Khi Lâm Hiên nghe được một tiếng nổ thật mạnh, hắn vội vã đạp phanh lại, một quyền nặng nề đánh vào tay lái, giữa quốc lộ vang lên một tiếng còi dài, mang theo cả một loại bi thương không nói nên lời.
Chuông điện thoại đem Lâm Hiên trở về với thực tại, sau đó nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Từ Thương, cho dù là tâm trạng đang rối bời vẫn có thể tập trung lại. "Lái xe trở về đây đi." "Trịnh Viễn bọn họ........." Lâm Hiên không dám hỏi tiếp nữa, đáp án cụ thể khiến hắn kinh hoảng, thanh âm vừa nãy quá mức chân thật, Lâm Hiên vẫn còn cảm thấy sóng âm vang vọng bên tai, mặc dù vẫn kiêu ngạo, vẫn bình tĩnh nhưng thật ra cả hồn đã theo tiếng nổ bay lên chín tầng mây. "Đừng đoán mò, Trịnh Viễn và Mễ Chu còn sống," Từ Thương không dám dùng "còn khỏe mạnh" trong câu nói của mình, cân nhắc một chút sử dụng "còn sống", hắn đã cho người đi vào tòa nhà, kết cấu ở đây khá phức tạp, chấn động của bom rất lớn, có khả năng phá hủy rất nhiều, Trịnh Viễn và Mễ Chu thoát được một lần nổ mạnh, không chắc đã thoát được lần thứ hai, quan trọng bây giờ đó là trước khi tòa nhà có thể sụp xuống, phải mang hai người ra ngoài. "Đừng đi cầu thang phía bên trái, cũng đừng mang quá nhiều người vào." Lâm Hiên rất nhanh mở bản đồ tòa nhà, "tầng thứ năm chắc chắn bây giờ đã sụp xuống, cầu thang phía bên trái chắc chắn cũng chẳng còn vững vàng gì, mấy người tìm được người, phải lập tức ra ngoài, nếu Trịnh Viễn ôm Mễ Chu theo sóng xung kích của bom nhảy xuống, bây giờ có lẽ đang ở cầu thang của tầng bốn." "Em biết rồi," Từ Thương nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, "Anh lái xe cẩn thận một chút, đừng có gấp, đến nơi cũng đừng vội vã đi vào, tòa nhà có khả năng sẽ sập xuống, ở đây còn có em." "Anh đã biết," Lâm Hiên mệt mỏi lười biếng mở miệng, "Em cũng phải cẩn thận." Thanh âm nổ mạnh tiêu tán dần, Mễ Chu liền mở mắt, liếc mắt một cái liền phát hiện, mình cùng Trịnh Viễn đang ở cầu thang bên phải của tầng 4, y ngẩng đầu, phát hiện trần nhà đã không thấy đâu, thạch cao ở bên trên còn không ngừng rơi xuống, đèn báo khẩn cấp cũng không sáng, toàn bộ là một mảng tối om. Lúc này Mễ Chu mới phát hiện, bản thân mình vẫn được Trịnh Viễn ôm vào trong ngực, đôi mắt còn chưa thích ứng được với bóng tối, y không thấy rõ được khuôn mặt của Trịnh Viễn lúc này, dành loạn xạ gọi tên của hắn, hai tay sờ loạn xung quanh, không nghĩ tới lại đụng phải một dòng chất lỏng sền sệt ấm áp. Khi Mễ Chu ý thức được đây là máu của Trịnh Viễn, cả người đều nhũn ra, y nổi điên muốn đứng dậy, tựa như muốn lay tỉnh Trịnh Viễn. Cả người Trịnh Viễn nằm thẳng đơ, cho dù là mất đi ý thức, hai tay vẫn như cũ gát gao ôm chặt Mễ Chu không muốn buông ra, dưới sự bảo hộ của Trịnh Viễn, ngã từ tầng 5 xuống Mễ Chu gần như không hề hấn gì, mà phía sau lưng của Trịnh Viễn đã bị thủy tinh đâm nát, cực kỳ hiển nhiên là do lưng va chạm với đất, sau đó mới lăn tới nơi này. Mễ Chu luống cuống, Trịnh Viễn không nói gì khiến cho y có biết bao nhiêu sợ sệt, cho dù vừa mới bị vây trong gian đại sảnh, y cũng không kích động như vậy, y vừa muốn gọi Trịnh Viễn, lại vừa muốn vỗ vỗ hắn, nhưng lại sợ hãi đụng đến miệng vết thương mà thu tay về. Một lát sau, khi đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối, Mễ Chu phát hiện trịnh viến đã mở mắt từ khi nào, khóe môi còn mang theo ý cười, còn đang mấp máy môi nói điều gì đó, Mễ Chu vội vàng cúi đầu, đem tai dựa sát vào môi Trịnh Viễn, vẫn không nghe thấy gì cả. "Viễn ca, anh nói gì, em không nghe được!" ".........." Trịnh Viễn nói thật chậm, giống như là mỗi lần mở môi phải dùng toàn lực, một màn này đã trở thành cảnh quay chậm vĩnh hằng trong trí nhớ của Mễ Chu, không có âm thanh, ngay cả ý cười của Trịnh Viễn cũng trở nên phóng đại, cùng một câu, Trịnh Viễn lập đi lập lại mấy lần, Mễ Chu chỉ hiểu được duy nhất khẩu hình của chữ "anh". sau đó cũng không đoán ra được thêm điều gì khác. Trịnh Viễn nói xong, lại nhắm mắt lại, trong nháy mắt đó, Mễ Chu cảm giác cực kỳ rõ ràng, khi Trịnh Viễn nhắm mắt lại, tựa hồ như tắt một ngọn đèn. Khi Từ Thương tìm đến nơi liền nhìn thấy một màn thế này, trong bóng tối, bóng đèn đỏ trên người của bọn họ thật sự chói mắt, Mễ Chu nằm bên trên, vẻ mặt đờ đẫn, Trịnh Viễn vẫn ôm Mễ Chu vào lòng, không muốn buông ra, vành tai của Mễ Chu gần như dán vào môi Trịnh Viễn, giống như đang chờ đợi hắn mở miệng nói chuyện. Từ Thương trầm mặc đem hai người tách ra, kiểm tra mạch đập của Trịnh Viễn, dùng tay thăn dò gáy của Trịnh Viễn, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, không tệ, não bộ không bị ảnh hưởng, nếu không thì đúng là chuyện lớn. Mễ Chu bị người khác ôm vào, chân của y tê dại vì nhảy từ tầng tầng năm xuống tìm ghế, lúc này cổ chân đã sưng thành một u thật lớn, Mễ Chu tựa hồ không cảm giác được đau đớn, y thấy Trịnh Viễn bị người nâng lên đưa lên cáng muốn đưa đi, y ngơ ngác hướng vươn tay về phía ấy. Không muốn để cho hắn đi, Mễ Chu duỗi thẳng tay, với với trong không trung vài lần, muốn nắm lấy cánh tay Trịnh Viễn, hắn đi rồi, có thể nào sẽ không về nữa. "Trịnh Viễn không có việc gì, chỉ là bị một chút ngoại thương, trở về tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi." Mễ Chu tựa như không nghe thấy Từ Thương nói chuyện, vẫn như cũ muốn tóm lấy tay Trịnh Viễn, Từ Thương vỗ tay một cái bên tai Mễ Chu, phát hiện y không có phản ứng gì, Từ Thương cau chặt mày, tạm thời kết luận y bị tiếng nổ cường độ lớn tác động mạnh mà tạm thời mất thính giác. Phát hiện Từ Thương đang đứng cạnh mình, Mễ Chu há miệng thở dốc, bởi vì không nghe thấy gì, y cũng không biết nói gì cả, đoàn người chạy vội ra ngoài, rốt cục trước khi tòa nhà sụp xuống, toàn bộ chạy ra ngoài. "Từ Thương ca, không phải là tôi không nghe thấy gì cả, có phải Viễn ca vẫn chưa tỉnh lại?" Thanh âm của Mễ Chu nho nhỏ, nhưng Từ Thương vẫn nghe thấy được, hắn lấy điện thoại ra gõ gõ, xong xuôi đưa cho Mễ Chu xem. "Cậu tạm thời bị mất thính giác, ngủ một giấc sẽ ổn, Trịnh Viễn chỉ là bị ngoại thương, không có gì nghiêm trọng," nhìn vẻ mặt Mễ Chu vẫn không có biểu tình gì, Từ Thương lấy lại điện thoại bổ sung thêm một câu, "Tôi là bác sỹ cậu còn chưa tin sao?" Mễ Chu vốn là lắc đầu, sau đó lại sợ Từ Thương giải thích thêm, lại lắc đầu, kết quả phát hiện lại càng khiến Từ Thương giải thích lộn xộn, đành mở miệng nói nhỏ, "Tôi tin tưởng Từ Thương ca." "Vậy là tốt rồi, hai người đều không có việc gì." Dưới lầu đã chuẩn bị xe cứu thương, khi đoàn người của Từ Thương đi ra thì cũng vừa lúc Lâm Hiên trở về. Từ Thương vừa vào xe cứu thương liền gấp rút xử lí, nhiệm vụ trấn an Mễ Chu giao lại cho Lâm Hiên. Nghe xong Từ Thương giải thích qua, Lâm Hiên mới nhẹ nhàng thả lỏng, nhìn Mễ Chu nhu thuận đang núp ở một bên, càng nhìn càng thuận mắt, vốn nghĩ đây chỉ là một kẻ Tiểu Bạch, ngày ngày chỉ biết vui chơi giải trí, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt còn có thể mạnh mẽ như vậy........ Thật không uổng công Trịnh Viễn coi trọng ah! Mễ Chu vẫn ngồi không nhúc nhích một bên, vừa rồi thay đổi y phục thuận tiện kiểm tra cơ thể, sau cùng lại băng bó chân cho y, toàn bộ quá trình, ánh mắt y chưa từng rời Trịnh Viễn. Tạm thời chưa có lại thính giác, Mễ Chu đành phải đem toàn bộ sự chú ý của mình vào thị lực, cả người y đều căng thẳng nhìn chằm chằm Trịnh Viễn, giống như nếu y chỉ rời đi một chút thôi, Trịnh Viễn sẽ biến mất." "Thôi nào Tiểu Mễ Cháo, không cần khẩn trương," Lâm Hiên đã trở về trạng thái bình thường, nhanh tay cầm máy tính trên bàn gõ gõ, "Trịnh Viễn nhà cậu không có việc gì, cậu xem này ~!" Lâm Hiên chỉ tay lên đường cong quanh co khúc khuỷu trên màn hình, "Đây là tần suất của tim Trịnh Viễn, cậu xem, tốc độ này đã ổn định lại, vừa rồi Từ Thương cũng đã nói, chỉ là thương thế ngoài da mà thôi..." Lâm Hiên vừa an ủi Mễ Chu, dưới chân còn đung đưa nghịch ngợm, không nghĩ tới đá vào dây điện nối từ mạch đập với màn hình, ngay lập tức một đường xanh thẫm hiện ra, cái gì cũng không có, Lâm Hiên chưa phản ứng kịp đã thấy Mễ Chu nhảy dựng lên. "Lâm Hiên, anh đừng có náo loạn nữa." Từ Thương xoa xoa huyệt thái dương, nhìn kẻ dở hơi nhà mình, nghĩ thầm, tốt nhất là không cho hắn nói gì hết, nếu không khi Trịnh Viễn tỉnh lại nhất định sẽ tìm mình tính sổ, đứa trẻ ngoan ngoãn nhà người ta vừa mới sống sót qua đại nạn, lại bị người này dọa chết đứng, đây là cái thể loại gì a? Sau khi Trịnh Viễn được đưa đến bệnh viện, Từ Thương vội vàng theo sau, Mễ Chu được an bài tại hàng lang ngoài của phòng giải phẫu, không nói duộc lời nào, sau cùng vẫn là Lâm Hiên gọi bác sỹ tới, cho hắn một liều thuốc an thần, để hắn ngủ một giấc. Khi Mễ Chu tỉnh lại phát hiện trời vẫn còn tối, nhìn đồng hồ một chút, mới phát hiện mình đã ngủ một ngày một đêm, sợ hãi bật dậy. Thính lực đã hồi phục bảy tám phần, ít nhất có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng bệnh, sau khi y ngồi dậy không lâu liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, có người mở cửa ra, là Từ Thương và Lâm Hiên. "Thính lực đã khôi phục?" Đây là lần đầu tiên Mễ Chu thấy Từ Thương mặc áo blue, bộ dáng lịch sự, trên cổ còn đeo ống nghe, Lâm Hiên bỏ kính đen ra, hai người này đứng chung một chỗ, quả là xứng đôi không nói lên lời. Mễ Chu không nói gì, chỉ gật gật đầu. "Mắt cá chân của cậu bị thương, thêm đó dây chằng còn bị dãn, trước hết cứ băng bó thạch cao, thương tổn đến gân cốt, để tránh lưu lại di chứng về sau, phải đeo thạch cao ít nhất hai tháng. Mễ Chu vẫn gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Từ Thương, cực kỳ rõ ràng y đang đợi Từ Thương nói tiếp. "Còn Trịnh Viễn........" Mễ Chu ngồi thẳng, hai mắt sáng lên, phản ứng nhỏ này khiến Lâm Hiên cười đến gập cả lưng, đối đãi khác nhau quả là một trời một vực. "Trịnh Viễn không có chuyện gì, chủ yếu là ngoại thương, hai người cùng tĩnh dưỡng, ai cũng không được chạy loạn." Nói xong, Từ Thương như hiểu hết được tâm trạng của Mễ Chu, đẩy một chiếc xe lăn vào, "Trịnh Viễn vẫn chưa tỉnh lại, có điều chắc cũng nhanh thôi, nếu muốn thì có thể đi bồi hắn, còn không thì để Lâm Hiên đưa cậu đi hít thở không khí bên ngoài........." "Tôi muốn mà!" Mễ Chu gào lên, thiếu chút nữa giơ cả hai tay lên. "Câu này để dành nói với Trịnh Viễn đi," đại nạn không chết ắt có hạnh phúc cuối đời, Từ Thương cũng không nhịn được mở miệng trêu đùa, "Vậy qua thăm hắn đi, tôi chắc chắn khi hắn tỉnh dậy, người duy nhất hắn muốn nhìn nhất định là cậu." ☆, _(:з)∠)_ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta cố lên viết các ngươi cũng cố lên ~!