Biên tập: Mộ Vũ

Quan Tử Sơn rất ít khi đến bệnh viện, thân thể anh không tệ lắm, từ nhỏ đến lớn cùng lắm chỉ bị cảm mạo vặt vãnh mà thôi.

Cho dù ở thời gian nào, trong bệnh viện dường như luôn luôn chật kín người, trước lớp kính đăng ký vĩnh viễn xếp một hàng thật dài, mỗi lần anh bước vào cổng bệnh viện vẫn cảm thấy trong bệnh viện nhiều người khiến anh hít thở không thông.

Thật vất vả mới đến lượt Quan Tử Sơn, anh vội vàng cúi đầu tìm giấy tờ tùy thân của Đinh Nãi Xuyên, vừa rồi dưới tình thế gấp rút nên lục tung túi quần cậu một lượt, cũng bất chấp tất cả tìm hết đống giấy tờ tùy thân trong túi cậu.

Bây giờ Quan Tử Sơn cúi đầu nhìn, phát hiện ngoài chứng minh thư ra, trong túi Đinh Nãi Xuyên còn có một tấm thẻ VIP ở tiệm đồ ngọt nào đó, thẻ hội viên trong tiệm bánh ngọt nào đó, thẻ ưu đãi trong tiệm bánh Tây…

Quan Tử Sơn bất chợt không nói nên lời, Đinh Nãi Xuyên không có việc gì mang theo một đống thẻ thế này rồi ra ngoài làm gì?

Anh vừa lấy chứng minh thư đưa cho y tá sau lớp kính, vừa không nhịn được cúi đầu lật lật một đống thẻ, kết quả trong đó rơi ra một thẻ nhỏ màu đỏ, Quan Tử Sơn quay người nhặt lên nhìn, phát hiện đó là thẻ sinh viên đại học D.

Thẻ sinh viên đại học D?

Anh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, y tá ở sau lớp kính đã đưa số đăng ký cho anh, anh vội nhận lấy số rồi quay lại tìm Đinh Nãi Xuyên.

Cậu vẫn im lặng ngồi trên ghế, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Quan Tử Sơn rời đi, sắc mặt tái nhợt như cũ, cậu dùng đôi mắt hai mí to bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, trông có vẻ cực kỳ tội nghiệp.

Quan Tử Sơn vốn muốn hỏi cậu chuyện thẻ sinh viên, chỉ có điều khi nhìn thấy sắc mặt cậu hiện tại, anh liền tạm thời dằn nghi ngờ trong lòng xuống, mang Đinh Nãi Xuyên tới phòng cấp cứu.

Bên trong phòng cấp cứu cũng đông nghịt người, đợi thêm một lúc mới đến Đinh Nãi Xuyên.

Rất nhanh, liền có kết quả.

Viêm dạ dày cấp tính.

Vị bác sĩ già cau mày, trách Đinh Nãi Xuyên “Nhất định là ăn phải thứ không sạch sẽ rồi, về sau nên ăn cơm đầy đủ, mấy cậu trai trẻ bây giờ chẳng biết tự yêu quý bản thân…”

Vốn Đinh Nãi Xuyên đã ủ rũ, sau khi bị phê bình còn rũ hơn, cả người giống như củ cải trắng bị héo khô.

Bác sĩ già kê một đống thuốc, thuốc nào cũng đắng mà cậu thì ghét nhất là uống thuốc.

Quan Tử Sơn mang cậu đi mua thuốc, anh nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của cậu, cau mày hỏi “Cậu mới nôn à?” Vừa nãy bác sĩ già kia hỏi Đinh Nãi Xuyên có nôn chưa, cậu yên lặng gật đầu, anh mới biết vì sao sắc mặt cậu lại nhợt nhạt như vậy.

Đinh Nãi Xuyên chán nản hừ một tiếng “Tôi thấy bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không bằng chúng ta về thôi. Tôi… ghét mùi trong bệnh viện.”

“Ai bảo cậu ăn linh tinh.” Quan Tử Sơn chợt cảm thấy chỉ tiếc không rèn sắt thành thép “Đi cái gì mà đi, cậu không thấy sắc mặt mình trắng bệch như quỷ rồi sao, cậu muốn đi ra ngoài dọa trẻ con khóc à?”

Đinh Nãi Xuyên im lặng liếc anh một cái, không dám lên tiếng nữa.

Quan Tử Sơn còn muốn mắng cậu hai câu, nhưng vừa nghĩ đến bóng người đi tới quán xiên nướng bên đường mà mình nhìn thấy, anh liền yên lặng nuốt lời dạy dỗ vào lại bụng. Một lúc sau, anh mới lạnh lùng nói “Cậu ngồi tiếp đi, tôi đi mua thuốc.”

Quan Tử Sơn rốt cuộc có thể khẳng định, người đến chỗ quán xiên nướng bên đường là Đinh Nãi Xuyên. Trong trí nhớ của anh, mặc dù cậu là người ham ăn nhưng lại chưa bao giờ ăn những thứ không sạch sẽ ở những quán bên đường bởi vì dạ dày của cậu hình như không được tốt.

Lần đầu tiên Đinh Nãi Xuyên ăn ở quán bên đường là đi với Quan Tử Sơn.

Hồi còn đi học Quan Tử Sơn cũng thích ăn vặt giống những nam sinh khác, chẳng bận tâm đến vấn đề vệ sinh ở quán vỉa hè, có mấy xu lẻ lập tức sẽ đi ăn cho đã cơn thèm.

Khi Đinh Nãi Xuyên vừa mới trở thành bạn cùng bàn của anh, Quan Tử Sơn liền mang cậu đi ăn xiên nướng. Đinh Nãi Xuyên bảo cậu không ăn hàng quán vỉa hè không vệ sinh. Sau đó anh còn cười nhạo cậu, người lớn như vậy còn yếu ớt như con gái, không sạch sẽ cũng không mắc bệnh được, cậu không phải con gái, không cần yếu ớt thế đâu.

Nhưng Quan Tử Sơn không nghĩ đến, dạ dày Đinh Nãi Xuyên thật sự yếu hơn cả con gái. Nghe nói đêm đó sau khi cậu về nhà thì bị tiêu chảy lại còn nôn thốc nôn tháo, thiếu chút nữa dọa cha mẹ gần chết… À, không có mẹ, mẹ cậu đã không còn từ lúc cậu còn nhỏ rồi.

Chuyện này trong một lần vô tình Quan Tử Sơn mới biết được.

Lúc đó anh đang học năm hai trung học.

Khi anh bốn năm tuổi đã không có mẹ, mẹ kế lại không thích anh, lúc đó Quan Tử Sơn chỉ cảm thấy bản thân anh là người đáng thương nhất thế giới. Sau đó lại biết Đinh Nãi Xuyên từ nhỏ đã không có mẹ, anh rốt cuộc nhận ra trên thế giới này còn có người đáng thương hơn mình.

Tiếp sau đó, hai người liền trở thành bạn tốt.

Hồi ức giống như những thước phim cũ chiếu trùng lặp lên nhau, chảy xuôi trong lòng Quan Tử Sơn cho đến khi cô y tá sau lớp kính nhắc anh nộp tiền, anh mới giống như giật mình tỉnh mộng, vội vàng cúi đầu lấy tiền.

Nộp tiền nhận thuốc xong, Quan Tử Sơn quay lại trước mặt Đinh Nãi Xuyên, đưa mấy túi thuốc cho cậu, cậu dùng hai ngón tay cầm lấy thuốc, mày nhăn thành một cục giống như đụng phải kẻ thù lâu năm, tựa hồ trong tay cậu không phải là thuốc mà là bom.

“Ngoan ngoãn uống thuốc đi.” Quan Tử Sơn quét mắt liếc cậu một cái, dặn dò.

Đinh Nãi Xuyên cau mày, tội nghiệp gật gật đầu.

“Cậu….” Quan Tử Sơn dừng lại một lát, nghĩ đến việc hỏi chuyện tấm thẻ sinh viên kia, nhíu mày “Cậu học ở đại học D?” Quan Tử Sơn học bốn năm ở đại học D, sao chưa từng nhìn thấy Đinh Nãi Xuyên? Tuy rằng trường rất rộng, cả trường mấy nghìn sinh viên, anh không có khả năng gặp qua hết mọi người.

Đinh Nãi Xuyên cũng sững sờ, qua một lúc mới nhẹ giọng nói “Tôi thi nghiên cứu sinh ở đại học D…”

Quan Tử Sơn một hồi lâu không nói gì, anh còn nhớ rõ thời trung học Đinh Nãi Xuyên đã thề son sắt nói muốn thi ở thành phố B, đi khỏi thành phố D càng xa càng tốt, vẻ mặt kiên định đôi mắt sáng rực của cậu lúc đó giờ vẫn còn rõ ràng hiện lên trước mắt anh.

Giống Quan Tử Sơn, Đinh Nãi Xuyên cũng hi vọng có thể rời khỏi thành phố hai người lớn lên từ bé này. Tuy Quan Tử Sơn không hỏi thăm sau đó cậu thi ở đâu, nhưng trong lòng anh, với thành tích của cậu chắc chắn có thể thực hiện giấc mộng của mình.

Nhưng vì sao bây giờ cậu quay lại đây?

Rõ ràng đã rời khỏi, vì sao lại muốn về?

Quan Tử Sơn không mở miệng hỏi cậu, anh trầm mặc một lúc mới nói “Đi thôi, bây giờ cậu về ký túc xá đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Nhớ uống thuốc đúng giờ, gần đây ăn mấy thứ nhạt thôi, đừng ăn linh tinh gì nữa.” Quan Tử Sơn dừng một chút, lại lo lắng nói thêm vài lời “Nghỉ ngơi đúng giờ giấc, cơm ở tầng một nhiều dầu mỡ lắm, vị cháo ở tầng hai cũng không tệ, cháo dễ tiêu hóa, bánh kem hay đồ ngọt linh tinh ăn ít đi một chút.”

Đinh Nãi Xuyên ngồi trên ghế dựa, tay cầm thuốc thoáng cứng ngắc.

Sau khi nghe Quan Tử Sơn dặn dò liên hồi, cậu mới ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, lộ ra vẻ mặt đau khổ, một lúc lâu mới rầu rĩ hừ một tiếng “…Biết rồi.”