không được.”

Rất ngoan cố.

Hứa Gia Ngôn tự nhận mình không nói nhiều, nhưng anh liên tục hỏi cô: “Cô không đi làm à?”

Tiêu Nhược khéo léo nói: “Công ty của em rất nhân đạo, xin nghỉ phép không có trừ lương.” Nguyên nhân chính là không ai dám trừ tiền bà chủ cả.

Trong mắt anh hiện lên một tia đấu tranh, im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Bố mẹ cô thì sao? Cô buổi tối không về nhà, họ không quan tâm cô sao?”

Giọng nói dịu dàng tựa như cơn gió xuân.

“Hứa Gia Ngôn.”

Hứa Gia Ngôn nhìn cô.

“Anh có thể kể cho em nghe một câu chuyện được không?” Đôi mắt phượng cong cong ngấn nước và gọn sóng.

Hứa Gia Ngôn sửng sờ một chút, anh không nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu này.

Cô nói: “Thuê người chăm sóc thì phải trả tiền. Hứa Gia Ngôn em sẽ giảm giá cho anh, mỗi đêm anh chỉ cần kể cho em nghe một câu chuyện.” Hai trái tim hồng bừng lên trong mắt cô.

Anh im lặng một lúc và hỏi cô: “Cô muốn nghe chuyện gì?”

“Chuyện cổ tích.” Cô hỏi “Cô bé Lọ Lem được không?”

Anh cúi đầu, trên môi là nụ cười nhẹ, không còn sự lạnh lùng trước kia.

Tiêu Nhược mím môi lại, cô vươn tay vỗ vào cánh tay trên chăn bông “Anh đang cười nhạo em!” Giọng điệu của cô có chút hờn dỗi và làm nũng.

Anh lắc đầu nói không có, nhưng khoe miệng vẫn không ngừng cười.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược thấy anh cười, không phải nụ cười lịch sự mà xuất phát từ nội tâm.

“Khi cười anh rất đẹp trai.” Tiêu Nhược ngẩn ra.

Nghe vậy, khóe miệng Hứa Gia Ngôn khép lại, không mở miệng nhìn cô, chỉ liếc nhẹ một cái.

Cứ như vậy không báo trước.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ mẹ mất sớm, cha đi lấy vợ khác. Hai cô con gái của mẹ kế hợp tác bắt nạp cô gái. Bắt cô mặc bộ đồ xấu nhất và để cô ngủ trong bếp, ngày nào người cô gái cũng bẩn thỉu nên mọi người gọi cô là cô bé Lọ Lem. Cô bé Lọ Lem đến mộ mẹ và khóc lóc than thở, một con chim bồ câu bay đến lắng nghe. Một ngày nọ, Hoàng tử muốn chọn một cô dâu nên mời tất cả các cô gái khắp đất nước đến dự vũ hội, Lọ Lem cầu xin mẹ kế đưa cô theo, nhưng bà mẹ kế không cho cô đi vì cô làm bà xấu hổ. Chú chim bồ câu trắng mang cho cô một chiếc váy lộng lẫy cùng một đôi giày pha lê. Tại vũ hội Hoàng tử mời cô khiêu vũ. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, cô bé Lọ Lem sẽ phải về nhà, đi nhanh quá nên cô đánh rơi một chiếc giày pha lê. Hoàng tử nhặt được chiếc giày pha lê và tuyên bố rằng bất cứ ai mang vừa đều có thể chở thành cô dâu của chàng. Hai chị gái của cô bé Lọ lem đều không mang vừa. Lọ Lem thử mang vào. Đôi giày vừa với chân cô… ”

Anh kể rất chậm, giống như một người mẹ đang kể chuyện trước khi ngủ cho con mình. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc, Tiêu Nhược đang nằm ở bên giường đã ngủ thiếp đi.

Hứa Gia Ngôn nhìn sườn mặt cô, kể tiếp cái kết của truyện cổ tích. Anh đang chìm sâu trong những hy vọng xa vời__

“Hoàng từ đem cô bé Lọ Lem về hoàng cung, kể từ đó hai người sống hạnh phúc bên nhau.”

Thật không may, cô gái trước mặt anh không phải là Lọ Lem và anh cũng không phải là Hoàng tử.