*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đây Mễ Nhạc quả thực quá xui xẻo.

Xe buýt đang chạy được nửa đường đột nhiên chết máy.

Tài xế thử nổ máy nhiều lần cũng không có tác dụng, đành phải nói với mọi người trên xe: “Chờ chuyến sau đi, không khởi động được.”

Cả xe đầy tiếng oán giận, nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Mễ Nhạc kéo vali xuống xe, ngẩng đầu nhìn mặt trời mùa hè chói chang rồi nhìn xung quanh, nghĩ đến chuyến xe sau còn phải đợi nửa tiếng nữa thì cảm thấy có hơi tuyệt vọng.

Mặt trời to như vậy có bị phơi cho đen thui luôn không?

Nơi này trước không có thôn sau không có quán xá, chỉ có đường nhựa và cây hai bên đường, còn có hai con đường mòn kéo dài hai bên, hẳn là để đến thôn lân cận.

Mễ Nhạc nhìn quanh, phát hiện gần đây không có chiếc taxi nào để mà đón, chỉ có vài chiếc xe nhỏ của người khuyết tật đậu ven đường.

Cậu kéo vali tới, hỏi thử: “Có quét mã được không?”

“Được! Wechat, Alipay đều được hết, chúng tôi cũng bắt kịp thời đại lắm đó, có thể mua vé giống ở trong nội thành luôn.”

Mễ Nhạc nhìn qua rồi đặt vali cạnh tài xế, chỗ đó chật quá, hơi cấn chân nên cậu quyết định ngồi ở phía sau.

Mới vừa yên chỗ đã có một vị khách không mời lên xe theo, cực kì thản nhiên.

“Đi chung đi, mấy chiếc còn lại bị người khác cướp hết rồi.” Đồng Dật phải co người chui vào được, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn.

Lúc Mễ Nhạc bước lên xe còn để ý thấy Đồng Dật đang đứng ở chỗ rất xa, sao lại tới đây nhanh vậy được chứ?

Với thời gian ngắn và khoảng cách như thế kia, chạy nước rút một trăm mét à?

“Cút!” Cuối cùng Mễ Nhạc cũng chịu nói chuyện với Đồng Dật, chẳng qua lời nói ra lại là không nhận người quen.

“Bộ cậu là máy đọc lại hả? Nói tới nói lui cũng có một câu, cùng lắm thì tôi trả tiền xe cho.” Đồng Dật vào được rồi, ngồi xuống.

Loại xe này thật sự rất nhỏ, Mễ Nhạc ngồi ở hướng chính diện, sau khi Đồng Dật vào chỉ đành phải mặt đối mặt với Mễ Nhạc, ngồi ở hướng ngược lại.

Vóc dáng cả hai người đều cao, chân dài, đem nhét chung một chỗ thế này cực kì chật chội, chân đặt trong xe đụng trúng nhau, nếu mềm mại thêm tí nữa thì có thể thắt nơ bướm được luôn.

Tài xế thấy cửa xe đóng lại thì ngay lập tức khởi động, Mễ Nhạc cũng không thể đuổi Đồng Dật xuống nữa.

Khu vực này đường xá gập ghềnh, xung quanh chưa được tu sửa, ổ gà, ổ voi, trong xe còn không có đai an toàn.

Hai tay Mễ Nhạc vịn ghế, còn Đồng Dật thì một tay đỡ trần cố định thân thể, tay còn lại duỗi ra chắn trên đỉnh đầu Mễ Nhạc.

Xe lại rung lắc dữ dội, cả người Mễ Nhạc nảy lên, đỉnh đầu vừa vặn đụng phải lòng bàn tay của Đồng Dật.

Đi được một đoạn, Đồng Dật không nhịn được than thở: “Hôm nay tôi cực kì xui xẻo.

Đậu xe chưa được một tiếng đã bị tên ngu ngốc nào đó báo cáo, xe bị kéo đi mất.

Huấn luyện viên gọi về trường để giáo huấn thì xe buýt lại chết máy.”

Mễ Nhạc nghe xong hỏi: “Cậu lái Aston Martin?”

“Không tệ nha, hầu hết mọi người đều không nhận ra xe của tôi là xe gì…” Đồng Dật nói đến đây thì ngưng lại, hỏi: “Làm sao cậu biết được?”

“Tôi báo cáo.”

“Cậu rảnh rỗi không có việc làm đi báo cáo tôi làm gì? À… trả thù tôi?” Đồng Dật nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Dùng não một chút được không? Xe đậu ở đó cũng không có người lái, Mễ Nhạc làm sao biết xe là của ai? Liên quan gì đến việc trả thù?

“Đậu xe trái quy định còn lý luận?” Mễ Nhạc cũng chẳng buồn giải thích.

“Được rồi, là tôi đã đắc tội cậu, chuyện đó thì tính như vậy đi, nhưng tôi cũng không có so đo tính toán như vậy.”

“Tôi so đo.”

“...”

Đồng Dật phát hiện tính cách người này thật là khiến người ta không thích.

Trước đó hắn còn cảm thấy hổ thẹn với Mễ Nhạc, giờ thì chẳng còn cảm giác gì, cũng không thèm thấy sang bắt quàng làm họ với Mễ Nhạc nữa.

Cả hai cùng im lặng.

Đường khúc này tróng tránh đến mức “xe nhảy bungee”, chẳng mấy chốc lại đến đoạn xóc nảy.

Mễ Nhạc vịn lấy thân xe cũng không cố định thân thể được, tài xế lại đột nhiên phanh xe, Mễ Nhạc theo quán tính ngã sấp lên người Đồng Dật.

Đồng Dật theo bản năng đỡ Mễ Nhạc một cái, cúi đầu nhìn thoáng qua không nhịn được nói lời bỉ ổi: “Tư thế này của cậu giống như đang bj cho tôi vậy.”

Mễ Nhạc cứng người, ngay sau đó liền ra tay đánh Đồng Dật.

“Há! Cậu vẫn còn hăng hái quá nhỉ?” Đồng Dật cũng nghe theo tính khí.

Ban đầu Đồng Dật cũng không muốn đánh lại, nhưng cản mấy lần mà Mễ Nhạc vẫn không ngừng, thế là hai người đánh nhau trên xe.

Tài xế cũng là một nhân tài, bởi vì xe vốn đã lắc lư nên ông cũng không tiện ngồi tựa lưng, vậy nên cũng không phát hiện hai tên kia đang ở đằng sau đánh nhau.

Xe tiếp tục chạy, đoạn đường xóc nảy đã dạy cả hai cách làm người, đánh đánh một hồi lại quấn thành một khối.

Nếu Đồng Dật còn tiếp tục miệng tiện chắc chắn sẽ nói: Cái này giống như tôi đang hút sữa cho cậu vậy.

Cũng may Đồng Dật nhịn được.

Lần này cuối cùng hai người cũng đàng hoàng ngồi yên.

Mễ Nhạc kéo kéo quần áo của mình, sửa sang lại kiểu tóc.

Đồng Dật xoay cổ một chút rồi dịch chân, nếu không lại đụng trúng chân Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc chuyển tới cơ sở mới ở Lĩnh Sơn, gọi là cơ sở Lĩnh Sơn.

Nơi này hoang vu hẻo lánh, nghe nói tiệm net lớn nhất gần đây cũng chỉ có 20 cái máy tính.

Lúc Mễ Nhạc kéo xali xuống xe, lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, ở đây thật sự quá heo hút.

Đồng Dật đi trả tiền xe trước, quay đầu nói với Mễ Nhạc: “Hai chúng ta huề nhau rồi đó, đừng đánh nữa, nếu không huấn luyện viên của tôi mà biết sẽ xé xác tôi mất.”

Mễ Nhạc kéo vali quay đầu bước đi, không thèm để ý tới Đồng Dật.

Đi được một đoạn, Mễ Nhạc mới quay lại nhìn.

Đồng Dật không đi chung hướng với cậu, toàn bộ quãng đường hắn đều chạy, giống như đã từng tập chơi parkour chuyên nghiệp, tốc độ cực kì nhanh, lúc vượt qua chướng ngại vật động tác vô cùng thuần thục, còn rất đẹp trai.

Mễ Nhạc đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy học sinh năm nhất đang học khóa huấn luyện quân sự, miệng hô to khẩu hiệu.

Chất lượng cơ sở mới không tệ lắm, có lẽ do diện tích rộng nên việc phủ xanh đặc biệt tốt.

Trong trường có rất nhiều cây xanh, khi đi bộ có thể được bóng râm che chở.

Nghe nói trường còn có một thác nước, đã trở thành thánh địa của các cặp tình nhân.

*

Mễ Nhạc đến văn phòng tìm nhân viên tư vấn, nhân viên tư vấn tìm một hồi lâu cuối cùng cũng sắp xếp được kí túc xá cho cậu.

“Kí túc xá của khoa nghệ thuật đã kín chỗ rồi, chỉ có thể tìm một phòng còn giường trống cho cậu, cậu ở tạm một thời gian đi, khi nào có phòng khác thì sẽ chuyển cho cậu.”

Nói thì nói vậy, nhưng chờ có phòng trống có khi phải hết học kỳ, không chừng còn kéo dài đến tận năm sau.

“Không sao cả.” Mễ Nhạc vẫn bày ra bộ dạng lãnh đạm như cũ, không biết lúc nào cậu lại đi quay phim tiếp, thời gian ở trường cũng không nhiều.

“Ừ, cũng may trong phòng còn có một người từ khoa nghệ thuật.

Cậu biết Khổng Gia An không?”

Nghe thấy cái tên này, Mễ Nhạc sững sờ một lúc, sau khi lưỡng lự một lát vẫn gật đầu: “Ừ.”

“Đi đi, tòa nhà số 13, phòng 438.”

“...”

Phòng 438.

*438 = đồ bà tám.

Số không tồi.

Mễ Nhạc kéo vali tới tòa nhà số 13, đến cửa phòng 438.

Sinh viên ở tầng này toàn là những gương mặt xa lạ, dường như đều đến từ khoa thể dục.

Rất nhiều người đang đứng trên hành lang cãi lộn ầm ĩ, có vẻ bọn họ không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được, người nào người nấy đều mở miệng chửi, cực kì ồn ào, y như đã bước một chân vào chợ rau.

Hàng lang cực kì bẩn, nhiều phòng còn chất cả đống thứ tạp nham ở trước cửa.

Dễ thấy nhất là một đôi dép lê xanh, mất gót, hiên ngang ngạo nghễ nằm giữa lối đi.

Mễ Nhạc quay đầu nhìn một chút, rồi lại nhìn cửa phòng 438.

Tuy rằng số phòng rất lớn, nhưng khi đến tầng 4 thì phòng đầu tiên lại là phòng 438.

Cậu đẩy cửa thì phát hiện cửa bị khóa, lấy chìa khóa mở cửa bước vào, phong cách trong phòng không khác bên ngoài lắm, cũng bẩn thỉu, bừa bộn, hôi hám.

Mấy người bạn cùng phòng khác không có ở đây.

Mễ Nhạc nhìn qua bốn cái giường và bàn học, cái nào phía trên cũng để đồ, căn bản không thể phân biệt được giường nào là giường trống.

Cậu đặt vali xuống, điều chỉnh tâm lý rồi mới đi vào, xem bảng tên dán trước mỗi giường.

Đồng Dật.

Lý Hân.

Khổng Gia An.

Chỉ có một giường không có bảng tên.

Mễ Nhạc ngẫm nghĩ, cứ có cảm giác ngoại trừ Khổng Gia An thì còn một cái tên khác cũng từng nghe qua.

Ở đâu nhỉ…

Không nhớ rõ.

Cậu đặt hành lý xuống rồi lập tức đi ra ngoài, sau khi đến siêu thị gần đó mua đồ thì quay lại phòng với một túi hàng.

Đem túi để trên vali, lấy ra bao tay cao su đeo vào, tiếp theo lấy ra một cái túi nhựa màu đen lớn để trên mặt đất.

Cậu ném tất cả mọi thứ trên giường, bàn và tủ của mình vào túi đen, đảm bảo không còn gì sót lại nữa thì buộc chặt túi lại, vứt sang một bên.

Kế đó lấy ra một cái khăn sạch, vào phòng tắm thấm ướt rồi lau giường và bàn học của mình.

Từ ván giường đến lan can, mọi khẽ hở đều không tha, bàn học cũng lau sạch sẽ.

Nhìn thấy vết nước mì ăn liền đóng trên mặt bàn, cậu ghét bỏ “Chậc” một tiếng.

Sau khi dọn dẹp xong, ngay cả sàn nhà kí túc xá Mễ Nhạc cũng dọn cho sạch sẽ.

Còn giường của mấy người khác thì chạm cậu cũng không muốn chạm.

Lấy bình xịt khử trùng ra, xịt lên giường từ trên xuống dưới.

Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, cậu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đem vali ném vào ngăn tủ của mình rồi rời khỏi kí túc đi tìm nhân viên tư vấn để thảo luận về bài phát biểu với sinh viên mới.

*

Bên trong nhà thi đấu bóng chuyền.

“Đệt!” Đồng Dật bị huấn chuyện viên giáo huấn vài câu xong mới chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách huấn luyện viên lại đột ngột gọi một mình hắn về giữa lúc bọn họ đang nghỉ ngơi.

Trước đó hắn đánh nhau với Mễ Nhạc, cha mẹ Mễ Nhạc vậy mà lại điều tra ra hắn là ai, đem video đánh nhau đến tìm huấn luyện viên của hắn, huấn luyện viên tức tới mới kêu hắn quay lại.

“Đệt cái gì mà đệt? Làm rồi không muốn nhận có phải không? Tên nhóc này học thói lưu manh từ đâu ra vậy, cậu coi cái điệu bộ này có khác gì tên lưu manh đùa giỡn gái nhà lành không hả? Người ta không đánh cậu mới là lạ.” Huấn luyện viên Lữ khoanh tay tiếp tục mắng, hiển nhiên là đã xem qua nội dung trong video.

“Diệp Hi Nhã bị sàm sỡ, nên em muốn trả thù lại.”

“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có gây thêm chuyện cho tôi, nếu không thì tôi không có cách nào đề cử cậu vào đội tuyển quốc gia được đâu!”

“Lúc biết đánh lộn người em đã xin lỗi tại chỗ rồi, cũng cố gắng bù đắp hết mức có thể, nhưng cậu ta căn bản không thèm để ý! Bây giờ tự nhiên lại ầm ĩ đến đây…”

Đồng Dật tức giận đến nghiến răng.

“Người ta là nghệ sĩ, cả nhà đều rất nổi tiếng, cậu đánh nhau với người ta như vậy tạo thành ảnh hưởng xấu, cha mẹ người ta đến tìm cậu còn khó chịu nữa hả? Không chịu nhận đây là lỗi của mình?” Huấn luyện viên Lữ vả Đồng Dật một cái.

Đánh nhầm người, đỗ xe trái quy định đều là lỗi của Đồng Dật, Đồng Dật im lặng một hồi rồi rầu rĩ nói: “Thừa nhận.”

“Nhảy cóc mười vòng, nộp bản kiểm điểm 3000 chữ.”

Đồng Dật không nói gì, trực tiếp bắt đầu nhảy cóc.

Nhảy một vòng đã mệt rồi, huống chi là mười vòng, huấn luyện viên Lữ giám sát Đồng Dật làm xong, ngồi trên ghế hỏi hắn: “Sao hả? Cậu còn tức giận không?”

“Có chút tức giận.” Đồng Dật bóp eo thở hổn hển.

“Tìm người ta trong trường rồi đánh một trận nữa hả?” Huấn luyện viên nhướng mày tiếp tục hỏi.

Đồng Dật thở hổn hển nửa ngày, mới nói tiếp: “Em thừa nhận đều là lỗi của em, em câm miệng, cũng sẽ không gây chuyện nữa, còn tức giận là vì…”

Cụ thể không nói ra được, chính là do tâm lý có chút đối lập.

Chỉ sợ tức giận là bởi vì: Ban ngày hắn còn cười hì hì lôi kéo Mễ Nhạc làm quen, kết quả lại nhận được một đòn chí mạng.

Sau khi bình tĩnh lại, Đồng Dật cũng đã nhận ra.

Rõ ràng là do mình gây chuyện, cũng không có tư cách tức giận, thừa nhận sai lầm là được.

“Tôi mất bao nhiêu công sức mới miễn kỷ luật cho cậu được, nhưng mà bản kiểm điểm này không thế lấy lệ, đã hiểu chưa?”

“Biết rồi, em sẽ kêu Lý Hân viết thật tốt.”

Huấn luyện viên Lữ nghe xong lại đập một cái vào lưng Đồng Dật, làm Đồng Dật lảo đảo vài bước rồi mới ổn định lại thân thể được.

Trong đội bóng chuyền, rất nhiều người có lòng bàn tay còn dã man hơn nắm đấm..