Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 48: Mối nguy của thần hội (bát)

Trước khi đến trấn Ripe, Kleist mang nhóm đàn em cũ đi tập hợp với đàn em mới.

McKee tuân thủ lời hứa, ngoan ngoãn cùng Danco chờ ở khách sạn.

Kleist gõ không bao lâu thì cửa mở ra. Mắt McKee dừng lại trên người hắn chưa đến một giây thì bị mấy anh đẹp trai cao to đằng sau hấp dẫn. “À, vị nào là đại nhân Goblyde vậy?”

Kleist lôi Reginald ra, “Cậu ấy.”

McKee đặt hai tay bên quần hưng phấn hết chà chà lại cọ cọ, xong mới run rẩy vươn tay ra, “Rất vinh hạnh được gặp ngài! Tôi là người hâm mộ trung thành…… luôn sùng bái ngài…… Tôi tên là McKee.”

Mặt Reginald hơi hồng lên, không biết làm sao nhìn Kleist.

McKee tưởng mình nhiệt tình quá nên dọa đến cậu, tay nắm chặt hơn, “Tôi với đoàn trưởng Kleist… là bạn tốt, anh nhất định đừng xem tôi như người lạ.”

Kleist chậm rãi nói: “Ta còn chưa nói xong.”

“……”

“Cậu ấy, không phải.”

“……”

Reginald thở phào. Quy tắc kỵ sĩ không cho phép nói dối, nhưng cậu lại không muốn trái ý đoàn trưởng, may mà đây chỉ là đùa cho vui thôi. Cậu nói: “Rất vui được biết anh, McKee tiên sinh, cám ơn anh đã chăm sóc đoàn trưởng. Tôi là Reginald Bush.”

McKee chấn động, “A, ngài cũng là thần tượng của tôi, được gặp ngài thật vinh hạnh.”

Kleist thuận tiện giúp hắn giới thiệu bốn kỵ sĩ còn lại, “Ernest, Matt, Layton, Buniel.”

McKee tiến lên bắt tay từng người một, đều là ngưỡng mộ đã lâu.

Taiya cười nhạo: “Ngươi chắc là mình biết hết hả?”

McKee nghiêm mặt: “Đương nhiên. Ngài Ernest Owen từng giúp Tanjierli bình định nội loạn, vinh dự được Tanjierli trao tặng danh hiệu Nam tước. Loài hoa yêu thích nhất là hoa ngọc lan… Ngài Layton Hornby từng… Ngài Buniel London thích nhất là… Ngài Matt Bowman sinh ra ở……” Mỗi người đều thuộc như lòng bàn tay.

Kleist cũng có chút kinh ngạc.

McKee nói xong, đỏ mặt nói: “Mấy cái này đều là tôi ngày thường thu thập được, nếu mạo phạm chư vị thì xin thứ lỗi.”

Kleist nói: “Ta thì sao?”

McKee nghĩ nghĩ: “Có thể nói chuyện trấn Ripe sao?”

Kleist vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta sẽ sớm trở về.”

Dù Reginald quen biết Kleist sớm hơn McKee rất nhiều, nhưng cậu hoàn toàn không biết gì về quan hệ giữa Kleist và trấn Ripe, tò mò nhìn McKee, có vẻ đang chờ hắn giải đáp.

Trong lòng McKee như có vô số móng vuốt thỏ khẽ cào, hận không thể nói hết toàn bộ, lại sợ chọc Kleist mất hứng, chỉ đành gục đầu cố gắng loại bỏ cảm giác tồn tại.

Một mùi thơm truyền ra từ trong phòng. Danco trần trụi bước ra khỏi phòng tắm, có chút mờ mịt khi thấy nhiều người đến như vậy.

McKee nhảy dựng lên, lập tức kéo ra giường bao lấy nửa người dưới của nó, cả quá trình không vượt quá ba giây.

Danco nghi hoặc cúi đầu, “Ướt.”

Khóe miệng McKee co rút: “Sao không lau khô rồi hẵng ra?”

“Có người.” Danco vừa xối ướt người thì nghe thấy tiếng gõ cửa, các bước còn lại là hai gộp thành một để nhanh nhanh đi ra.

McKee đẩy nó vào phòng tắm, “Lau xong rồi ra.”

“Ngươi lau.”

“… Ừ.” McKee lí nhí đồng ý.

Reginald hỏi: “Chúng ta ở một đêm rồi đi sao?”

Kleist xem giờ, bây giờ xuất phát luôn mới có thể kịp đến trấn Ripe vào giờ cơm tối. Hắn không thích lãng phí thời gian, bác bỏ đề nghị này, “Chờ họ chuẩn bị xong thì đi ngay.”

Cửa phòng tắm không đóng, McKee nghe vậy thì thò đầu ra, “Đi đâu?”

“Trấn Ripe.”

“Gì cơ?” McKee hơi kinh ngạc. Một bàn tay to đột nhiên vươn ra từ phòng tắm, ấn đầu hắn trở về.

Đám người Kleist đợi trong phòng.

Reginald rất tò mò về McKee và Danco, nhưng Kleist không nói, bọn họ cũng đành chịu.

Kleist để ý thấy Taiya cả buổi sáng đều không nói lời nào, mỗi khi mắt mình quét đến chỗ nó, nó sẽ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường giống như…… ai thiếu nó tám trăm vạn.

Loại cảm giác này không ổn chút nào.

Kleist cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân, sau đó nhớ ra Taiya không bình thường từ lúc ăn sáng, vậy hẳn là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian sau khi thức dậy và trước khi ăn sáng……

Hắn có vẻ như đã hiểu ra.

Taiya nhìn mày hắn hơi giãn ra rồi lại nhíu chặt, mũi phát ra tiếng hừ lạnh cực kỳ rõ ràng.

Ánh mắt Reginald nhìn nó vô cùng phức tạp, lặng lẽ lo lắng trong lòng: Không biết Ngân Long mất bao lâu mới thích ứng được với thế giới nhân loại, mà trước đó, không biết đoàn trưởng có vất vả lắm không.

Có nhiều thần tượng đợi ở ngoài như vậy, McKee không dám trì hoãn, hai ba phát lau sạch cho Danco, sau đó ra thu dọn ít đồ. Thực tình cũng không có gì cần thu dọn, chỉ trực tiếp quăng quần áo dơ vào thùng rác.

Kleist bấy giờ mới nhớ tới, hiện tại hình như là giờ ăn trưa, tắm rửa lúc này có hơi nửa vời. Hắn nhìn đống quần áo dơ kia, ánh mắt nhấp nháy, giục McKee xuống tính tiền, còn mình đi cuối cùng. Xác định những người khác đều ra ngoài hết rồi, thời điểm không ai chú ý, hắn lấy quần áo dơ khỏi thùng rác đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi không biến sắc thả lại.

Từ thành Neal đến trấn Ripe nháy mắt là tới, chỉ tốn chút thời gian xếp hàng. Ma pháp sư học việc ở trấn Ripe thấy một đám người như thế bước ra từ ma pháp trận thì hơi giật mình, đặc biệt là khi nhìn thấy Kleist.

“A, cậu là thiếu gia nhà Grantham.” Hắn vui vẻ kêu lên.

Reginald và các đoàn viên khác chả hiểu gì, quen biết Kleist lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới bối cảnh gia đình.

Kleist khôi phục thành bộ mặt hàm hậu của Kerry, ngượng ngùng gật đầu: “Chào ngài.”

“Cậu về uống rượu mừng của Audrey đúng không! Tôi biết ngay mà, người anh trai yêu thương em như cậu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ việc vui này.” Ma pháp sư học việc không phát hiện Kleist chợt biến sắc, cười hì hì nói: “Chuyện hôn nhân này thực sự rất môn đăng hộ đối, ngoài lão gia Oscar ra, tôi không nghĩ ra ai xứng đôi với tiểu thư gia tộc Grantham hơn.”

Lão gia Oscar?

Kleist vừa nghe Audrey bình yên vô sự mà yên tâm lại nhíu mày, xưng hô này hơi quen tai, “Vị lão gia này cũng là người trấn Ripe sao?”

Ma pháp sư học việc trừng to mắt, “Cậu thế mà không biết lão gia Oscar sao? Ngài ấy là bà con của đại nhân Marshall, là một địa chủ khá tiếng tăm. Tiểu thư Grantham gả qua sẽ trở thành nữ chủ nhân, cuộc sống tuyệt đối sẽ không thua kém trước kia.”

Kleist đen mặt. Hắn nhớ ra người này, anh họ của Marshall, một lão già còn già hơn cả Marshall. Trước đây từng đến trang viên Grantham, mở miệng ra là toàn lời ghen tị.

“Hôn lễ tổ chức ở đâu?” Hắn bình tĩnh hỏi.

Ma pháp sư học việc trơ mắt nhìn một người hòa ái dễ gần chớp mắt trở nên âm ngoan lạnh lùng, hoảng sợ, không biết mình nói sai cái gì, thành thành thật thật hồi đáp: “Ngay trong trang viên Grantham.”

Kleist hỏi: “Có xe ngựa không?”

Xe ngựa phóng như bay trên con đường nhỏ. Đã qua mùa hoa cải, ven đường không có những mảng vàng óng tô điểm, trông có hơi u ám. Chạng vạng, trời bất ngờ đổ cơn mưa dai dảng.

Kleist ngồi trong xe ngựa, sắc mặt âm trầm.

Đám Reginald hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi nhưng không biết hỏi như thế nào. Ngược lại là McKee không giấu được tâm sự, mở miệng nói: “Mẹ kế của cậu không phải kiên quyết muốn gả em gái cậu cho cái gì ba mươi bốn sao? Sao bây giờ lại đổi ý?”

E là không phải bà ta đổi ý, mà là nhà Humphrey đổi ý. Dù sao, tiểu thư Grantham không có của hồi môn thì làm gì còn giá trị gả đi nữa. Kleist giễu cợt nghĩ.

Mặt khác, hắn cũng hơi lưu tâm đến hành động bản năng không tự chủ quan tâm đến cô em gái chỉ có một nửa huyết thống kia của mình, rõ ràng đã chuẩn bị tốt để cô tự sinh tự diệt, nhưng khi nghe tin Twain chết ngoài ý muốn thì lại luống cuống tay chân.

Điều này rất không bình thường.

Hắn quay đầu nhìn McKee.

McKee đang mải suy nghĩ bị nhìn mà sửng sốt, “Sao vậy?”

……

Hình như từ khi gặp hắn, mình bắt đầu mềm lòng.

Kleist vỗ trán, không vui khi bản thân vô tri vô giác thay đổi.

Taiya vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai hắn.

Reginald, Ernest, Layton, Matt: “……” Im lặng nhìn chằm chằm nó và vị trí vai bị chạm vào của Kleist. Buniel bận đánh xe không nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhưng cũng âm thầm tập trung tinh thần.

Taiya làm như không thấy, một lòng kéo Kleist vào ngực mình.

Kleist nói: “Ngươi đang làm gì?”

“An ủi ngươi.” Nó vỗ vỗ vai hắn, một bộ ngươi không nói ta cũng biết, “Nhìn ngươi có vẻ rất muốn nhào vào lòng bổn soái long, ta biết ngươi ngại chủ động trước mặt nhiều người. Cho nên, bổn soái long đành hi sinh một chút. Không cần cảm động quá, nhưng có thể cám ơn.”

Kleist: “……”

Taiya thấy hắn đấu sức với mình, hơi không vui, dùng lực mạnh hơn chút, kéo mạnh hắn vào ngực mình, “Đừng giãy!”

Đám Reginald nhìn nét mặt của Kleist, chỉ cần Kleist nhíu mi bĩu môi một cái, mặc kệ đối phương là long hay là cái gì, bọn họ cũng sẵn sàng xắn tay áo lên. Nhưng Kleist không có. Hắn biết nếu mình nếu lộ ra cảm xúc phản đối thì sẽ tạo ra hậu quả gì, đây cũng là điều hắn không muốn thấy lại. Vì vậy, hắn điều chỉnh tư thế một chút, đầu dựa vào vai Taiya, nhắm mắt dưỡng thần.

Taiya hài lòng cười cười với bọn Reginald. Dáng vẻ đắc ý một bộ nhìn đi nhìn đi, khế ước giả của ta quả nhiên rất ỷ lại vào ta.

Đám người Reginald: “……” Cho dù nó là khế ước giả của đoàn trưởng, đồng sinh đồng tử với đoàn trưởng, dù nó có thể bảo hộ đoàn trưởng, dù…… Dù nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi chuyện nó rất khó ưa.

Nhưng tinh thần kỵ sĩ khiến họ không bộc lộ suy nghĩ ra ngoài, mà chỉ yên lặng quay đầu.

“Reginald.” Kleist đột nhiên mở miệng.

Muốn ra tay sao?

Reginald hưng phấn sáng mắt lên.

“Cậu có người trong lòng chưa?” Kleist mở to mắt.

Reginald ngẩn người, không tự nhiên lắc đầu.

Layton cười trêu: “Tôi nhớ trong điển lễ phong tước cho Ernest, thiên kim của Bá tước Tanjierli từng tỏ tình với cậu mà.”

Reginald cuống quít xua tay: “Không phải thế đâu. Chỉ là quen biết sơ thôi.” Thánh kỵ sĩ nghe có vẻ rất uy phong, rất đào hoa, nhưng thực tế không hẳn như vậy. Bọn họ thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, rất ít có cơ hội tiếp xúc với người khác phái. Thậm chí chỉ là làm quen, hai bên cũng suy xét đến lập trường của mình mà do dự.

Vì thế, bề ngoài Đoàn Thánh kỵ sĩ rất được hoan nghênh, nhưng chỉ mới có chưa đến năm người chân chính thoát khỏi cuộc sống độc thân……

“Vậy, muốn làm em rể của ta không?” Kleist nghiêm túc hỏi.

……

Reginald ngây dại.

Layton do dự hỏi: “Đoàn trưởng, em gái anh nhìn giống anh hả?”

“……”

Sau đó, trong xe vẫn trầm lặng.

Lúc xe ngựa đến trang viên Grantham, mưa đã tạnh.

Kleist xuống xe, nhìn đủ loại xe ngựa dừng bên trong cổng lớn sơn trắng, cửa biệt thự rộng mở, tiếng cười nói chúc mừng truyền ra, vô cùng náo nhiệt.

Lúc hắn vào cửa, người bên trong vẫn chưa phát hiện vị khách không mời này, mãi đến khi đám người Taiya theo hắn đi vào hoàn toàn chắn hết cửa lớn, không khí mới dần yên tĩnh lại.

“Thiếu gia?” Quản gia là người đầu tiên lên tiếng. Ông bưng cái đĩa, bước nhanh tới. So với lúc chia tay, ông dường như già đi mười tuổi, hai bên tóc mai đã hoa râm, ngay cả khi lau nước mắt da mặt cũng lỏng lẻo hơn trước kia rất nhiều. “Cậu rốt cuộc đã trở lại, thật tốt quá.”

Kleist nói: “Audrey đâu?”

“Ngươi về làm gì?” Tiếng hét chói tai của phu nhân Grantham vang lên từ nhà bếp. Bà không thể tin được, mình mới vào bếp giục họ chuẩn bị điểm tâm nhanh một chút, quay đầu ra đã gặp lại sát tinh khiến mình rơi vào hoàn cảnh chật vật này!

Kleist nói: “Phu nhân, hình như bà đã quên đây là nhà của tôi.”

Phu nhân Grantham cười lạnh: “Ta nghĩ ngươi nhớ lầm rồi, nhà của ngươi đã tặng cho Quang Minh thần hội!”

Kleist nói: “Tôi là gia chủ Grantham, em gái muốn xuất giá hẳn là phải được tôi cho phép.”

“Tiếc là ta không nhìn ra ngươi quan tâm đến Audrey một chút nào. Nếu ngươi thật sự quan tâm thì sẽ không đưa toàn bộ gia sản cho người ngoài, khiến mẹ con chúng ta phải ăn không khí mà sống!”

Khách khứa không ngờ đến uống rượu mừng còn được chứng kiến một màn kịch máu chó như vậy, cực kỳ ăn ý bảo trì hiện trường im lặng. Chỉ có Marshall ỷ mình là thị trưởng, lại là thân thích của chú rể, chạy đến hoà giải: “Hôm nay là ngày vui, chúng ta nên tận tình ăn mừng mới đúng, mọi chuyện không vui trong quá khứ cứ để nó qua đi. Sau khi Audrey trở thành phu nhân Oscar, sẽ tha hồ được hưởng vinh hoa phú quý, còn gì tốt hơn nữa!”

Kleist nhíu mày: “Audrey đâu?”

Marshall đáp: “Con bé ở trên lầu……”

“Không được lên.” Phu nhân Grantham nói xong liền xông lại ngăn cản hắn, nhưng bị Layton và Buniel chặn đường.

Reginald và Matt mở đường thẳng lên lầu hai.

Lầu hai cũng không yên tĩnh, cửa phòng Audrey mở toang, tiếng cãi nhau trực tiếp truyền ra hành lang.

Một giọng già nua vang lên: “Tiểu thư của tôi, đến lúc này rồi mà em còn khăng khăng theo ý mình, thực sự muốn ném mặt mũi nhà Oscar và nhà Grantham xuống đất hết sao?”

Audrey cười lạnh: “Tôi chưa từng nhận lời hôn sự này, đều là các người tự quyết định.”

“Nhưng đến lúc này rồi em còn có thể làm gì?” Nghe giọng là biết người nói chuyện là lão gia Oscar muốn trâu già gặm cỏ non. Lão không kiên nhẫn nói: “Chi phí sinh hoạt nhà em mấy tháng nay đều là tôi thanh toán, nếu không có tôi, em làm sao còn được mặc trang phục đẹp đẽ duy trì dáng vẻ tiểu thư này nữa? Cố chấp không thể làm cơm ăn, thử ngẫm lại tình cảnh của mẹ em đi, bà ấy vì em mà hao hết bao nhiêu tâm trí đến nỗi tóc bạc trắng hết cả, em không nên bất hiếu như vậy?!”

Audrey nói: “Tôi thà dùng chính sức lao động của mình để báo hiếu cho mẹ tôi, chứ không muốn dùng chính thân thể của mình. Tiền nợ ông tôi sẽ trả sau, tôi sẽ ký giấy nợ, làm khuân vác cũng tốt, bưng bê cũng tốt, tôi sẽ kiếm tiền trả cho ông, một xu cũng không thiếu.”

“Tiểu thư ngây thơ ơi!” Lão gia Oscar cười rộ lên, “Tay chân em mảnh mai như vậy thì khuân vác nỗi gì? Chỉ sợ còn chưa di chuyển được bao tải thì đã tự làm gãy eo thon rồi. Chấp nhận hiện thực đi, em không có lựa chọn nào khác đâu. Có lẽ em không vừa mắt lão già như tôi, nhưng ai bảo tôi có gia tài bạc triệu nào. À không, cha và anh trai em cũng từng có, nhưng lại đưa hết cho Quang Minh thần hội. Chắc Twain vẫn nhớ kĩ tình nghĩa của thằng anh trai ngu ngốc kia của em, nhưng cậu ta đã chết. Người mới tới lại không tuân thủ ước định, nếu em không chịu giao tương lai cho tôi, chỉ e sẽ lưu lạc thành ăn mày mất thôi. Đến lúc đó, cho dù em quỳ xuống cầu xin, cũng đừng mơ tôi sẽ cưới em vào cửa.”

“Anh trai tôi sẽ trở về.”

“Khi ấy, em và mẹ em đã chết đói đầu đường rồi. Cái tên ngu ngốc mới bị dụ một cái liền giao tiền và vận mệnh của hai người cho người khác xử lý nói không chừng vừa ra cửa đã bị người ta lừa sạch. Cậu ta có về thì cũng làm được gì. Lập tức giao ra một trăm đồng vàng? Có khi cậu ta vừa nghe đến số tiền này đã sợ tới mức tông cửa bỏ chạy.”

Lần này Audrey không trả lời ngay. Hiển nhiên lão gia Oscar đã dao động được cô.

Reginald nhíu nhíu mày, đang muốn tiến lên một bước thì bị Kleist ngăn lại. Hắn muốn biết, một nửa dòng máu giống mình trong cơ thể Audrey sẽ khiến cô kiên trì đến mức nào.

Oscar không ngừng cố gắng: “Chưa nghĩ ra hử? Ngẫm lại đi, tôi đã gần đất xa trời, không bao lâu sẽ chết. Tuy em không thể kế thừa tài sản của tôi, nhưng cũng không gây trở ngại đến việc tôi mỗi ngày đút một khoản tiền vào tài sản riêng của em, chỉ thế thôi cũng đủ cho em tiêu xài nửa đời sau. Em chỉ nghĩ đến nỗi uất ức khi phải gả cho tôi, lại không biết này trên đời có bao nhiêu cô gái trẻ muốn dâng đến tận cửa. Tình yêu không phải thứ quan trọng nhất đời người, tiền bạc đầy đủ thì cuộc sống tinh thần sẽ không bằng lúc trước nữa đều là lừa người cả thôi!”

Audrey rốt cuộc mở miệng, nức nở nói: “Có lẽ ông nói không sai, nhưng đây không phải cuộc sống tôi muốn. Con đường khác tuy có vẻ rất khó đi, nhưng tôi không muốn chưa kịp cố gắng đã từ bỏ.”

“Em sẽ hối hận!” Lão gia Oscar thẹn quá hóa giận.

“Chắc vậy.” Cô thở dài, “Nhưng nếu cứ vậy gả cho ông, tôi sợ mình sẽ lập tức hối hận.”

“Nếu em đã ngu ngốc như vậy thì đừng có trách tôi……” Lão gia Oscar đang muốn lao đến chỗ Audrey, đã bị người ngoài cửa vọt vào một cước đá bay.

Audrey khiếp sợ nhìn thanh niên anh tuấn tự dưng xuất hiện, hai mắt đẫm lệ ướt sũng như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Reginald cảm thấy tim mình như bị nện một cái.

Hai người không coi ai ra gì nhìn nhau, rơi vào thế giới của chính mình.

“Ngươi là ai?” Lão gia Oscar xoa ngực, phẫn nộ đứng lên.

Một đá vừa rồi là Reginald giảm bớt lực, không thì lão sẽ không thể nhảy loạn lên như thế nữa.

“Còn ông là ai?” Kleist thoải mái đi ra. Vóc dáng hắn không cao, nhưng khí thế lại rất mạnh — đặc biệt là đằng sau còn sáu anh đẹp trai cao to nữa.

McKee hoàn toàn bị bao phủ.

“Ta là……” Lão gia Oscar đang muốn làm một đoạn tự giới thiệu lạnh lùng đẹp trai mạnh mẽ bá đạo khí phách, thì bị tiếng “anh” vừa mừng vừa sợ của Audrey cắt ngang!

Kleist ôm Audrey, dịu dàng vỗ lưng cô.

Bọn họ rất hiếm khi thân thiết, nhưng lại không hề cảm thấy xa lạ, giống như từ nhỏ đến lớn đã luôn như vậy.

“Thì ra là anh vợ.” Lão gia Oscar mặt dày thiết lập quan hệ.

Kleist nói: “Xin lỗi, em rể của tôi là người khác.”

Mặt Reginald vô thức đỏ lên, hơi ngượng ngùng nhìn Audrey.

Audrey ngẩng đầu, khó hiểu chớp mắt.

“Ernest.” Kleist gọi.

Tưởng sắp giới thiệu Reginald, Ernest phản ứng hai giây mới hồi phục tinh thần, phối hợp tiến lên một bước.

Lão gia Oscar khinh miệt: “Nhà Grantham thiếu ta một trăm đồng vàng, ngươi có thể trả sao?”

Ernest nói: “Có thể.”

“……” Lão gia Oscar chuyên vung tiền ngạo thị chúng sinh lập tức cứng họng.

Kleist nói: “McKee, giới thiệu sơ lược về em rể của ta đi.”

“Vâng thưa ngài.” McKee bị bỏ lơ rốt cuộc cũng tìm thấy giá trị của mình, vui vẻ đẩy đám người kia ra chen vào, “Xin cho phép ta dùng tấm lòng chân thành và sùng bái để giới thiệu vị kỵ sĩ vĩ đại đã làm rạng danh Mộng đại lục, ngài Ernest Owen! Ngài ấy từng giúp Tanjierli bình định nội loạn, vinh dự được Tanjierli trao tặng danh hiệu Nam tước. Ngài ấy từng…”

Lão gia Oscar nghi hoặc nghe McKee thao thao bất tuyệt, “Ngươi chắc chắn toàn bộ công tích vĩ đại đó đều thuộc về tên nhóc chưa dứt sữa này?”

McKee vỗ vỗ đầu, “A, tôi quên chưa nói điểm quan trọng nhất. Ngài ấy còn là thuộc hạ của thiếu gia Grantham vĩ đại.” đám Reginald nhìn qua, “Là một trong những đoàn viên quan trọng nhất của Đoàn Thánh kỵ sĩ.”

Lão gia Oscar “phì” cười một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, một lúc sau mới nói với Audrey: “Em tính nhờ cậy lũ điên này hả?”

Audrey lạnh lùng trả lời: “Tôi tin anh tôi.”

“Tin anh của em là đoàn trưởng…” Lão gia Oscar nhìn McKee.

McKee tự giác giúp lão nói tiếp, “Đoàn Thánh kỵ sĩ.”

“Tin.”

Lão gia Oscar nói: “Nếu ta nhớ không lầm, đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ tên là Kleist Sawadika.”

Kleist: “……”

Những người khác: “……”

—–