Biên tập: Mộ Vũ

Quan Tử Sơn quay lại tiệm bánh đúng vào giờ đông khách buổi chiều, Tiểu Kiều bận tới choáng váng đầu óc, ngay khi cô bé nhìn thấy anh, lập tức lộ ra vẻ mặt được giải thoát.

Anh gật gật đầu với Tiểu Kiều, đeo tạp dề vào rồi tập trung vào công việc.

Anh đứng ở sau quầy mỉm cười với những khách hàng đã chờ một lúc lâu, những vị khách đó vốn mất hết kiên nhẫn lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Khách vào tiệm mua bánh ngọt hơn phân nửa là nữ giới, các cô sở dĩ sẵn sàng xếp hàng dài cũng muốn vào đây mua bánh ngọt vốn nguyên nhân chủ yếu là bởi vì chủ tiệm bánh. Được ngắm mặt anh, cho dù không ăn bánh thì nhìn cũng no mắt rồi!

Có câu nói gì nhỉ…. Sắc đẹp làm no lòng người!

Quả thật còn hơn cả ngắm sắc thay cơm nữa.

Chỉ cần nhìn ông chủ mỉm cười là đủ ngọt đến tận tim rồi, còn có bánh nào ngon bằng? Nhất định không có! Chỉ cần nhìn nụ cười của anh chủ quán, không ăn bánh thì trong lòng cũng ngọt lịm rồi!

Nhưng đợi đến khi bánh được bưng lên, nhìn những chiếc bánh tinh xảo đáng yêu, ngập tràn hương vị mềm mại, khách hàng lại không thể không bị món điểm tâm hương sắc đủ cả này chinh phục. Ăn bánh ngọt trên đĩa, ngắm anh đẹp trai trước mặt, đây quả thật hưởng thụ cả hai phương diện thị giác và vị giác rồi!

Qua trưa một lúc số lượng khách hàng đã giảm bớt, Quan Tử Sơn rốt cuộc có thể thở ra uống hớp nước, Tiểu Kiều ở một bên cũng bận đến nỗi mặt mũi ra vẻ không còn gì luyến tiếc nữa, đến cơm trưa cô còn chưa được ăn, bụng đã đói sôi ùng ục.

Quan Tử Sơn ở bên cạnh cũng nghe thấy, anh khẽ cười, mở lòng từ bi để Tiểu Kiều đi ăn cơm.

Gần tiệm nhà anh có rất nhiều quán cơm nhỏ, Tiểu Kiều tùy tiện đi ra ngoài chọn một quán ăn tạm cơm trưa.

Bây giờ không có khách, sau khi Tiểu Kiều đi khỏi, Quan Tử Sơn tự pha cho bản thân một cốc trà sữa.

Anh vừa mới lấy điện thoại vào weibo để xem có gì không, tiếng chuông gió quen thuộc lại vang lên, xem ra lại có khách tiếp.

Quan Tử Sơn mới đặt điện thoại xuống chuẩn bị đứng lên thì nhìn thấy Đinh Nãi Xuyên đứng ở cửa. Anh vô thức muốn mở miệng nói ‘chào mừng quý khách’, bỗng nhìn thấy sắc mặt Đinh Nãi Xuyên hình như có vẻ nhợt nhạt.

Anh nhíu mày lại, do dự bước tới, hỏi “Cậu sao vậy?”

Đinh Nãi Xuyên yên lặng liếc anh một cái, lắc lắc đầu, không chịu nói gì.

Chẳng thể phủ định, lúc bị một mỹ thiếu niên như bước ra từ truyện tranh thiếu nữ dùng cặp mắt vừa đen vừa sáng sâu thẳm nhìn chằm chằm, Quan Tử Sơn cảm thấy thiệt là vi diệu.

Cậu im lặng đi về phía trước vài bước, hình như có vẻ không ổn ngồi lên chiếc ghế Quan Tử Sơn vừa ngồi, sắc mặt trắng bệch, lông mi thật dài rũ xuống, nhìn qua có thêm vài phần đáng thương.

Quan Tử Sơn cau mày, anh rất ít khi nhìn thấy cậu như vậy, trong ấn tượng của anh, Đinh Nãi Xuyên hình như cho đến bây giờ đều có bộ dáng cười đến vô tâm vô tư.

Từ lúc trung học, cậu rất dễ cười, ai trêu cậu đều có thể chọc cậu cười, truyện cười lâu năm hay những truyện cười nhạt như nước ốc đều khiến cậu cười không ngừng được.

Sau bốn năm, một lần nữa Quan Tử Sơn gặp lại Đinh Nãi Xuyên, cậu hình như trầm mặc hơn nhiều so với trước kia, cũng chín chắn hơn, yên lặng đến nỗi không giống với người thiếu niên trong trí nhớ của anh.

Mà Đinh Nãi Xuyên mang bộ dáng yếu ớt thế này, cũng là chuyện Quan Tử Sơn chưa từng nhìn thấy.

Trong đầu đột nhiên xẹt qua một hình ảnh, Quan Tử Sơn chợt ngây người.

Đinh Nãi Xuyên yếu ớt, thiếu sức sống thực ra anh đã từng nhìn thấy.

—- Vào bốn năm trước, lúc hai người chia tay.

Trong hình ảnh lóe lên trong đầu anh, Đinh Nãi Xuyên kia còn nhỏ tuổi non nớt hơn bây giờ rất nhiều ôm vẻ mặt nhợt nhạt nhìn anh, dùng vẻ mặt yếu ớt giống như có thể khóc lên ngay sau đó, khẽ nói “Tử Sơn… Chúng ta đừng chia tay được không?”

Thiếu niên vĩnh viễn cười vô tư vô tâm, giống như ánh nắng mặt trời trong ngày đông, tại phút giây đó như rút đi độ ấm và màu sắc của bản thân, trở thành một bức tranh đen trắng không tiếng nói, cứ im im lặng lặng như vậy, bị chôn vùi ở nơi sâu nhất đáy lòng anh.

Nhưng vào lúc này đây, hồi ức bị anh vô thức chôn giấu đều được Đinh Nãi Xuyên đánh thức lần nữa, giống như mặt hồ vốn yên ả lặng sóng, bỗng nhiên bị ném xuống một hòn đá nhỏ, nổi lên một vòng lại một vòng sóng gợn li ti.

Nhìn sắc mặt Đinh Nãi Xuyên tái nhợt trước mắt, Quan Tử Sơn hít một hơi thật sâu, giống như dùng hết sức lực khó khăn lắm mới phun ra một câu “Rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

Đinh Nãi Xuyên cuối cùng có phản ứng, cậu nâng mi lên, dùng đôi mắt đen đặc nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch muốn nói lại thôi, sau một lúc mới dùng giọng run nhè nhẹ, không ổn nói “Quan Tử Sơn, tôi bị đau bụng…”

Quan Tử Sơn nhất thời “……”

Đau bụng?

….Đau bụng?

Ngay cả mặt mũi tôi cũng vứt rồi, cuối cùng cậu cho tôi coi cái này!!

Khóe miệng Quan Tử Sơn không nhịn được co rút lại, qua một lúc mới khó khăn nói “Đau bụng? Sao lại bị?”

Đinh Nãi Xuyên cực kỳ đáng thương nhìn anh, dùng một tay ôm bụng, hai mắt lóe lên một lúc mới nhỏ giọng đáp “Có thể do hôm nay không cẩn thận ăn nhiều quá…”

Quan Tử Sơn lập tức cạn lời “…..”

Anh đã nói Đinh Nãi Xuyên ăn bánh ngọt đến trưa sao có thể nuốt trôi bò hầm được nữa!

Dạ dày của cậu cũng không phải không gian đặc biệt! Sao có thể nuốt trôi?

Xem đi, ăn quá nhiều nên đau bụng, báo ứng đến nhanh vậy đấy! Cho cậu tùy tiện này!

Quan Tử Sơn yên lặng mắng trong lòng một trận, có điều khi anh nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, miệng khẽ nhúc nhích, không nói được những lời dạy bảo.

Sau một lúc lâu, anh hít một hơi “Đi thôi, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

Bây giờ đúng lúc Tiểu Kiều ăn cơm trưa xong quay lại, anh tháo tạp dề ném vào trong quầy, dặn dò cô bé đôi câu rồi kéo Đinh Nãi Xuyên ra khỏi cửa.

Lân cận đại học D có một bệnh viện, đi từ tiệm bánh không đến năm phút đã tới, nhưng dọc đường đi Quan Tử Sơn nhìn sắc mặt Đinh Nãi Xuyên ngày càng nhợt nhạt, trong lòng nhịn không được run run, sợ cậu không chịu được rồi ngất đi. Tuy rằng cậu vẫn không yếu ớt đến vậy nhưng trong lòng anh vẫn hơi rối loạn.

Năm phút đồng hồ ngắn ngủi mà cứ tựa như mấy ngày thi đại học xong chờ kết quả, khiến Quan Tử Sơn cảm thấy sứt đầu mẻ trán, cho đến khi nhìn thấy cổng lớn bệnh viện hiện lên trong tầm mắt, anh mới nhanh chóng thả trái tim sắp sửa nhảy lên cổ họng lại vị trí.

Sau đó là xếp hàng theo thường lệ đợi đăng ký, Quan Tử Sơn để Đinh Nãi Xuyên an phận ngồi đợi trên băng ghế, còn mình đi đăng ký cho cậu.

Lúc xếp hàng, anh nhịn không được quay đầu lại liếc cậu một chút.

Ghế dựa ở bệnh viện không rộng lắm, mà Đinh Nãi Xuyên chân tay dài cho nên cậu chỉ có thể co người lại.

Hơn nữa lúc này sắc mặt cậu tái đi, tóc trên đầu cũng không có tinh thần rũ hết xuống, nhìn qua có vẻ giống con thú nhỏ bị bỏ rơi, cực kỳ đáng thương.