Căn phòng trống vắng yên tĩnh đến lạ thường, Diệp Vân vẫn còn nằm cuộn người trong lòng của Liêu Ngữ Tịch ngủ ngon lành, cô ôm cậu dỗ dành cũng từ nãy đến giờ nhưng con nít nên dễ ngủ hơn cô nghĩ với lại có cô bên cạnh nên cậu rất ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ say không còn gặp ác mộng nữa, lúc này tiếng bước chân lên phòng cũng vang lên, cô ngẩng đầu lên thì cánh cửa bật mở mùi thuốc súng nồng nặc xông lên cánh mũi.

Nhĩ Thái vẫn lo lắng đi theo anh phía sau giúp anh bật đèn, cô thấy anh về nên ngồi bật dậy, Diệp Khuynh Xuyên liền nhìn thấy Diệp Vân đang nằm bên cạnh cô.

“Thiếu gia nghỉ ngơi sớm, chúng tôi sẽ tìm ra hắn.”

Anh quay đầu lại gật đầu với Nhĩ Thái, cánh tay đã được sơ cứu nhưng những vệt máu vẫn còn dính trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, Liêu Ngữ Tịch cũng có chút tò mò hỏi.

“Anh về trễ vậy, bị sao đấy.”

Anh ngồi xuống giường cúi đầu hôn khẽ lên trán của Diệp Vân rồi trầm giọng.

“Quan tâm tôi à? còn thức đến tận giờ để đợi tôi sao? cảm động đấy.”

Liêu Ngữ Tịch nhếch môi cười phì một cái.

“Đừng ảo tưởng, là con trai anh lo cho anh mới đúng hơn, thằng bé thấy anh lâu về lại còn gặp ác mộng anh bị giết nữa cơ đấy.”

Anh thở dài đưa tay xoa đầu Diệp Vân, có vẻ như cậu có cảm nhận được hơi ấm của Diệp Khuynh Xuyên nên liền quay đầu sang dúi mặt vào lòng của anh, Liêu Ngữ Tịch không mấy quan tâm tới anh đứng dậy định rời đi thì bị anh níu tay lại.

“Đi đâu?”

“Ngủ với con của anh đi, tôi đi chỗ khác.”

“Tôi cho phép cô đi?”

“Thế anh muốn sao?”

Kéo cô ngồi xuống rồi chỉ sang chỗ vừa rồi.

“Nằm bên đó đi, thằng bé rất thích cô nên cô hãy cố gắng ra dáng một người mẹ đi được không?”

“Tôi là vì Diệp Vân, không phải vì anh đâu đấy.”

Nói dứt lời cô liền quay trở lại chỗ bên cạnh Diệp Vân, cậu nằm giữa hai người và ngủ rất ngon, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, riêng anh lại không thể ngủ được, anh đứng dậy đi tới phòng tắm để tắm rửa, làn nước mát mẻ dội lên người khiến anh cũng dễ chịu hơn, do anh cử động mạnh nên máu ở cánh tay cũng chảy ra, anh tự mình sơ cứu cầm máu xong rồi đi ra ngoài, nhìn dáng ngủ của cô và Diệp Vân cũng suýt nghĩ họ thật sự là mẹ con ruột.

“Diệp Vân ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Diệp Khuynh Xuyên thức dậy đã nhìn thấy Liêu Ngữ Tịch đang nằm trong lòng của mình mà không phải Diệp Vân, rõ ràng đêm qua cậu ngủ ở giữa mà nhỉ? Nhưng có lẽ cậu đã dậy rồi nên không thấy cậu đâu cả, cô rúc người vào lòng anh dụi mặt vào cơ ngực, bàn tay mân mê vẻ mặt có vẻ rất thích thú, không những thế còn có nước bọt ở miệng.

“Tởm quá, tránh ra đi!”

Anh mạnh bạo đẩy cô văng qua phía bên kia rồi ngồi dậy đi tới phòng tắm, lúc này cô cũng tỉnh dậy nhìn thấy căn phòng trống vắng mà eo cũng có hơi đau không biết rõ nguyên nhân vì sao, cô ngồi bật dậy nhìn lại cơ thể của mình cũng may là còn quần áo, cô còn tưởng là đêm qua bị tên sói già kia ăn thịt.

Lúc này cũng đi xuống nhà, Liêu Ngữ Tịch vội vàng bế Diệp Vân lên rồi quay mấy vòng, Diệp Khuynh Xuyên thấy tâm tình của cô và Diệp Vân cũng ngày càng tốt như vậy nên cũng không còn lo lắng nữa, anh lại lặng lẽ rời khỏi nhà, vì muốn giữ lời hứa với Diệp Vân nên cô đã quyết định dẫn cậu đi chơi vài nơi.

“Chị ơi, nghe ba nói em sắp phải đi học rồi.”

Vẻ mặt của Diệp Vân có vẻ trầm lắng xuống, cậu đã được bảo bọc trong vòng tay của mọi người và cũng chưa từng bước chân ra ngoài mà không có sự giám sát, chính vì vậy lần này mặc dù đến trường sẽ được tự do hơn nhưng cậu có một nỗi lo sợ gì đó len lỏi trong người, nói đúng hơn là cậu sợ tiếp xúc với người bên ngoài.

“Diệp Vân cũng gần sáu tuổi rồi, cũng đến lúc phải đi học chứ, mà trước khi đi học chị sẽ cho Diệp Vân đi chơi những nơi mà em muốn có chịu không?”

“Thật sao? nhưng mà...!em muốn đi cùng với ba, em muốn đi Disneyland.”

Cậu níu vạt áo của cô dùng ánh mắt ngây ngô nói, nhưng nếu bây giờ ngỏ ý với Diệp Khuynh Xuyên cô không thể làm được nhưng nếu có hai người đi thì lại không hoàn thành ước muốn của Diệp Vân, cô cắn răng suy nghĩ một lúc.

“Được, chị sẽ nói với ba em, chúng ta sẽ đi Disneyland.”

“Hoan hô! Hoan hô!”

Cậu nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng người mệt mỏi nhất là Liêu Ngữ Tịch, ai bảo cậu đáng yêu quá làm gì, chỉ có Diệp Vân mới có thể làm cô lung lay tâm ý thôi, còn tên Diệp Khuynh Xuyên kia thì là một chuyện, anh ta là kẻ thù không đội trời chung của cô, nếu một ngày nào đó cô ra tay với anh chắc chắn rất có lỗi với Diệp Vân, cô sẽ lại vướng vào chuyện khó xử.

“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài đi ăn uống rồi hãy đi chơi nhé.”

“Vâng ạ.”

Liêu Ngữ Tịch dắt tay cậu đi lên xe, chiếc xe di chuyển đến một nhà hàng Âu lớn trong thành phố, khi chiếc xe dừng lại, đôi chân thon dài đi đôi giày cao gót uyển chuyển thanh lịch bước xuống với thần thái sang trọng ngút ngàn mà phải khiến người đi đường phải trầm trồ, cô nhẹ nhàng mở cửa xe cho Diệp Vân đi ra, một thân hình mảnh mai cùng với cậu bé khôi ngô đáng yêu thông minh và lanh lợi.

Người người nhìn vào phải khen ngợi về nhan sắc đỉnh cao của cô và người chồng mới có thể tạo ra một cực phẩm nhí như vậy, cô nắm tay của cậu thẳng lưng ưỡn ngực bước vào trong nhà hàng.

“Tiểu thư đã đặt bàn chưa ạ?”

Người nhân viên nhìn thấy cô liền sốt sắng đi tới, ánh mắt vẫn không ngừng dán lên người cô, bộ váy mà cô đang mặc cũng rất đắt tiền, là loại hàng hiệu phiên bản giới hạn hiếm có.

“Chưa, tôi muốn đặt bàn hai người.”

“Vâng ạ, mời tiểu thư qua bên đây.”

Diệp Vân níu tay của cô.

“Chị...em không muốn ăn đâu.”

“Phải ăn, một chút cũng được, nếu không làm sao có sức để đi chơi đây?”

“Nhưng mà...”

Liêu Ngữ Tịch mím môi khoanh tay nhìn cậu.

“Được rồi, nhưng em muốn ăn kem.”

“Lát chị sẽ đưa em đi mua kem được chứ?”

Cậu đành miễn cưỡng gật đầu sau đó ngoan ngoãn nắm lấy tay của cô đi vào bên trong phòng ăn..