Khi Trịnh Viễn tỉnh lại, thấy Mễ Chu đang ngồi trên xe lăn gọt táo, bộ dáng hiền lành khiến cho Trịnh Viễn xuân tâm nhộn nhạo, cũng chẳng quan tâm phía sau lưng có đau hay không.

Mễ Chu vừa thấy Trịnh Viễn tỉnh lại, lộ ra một nụ cười rực rỡ cho hắn xem, nụ cười ấy khiến cho Trịnh Viễn thiếu chút nữa thì ngất xỉu, nói không chừng, Mễ Chu cứ cười như thế, có khi Trịnh Viễn sẽ nằm luôn trên giường mãi không xuống được.

Cắt quả táo thành nhiều miếng, nàng dâu nhỏ Mễ Chu xiên tăm vào một miếng nhỏ đưa hướng về phía miệng của Trịnh Viễn, Lâm Hiên trốn ở sau cửa nhìn lén mà hâm mộ, túm tay áo Từ Thương năn nỉ hắn gọt táo cho mình.

"Muốn ăn thì lăn vào bếp." Từ Thương phuổi tay áo để lại một câu như vậy.

Lâm Hiên nhất quyết ôm tay áo, khóc hô, "Quả nhiên là sau bảy năm sẽ khác, sau bảy năm sẽ khác mà." Thanh âm ngày càng xa.

Ở trong phòng, Trịnh Viễn và Mễ Chu hai người đưa mắt nhìn nhau, mãi cho đến khi Mễ Chu lên tiếng trước.

"Viễn ca, em có thể xin anh một chuyện được không?"

"Em nói xem."

".........Anh có thể........" Mễ Chu cảm thấy khó xử, đột nhiên lại giống như hạ quyết tâm, bật thốt lên lời, "Anh có thể bảo với Từ Thương ca cho em mang đàn piano vào đây được không. Sắp hết một tuần rồi mà em còn chưa viết được ca khúc chủ đề a a!!"

"Vậy mang đến đi."

"Viễn ca, anh tốt nhất!" Mễ Chu ôm cổ Trịnh Viễn, cẩn thận tránh đi miệng vết thương, "Em sẽ bảo với Từ Thương ca là anh đồng ý rồi."

Nhìn Mễ Chu cao hứng đẩy xe lăn ra ngoài, Trịnh Viễn cảm thấy toàn bộ giống như một giấc mơ, tựa như khi hai người xuất sinh nhập tử hai ngày trước chỉ là một giấc mơ, chỉ có vết thương toàn thân đau nhức nhắc nhở, hoàn là sự thật.

Tất cả mọi người đều không nhắc tới chuyện tình ngày hôm đó, chẳng qua Trịnh Viễn vẫn còn nhớ rõ nháy mắt hắn ôm Mễ Chu nhảy từ trên cao xuống, nhớ cả lúc người trong lòng mở to mắt ra, trong tim chợt lóe lên cảm xúc mãnh liệt, còn những thứ khác, cái gì cũng không nhớ.

Bất quá Trịnh Viễn khẳng định, hắn và Mễ Chu đã tiến thêm được một bước rồi, hướng về một phía, nhưng đã tiến được thêm bao nhiêu, tốt như thế nào, Trịnh Viễn cũng không nói rõ được, có lẽ sẽ không lâu sau sẽ có câu trả lời.

Sau khi Mễ Chu đem đàn piano vào.... Trịnh Viễn rốt cục cũng hiểu được tại sao Từ Thương lại ngăn cản Mễ Chu đem đàn vào trong này. Mặc dù tường của phòng bệnh có tác dụng cách âm, nhưng hiện tại, dù cho cách mấy căn phòng đều có thể nghe thấy Mễ Chu gõ phím đàn.

Mặc dù chân cẳng bị thương tổn, nhưng không ảnh hưởng gì đến công việc, linh cảm nói đến là đến, nói đi là đi, Mễ Chu không muốn để mình nghỉ ngơi mà giai điệu trong đầu chạy mất.

Vài loại nhạc cụ được chọn lựa kỹ càng, cuối cùng Mễ Chu vẫn chọn lựa giọng trầm với nhạc khí chính là piano, âm vực của piano rất rộng, phụ trách tổng thể bài hát, mà giọng nam trầm xuất hiện ở đầu bài nhạc, khiến cho ca khúc có thể trở hên hùng tráng hơn.

Sau khi có linh cảm làm việc lại càng trôi chảy, Mễ Chu tô tô vẽ vẽ hai ngày liền viết ra sườn của bài hát, lại dùng hợp khí hành hạ già trẻ lớn bé trong bệnh viện một ngày, cuối cùng cũng viết ra một ca khúc đơn giản.

Khi Mễ Chu bảo Trịnh Viễn tới nghe, lần đầu chỉ là âm nhạc, lần thứ hai nghe cả ca từ, Mễ Chu ở một bên nhẹ giọng hát. Nhiều năm về sau, Trịnh Viễn vẫn nhớ như in hình ảnh lúc ấy, giọng nam trầm ấm vang lên, ca từ bay bổng...

"Tất cả những gì ta làm đều vì sự tồn tại của ngươi, hãy nhớ kỹ nụ cười này, hãy nhớ kỹ lời thề của chúng ta."

"Như thế nào?" Ngừng âm hưởng, Mễ Chu hứng trí bừng bừng hỏi Trịnh Viễn, tựa như đáp án của hắn đối với chính mình là vô cùng quan trọng.

"Dễ nghe," Trịnh Viễn mở mắt, "thật sự rất êm tai."

Ca khúc chủ đề được đưa đến cho đạo diễn, nhận xét của đạo diễn và Trịnh Viễn cơ hồ là cùng một dạng, chỉ không có nhận xét chuyên sâu.

Mễ Chu thuận lợi trở thành người chế tác âm nhạc cho "Phong Cực", ca khúc chủ đề được lấy cùng tên với bộ phim điện ảnh, nhận được không ít khen ngợi, người thể hiện ca khúc là nhân vật chính trong "Phong Cực", người nhận vai lão đại trong tổ chức hắc đạo, Hạ Ẩn.

Thanh âm của Hạ Ẩn vốn không trầm thấp, nhưng từng lời hát lại vô cùng tự nhiên, dễ nghe, thể hiện được hết tình cảm trong sáng, bộ phận hủ nữ có nhiều người đã YY, dựa theo ca từ mà viết ra vài cái ca khúc đồng nghiệp.

Theo như nguyên văn nhận xét của đạo diễn là, tương lai vô cùng sáng lạn, ai nói bộ phim chỉ toàn nam nhân sẽ không có người xem, đạo diễn xoa tay, chuẩn bị mở ra một thời đại điện ảnh mới.

Sau khi giao xong ca khúc chủ đền, Mễ Chu lại rảnh rỗi, bởi vì việc lồng ca khúc vào phim cần phải phối hợp với chờ đến khi bộ phim quay hoàn chỉnh mới có thể tiến hành, bây giờ Mễ Chu lại ngày ngày ru rú trong bệnh viện không có việc gì làm, ngoài việc dính bên người Trịnh Viễn thì chính là bị Lâm Hiên khi dễ.

Lúc trước cũng nói qua rồi, hiện tại Lâm Hiên chính là giảng viên đại học, ngày ngày tiếp xúc với thanh niên trẻ tuổi như Mễ Chu, lúc nào cũng mang tâm trạng muốn khi dễ người khác, Mễ Chu lại vui vẻ cùng Lâm Hiên đùa nghịch, bộ dáng can tâm tình nguyện bị khi dễ, nhiều lần còn nói với Trịnh Viễn, rất muốn chơi cùng Lâm Hiên.

Mễ Chu mua được một cái bánh rán trái cây, Lâm Hiên bị mùi thơm kéo đến, lôi kẽo Mễ Chu bảo "Cho anh cắn một miếng thôi", Mễ Chu liền đưa nguyên cái bánh rán qua, kết quả là Lâm Hiên cắn một miếng thật, nhưng nếu nói "một miếng" với Lâm Hiên thì... chỉ cần hai nhát là hắn đem cái bánh rán ăn xong.

Cứ như thế vài lần, đừng nói đến Trịnh Viễn, ngay cả Từ Thương đều thấy được, dù Mễ Chu tính tình có tốt thế nào cũng sẽ tức giận, không nghĩ tới y vẫn vui cười hớn hở, hôm nào xuống lầu mua bánh rán liền mua hai phần mang lên, cho Lâm Hiên một phần.

Trịnh viễn: ━┳━━┳━

Từ thương: ━┳━━┳━

Lâm Hiên: (* ̄  ̄)ノ hảo hài tử a Tiểu Mễ cháo ~

Đương nhiên, Lâm Hiên cũng đâu có được ăn miễn phí, khi nghe nói trịnh viễn nằm viện, rất nhiều huynh đệ trong tổ chức đã chạy đến bệnh viện để thăm Nhị đương gia năm đó, đương nhiên cũng thuận tiện xem xét Mễ Chu, nhờ có Lâm Hiên và Từ Thương nên mọi người đối với chuyện của Mễ Chu và Trịnh Viễn cũng chẳng dị nghị gì. Có điều, nhìn Mễ Chu bộ dáng mềm mềm đáng yêu, ai cũng nhịn không được mà muốn khi khi dễ người.

Lúc này, Lâm Hiên cũng đã thể hiện tác dụng của mình sau khi ăn rất nhiều rán, uống rất nhiều sữa đậu của Mễ Chu....Nếu là ai muốn đùa giỡn Mễ Chu, mặc kệ là thiện ý hay ác ý đều bị Lâm Hiên cản trở, thậm chí hắn còn nói rõ ràng trước mặt mọi người một cách ngoan độc rằng "Tiểu Mễ Cháo chỉ có thể để anh đây đùa giỡn mà thôi!"

Từ Thương nghe xong chỉ biết nâng trán thở dài, lúc trước là Kiều Kiều, bây giờ là Mễ Chu, Lâm Hiên tới cùng là có bao nhiêu trái tim vậy.

"Nói như vậy anh là đặc biệt." Trịnh Viễn không biết phải an ủi Từ Thương đang đau buồn như thế nào, đành nói như vậy.

Trong bệnh viện là khung cảnh vui sướng thái bình, còn trong tòa soạn và studio, Khưu Tuyền bôn ba mệt mỏi đến gần chết rồi. Lúc trước, khi biết đại thần bị thương, Khưu Tuyền giống như bị ngũ lôi đánh trúng. Trịnh Viễn vừa mới nói xong "Khả năng cần nghỉ ngơi một tháng", liền nghe thấy phía bên kia điện thoại "rầm" một tiếng, sau đó không có thanh âm gì cả. Trịnh Viễn thiếu chút nữa hoài nghi người bị thương là hắn chứ không phải là mình.

Ngay khi Khưu Tuyền không thể tiếp thu hiện thực tàn khốc này, run rẩy đứng lên, hỏi Trịnh Viễn "Một tháng này bản thảo biết làm thế nào!", Trịnh Viễn không chút hoang mang đáp lời, khi nhàn hạ mình thường vẽ một bộ trung thiên, mặc dù không quá dài, nhưng nếu dựa theo độ dài mà đăng dài kỳ thì đợi cho đến khi chính mình xuất viện hẳn không có vấn đề gì.

Khưu Tuyền vui vẻ chạy đến nhà của Trịnh Viễn, phụng mệnh đi lấy bản thảo truyện tranh, Khưu Tuyền nhìn nhìn vài tên, sau đó liền đánh cho Trịnh Viễn một cuộc điện thoại đòi mạng...

"Đại thần, anh chắc chắn anh vẽ không phải BL chứ......... anh dám thề với trời sao!!!!!!!!!!!!!!!"

"Đương nhiên mà," Trịnh Viễn trả lời vô cùng nghiêm trang, "Tôi vẽ một truyện tranh vô cùng nhiệt huyết."

"Vậy anh có thể giải thích cho tôi một chút về nội dung trong bộ trung thiên này không?" Khưu Tuyền cảm thấy, từ khi mình mở tập văn kiện mang tên "Thiên phàm quá tẫn" trên mặt bàn kia, cả người đều không ổn, "Tôi thấy thế nào cũng là một câu chuyện về viên bông nhỏ thầm mến đại thần ah!"

"Cậu quá nông cạn," Trịnh Viễn nghé vào trên giường bệnh, bởi vì trên lưng có thương tích nên chỉ có thể dùng một tư thế để nghỉ ngơi, trên người không mặc gì cả, từ trong chăn vươn ra một cánh tay cầm điện thoại, chỉ là hơi gấp khúc, nhưng đường nét cơ bắp hoàn hảo trên cánh tay đẹp đến không nói nên lời, "Rõ ràng là một viên bông nhỏ thích một họa sỹ, sau đó họa sỹ ấy lại là học trưởng của viên bông, cục bông không ngừng ao ước được trở thành một họa sỹ nổi tiếng, học trưởng luôn luôn chỉ điểm, sau cùng..... Hai người cùng đạt được thành công trong câu chuyện."

"Tôi cũng thấy như vậy..........."

"Cố gắng thêm."

"Đại thần à, tôi không chắc chắn lắm về bản thảo này, anh có dự phòng của "Phong Cực" hay không........."

"Cố gắng thêm."

"Đại thần, tôi sẽ liên hệ với tổ biên tập, lát nữa sẽ cho anh đáp án........"

"Cố gắng hơn nữa."

".........Đại thần..........!!"

"Mễ Chu sao em đến đây từ khi nào vậy?"

Khưu Tuyền giận quăng luôn cái điện thoại, hắn gọi cho Trịnh Viễn bằng một máy cùng 1 số duy nhất, loại thông dụng nhất Nokia đen trắng kinh điển – muốn đùa nghịch thế nào cũng được, muốn văng quật thế nào cũng không hỏng. (cục gạch ah...)

Câu cuối cùng Khưu Tuyền nghe được, 8 phần có thể hiểu được, vì không vạch trần thân phận của Trịnh Viễn, Trịnh Viễn đã sớm nói cho y biết đang nói chuyện với ai, phỏng chừng đại thần vừa mới thấy Mễ Chu tiến vào, không dám cùng mình nói chuyện công việc gì nữa, liền vội vã cúp điện thoại.

Khưu Tuyền lật đi lật lại kế hoạch của ngày hôm nay, một bên đem truyện tranh để gọn lại, thời điểm cầm truyện tranh ra ngoài, trong đầu đã ghi nhớ lại tất cả chuyện hôm nay cần làm.

Đầu tiên đến công ty điện ảnh Warner, ký một hiệp nghị với phòng bán vé, sau đõ đến gặp chủ tòa soạn thương lượng về chuyện đại thần đang nằm viện...... Khưu Tuyền nhìn đồng hồ trên tay một chút, không có nhiều thời gian, một giây đồng hồ cũng không được lãng phí, nhanh như chớp hắn liền chạy đến công ty Warner.

Cửa lớn của công ty Warner cần phải quét thẻ mới có thể mở tra, đem chứng minh thư của mình quét qua một lần, nghe thấy giọng nữ nói "Biên tập Khưu Tuyền của tác phẩm điện ảnh 'Phong Cực', mời vào", Khưu Tuyền chợt thấy ngoài đại sảnh có một nam nhân đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Khưu Tuyền nghĩ thầm trong lòng, tại sao có người trong nhà vẫn còn đeo kính râm.... Người đó ngồi trên sô pha, không nhìn được cao thấp, mắt kính to che nửa khuôn mặt, cũng lại không nhìn ra dung mạo, nhưng có thể nhìn đường cong khóe môi, xem ra, nếu nam nhân này bỏ kính mắt ra, cũng không kém minh tinh là bao.

...........Bất quá đầu năm nay, ngay cả một bàn chuyện làm ăn cũng cần phải có người đẹp trai như vậy sao?!

Khưu Tuyền than thở trong lòng, liền thấy đối phương bỏ mắt kính ra, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, nhưng thế nào cũng không thay đổi sắc mặt, đang lúc Khưu Tuyền muốn mở miệng hỏi trước như thế nào cho lễ phép thì đã thấy trợ lý của đối phương mở miệng trước.

"Đây hẳn là Khưu Tuyền tiên sinh, vị này chính là một trong các diễn viên chính trong "Phong Cực", Hạ Ẩn tiên sinh."

Mẹ ơi... hóa ra là đi tìm nhầm người, mình có muốn đi tìm diễn viên chính đâu, mình muốn đi tìm quản lý của công ty cơ mà.

"Warner công ty hẹn chúng tôi đến, nói là tới nói là chuyện kịch bản, có lẽ là hẹn với Khưu Tuyền tiên sinh......"

"Không phải tôi, không phải tôi a," Khưu Tuyền vội vàng xua tay, "Tôi chỉ là biên tập của Lộ Mang, hôm nay đến chỗ này để cùng công ty Warner ký hợp đồng."

"Biên tập của Lộ Mang?" Hạ Ẩn vẫn ngồi một bên không mở miệng lại hỏi, ánh mắt nhìn về phía Khưu Tuyền, hơi hơi nhíu đầu mày.

"À... Có thể nói như thế," mặc dù nói mình "chỉ là" trợ lý của Lộ Mang quả là ủy khuất, nhưng đối với người ngoài thì quả là không có sai mà.

"Anh vừa mới nói anh là biên tập của Lộ Mang, như vậy anh thay anh ta nói cho tôi nghe một chút về kịch bản cũng được." Hạ Ẩn buông hai tay ra, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, giống như là sắp nghe Khưu Tuyền thao thao bất tuyệt.

"........ Hạ tiên sinh, chắc anh hiểu lầm rồi," bởi vì còn có công việc đang chờ, ngữ khí của Khưu Tuyền không quá khách khí, "tôi cũng là được Warner hẹn đến, nói về kịch bản cho anh nghe hẳn là biên kịch của công ty chứ không phải tôi."

"Nhưng tôi cảm thấy, trên thế giới này, ngoài Lộ Mang, người hiểu rõ nhất về "Phong Cực" hẳn là cậu đi," Hạ Ẩn khẽ mỉm cười, không để cho Khưu Tuyền phản bác thêm, "Tôi nghĩ anh rất muốn để cho nhân vật bên trong 'Phong Cực' được giống với nguyên bản nhất, đúng không?"

Người luôn nhanh mồm nhanh miệng như Khưu Tuyền cư nhiên không phản bác nổi... kết quả, không đợi đầu óc suy nghĩ chu đáo để điều khiển tứ chi, thân thể hắn đã ngồi trên sô pha, lấy ra từ trong cặp một bản 'Phong Cực', chỉ cho Hạ Ẩn các đặc điểm của nhân vật.

............Chúa ơi, đây là cái thể loại sự tình gì a!!!!!!!

☆, ~(~o ̄▽ ̄)~o . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khưu tuyền hòa. . . . . . *? ? ')? ? ')*? ? ')*? ? ')