Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 47: Mối nguy của thần hội (thất)

Kleist cảm thấy ông ta nói chưa hết ý. “Ý ông là, chỉ thánh kỵ sĩ mới có thể thông qua con đường thí luyện? Sao ông biết?”

“Không, ta không biết.” Feta thấy ánh mắt Kleist không tốt, giải thích: “Ta tìm được manh mối trong sách nói đảo Song Tử có rất nhiều ma vật hắc ám. Ta nghĩ thánh kỵ sĩ có đấu khí quang minh, khả năng thành công lớn hơn.”

Ông ta nói đảo Song Tử có ma vật hắc ám, chứ không phải con đường thí luyện, điều này khiến Kleist hơi tin được lý do thoái thác của ông ta. Hắn nói: “Lệnh cấm của Quang Minh thần hội không cho phép thánh kỵ sĩ đến đảo Song tử cũng rất không thuyết phục.”

Feta nói: “Đây là thần dụ của nữ thần.”

Kleist liếc ông ta, “Ông ám chỉ cái gì?”

“Ta chỉ ăn ngay nói thật.” Feta dừng một chút, “Nữ thần tất nhiên có dụng ý của người, đây không phải chuyện chúng ta có thể đoán được.”

Dù ông ta chỉ nói chung chung, không hề để lộ ra bất mãn hay hoài nghi gì đối với nữ thần, nhưng nơi này là Quang Minh thần điện, ông ta là Quang Minh thần tế tự, thế mà lại không hề tỏ ra thiên vị. “Ông làm trái với ý nguyện của nữ thần.”

Feta thở dài, nhìn qua có vẻ không biết làm sao. “Nữ thần lâu rồi không hàng lâm, ta nghĩ, một số việc có lẽ sẽ sinh ra biến hóa.”

Mắt Kleist trở nên nghiêm túc.

Feta vội nói tiếp: “Đừng nghi ngờ lòng trung thành của ta đối với nữ thần. Ngay từ khi sinh ra, ta đã xem quang minh là chúa tể. Hết thảy giáo dục ta nhận được từ lúc hiểu chuyện đến nay luôn thôi thúc ta vì nữ thần dâng hiến cả cuộc đời ngắn ngủi tầm thường này cho sự nghiệp quang huy. Làm trái lại thần dụ của nữ thần khiến nội tâm ta bị dày vò, nhưng ta không thể ngồi nhìn Quang Minh thần hội từ từ suy yếu, không thể tùy ý nhân loại ngu muội bị bọn quý tộc đê tiện hẹp hòi lừa gạt, vứt bỏ tín ngưỡng mà đọa lạc.”

Trong số những lời này, có lẽ chỉ có không thể ngồi nhìn Quang Minh thần hội từ từ suy yếu mới là thật. Kleist không bị mấy lời thao thao bất tuyệt của ông ta làm cảm động, Quang Minh thần hội cũng có tín đồ thành tín, nhưng không có quan hệ gì với ba ngươi cầm đầu kia cả.

Taiya càng nghe càng khó chịu, cười lạnh: “Ngươi vĩ đại thành kính như vậy, sao không tự đi đi?”

Feta đáp: “Ta không phải kỵ sĩ.”

“Ngươi ngay cả kiếm cũng mua không nổi hả.”

Feta nói: “Thứ kỵ sĩ có được không phải kiếm, mà là phẩm chất tốt đẹp.”

Taiya nói: “Quang Minh thần tế tự như ngươi mà ngay cả phẩm chất tốt đẹp của một kỵ sĩ bình thường cũng không có sao?”

Feta thản nhiên nói: “Không giống nhau.” Ông ta nói với Kleist, “Ta vô cùng tin tưởng nếu trên đời này còn có người có thể trở thành Long kỵ sĩ, thì người đó tất nhiên là cậu.”

Đối với lời lấy lòng rõ ràng như vậy, Kleist chỉ bất vi sở động: “Cả đại lục đều biết chiều cao của ta, có đội mũ cao tới đâu cũng vô dụng thôi.”

Feta nói: “Sự thật chứng minh ngươi đã thành công.”

Kleist nói: “Cũng không hoàn toàn.”

Feta hỏi: “Thế là sao?”

Kleist nghiêm túc nhìn ông, nhấn mạnh từng từ: “Đấu khí của ta bị giam cầm.”

Feta ngạc nhiên, ánh mắt theo bản năng liếc về phía Con của ánh sáng.

Con của ánh sáng nói: “Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm dành cho Long kỵ sĩ?”

Kleist đáp: “Vậy vị Hắc Ám thần tế tự kia cũng quá phối hợp rồi.”

Feta khẽ nhíu mày: “Ý cậu là, một Hắc Ám thần tế tự đã giam cầm đấu khí của cậu.”

“Đúng thế.” Kleist nói vô cùng bình tĩnh, mắt lại không chớp theo dõi biểu tình của Feta. Hắn biết rõ, vài giây ngắn ngủi kế tiếp sẽ quyết định vận mệnh của mình.

Feta hỏi: “Long kỵ sĩ có đấu khí riêng không?”

Tâm Kleist chìm xuống. Hắn biết điều ông ta chân chính muốn hỏi là có thể đổi người làm Long kỵ sĩ hay không. Đã sớm biết trong Quang Minh thần hội chỉ có Đoàn Thánh kỵ sĩ là thật lòng, những người khác chỉ quan tâm đến ích lợi, bất kể có cống hiến cho thần hội nhiều bao nhiêu, một khi không còn giá trị lợi dụng nữa, chuyện bị vứt bỏ cùng lắm chỉ diễn ra trong vài phút đồng hồ. Hắn cười rộ lên: “Không có, chỉ ký kết một khế ước.”

“Khế ước gì?”

Taiya giành nói: “Đồng sinh đồng tử, đồng tiến đồng lui.”

Lòng Kleist cuộn sóng mãnh liệt. Đồng sinh đồng tử không sai, nhưng không có đồng tiến đồng lui. Dựa theo nội dung nguyên bản của khế ước, sau khi Kleist mất đi đấu khí chỉ cần đối phương bảo vệ tốt, thì Taiya cũng không vấn đề gì. Taiya nói như vậy, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này. Hắn nhất thời lại không xác định được chỉ số thông minh của Taiya. Con rồng này luôn trong lúc lơ đãng khiến hắn ngạc nhiên.

Feta nghe vậy thở phào, “Thế thì không cần lo lắng an toàn của cậu nữa.” Mặc kệ ý định ban đầu của ông ta có phải thế hay không, ít nhất biểu hiện cũng rất quan tâm.

Con của ánh sáng nói: “Quang minh khắc chế hắc ám, giam cầm của Hắc Ám thần tế tự hẳn chúng ta có thể giải trừ.”

Feta nghe vậy thì đề nghị kiểm tra thử.

Kleist không chút do dự đưa tay cho ông ta, tùy ý ông ta thôi thúc thần lực kiểm tra tình trạng cơ thể mình.

Qua một lát, mày Feta chậm rãi nhíu chặt, dùng âm lượng không thể nghe nổi: “Là xiềng xích hắc ám sao.”

Kleist nghe thấy rất rõ: “Ông biết không?”

Feta buông tay hắn ra, “Ừ, từng đọc thấy trong sách.”

Số lượng đầu sách trong thần hội ở Mộng đại lục chắc chỉ kém mỗi học viện ma pháp St Paders, đó là vì học viện ma pháp St Paders không ngừng sáng tạo ra ma pháp, hàng năm đều có hơn một ngàn luận văn và sáng tác được xuất bản.

Taiya thúc giục: “Biện pháp giải trừ là gì?”

Feta cười khổ: “Người của Hắc Ám thần điện sao có ý tốt nói cho chúng ta biết được?”

Con của ánh sáng nói: “Suy nghĩ một chút có thể nghĩ ra biện pháp.”

Feta gật đầu: “Còn ai biết chuyện này?”

“Không có.” Kleist không muốn ông ta biết chuyện hắn gặp Goblyde hôm qua.

“Vậy là tốt rồi. Chuyện này tạm thời giữ bí mật, bây giờ thần hội không chịu nổi bất cứ sóng gió nào nữa.” Feta trầm giọng, “Giáo hoàng bệ hạ…… có lẽ sống không qua tháng này.”

Không phải Goblyde nói tháng sau sao?

Kleist im lặng lắng nghe.

“Nếu nữ thần phù hộ, có lẽ sẽ kéo dài hơn một chút.” Feta bổ sung.

Nếu Giáo hoàng mệnh đoản là do nữ thần không phù hộ, nữ thần không phù hộ chứng minh Giáo hoàng không xứng chức… Kleist đột nhiên rất mong được nhìn vẻ mặt của Giáo hoàng khi nghe được câu này, nhất định rất đặc sắc.

Xem ra vì vị trí thừa kế ngôi Giáo hoàng, Giáo hoàng, Feta và Sophiro đã chia thành ba phe, mâu thuẫn đã không thể hòa giải được nữa. Sophiro hàng năm đều độc quyền nắm giữ tài vụ của thần hội, liên hệ chặt chẽ với các phân hội lớn. Feta tìm lối tắt khác, mượn sức Con của ánh sáng, bây giờ còn định mượn sức mình. Mà Giáo hoàng tuy trên danh nghĩa vẫn là lãnh tụ của Quang Minh thần hội, nhưng ông ta bị bệnh tật ngăn trở, ngược lại là kẻ yếu nhất trong ba người.

“Thân phận của Ngân Long đại nhân cũng nên tạm thời giữ bí mật.” Feta làm ra quyết định, “Đế quốc Kanding cùng Samanlier như hổ rình mồi, Ngân Long đại nhân có thể trở thành con bài chưa lật giúp chúng ta phản công.”

Kleist được gãi đúng chỗ ngứa cũng không gióng trống khua chiêng.

Feta nói: “Giáo hoàng luôn nhớ đến cậu, cậu muốn đi gặp ngài không?”

“Đương nhiên.” Kleist vốn chỉ định về gặp Giáo hoàng, dù gì hắn cũng là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ trung thành đáng tin cậy, Giáo Hoàng là lãnh đạo trực tiếp của hắn, nhưng bị Feta chặn đường. Điều này cho thấy, lực khống chế của Giáo hoàng đối với thần hội đã kém trước đây rất nhiều.

Lúc đi thăm Giáo hoàng, Sophiro cũng có mặt ở đó, hơn nữa từ độ ấm của cà phê cho thấy hắn đã ở rất lâu. Kleist làm như không thấy ánh mắt chất vấn của hắn, vẫn như bình thường cung kính hành lễ.

“Ngươi rốt cuộc cũng trở lại.” Giáo hoàng nằm trên giường, chậm rãi vươn tay.

Kleist đang muốn tiến lên một bước, tay kia đã bị Sophiro giành nắm trước. Giáo hoàng dựa vào Sophiro chậm rãi ngồi dậy. Da mặt ông ta xệ xuống rất nhiều, chỉ có ánh mắt là còn thần thái. “Thời gian qua ngươi đi đâu?”

“Tôi đến rừng Mộng Yểm.” Suy xét đến dấu vết hắn lưu lại tại học viện ma pháp St Paders, hắn không nói dối.

Giáo hoàng trầm mặc một lát, nói: “Vì sao?”

Kleist nói: “Tìm kiếm bảo tàng của Mộng đế quốc. Tôi tra được tung tích của Honorable Gruson, một trong thập đại danh kiếm của hoàng đế khai quốc Mộng đế quốc.”

Giáo Hoàng nói: “Tìm được chưa?”

“Tìm được rồi, không có bảo tàng, còn bị lạc trong rừng Mộng Yểm, tốn chút thời gian mới ra ngoài được.” Hắn cầm Honorable Gruson ra, hai tay đưa cho Sophiro.

Sophiro không có hứng thú với kiếm, chỉ nhìn qua loa rồi giao cho Giáo hoàng.

Giáo hoàng nhìn kiếm, tâm tư trăm chuyển, hồi lâu mới nói: “Trở về thì tốt rồi.”

Chỉ một câu đã bỏ qua chuyện Kleist mất tích. Sophiro hơi không cam lòng, ẩn ẩn cảm thấy việc Kleist mất tích có liên quan tới Feta, nhưng hắn không dám trắng trợn đắc tội Kleist. Hiện tại là thời điểm gay gắt nhất tranh đoạt ngôi vị Giáo hoàng, Kleist là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Kleist cũng không ngạc nhiên với kết quả này, hỏi han vài câu liền ra ngoài.

Hắn đi xong, Sophiro lập tức nói: “Tôi nghĩ nên điều tra một chút về hành tung của Kleist trong khoảng thời gian đó.”

“Mỗi người đều có bí mật riêng.” Giáo hoàng không tỏ ý kiến gì với đề nghị của hắn.

Sophiro thầm mắng một tiếng lão hồ ly, yên lặng cáo lui.

Kleist vừa rời khỏi phòng riêng của Giáo hoàng, liền đi tìm Goblyde và Reginald để thống nhất khẩu cung, bao gồm việc giữ bí mật thân phận Taiya và không được cho ai biết chuyện đấu khí của hắn bị giam cầm. Trong Quang Minh thần điện, họ là những người hắn tin tưởng nhất.

Reginald và Goblyde đã quen nghe hắn sắp xếp, không dị nghị gì.

Goblyde vô cùng lo lắng chuyện đấu khí bị phong ấn, “Có lẽ Giáo hoàng có biện pháp.”

Kleist nói: “Để sau đi, ta không muốn khiến ngài ấy thêm ưu sầu.”

Tâm địa Reginald thẳng thắn hơn, “Giáo Hoàng hạ nhiệm……”

Kleist và Goblyde nhìn cậu.

Reginald chần chờ một chút mới nói: “Anh coi trọng đại nhân Feta hơn sao?” Chuyện Kleist vừa về liền đi gặp Feta trước đã truyền khắp cả tòa nhà.

Kleist nói: “Không phải thế.” Hắn không tin Feta, cũng không tin Sophiro, ai trở thành chủ nhân mới của Quang Minh thần hội cũng được. Nhưng vì liên quan tới Taiya và đấu khí, trước mắt hắn và Feta bị vây trong mối quan hệ giữ bí mật tương đối vi diệu.

Goblyde sâu sắc hơn Reginald, “Việc điều động nhân viên phân hội diễn ra rất thường xuyên, tôi muốn đi các nơi tuần tra một chút.” Duy trì sự ổn định cho Quang Minh thần hội là một trong những trách nhiệm của Đoàn Thánh kỵ sĩ. Hàng năm họ đều sẽ danh ra một khoảng thời gian phái người đi các nơi tuần tra và khảo sát, nếu phát hiện có nhân viên phân hội vi phạm hội quy của thần hội, có thể trực tiếp buộc tội.

Kleist nhìn hắn: “Giờ sao?”

“Anh tạm thời nên rời khỏi Sangtu thì tốt hơn.” Hắn hàm súc nói.

Tổng bộ Quang Minh thần hội đã trở thành trung tâm phân tranh, Kleist bị phong ấn đấu khí ở đây không an toàn.

Kleist nghĩ nghĩ, nói: “Ta đang nghĩ xem nhân viên phân hội có những điều động gì?”

Reginald cùng Goblyde liếc nhau. Reginald vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề.”

Ở đây, Đoàn Thánh kỵ sĩ là sức chiến đấu mạnh nhất.

Chia tay với bọn Goblyde xong đã là chạng vạng. Taiya bị gửi ở chỗ Con của ánh sáng, thấy Kleist về trễ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Con của ánh sáng còn đang xui nó biến thân, “Một lần thôi! Một lần thôi! Ta chỉ muốn nhìn hình dáng của long.”

Taiya bị nó quấy rối đến đau răng, “Không được.”

“Tại sao?” Cùng một vấn đề nhưng Con của ánh sáng đã hỏi đến trăm lần.

“Không được là không được.” Cùng một đáp án nhưng Taiya đã trả lời cả trăm lần.

Kleist bỗng dưng cảm thấy gửi Taiya ở chỗ Con của ánh sáng không tồi chút nào. Nhất là khi Taiya hỏi hắn chừng nào tiến hành một lần buổi tối.

Nếu đã vào thần hội, Kleist không có thể tiếp tục ở tại khách sạn nữa, chỉ có thể về phòng mình. Nhưng phòng hắn sát phòng Goblyde, động tĩnh ban đêm quá lớn nhất định sẽ bị chú ý.

Taiya hoàn toàn không cảm nhận được phiền não của hắn, nhảy lên giường từ sớm, ngay cả quần áo cũng cởi sạch, giương đôi mắt chờ đợi nhìn hắn.

Kleist nói: “Chúng ta chưa ăn cơm.”

Taiya: “……”

Quần áo cởi hết rồi mà ngươi còn bảo ta ăn cơm?!

Cuối cùng vẫn là ăn cơm.

Cơm nước xong, Kleist lại đề nghị đi một vòng cho tiếu bớt.

Taiya đang cáu kỉnh nghe vậy liền yên tĩnh, cực kỳ phối hợp theo Kleist đi một vòng thần điện, còn chủ động đề nghị tắm rửa. Một người một long đều mang ý xấu, nhưng không ai vạch trần đối phương.

Tắm rửa xong, Taiya trần truồng ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nóng bỏng nhìn Kleist, một bộ ta xem ngươi còn giả bộ bình tĩnh đến bao giờ.

Kleist bảo: “Cách vách là Goblyde, nhĩ lực của hắn rất tốt.”

“Thì sao?”

“Hắn sẽ nghe được.”

“Không cần hắn cám ơn.”

“……”

Taiya không kiên nhẫn vỗ vỗ giường, “Kỵ sĩ phải giữ lời.”

Kleist ngồi xuống giường, đưa gối cho nó.

“Gì đây?”

“Cắn.” Kleist thản nhiên nói.

“Cắn?” Taiya cầm cái gối lật qua lật lại, rất không hài lòng, “Tại sao bổn soái long phải cắn cái gối xấu xí này?!”

“Vì để ta giữ lời.”

“……” Vì khát vọng được thoải mái, Taiya vẫn quyết định cắn gối, sau đó không tình nguyện trừng hắn.

Kleist thò tay bắt lấy vật kia, từ từ lay động giống như buổi sáng.

Mắt Taiya sáng lên, sau đó đỏ lên, hơi thở dần dần bất ổn, vài lần muốn lấy cái gối ra để kêu lên, nhưng nó vừa buông gối, Kleist liền ngừng tay. Vài lần sau, nó rốt cuộc không cam lòng cắn chặt.

Không biết có phải để trả mối thù bắt cắn gối, lần này Taiya rất lâu, khoảng một tiếng sau vẫn cứng như ban đầu.

Kleist khẽ nhíu mày. Lượng công việc như vậy không là gì với hắn, nhưng cứ không ngừng làm đi làm lại một chuyện khiến hắn mất kiên nhẫn.

Taiya cảm thấy mình khát cầu càng nhiều hơn, eo tự giác vặn vẹo hai cái, một bàn tay không kìm lòng được ôm lấy Kleist, hy vọng kéo gần khoảng cách giữa hai người. Khoảng cách hiện tại khiến nó cảm thấy trống vắng một cách khó hiểu.

Kleist hơi né tránh, lại khơi mào ngọn lửa của Taiya. Nó dứt khoát đè Kleist lên giường, gối đầu đặt giữa mặt hai người che đi âm thanh của đối phương. Nó rút khỏi tay Kleist, chuyển sang cọ đùi hắn.

Đúng lúc Kleist đang phiền, mặc kệ nó đùa nghịch.

Lớp vải quần trên đùi Kleist khiến Taiya khó chịu, nó cởi quần hắn ra.

Kleist bấy giờ mới nhăn mày, hung hăng bắt lấy tay nó, đẩy gối ra, khẽ quát: “Làm gì?”

“Như vậy không thoải mái.” Mắt Taiya mờ sương, đáng thương nói không nên lời.

“Ta giúp ngươi.” Kleist không dám nhàn hạ tiếp, đành phải tiếp tục động tác vừa rồi.

“Hai tay.” Taiya đành phải bỏ qua chuyện tốt nhất.

Kleist cầm bằng hai tay, còn chưa chuyển động, Taiya đã chủ động di chuyển, hơn nữa càng lúc càng nhanh, âm thanh cổ họng phát ra cũng càng lúc càng lớn.

Kleist bỏ một tay ra, nhặt lấy gối, chưa kịp cầm đến, mặt đã bị Taiya đột nhiên cúi xuống dán sát vào.

……

“Ngươi đang làm gì?” Giờ phút này, Kleist vẫn bình tĩnh như trước.

“Không cần gối.” Giọng Taiya khàn khàn vì dục vọng chưa được phóng thích, ẩn chứa một chút nhẫn nại.

Kleist nói: “Ngươi đừng lên tiếng.”

Taiya nghiêng đầu, cắn tai hắn.

Kleist: “……”

Tư thế này không tiện với Taiya, nó ngẫm nghĩ, chủ động nâng eo, quỳ xuống giường, sau đó tiếp tục.

Không biết là do tư thế thoải mái hay là đủ thời gian, không bao lâu sau, Taiya rốt cuộc cũng chấm dứt hưởng thụ của đêm nay. Nó dán sát vào người Kleist, không muốn đứng lên.

Kleist đẩy ba lần mới đẩy ra được, “Ta muốn rửa tay.”

Taiya nhìn chỗ kia của hắn, “Ngươi thực sự không muốn thử sao?” Một mình hưởng thụ khiến nó hơi áy náy. “Ta có thể giúp ngươi.”

“Không cần.” Kleist mặt không chút thay đổi đi vào phòng tắm, sau đó nhìn chằm chằm chỗ kia của mình, khẽ nhíu mày. Hắn thế mà hơi có cảm giác, điều này đối với người thường xuyên cấm dục như hắn mà nói, quả thực quá khó tin.

Cửa đột nhiên bị gõ ba tiếng.

Kleist rửa tay xong ra mở cửa, Reginald đứng bên ngoài, dù vẻ mặt cố tỏ ra bình thường, nhưng khóe mắt úp mở vẫn tố cáo sự căng thẳng và xấu hổ của cậu.

Kleist nói: “Vào đi.”

Reginald do dự, không đi vào, mà đưa thứ gì đó trong tay cho hắn, “Thứ anh cần đây.”

“Cám ơn.”

Reginald chần chờ nhìn Taiya.

Taiya bọc chăn, đĩnh đạc nhìn lại cậu.

Kleist nói: “Nó đang thích ứng với xã hội loài người.”

Reginald nhìn Kleist không hề tỏ ra xấu hổ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Nếu còn cần gì, tôi bất cứ lúc nào cũng tình nguyện cống hiến sức lực.”

Kleist mỉm cười: “Cậu biết rõ ta chưa bao giờ khách sáo với cậu.”

Reginald thỏa mãn rời đi.

Kleist đóng cửa lại, sắc mặt hơi trầm xuống. Có lẽ Goblyde nói đúng, hắn đích xác không nên ở lại tổng bộ thần hội. Hắn đến bên bàn, mở đèn nhìn danh sách trong tay.

Đoàn Thánh kỵ sĩ hàng năm đều tuần tra các phân hội, biết khá rõ về các nhân vật lớn ở đó, hắn còn cố gắng ghi nhớ đến 70-80%, nên tám chín phần mười người danh sách này hắn đều có ấn tượng. Để gia tăng sức ảnh hưởng của mình đối với thần hội, Sophiro sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đề bạt người của mình, bị thay thế và điều đi gần như đều là người trung lập hoặc về phe Feta.

Hành động lớn như vậy, sao Feta và Giáo hoàng lại không biểu hiện gì?

Hắn nhìn xuống cuối, mắt đột nhiên ngưng lại, ngay cả trấn Ripe cũng xảy ra thay đổi chức vị, mà người bị điều động lại không phải Twain. Hắn gấp văn kiện lại, xoay người ra ngoài.

“Ngươi đi……” Taiya chưa hỏi hết, Kleist đã bỏ đi.

“……”

Trụ đầu giường bị gãy mất một đoạn.

Kleist đến tìm Reginald, muốn cậu điều tra tung tích của Twain. Reginald hồi báo rất nhanh, “Người kia mấy tháng trước đã qua đời.”

“Nguyên nhân tử vong là gì?”

“Say rượu trượt chân rơi xuống nước.”

Twain sợ chết như vậy, Kleist không tin hắn uống rượu xong còn ra bờ sông. Kleist trầm tư. Twain đem quan hệ giữa hắn và nhà Grantham báo lên nên bị người nào đó của thần hội diệt khẩu sao?

Nhưng lý do diệt khẩu là gì?

Hắn không muốn Twain tiết lộ tin tức của mình không phải để che giấu quan hệ với nhà Grantham, mà là để che giấu hành tung…

Đúng rồi! Chính là hành tung!

Có lẽ người diệt khẩu cũng sợ hành tung của hắn bị lộ. Vậy thủ phạm là ai cũng dễ đoán thôi.

Kleist vỗ vai Reginald đang đầy bụng nghi vấn, “Ta muốn bắt đầu tuần tra từ ngày mai.”

Reginald nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ, muốn đi xem một nơi.” Mặt Kleist âm trầm. Nếu thật là diệt khẩu, vậy… những người khác thì sao?

Sáng sớm, Kleist đã xin Giáo hoàng cho phép tuần tra. Giáo hoàng suy nghĩ một chút thì đồng ý.

Chuyện này khiến Sophiro hết sức bất ngờ và hồi hộp. Hắn lập tức đuổi tới, ngăn Kleist trên hành lang: “Sinh mạng Giáo hoàng đang bị đe dọa, cậu thân là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ sao có thể tự tiện rời khỏi cương vị công tác?!”

Kleist dùng một câu bác bỏ lời hắn, “Đây là chỉ thị của Giáo hoàng.”

“Tỉnh lại đi, rõ ràng là cậu tự ý.”

“Bệ hạ đã đồng ý.”

Sophiro giận tái mặt: “Cậu nghĩ có thể dao động căn cơ của ta sao?”

Kleist nói: “Chưa bao giờ nghĩ thế. Ta chỉ làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, toàn tâm toàn ý bảo vệ an bình cho thần hội.”

Sophiro không nắm được sơ hở, đành nói: “Mong là thế.”

Kleist thấp giọng nói: “Với ta mà nói, thần hội mới là quan trọng nhất.”

Sophiro hơi mím môi, “Hy vọng cậu sẽ không làm ta thất vọng.” Dù sao Đoàn Thánh kỵ sĩ cũng không phải thế lực của hắn, nếu có thể bảo trì trung lập thì không thể tốt hơn.

Nghĩ đến đấu khí bị giam cầm của Kleist, Goblyde nhất quyết yêu cầu hắn mang theo Reginald trong đội ngũ năm người đồng hành. Hai người tranh chấp một hồi, Kleist thảm bại.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên Goblyde cãi lời hắn.