Mọi người ở Quang Minh thần hội đều biết, nơi thiêng liêng nhất trong thần hội không phải Chủ thần điện, cũng không phải phòng ngủ của Giáo hoàng, mà là Phụng thần điện – gian phòng ẩn sâu nhất trong thần điện. Đây là nơi Giáo hoàng cầu nguyện và tiếp nhận thần dụ của nữ thần Quang Minh, là nơi trực tiếp tắm mình trong ánh sáng của thần.

Khi Sophiro bước vào nơi đây, tâm tình vô cùng kích động. Là người thừa kế của Giáo hoàng, tương lai hắn có 50% cơ hội tiến vào đây, nhưng 50% còn lại có thể là cả đời vô duyên. Bởi vậy, hắn cực kỳ coi trọng lần đầu tiên bước vào này.

Chẳng lẽ Giáo hoàng định công bố chọn người thừa kế sao?

Nghĩ đến đó, hắn nhìn bóng dáng Giáo hoàng cầu nguyện trước tượng nữ thần, lại nhìn người cùng mình tiến vào.

So với sự hưng phấn không thể kìm nén của hắn, Feta biểu hiện vô cùng trấn định, chỉ khi nhìn về phía tượng nữ thần, trong mắt mới xuất hiện chút ít dao động, chứng tỏ nội tâm ông ta đang phập phồng gợn sóng.

“Các ngươi đến đây.” Giáo hoàng chậm rãi xoay người lại.

Feta và Sophiro đều lắp bắp kinh hãi.

Lúc này, Giáo hoàng so với sáng nay dường như già đi rất nhiều. Đối mặt với vẻ giật mình của bọn họ, sắc mặt Giáo Hoàng âm trầm: “Quang Minh thần hội sắp gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.”

Sophiro thiếu kiên nhẫn, hỏi tới: “Vì Samanlier và đế quốc Kanding sao?” Hai quốc gia đã đối địch hơn trăm năm gần đây đang có dấu hiệu âm thầm biến chiến tranh thành tơ lụa, khiến Quang Minh thần hội nằm giữa hai nước cảm thấy áp lực.

“Chuyện đó chưa là gì.” Nhắc tới bọn họ, Giáo hoàng không tỏ ra chút phiền não nào, “Bất kể dã tâm có lớn bao nhiêu, thì bọn họ vẫn đang sống trên mảnh đất được nữ thần chiếu rọi. Đối thủ chân chính đáng sợ đang ẩn núp trong bóng tối thâm sâu hơn.”

Feta ngẩng đầu nhìn tượng nữ thần, thấp giọng nói: “Ý ngài là phong ấn ở nơi này……”

Sophiro hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến, “Không thể nào? Hắn bị phong ấn nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra sai lầm nào.” Nếu không phải Feta nhắc tới, hắn gần như đã quên trong Thần điện Quang Minh thần hội còn phong ấn một đại ác ma có thể sánh ngang với thần.

Giáo Hoàng kêu to: “Xuất hiện đi, Con của ánh sáng.”

Trước tượng nữ thần đột nhiên ánh lên một tia sáng, một bóng dáng *** lẳng lặng đứng trên không trung, hiếu kì cúi đầu nhìn họ.

Feta và Sophiro hết kinh hoảng lại sợ hãi. Trên người Con của ánh sáng lại tỏa ra Quang Minh thần lực còn thuần khiết hơn cả Giáo hoàng!

“Vừa rồi phong ấn xuất hiện khe hở, may mà Con của ánh sáng đúng lúc xuất hiện, giúp ta tu bổ phong ấn, không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.” Vì tu bổ phong ấn, thần lực của Giáo hoàng tiêu hao quá độ, thân thể hết sức mệt mỏi, chỉ muốn lập tức nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng mọi chuyện còn chưa nói rõ ràng, không thể không lấy lại tinh thần.

Sophiro tò mò đánh giá Con của ánh sáng: “Hắn chính là Con của ánh sáng, người hầu hạ thân cận của nữ thần trong truyền thuyết sao?”

Con của ánh sáng nói: “Truyền thuyết?”

Dù hắn mảnh mai hơn cả sợi chỉ, vẻ mặt lại ngây thơ, Sophiro cũng không dám lỗ mãng, cung kính hồi đáp: “Sự tích sáng chói về ngài được ghi lại trong sách lưu truyền đến ngày nay.”

Con của ánh sáng nói: “Ta muốn xem.”

Giáo Hoàng dịu dàng đáp: “Vậy để Sophiro đưa ngươi đi xem.”

Sophiro trông mong nhìn Giáo hoàng. Hắn không tin mình và Feta được gọi vào chỉ vì chuyện Con của ánh sáng, đằng sau nhất định có chuyện càng quan trọng hơn đang chờ. Nhưng mặc kệ hắn đưa mắt ám chỉ kiểu gì, Giáo hoàng cũng làm như không thấy, thúc giục hắn đi nhanh lên.

Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình rời khỏi chiến trường một cách không hiểu ra sao, Feta vẫn biểu đạt cực kỳ bình tĩnh, yên lặng nhìn điệu bộ rối rắm của Giáo hoàng.

“Cho dù có Con của ánh sáng giúp đỡ, phong ấn này cũng không giữ được lâu.” Giáo hoàng chậm rãi nói, “Trừ phi nữ thần trở lại hoặc là……”

Feta lẳng lặng chờ đợi câu sau.

“Thần cách của Thần vương.”

Sắc mặt Feta hơi động, nhịn không được nói: “Thần cách của Thần Vương chỉ có……”

“Tử thần, thần Hắc Ám hoặc Hải thần.” Giáo hoàng biết ông ta muốn nói gì, tự mình tiếp lời. Thực ra Thần Vương có bốn vị, vị còn lại chính là nữ thần Quang Minh, bọn họ tự nhiên không cần nhắc đến. “Trong ba người, Tử thần yếu nhất. Chúng ta có thể xuống tay từ hắn.”

Feta nhìn ánh mắt đục ngầu điên cuồng của Giáo hoàng, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Chìa khóa dẫn đến nơi ở của Tử Thần nằm trong tay Mundra.”

Giáo hoàng nói: “Vậy mau tìm Mundra.”

“Hắn từng xuất hiện tại đế quốc Kanding, đế quốc hiện đang truy nã hắn.”

“Bọn họ hẳn nên cố gắng hơn nữa.”

Feta nói: “Tôi sẽ thương lượng với đế quốc.”

Giáo hoàng ngẫm nghĩ, nói: “Không, ta có biện pháp tốt hơn.”

Feta nhìn ông.

Khóe miệng Giáo hoàng chậm rãi nhếch lên, tươi cười quỷ dị mà lạnh lùng, “Nếu họ ý thức được pháp sư vong linh sẽ gây bất lợi lớn thế nào đối với đế quốc, hành động sẽ tích cực hơn rất nhiều.”

“Pháp sư vong linh ẩn thân tại Xiguimo vẫn nước giếng không phạm nước sông với đế quốc.”

“Vậy hãy khiến nước sôi trào lên.”

Kleist và John chạy không bao xa thì bị thị vệ trong cung tóm được. John ôm đầu khóc rống: “Không phải tôi, tôi không cùng nhóm với bọn họ, tôi bị cưỡng ép, tôi chưa làm gì cả……”

Thị vệ lấy dây thừng trói hai người cùng một chỗ, dắt ngựa kéo đi rong.

Dọc bên đường tiếng vỗ tay như sấm. Cư dân trên đảo cực kỳ hưng phấn, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến màn cảnh sát bắt trộm.

Đám thị vệ giống như anh hùng kéo bọn họ vào vương cung.

John gào thét đến khàn giọng, thân thể giãy dụa điên cuồng, Kleist bị lôi theo xoay như chong chóng.

“Không được động đậy!” Thị vệ quăng một cái tát qua, mạnh mẽ đánh vào mặt John, sượt qua trán Kleist, ánh mắt Kleist trầm xuống.

Thị vệ kéo họ đến một cung điện trong vương cung. Trước cửa cung điện có vài thị vệ canh gác, vừa thấy họ bị bắt đến, lập tức quay vào trong hô to: “Đồng bọn của ngươi đã bị bắt, biết điều thì mau thả bệ hạ ra!”

Kleist trong lòng hơi động, người đã bị kéo vào điện.

Giữa điện, Pierce đang dùng kiếm khống chế một lão mập đang la hét oai oái. Hai người bị một tầng ánh sáng vàng vây quanh, ma pháp trận dưới chân như ẩn như hiện. Pierce thấy hai người, không dấu vết nhíu mày, nói: “Bọn chúng là ai, ta không biết.”

Thị vệ nói: “Các ngươi là nô lệ mới tới chứ gì! Có ba nô lệ mới, hai tên này chắc chắn là đồng lõa của ngươi. Nếu không phải, bọn chúng không đời nào vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy. Đừng mơ tưởng gạt được ta!”

Kleist không cần nhìn vẻ mặt của Pierce cũng biết mình cũng bị đóng dấu là heo.

John khóc thét, nói: “Không, không liên quan đến tôi! Nhìn cánh tay tôi này, mau nhìn đi, trên tay tôi có chú ấn, tôi không phải đồng lõa của họ, tôi là người hầu của Bá tước Black · Lord……”

Thị vệ vén ống tay áo của hắn lên, quả nhiên nhìn thấy một chú ấn.

Pierce nhân cơ hội cười nhạo bọn họ ngay cả người cũng bắt nhầm.

Thị vệ tưởng thực sự bắt nhầm, đang lo lắng thả người, thì nhìn thấy Bá tước Lord quần áo hỗn độn vội vàng vọt vào, nói: “Bọn chúng là một nhóm! Đừng mắc mưu bọn chúng! Nữ thần phù hộ, bọn chúng bị bắt thực sự rất……” Hắn ta thấy lão mập bị Pierce khống chế, cố nén cảm giác hưng phấn lại, sau đó dồn khí lực cả đời, quát: “Tên ngu xuẩn, mau thả bệ hạ ra!”

Lão mập không vui, nói: “Bá tước Lord, nhỏ giọng chút, đừng dọa đến hắn.”

Bá tước Lord vội vàng hạ thấp âm lượng, lặp lại: “Gã ngu xuẩn kia…… Mau thả bệ hạ ra……”

Pierce giận tái mặt: “Thả họ trước đã.”

“Một đổi một.”

Pierce cắt tóc của lão mập, “Ta chỉ lên cùng thuyền với bọn họ, bọn họ sống hay chết không liên quan đến ta.”

John sợ tới mức hai chân nhũn ra, “Không không không, chúng ta là một nhóm là một nhóm……”

“Câm miệng, ngu xuẩn!” Bá tước Lord đối với sống chết của hắn không hề hứng thú, nhưng lại sợ gánh trên lưng tội danh thông đồng với địch, lập tức đi lên cho hắn một bạt tai.

Pierce cũng cho lão mập một cái tát.

Lão mập nóng nảy, “Thả bọn họ ra, ta lệnh cho các ngươi thả bọn họ ra!”

Kleist và John được tháo dây thừng. Kleist chạy đến cạnh ma pháp trận, nhưng muốn tiến vào nửa bước cũng khó. Trận pháp giống như một bức tường vô hình chắn giữa họ.

Pierce nói: “Lệnh cho mấy kẻ khác ra ngoài. Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi.”

Lão mập bất đắc dĩ, phất tay đuổi bọn thị vệ ra khỏi cửa.

John bị Bá tước Lord kéo ra ngoài, liều mạng nhìn Pierce và Kleist cầu cứu, nhưng lần này hai người đều xem như không thấy.

“Ngươi vẫn chưa nói, tại trên đảo không có long.” Bọn họ vừa rời đi, Pierce liền khẩn cấp hỏi.

Lão mập thở dài, nói: “Vì long đã bị diệt hết.”