Thuyền cập bờ, nhóm người Kleist đến đầu thuyền mới phát hiện trên boong tàu có một ma pháp trận nhỏ, thuyền khởi động nhờ vào ma pháp trận này.

John nhìn đường phố vắng vẻ mang phong cách cổ xưa trên bờ, hai chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, McKee khuyên thế nào cũng không chịu đứng lên đi thêm một bước nào.

Pierce nói: “Lord tỉnh lại không nhìn thấy ngươi, ngươi cũng sẽ chết.”

John gào khóc: “Tôi thà chết đi cho rồi!”

Nếu thực sự muốn chết, thì sẽ không lay lắt trên đảo nhiều năm như vậy. McKee biết hắn không dễ dàng cầu xin được Bá tước Lord, không thể chấp nhận tâm lý chênh lệch quá lớn khi sắp phải trở lại. “Có cách nào giải trừ chú ấn không?”

Mắt John sáng lên, phút chốc lại ảm đạm, “Ngoài nhà vua ra thì không ai biết.”

“Lai lịch Nhà Vua như thế nào?” May mắn được đệ nhất ma pháp sư của đại lục đuổi giết, McKee tự nhận mình cho dù không có sức mạnh vô địch, nhưng cũng không khác mấy, hoàn toàn quên mất rằng hắn sở dĩ tránh được một kiếp là nhờ có Kleist giúp vào thời khắc mấu chốt.

Nhắc đến Vua, John rùng mình: “Ông ta là nhân vật cực kỳ lợi hại.” Lợi hại đến đâu thì không nói rõ được.

Pierce thấy bọn họ lải nhải lâu như vậy, không kiên nhẫn, “Mi muốn thì cứ việc ở lại.”

McKee và Kleist thấy Pierce lấy đà nhảy xuống, vội vàng theo sau.

Thuyền cách bờ hơn một mét, McKee đang muốn nhảy xuống thì bị Kleist bắt lấy tay. “McKee tiên sinh, có thể mang tôi nhảy xuống không?”

Nhìn biểu tình vô tội của Kleist, dạ dày McKee co rút nhói lên một cái, hạ giọng nói: “Phu nhân Grantham không có ở đây, cậu diễn trò cho ai xem?”

“Tôi còn có thể biểu diễn màn dùng ngực đập một tảng đá lớn.” Kleist nâng tay, lơ đãng quét qua ngực McKee.

McKee: “……”

Kleist: “……”

Pierce thấy bọn họ chậm chạp chưa cùng đi lên, quay đầu: “McKee sao thế? Mặt sao đỏ vậy?”

McKee không nói gì, ôm Kleist từ trên thuyền nhảy xuống. Nói cũng kỳ quái, Pierce là kỵ sĩ cấp mười, cao hơn Kleist khoảng bốn cấp. Theo lý thuyết thì nhập bọn với Pierce mới là lựa chọn sáng suốt, không biết vì sao hắn trước giờ chưa từng có ý niệm tố giác Kleist, cảm thấy nếu làm vậy, kết cục sẽ vô cùng, vô cùng, vô cùng thê thảm……

Nhất định là bởi Kleist quá âm hiểm, Pierce quá chính trực.

McKee tự thuyết phục mình như thế.

Hai người đuổi kịp Pierce không bao lâu, đằng sau liền vang lên tiếng bước chân nôn nóng. John thở hồng hộc đuổi theo, nói: “Nếu mọi người muốn tìm nhà vua, tôi có thể dẫn đường.”

McKee hỏi: “Sao lại đổi ý?”

“Tôi không thể trốn cả đời trên thuyền.” John cười khổ, “Nếu các người có cách giải trừ chú ấn trên người tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”

McKee nói: “Làm nô lệ của tôi cũng được sao?”

Sắc mặt John trắng nhợt.

McKee cười hắc hắc: “Chọc anh thôi.”

Pierce nhìn hắn một cái, “Không phải chuyện nào cũng đùa được.”

McKee theo bản năng trốn ra sau lưng Kleist.

Kleist nhỏ giọng giải thích: “Miệng anh ta xấu, nhưng tâm hẳn là rất tốt.

McKee: “……” Hẳn là tốt thôi sao?

John ở đây chín năm, quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ, rẽ đường nhỏ đến vương cung, trên đường gặp phải dăm ba người, nhưng dưới sự dẫn dắt của Pierce vẫn dễ dàng tránh được. Bá tước Lord giữa đường tỉnh lại hai lần, chưa kịp kêu cứu đã bị đánh hôn mê tiếp.

Phụ cận vương cung, dòng người đông hơn rõ rệt, đám người Pierce cho dù bò mà đi cũng không giấu được thân hình. McKee ra tay, trộm được mấy bộ quần áo từ một tiệm trang phục cho bọn họ thay, giả trang thêm cái rương quần áo, đặt Bá tước Lord bên trong.

Pierce dáng cao, trộm phải quần quá ngắn, lộ nửa cẳng chân, McKee nhìn thấy cười ha ha.

Kleist dáng lùn, áo trên quá dài, phủ xuống nửa đùi, McKee tiếp tục cười ha ha.

John nói: “Liếc mắt cũng nhận ra các người không phải dân bản xứ.”

McKee cười hết nổi.

Kleist hỏi: “Tại sao?”

John nói: “Người ở đây hứng gió biển hàng ngày, da vừa đen vừa thô ráp.”

McKee nhìn nhìn Pierce lại nhìn sang Kleist, phát hiện hai người này tuy là kỵ sĩ, diện mạo cũng rất đàn ông, nhưng da đều khá đẹp.

John nhìn McKee, nói: “Anh rất giống.”

McKee: “……” Sao thấy không vui vẻ chút nào.

McKee trộm thêm vài cái nón có mạng che mặt, đều là kiểu dáng lưu hành trên đảo Song Tử. Đội xong, Pierce và McKee tỏa ra khí tức cường hào nồng đậm, khiến John cực kỳ tán thưởng.

Kleist nhớ tới một vấn đề: “Đảo Song Tử là hai đảo mà đúng không, vậy đảo còn lại đâu?”

John trả lời: “Nghe nói ở đối diện.”

McKee hỏi: “Đối diện? Mặt nào? Phía đông, phía tây hay là phía bắc?”

Pierce nói: “Chắc là phía tây.”

“Sao anh biết?”

“Trên bản đồ cổ nhất có đảo Song Tử.” Pierce chậm rãi nói, “Song song bảo vệ miền Nam Samanlier.”

McKee ngạc nhiên, “Sau này thì sao… ma pháp trận không gian do ai thiết lập?” Ai có thể lập được ma pháp trận không gian che giấu hai hòn đảo này?

Pierce nói: “Hỏi nhà vua ở đây thì biết.”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã vào đến vương thành. Vì thường xuyên đóng cửa, trừ ba năm một lần thêm người ngoài, trên đảo toàn dân bản địa. Canh gác ở thành thị rất lơi lỏng, bọn họ mang khăn che mặt đi tới đi lui cũng không có ai kiểm tra, một đường thuận lợi đi vào đường nhỏ bên cạnh vương cung.

Nếu là vương cung ở đế quốc Kanding hoặc Samanlier, đường nhỏ như vậy nhất định sẽ có rất nhiều lính canh để tránh có người mưu đồ gây rối. Nhưng nơi này, đường nhỏ chẳng những không có người gác, mà dân đảo ra vào cũng vô cùng tự do, y như một con đường bình thường.

John nói: “Ba giờ là thời điểm trà chiều, người đi lại trong cung sẽ ít đi rất nhiều.”

“……” McKee nói, “Thủ vệ cũng đi à?”

John nói: “Trong cung, chỉ có năm nơi có thủ vệ, cổng vương cung, bên cạnh nhà vua, bên cạnh hoàng hậu, thư phòng và kho hàng.”

Hắn vừa nói xong, McKee đạp chân một phát, tung mình vào vương cung. Pierce cũng muốn đi, nhưng sợ Kleist và John ở lại gặp nguy hiểm, thành ra vô cùng rối rắm. Kleist thấu hiểu, nói: “Tôi sẽ lo cho John. Anh cứ đi đi.”

Pierce thấy bên đường có một quán cơm, hẹn gặp bọn họ ở đó xong, liền nhảy theo vào.

Kleist và John khiêng rương vào quán cơm gọi một bình trà.

Kleist đột nhiên căng thẳng túm lấy John, khẽ nói: “Tôi không có tiền trên đảo này.”

John móc ra ba đồng tiền hình dạng quái dị nhét vào tay hắn.

Kleist có chút kinh ngạc. Hắn nhớ rõ John có nói mình không có tiền lương.

“Là mấy người khác thưởng.” John hơi đỏ mặt. Chín năm trước, hắn là thiếu gia nhà Richardson, chỉ biết thưởng cho người khác, không có ai thưởng cho hắn.

Kleist cúi đầu xem xét hoa văn trên đồng tiền.

Nếu không nhìn kỹ thì chỉ thấy một hình vẽ lung tung xấu xí, nhưng phân tích kỹ càng có thể nhìn ra bốn hình vẽ.

Hai hình vẽ bất quy tắc giống hệt nhau, một trái một phải không hề liên kết, hình ở giữa có một cái giỏ vuông, trong giỏ có một đống gì đó. Vì đồng tiền kích thước hạn nên nhìn không ra. Bối cảnh của ba hình vẽ là một hình chạm trổ dạng huy hiệu. Người bình thường có lẽ không nhận ra, nhưng Kleist vô cùng quen thuộc, đây là hoa văn của Quang Minh thần hội lúc mới thành lập, hoa văn bao hàm cả Mộng đế quốc đương thời. Sau này, vì Mộng đế quốc bị hủy diệt, biểu tượng của Quang Minh thần hội cũng được sửa lại.

Từ mấy đống tiền này có thể suy ra hai kết luận.

Thứ nhất, đảo Song Tử có quan hệ với Quang Minh thần hội.

Thứ hai, đảo Song Tử thành lập từ rất xa xưa, có thể ngược dòng về mấy trăm năm trước.

Còn lại, chỉ có thể đoán.

Tỷ như hai hình vẽ bất quy tắc có khả năng là ám chỉ đảo Song Tử, khối vuông ở giữa ý nói trên đảo Song Tử đang cất giấu bảo tàng gì đó.

Bảo tàng trên đảo Song Tử?

Kleist nhìn sát vào đồng tiền, hình vẽ trong khối vuông có hơi giống……

“Cậu yên tâm, chừng này tiền đủ thanh toán mà.” Động tác của Kleist khiến mặt John ngày càng hồng, ngay cả chủ quán cũng liếc qua đây mấy lần.

Bên trong tường vương cung đột nhiên xôn xao, có thể nghe thấy tiếng hét và tiếng bước chân rõ ràng.

John sợ tới run cả người, cái chén trong tay trượt xuống, vỡ nát.

Chủ quán đen mặt.

Kleist bình tĩnh xòe tay, cầm ba đồng tiền, hỏi: “Giờ còn đủ không?”

John bị dọa đến hoang mang lo sợ, ý nghĩ đầu tiên là bỏ chạy! Hắn chộp lấy Kleist, không quan tâm Bá tước Lord trong rương, xô đám khách phía trước ra, bỏ chạy.

Kleist bị kéo lảo đảo vài bước, nhìn thị vệ đang xông tới bên này, thầm than một câu: Đồ heo.