Tin đồn trên mạng Ninh Vy Lan đã được biết từ miệng Trang Văn, nên cũng biết chắc sẽ phải đối mặt với những truy vấn của truyền thông, cô ngơ ngác một lúc rồi bình tĩnh lại, đẩy mấy cái micro đang muốn chọc vào mắt mình ra, cô nhẹ giọng.

Phóng viên chen chúc trước mặt bỗng yên tĩnh lại, cô hít thở thật sâu rồi vén lên một nụ cười: “Điều các vị muốn biết, chẳng qua là điều liên quan đến Lý Chính, việc của tôi và Dịch Chỉ Ngôn, tôi có thể nói cho mọi người một cách rất trách nhiệm, những điều Lý Chính nói không phải là sự thật, tôi và Dịch Chỉ Ngôn chỉ là bạn bè, không phải mối quan hệ kia, cám ơn!”

Lời vừa nói ra, đám phóng viên đã sục sôi như một nồi lẩu, ào ào truy hỏi chân tướng sự việc, Ninh Vy Lan không muốn nhớ đến chuyện cũ một chút nào, vừa do dự một giây, Trang Văn đã xông vào vòng vây chen đến bên cạnh cô, che chắn cô ra bên ngoài.

”Xin lỗi, những câu hỏi này bây giờ không tiện trả lời, đến lúc phòng làm việc sẽ trình bày hoàn chỉnh từng vấn đề một, đến lúc đó các vị nhớ theo dõi nhé, còn Vy Lan nhà chúng tôi trong sạch.

Nhờ sự giúp đỡ của an ninh khách sạn đã thoát khỏi vòng vây của phóng viên, Trang Văn thở hổn hển rồi đưa cô vào phòng thay đồ.

”Hai hôm này chắc khó tránh khỏi phóng viên, trước mắt em đừng về khách sạn nữa, ở dưới lầu với chị đi.” Trang Văn nghĩ ngợi lại bổ sung: “Bên phòng làm việc đã xử lý chuyện này, bớt buồn đi, rất nhanh sẽ giải quyết xong.”

Ninh Vy Lan liền đáp ứng, Trang Văn ngồi bên cạnh cô, thầm chửi thề: “Lý Chính là thứ chó má, cư nhiên được đằng chân lân đằng đầu ụp nồi lên đầu em, thằng cha đó cảm thấy em dễ bắt nạt hay là sếp dễ bắt nạt đây?”

“……”

Trang Văn hừ lạnh, “Cái loại người như hắn ta đúng là quen thói, không biết trời cao đất dày là gì, hơi không vừa ý là tìm cơ hội để trả thù”

”Bớt giận đi, đừng kích động.”

”Chị không kích động, không kích động chút nào cả”, Trang Văn bĩu môi, cười nham hiểm, “Đợi Lý Chính thành chó rơi xuống nước, chị kích động cũng không muộn, đến lúc đó chị không những sẽ biểu hiện vui mừng khôn xiết mà còn hả hê khi gặp trên đường nữa, không phải là không báo thù, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.....”

Ninh Vy Lan nghe xong cười ngất: “Chị thật xấu xa!”

”Xấu xa một chút, hiền lành như vậy làm gì, vốn dĩ giới giải trí là nơi ăn người không chừa xương, nếu chúng ta hiền với người khác thì ai hiền với chúng ta chứ?” Trang Văn cười xấu xa: “Đó chính là quyết định đúng đắn!”

Bởi vì còn chút chuyện riêng, nên Trang Văn đã giúp cô thay quần áo trước rồi rời đi, một mình cô trong phòng trang điểm xong liền ngồi vào chỗ của mình xem kịch bản.

Vì ngại vết thương trên mặt Lý Chính và Dịch Chỉ Ngôn, nên tạm thời không thể tiếp tục quay phim được, do đó đạo diễn tạm quay trước phân cảnh của Ninh Vy Lan và các diễn viên khác, có một vài câu thoại cô chưa thuộc, nhân lúc này chưa quay nên đã học thuộc một chút.

Mặt trời vừa lên, khắp nơi trải đều ánh nắng, nhiệt độ thật dễ chịu, cô vừa đọc được mấy câu đột nhiên cảm thấy trước mặt có một bóng người đi đến, mang theo một niềm vui như có như không, lông mày cô nhíu chặt lại, không ngoài suy nghĩ chính là gương mặt đáng ghét kia.

”Ninh Vy Lan, đối đầu với tôi, em còn quá non rồi!”

Từ sau khi Lý Chính bị đánh, Ninh Vy Lan vẫn chưa nhìn anh ta kỹ lưỡng, lần này gặp vết thương trên mặt anh ta, tay còn treo trên cổ cười không chút cảm tình.

Sắc mặt Lý Chính khẽ biến: “Em cười cái gì?”

Cô thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tất nhiên là cười anh rồi!”

”Em!”

”Thật ra tôi không muốn nhìn thấy anh chút nào cả, càng không muốn nói chuyện với anh”, Ninh Vy Lan thản nhiên, khóe môi cong lên châm biếm, “Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một câu, đi bộ bên bờ sông làm gì có chuyện không ướt giày, đừng vội mừng quá sớm.”

Lý Chính nghẹn họng, đang muốn nói mấy câu thì cô đã đứng dậy đi về bên phía đạo diễn, trong lòng anh ta cực kỳ tức tối, lại mất đi cơ hội chỉ có thể phẫn nộ bỏ đi.

Lên xe bảo mẫu ở sân bay quốc tế Đào Viên, Tề Chiêu Viễn dở tài liệu trên đầu gối ra xem, nghe Lâm Dịch nói đã hẹn xong đạo diễn của “Phong quang nguyệt tễ” chỉ lãnh đạm gật đầu.

Phòng làm việc sớm đã thu thập toàn bộ chứng cứ ngày hôm qua và một số nội dung khác, rất đáng tiếc chưa kịp tung ra thì đã bị Lý Chính nhanh hơn một bước, Tề Chiêu Viễn liền đổi luôn kế hoạch, thuận nước đẩy thuyền.

Anh chẳng thèm để ý xem Lý Chính ngã thảm....

Năm giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống thành phố J, vì hẹn với đạo diễn bảy giờ tối vẫn còn hai tiếng nữa đủ để anh đến phim trường thăm cô một lúc.

Khi đến nơi đúng lúc đang quay phim, Tề Chiêu Viễn không đi đến gần, từ xa nhìn cô bị đám cung nữ vây quanh đang thì thầm gì đó, anh lặng nhìn trong chốc lát ánh mắt luôn có chừng mực, thì thấy Trang Văn đang đợi ở bên cạnh.

Hiểu ý cô, Tề Chiêu Viễn lắc đầu ngăn cản xoay người lên xe bảo mẫu.

Lâm Dịch đã báo tên khách sạn xe từ từ di chuyển.

Hạ màn, Ninh Vy Lan thay một cái váy rồi ngồi xuống, trên vai khoác một chiếc áo dày, cô liếc mắt thấy Trang Văn hình như có điều muốn nói còn dùng tay chọc chọc vào má cô.

”Muốn nói gì thì nói đi.”

”Không có gì”, Trang Văn phủ nhận rất nhanh, cật lực nghe lời Tề Chiêu Viễn, không nói cho cô, “chị đứng ở đây lâu nên hơi lạnh.”

Lời vừa dứt Ninh Vy Lan đã nhìn cô một cách kỳ lạ, cuối cùng cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Trang Văn thầm thở phào nhẹ nhõm, kéo một cái ghế ngồi xuống, cùng cô tập diễn.

*** ***

Trong phòng vip, hai người đang ngồi đối diện nhau.

”Gần đây không thấy anh xuất hiện trên tivi, không lên thông cáo à?” Kim đạo đi thẳng từ phim trường tới đây, cầm cốc nước trước mặt uống cạn rồi cười hỏi.

Nghe xong Tề Chiêu Viễn đáp một tiếng, Kim đạo lại tiếp tục đi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi là vì chuyện của Ninh Vy Lan à?”

”Phải.” Anh thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống. Kim đạo thở dài một hơi nói: “Biết anh sẽ đến tìm tôi mà, nói đi, cần tôi phối hợp như nào.”

”Không giấu gì anh, anh cũng biết tôi có yêu cầu rất khắt khe với các phương diện của bộ phim, bao gồm cả tuyển chọn diễn viên, ban đầu tôi cũng chọn ra một hoặc hai nam chính phù hợp, nhưng tiếc rằng lời mời chưa kịp đưa ra thì Lý Chính đã tới.”

Có thể bạo trong vòng một hai năm đến tận bây giờ, chỉ dựa vào năng lực vốn có và cơ hội là điều không thể, nói trắng ra là phải dựa vào quan hệ, Kim đạo luôn không vừa ý với anh ta, nhưng mà cũng không tìm được lý do để từ chối chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tề Chiêu Viễn cười lạnh một tiếng, sắc mặt càng trầm hơn: “Tôi sẽ cho anh một lý do đủ để từ chối Lý Chính, anh chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được.”

”Được!” Kim đạo tất nhiên vui mừng khôn xiết liền đồng ý ngay sau đó. Tất cả các món ăn đều được đặt ngay ngắn, hai người ngồi nói chuyện mấy câu, bởi vì tối còn cảnh quay đêm nên Kim đạo rời đi trước, Tề Chiêu Viễn ngồi vào xe bảo mẫu, im lặng một hồi mới che đi vẻ xơ xác tiêu điều nồng đậm trong đáy mắt.

”Đem hết tư liệu trên tay tung ra ngoài, tạo nhiệt trên hot search khiến Lý Chính không thể trở mình được!”

Lâm Dịch trịnh trọng gật đầu.

Xe chưa khởi động chỉ lặng lẽ đỗ bên vệ đường, Tề Chiêu Viễn cứ ngồi đó, ánh sáng lờ mờ phản chiếu biểu cảm của anh càng ngày càng nhạt thếch, cả nửa ngày mới nhìn sang Lâm Dịch.

”Có thuốc không?”

Lâm Dịch đưa qua kèm theo cả bật lửa.

Ngọn lửa màu cam châm trên điếu thuốc như sao hỏa đang ẩn trong làn khói lượn lờ, chỉ hai hơi đã mất hứng, Tề Chiêu Viễn dập điếu thuốc trầm mặc một lúc mới lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô.

”Cứ yên tâm đóng phim.”

Gửi xong anh ném điện thoại sang bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Vì đạo diễn có việc bận, nên cảnh đêm tận tám rưới mới bắt đầu quay, Ninh Vy Lan chỉ có một cảnh, thật không may lại là cảnh quay cuối cùng, đợi đến lượt quay xong cũng đã tờ mờ sáng.

Điện thoại đã hết pin từ trưa, Ninh Vy Lan lại không đem theo sạc, còn bận nên cũng chẳng để ý cho lắm, trở về khách sạn mới nhớ tới sạc pin, vừa mở máy, wechat và tin nhắn lập tức thi nhau nhảy ra, Ninh Vy Lan xem tin nhắn của anh trước, mắt liền sáng rực.

Chỉ với năm chữ, vào lúc tám giờ năm phút tối, cô không biết anh đã ngủ chưa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn trả lời. Ai ngờ vừa gửi đi chưa được nửa phút, anh đã gọi lại, Ninh Vy Lan vội vàng cắm sạc vào nhận máy.

Khách sạn cách âm rất tốt, ngoại trừ hơi thở nhẹ nhàng của hai người cô chẳng nghe thấy âm thanh gì khác.

”Vẫn bận à?”

Tề Chiêu Viễn liếc mắt nhìn Lâm Dịch đang lái xe, không trả lời cô chỉ hỏi: “Xong hết việc rồi?”

Ninh Vy Lan gật đầu, mới nhận ra đang nghe điện thoại đành đáp một tiếng: “Vừa mới xong việc, điện thoại em hết pin nên vừa mới đọc tin nhắn của anh.” Ngừng lại một lát cô muốn hỏi anh trở về từ lúc nào, không ngờ đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của người nam trong thiết bị hướng dẫn, rất nhẹ nhưng cô nghe được rõ ràng.

Buột miệng: “Anh đang ở thành phố J à?”

Anh hơi ngẩn ra hai giây, liếc nhìn thiết bị dẫn đường thấp giọng thừa nhận.

”Muốn đi đâu?”

”Sân bay.” Dự kiến chuyến bay đêm đến thành phố T là ba giờ sáng.

Sân bay thành phố J chỉ cách phim trường bốn mươi phút đi xe, nếu bây giờ cô qua thì vẫn kịp gặp được anh. Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên Trang Văn đã về phòng đi ngủ, chỗ này cô không có xe, cũng không thấy chiếc taxi nào, cô không thể để anh quay đầu lại, chỉ đành âm thầm từ bỏ ý nghĩ.

Nghĩ về mục đích của anh, chỉ có một khả năng, phần lớn là xử lý chuyện của Lý Chính, liên tưởng đến giờ ăn cơm đạo diễn lại đi ra ngoài, cô thăm dò: “Anh vừa ăn tối với Kim đạo à?”

Lần này anh thừa nhận rất nhanh, Ninh Vy Lan hơi mím môi, lại hỏi: “Muốn Kim đạo từ chối Lý Chính sao?” Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này thôi.

”Phải.” Ra hiệu Lâm Dịch tìm một nơi nào đó đỗ xe, đợi Lâm Dịch đi xuống, anh mới tiếp tục: “Sẽ đổi nam chính, sự nghiệp của Lý Chính đến đây là ngừng.”

Tuy không biết nội dung cụ thể như nào, nhưng Ninh Vy Lan sớm đã đoán ra anh sẽ có động thái này, hơn nữa cô cũng hi vọng Lý Chính bị trừng phạt liền ồ một tiếng rồi nói: “Đổi sang ai?”

”Vẫn chưa định được.” Nói chuẩn ra là vẫn đang mời.

Ninh Vy Lan không lên tiếng, hoàn toàn tin tưởng anh. Chủ đề này đến đây là ngừng, hai người chuyển sang nói chuyện khác, sắc trời càng ngày càng tối vô cùng tĩnh mịch, cô liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Một giờ rồi, anh sắp đến nơi chưa?”

Anh nhận ra lúc cô nói chuyện có chút buồn ngủ, anh nghiêng đầu hơi hé cửa sổ. Đang vào giữa đông, gió lạnh thấu xương cuồn cuộn tràn vào trong xe

”Vậy đến nơi nhớ nhắn tin cho em, em đi ngủ đây, buồn ngủ quá rồi.”

Anh đáp ứng, trước khi cô gác máy mới nhớ ra một chuyện, giọng nói trở nên ấm áp: “Vy Lan, mười ngày nữa giao thừa rồi đợi đoàn phim cho nghỉ, em về chứ.” Anh hơi ngừng lại, trong đêm tối lạnh lẽo này giọng nói trầm thấp càng trở nên ấm áp hơn.

“Em về chúng ta sẽ ăn tết cùng nhau.”