*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mễ Nhạc đến bãi đậu xe, khi nhìn thấy xe của mình thì trầm mặc.

Xe của cậu đỗ đúng chỗ đỗ xe nhưng không biết ai lại để một chiếc Aston Martin ngay phía trước, vừa vặn chắn mất đầu xe.

Đường chạy ra bị chặn kín mít, trái phải đều có xe làm cho xe cậu không có cách nào rời khỏi bãi đậu xe được.

Hôm nay cậu muốn lên trường báo danh, còn hẹn cả giáo viên hướng dẫn về bài phát biểu với các sinh viên mới, bây giờ đã muộn mất rồi.

Cậu tìm một vòng quanh chiếc xe kia cũng không thấy số điện thoại chủ xe để lại.

Đành phải đem đồ đạc bỏ vào cốp xe của mình rồi ngồi trong xe đợi.

Đợi gần nửa tiếng, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn, gọi điện cho nhân viên quản lý.

Tiếp tục đợi thêm khoảng mười lăm phút nữa thì có người tới kéo xe đi.

Chờ chiếc xe kia được dời khỏi rồi Mễ Nhạc mới khởi động xe của mình, ngay sau đó phát hiện ra… xe bị hỏng.

Mễ Nhạc ngồi trong xe hung hăng vỗ trán, cậu cảm thấy dạo này thực sự quá xui.

Mấy ngày trước không kìm được tức giận, đánh nhau với một tên ngu ngốc ở KTV.

Sau khi về thì lại bị nhà tài trợ phát hiện, tìm được video đem tới uy hiếp với cha mẹ cậu.

Tuy cha mẹ đã xử lý xong, nhưng cũng vì chuyện đó mà mắng cậu một trận, còn trừ tiền tiêu vặt xem như hình phạt.

Cậu mở app lên kiểm tra từng cái một, phát hiện ngay cả tiền taxi cũng không đủ.

Tịch thu sạch sẽ vậy luôn?

Nếu không phải là không biết xe cậu đậu ở đâu thì có phải muốn đem xe của cậu thu luôn không?

Đây là cha mẹ ruột thật hả?

Cậu lục tung mọi ngóc ngách trên xe, rốt cuộc cũng tìm được ba đồng, đành chấp nhận số phận mà đi xe buýt.

Kéo vali đi theo ứng dụng chỉ đường về phía trạm xe, cậu hiếm khi được cảm nhận cái cảm giác nghèo khổ này.

Lúc đến trạm xe, cậu kéo kéo khẩu trang của mình, nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh không có nhiều người mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.

Cậu đang đội mũ, sau khi ngồi xuống rồi thì tầm nhìn của người khác càng khó nhận ra bộ dạng của cậu hơn.

Chỉ là, ngay cả khi đã ngồi xuống thì đôi chân dài không có chỗ để kia vẫn trông vô cùng bắt mắt.

Một khi bề ngoài đã đẹp thì cho dù có ngồi yên một chỗ cũng vẫn thu hút cái nhìn của người khác.

Mễ Nhạc tham gia một bộ phim thần tượng trong kỳ nghỉ hè, diễn vai nhân vật nam phụ.

Vì yêu thầm nữ chính mà âm thầm dâng hiến, tuy cuối cùng không đến được với nữ chính nhưng lại rất được lòng khán giả.

Bộ phim này đã trì hoãn lễ khai giảng học kì mới của cậu, khi nhìn thấy thông báo đổi cơ sở thì đã qua khai giảng được một tuần.

Trường có cơ sở mới, toàn bộ sinh viên khoa nghệ thuật đã chuyển qua để tham gia các lớp học rồi, ký túc xá dĩ nhiên cũng phải dọn.

Cậu đành phải vội vàng thu thập hành lý, một mình lên trường báo danh.

Trường đại học của Mễ Nhạc là trường cực kì có tiếng ở thành phố H.

Người ta nói, đại học H mới là bao gồm toàn bộ thành phố H, bởi vì mỗi khu của thành phố đều có một khuôn viên thuộc đại học H.

Trước kia từng có một đôi yêu nhau dốc hết sức cùng thi vào đại học H, những tưởng nếu thi vào cùng một trường thì có thể tiếp tục ở bên nhau.

Kết quả, bọn họ bị phân ở hai cơ sở khác nhau, một cái ở phía nam, một cái ở phía bắc, thế là cuối cùng vẫn thành yêu xa.

*

Cơ sở mới ở vùng ngoại thành.

Trên đường đi, cậu nhìn thấy câu lạc bộ kịch kêu ca thảm thiết về việc xung quanh quá hoang vắng, bên này là trường học, sau hàng rào là cánh đồng ngô, ngẩng đầu lên là thấy núi.

Lúc đổi phòng học chẳng những phải đi bộ một quãng xa mà còn phải bò thêm mấy trăm bậc thang.

Ưu điểm duy nhất chính là chất lượng không khí tốt, khi đọc sách cảm giác như đang ẩn cư giữa núi rừng vậy.

Một đặc điểm nữa của vùng ngoại thành đó là giao thông không thuận tiện, đến trường chỉ có một chuyến xe, lại còn nửa tiếng mới có một chiếc, nghe nói trên xe rất đông người.

Cậu chỉ có thể thở dài một hơi rồi tiếp tục chờ xe, chuẩn bị tinh thần trải nghiệm chiếc xe buýt khốc liệt này.

Không lâu sau, lại có thêm một nhóm người tới trạm xe.

Nhóm người này cực kì nổi bật, đi đến đâu cũng khiến người ta ghé mắt nhìn sang, nhưng ngay sau đó lại vội vàng nhìn chỗ khác, sợ bị bọn họ hỏi một câu: Nhìn cái gì mà nhìn?

Những người này hẳn là dù đi đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.

Theo quan sát bằng mắt thường thì chiều cao trung bình của nhóm nam sinh này hẳn phải trên mét chín, trong đó có hai người chắc chắn cao hơn hai mét, một người thậm chí còn hơn hai mét mốt.

Chiều cao như vậy ở trong nước cực kì hiếm thấy, còn tụ tập lại cùng một chỗ trông càng có uy thế.

Trong số đó, chỉ có một nam sinh dáng người mảnh khảnh trông bình thường một chút, chiều cao ước tính khoảng chừng một mét tám.

180cm.

Đối với nam giới bình thường thế đã được đánh giá là rất cao, nhưng đứng cùng đám người này thì lại thấy vô cùng nhỏ xinh.

Bọn họ thống nhất cùng mặc áo thun đen ngắn tay, quần đùi rộng thùng thình, chân thì mang dép lào.

Trong tay mỗi người xách theo một túi đen, lớn nhỏ không theo quy tắc, không nhìn rõ đang mang cái gì.

Nhìn chung thì hình tượng khá là thống nhất.

Giống như một thế lực “đen” đang ập tới.

Chờ bọn họ đến gần trạm xe, Mễ Nhạc mới nhìn thấy được chữ phía sau áo của bọn họ.

Chữ to được ghi bằng bút lông đỏ lên áo thun màu đen: Chỉ cần chiến thắng, không cần hữu nghị.

Trong số họ, chỉ có một người có dòng chữ đặc biệt, chữ hơi nhỏ được khoanh vòng tròn ở mặt trước: Tôi là.

Phía sau là hai chữ lớn: hữu nghị.

Vậy nên ghép lại ta có: Tôi là hữu nghị.

Sau khi bước đến trạm, “hai mét mốt” đi tới quầy hàng nhỏ bên cạnh thì dừng lại.

Bà lão bán đồ nuốt nước bọt, ngay lập tức bắt đầu run rẩy.

May là “hai mét mốt” cũng chỉ là mua vài chai nước thôi, xách theo túi quay lại chỗ đám bạn, lấy nước ném ra cho vài người trong đó.

“Hai mét mốt” ném một cách ngẫu nhiên, những người kia vẫn đang nói nói cười cười nhưng ngay khi được “hai mét mốt” gọi tên thì đều dễ dàng tiếp được chai nước.

Ăn ý giống như đã hẹn trước vậy.

Chai cuối cùng được ném cho “Tôi là hữu nghị”.

“Hai mét mốt” nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném sang cho “Tôi là hữu nghị” đang đùa giỡn với bạn, cậu ta giơ tay bắt lấy rồi mở ra uống một ngụm.

Mấy tên này… đang diễn xiếc đấy à?

“Tôi là hữu nghị” vươn tay chặn một chiếc taxi, cúi người xuống hỏi: “Có đi Lĩnh Sơn không?”

Tài xế nhìn về phía nhóm người, rồi lại nhìn vật thể không xác định trong tay bọn họ, ngay lập tức dẫm xuống chân ga, xe vọt ra đường rồi nhanh chóng chạy mất.

“ĐM?” “Tôi là hữu nghị” nhìn xe taxi rời đi, không nhịn được bắt đầu chửi, “Ý là sao? Nhìn thấy ông đây thì giống như muốn mọc cánh bay đi luôn vậy.”

Những người khác bắt đầu cười nhạo hắn: “Đội trưởng, từ bỏ đi, mặt cậu không giống người tốt, còn nói muốn đi cái nơi hoang tàn như Lĩnh Sơn thì ai mà dám chở.”

“Đúng, về cơ bản thì khi đi ra đường cậu cứ từ bỏ việc đi taxi đi.”

“Tôi là hữu nghị” có chút bực dọc, chỉ vào mặt mình hỏi: “Nhìn ông dữ tợn lắm hả?”

Nói xong còn nhìn bọn họ mỉm cười.

“Không không không, cậu giống như một tiểu thiên sứ vậy đó.” “Hai mét mốt” đáp.

“Thừa nhận bản thân có tướng bạo lực gia đình khó lắm à?” “Một mét tám” trực tiếp đâm một nhát.

“Chậc…” “Tôi là hữu nghị” quyết định từ bỏ, tiếp tục đứng chờ xe buýt.

Cả bọn chụm đầu thì thầm một lúc, có vẻ như muốn lập nhóm để đi ăn tối, chỉ để lại một mình “Tôi là hữu nghị” ở trạm xe.

“Nếu là anh em thì cùng tôi về trường!” “Tôi là hữu nghị” hét vào mặt họ.

“Tụi tôi không cần người anh em này nữa, ai mà thèm cùng cậu về trường để bị huấn luyện viên mắng hả?” Nói xong rồi đi thật luôn.

Mễ Nhạc đút hai tay vào túi quần, nhìn bọn họ rời đi.

Quay lại nhìn “Tôi là hữu nghị”, cậu không nhịn được “Chậc” một tiếng.

Bởi vì “Tôi là hữu nghị” chính là tên ngu ngốc hai ngày trước đánh nhau với cậu, lại còn là đánh nhầm người.

Cậu kiểm tra thời gian một chút, thực sự đã không còn kịp nữa.

Nếu không thì cậu muốn đợi chuyến tiếp theo cho rồi, đụng phải kẻ này chỉ số IQ cứ tuột không phanh.

Hai người lần lượt lên xe buýt, nhân viên soát vé nhìn Mễ Nhạc, nhắc nhở: “Cậu có cái vali to thế này thì phải trả phần tiền cho hai người!”

Vậy mà lại là một chiếc xe bán vé thủ công.

“Tổng cộng ba đồng.” Mễ Nhạc trả lời với giọng điệu bình thản.

“Được rồi, lên đi.” Có vẻ như đã quen với mấy trò mặc cả này.

Đồng Dật nghe tiếng liếc nhìn qua, hình như bây giờ mới để ý thấy Mễ Nhạc, nhìn kĩ một lúc lâu mới nhận ra cậu: “Ồ, hotboy.”

Mễ Nhạc liếc Đồng Dật một cái, làm lơ hắn rồi tiếp tục bước vào trong xe.

Tiếc là xe thật sự quá đông, khiến cậu không tiến hay lùi được, đành phải đứng dựa vào tay vịn.

“Cậu cũng lên trường hả?” Đồng Dật mặt dày như cũ nói chuyện phiếm với Mễ Nhạc, từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng bên cạnh cậu.

Cuối cùng Mễ Nhạc cũng nhận ra, cậu và Đồng Dật có lẽ là bạn học cùng trường, trong lòng càng cảm thấy bực bội.

“Hai chúng ta cũng xem như không đánh không quen có phải không? Tôi cảm thấy lúc đó chúng ta đánh nhau chắc chắn là phải ở trình độ của tuyển thủ thi đấu, nếu quăng lên mạng có khi còn ngay lập tức thu được không ít fan đâu.

Đấu vật bình thường không có kịch liệt như chúng ta, chúng ta phải gọi là đấu vật của trai đẹp, đẹp xuất sắc luôn.” Đồng Dật còn mặt dày không biết xấu hổ khen ngợi trận chiến của bọn họ.

Nhắc tới chuyện này càng khiến Mễ Nhạc cáu hơn, nếu không phải do nó thì cậu đã không bị người ta bắt thóp.

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc cười haha, kết quả là nhận được một ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng tên ngốc Đồng Dật này căn bản không nhận ra bản thân đang bị người ta ghét bỏ, thế là tiếp tục lải nhải: “Cậu chỗ nào cũng ổn hết, ngoại hình ưa nhìn, bối cảnh gia đình tốt, mỗi tội có đôi mắt nhìn hung ác quá.

Nhưng không sao, tôi có thể hiểu được, vẻ ngoài của tôi trông cũng không giống người tốt.

Xưa nay mọi người ai cũng hiểu lầm tôi hết, ài…”

Mễ Nhạc không thèm đếm xỉa tới hắn, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Anh họ: Anh sắp kết hôn, em muốn làm phù rể cho anh không?

Mễ Nhạc: Không.

Mễ Nhạc: Em không muốn.

Mễ Nhạc: Không có khả năng.

Từ chối liên tiếp ba lần.

Anh họ: Chúng ta không thể bàn bạc lại hả?

Mễ Nhạc gửi qua mấy con số.

Anh họ: Đây là cái gì?

Mễ Nhạc: Chiều rộng vai, vòng ngực, eo, chiều dài chân của em.

Anh họ: Được rồi, anh nhớ rồi.

Trang phục phù rể có ba mẫu, em xem thử đi.

Anh họ: [hình ảnh]×3

Mễ Nhạc: Xấu chết đi được, đừng có mơ em sẽ mặc nó.

Anh họ: Em đẹp trai mà, quấn cái gì lên mà chẳng đẹp.

Mễ Nhạc: [hình ảnh]

Mễ Nhạc: Phối với cà vạt kiểu này nhìn có ổn không?

Anh họ: Nhanh vậy mà đã lựa xong cà vạt luôn rồi?

Mễ Nhạc: Chỉ đành phải dựa vào nó để lật ngược tình thế.

Anh họ: Đẹp! Đẹp lắm!

Mễ Nhạc lại bấm vào ảnh để xem kĩ trang phục phù rể, đột nhiên linh cảm có gì đó không ổn.

Quay đầu lại nhìn thì phát hiện Đồng Dật đứng ngay phía sau cậu, đang cuối đầu nhìn xuống, cậu lập tức che điện thoại lại, trừng hắn một cái ý cảnh cáo.

Đồng Dật bị trừng mà trong lòng thấy tủi thân, đành dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn vào mấy đôi giày phiên bản giới hạn của Mễ Nhạc nữa.

Mễ Nhạc rất chú trọng chuyện riêng tư cá nhân, cực kì ghét người khác nhìn trộm cuộc sống riêng của mình.

Vì vậy ấn tượng về Đồng Dật càng tệ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lãng phí gương mặt đẹp trai.

Mễ Nhạc lần nữa lấy điện thoại ra, thấy anh họ đã chuyển khoản cho cậu, 5000 nhân dân tệ.

Nhìn tới tiền là trong lòng Mễ Nhạc thấy phơi phới.

Anh họ: Đem mua cà vạt và phụ kiện đi.

Nhưng với người có tính tình rắc rối như Mễ Nhạc, cậu vẫn từ chối.

Mễ Nhạc: Không cần, em không thiếu tiền.

Anh họ: Anh mày có quá nhiều tiền, mau tiêu giúp anh đi.

Mễ Nhạc: Ồ.

Sau đó nhanh chóng nhận tiền.

Có tiền thật là tốt..