Khi Liêu Ngữ Tịch và Diệp Vân ăn xong, lúc cả hai định khỏi hành để đi đến địa điểm thì lúc hai người bước qua bên đường thì một chiếc xe ô tô lao thẳng tới Diệp Vân, Liêu Ngữ Tịch mắt trợn lên cô nhanh chóng bế cậu rồi lùi về phía sau, cô không nhìn thấy rõ kẻ trên xe là ai, cũng may là cô nhanh tay.

“Diệp Vân không sao chứ?”

“Em không sao.”

Cô liền đặt cậu lên xe rồi cho người đưa cậu về nhà mặc dù cậu không muốn nhưng cô muốn đuổi theo chiếc xe kia để theo dõi, cô muốn biết danh tính kẻ muốn gây sự đó, cô liền bắt một chiếc xe khác rồi nhanh chóng đuổi theo, cũng có thể đám người đó là người của bà Liêu phái tới, bà ta chắc chắn đã nghi ngờ chuyện của cô nên mới ra tay.

Chiếc xe của cô mặc dù chạy theo sau một lúc lâu nhưng vẫn kịp đuổi theo chiếc xe đó đến một nơi hẻo lánh hoang vu, người tài xế nhìn nơi này cũng có chút rợn người, cô bước xuống rồi nói.

“Ở đây đợi tôi một lát.”

“Nhưng mà tôi còn có việc khác nữa, nếu muốn về cô có thể gọi xe khác nhé.”

Người tài xế vừa nói xong liền phóng xe đi nhanh trong tức tốc để lại Liêu Ngữ Tịch đứng ở nơi hoang vu đó, mặc dù một mình ở nơi vắng vẻ ấy nhưng cô không có gì gọi là sợ hãi cả, nhìn về phía căn nhà hoang kia vì chiếc xe nó đang đậu ở đó, cô rón rén đi tới để kiểm tra thử thì nhìn thấy kẻ trong xe bước xuống, hắn là một tên đàn ông cao lớn trông vẻ mặt kiêu ngạo đó cũng có chút thần thái của Diệp Khuynh Xuyên tuy nhiên trên mặt của hắn có một vết sẹo lớn.

“Tại sao hắn lại nhắm vào mình và Diệp Vân?”

Cô lẩm bẩm trong miệng, hắn liền bước tới đánh vào đầu của tên đàn em rồi quát lên.

“Con mẹ nó! Lúc nãy nhanh hơn một chút là được rồi.”

“Nhưng mà thiếu gia, lỡ như họ không phải là người của tên Diệp hống hách đó thì sao?”

Lập Mặc Thế cau mày gắt giọng nói.

“Tao cho người tìm hiểu rồi, nếu không phải thì thà giết lầm hơn bỏ xót, mà thôi vẫn còn cơ hội.”

Ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm hơn, không biết sau đó họ nói gì rồi nhanh chóng đi vào bên trong căn nhà đó, được một lúc thì Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện, người bước xuống xe không ai khác là Diệp Khuynh Xuyên.

“Gì chứ? Anh ta sao lại ở đây?”

Cô đưa tay che lấy miệng của mình vì không khỏi hoảng hốt, sau đó anh cũng cứ thế mà đi vào bên trong, cô rón rén đi tới gần chiếc xe để nhìn về phía nơi hai người đó vừa bước vào, hành động có chút mờ ám, nhưng cô bị một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau chạm lên vai.

“Cô là ai?”

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một tên bặm trợn, trên người được che kín bởi những hình xăm, hắn giữ lấy tay của cô trừng mắt, Liêu Ngữ Tịch nhìn hắn từ đầu đến chân rồi phán đoán sức lực, chẳng qua cũng chỉ là tên lính lát quèn thôi, cô từng vào tù mấy năm trời trải qua mấy lần rèn luyện nên cũng có chút thế để phòng thân, nắm lấy vai của hắn kéo lại gần rồi dùng đầu gối đá vào hạ bộ của hắn.

“A.”

Tên đó bị cô tấn công bất ngờ nên ôm lấy hạ bộ ngã lăn xuống đất kêu la oai oái, tiếng la của hắn làm cho những người khác phát hiện, Liêu Ngữ Tịch liền định chạy đi thì lần này một cánh tay khác giữ lại rồi bịt lấy miệng từ phía sau.

“Thiếu phu nhân?”

Nhĩ Thái nhìn thấy cô liền nhanh chóng kéo cô vào bên trong, nhưng vì không muốn để cô bị phát hiện nên liền lấy một cái bao gần đó trùm lên người của cô mặc cho cô vùng vẫy.

“Thả tôi ra!”

“Thiếu phu nhân xin thất lễ rồi, đừng la lớn sẽ bị phát hiện.”

Nói dứt lời Nhĩ Thái liền cho người mang cô vào bên trong, cô rất sợ nhưng nghe giọng của Nhĩ Thái nên cũng trấn tĩnh lại, cô bị đám người kia mang đi trong lòng cũng có chút sợ hãi, lúc đầu chỉ là muốn tìm rõ tên định hại mình nhưng bây giờ lại trở thành thế này rồi.

Bên trong căn nhà đó là một nơi rất rộng lớn, một võ đài tỉ thí, Diệp Khuynh Xuyên ngồi xuống chiếc ghế của mình, anh lập tức nhận ra Lập Mặc Thế đang ngồi ở hướng đối diện, hắn đứng lên mỉm cười.

“Diệp thiếu gia hôm trước không sao chứ? Còn tưởng mày không còn mạng để về rồi.”

Diệp Khuynh Xuyên bắt chéo chân rồi châm điếu thuốc.

“Mày chưa chết, sao tao có thể chết được.”

Lập Mặc Thế liền vỗ mạnh tay để cho người của mình bước lên sàn đấu, một tên cao to vạm vỡ thân hình đồ sộ khiến người ta phải khiếp sợ, gương mặt hung tợn xăm kín cả mặt như một con quái thú.

“Hôm nay đến đây vui chơi một chút, chắc là không sao đâu nhỉ?”

“Mày muốn thì tao chiều, cược gì?”

Lập Mặc Thế liền hống hách nói

“Nếu tao thắng, mày phải đưa tin tức thằng Thập Nhất cho tao.”

“Được thôi, còn nếu mày thua?”

“Thua thì tùy ý mày muốn xử trí thằng này sao cũng được.”

Lập Mặc Thế chỉ tay về phía tên to con đang đứng trên sàn đấu với vẻ mặt hiên ngang tự tin.

“Điều kiện sau này tao không cần, tao cần cái mạng mày hơn.”

“Từ từ, chuyện tính mạng chúng ta đấu sau.”

Liêu Ngữ Tịch ngồi trong góc cả người run lên bần bật, lúc này Nhĩ Thái sợ cô bị ngộp nên đến cởi bỏ chiếc bao trùm ra, cô hít lấy hít để không khí, nhìn thấy mình đang ở trong căn nhà hoang và thậm chí còn chứng kiến thấy được võ đài cùng tên cao to lớn kia, và cả Diệp Khuynh Xuyên với cả tên gây chuyện lúc nãy.

“Nhĩ Thái, chuyện này là sao?”

“Thiếu phu nhân quan sát sẽ rõ thôi.”

Ánh mắt của cô hướng về phía võ đài rồi liếc mắt nhìn Diệp Khuynh Xuyên, có vẻ như anh cũng phát hiện ra cô rồi, nhưng không nghĩ rằng cô lại ở đây.

“Tới lượt mày đó! Mày cược gì?”

Diệp Khuynh Xuyên liền lóe lên một suy nghĩ trong đầu.

“Nếu tao thua, tao sẽ tặng mày cô ta.”

Nói dứt lời anh liền chỉ tay về phía Liêu Ngữ Tịch, tim của cô lúc này đập loạn cả lên trừng mắt nhìn anh, Nhĩ Thái không nói gì liền quay mặt về hướng khác phì cười.

“Con mẹ nó! Tôi không đồng ý.”

Liêu Ngữ Tịch quát lớn gây sự chú ý của Lập Mặc Thế, hắn liền nhận ra cô trong đầu có vài suy nghĩ tò mò, nhưng dù sao nhìn cô cũng rất được nếu phần thưởng là cô cũng không tồi chút nào.

“Còn tao thắng, tao muốn mạng của thằng hôm trước bắn tao!”.