*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mà, Đồng Dật vẫn tỉnh lại.

Mễ Nhạc đang ôm người thì đột nhiên biến mất. Cậu ngẩn người, sau đó ra ngoài tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy Đồng Dật.

Loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

Cậu ngồi một mình trên sô pha trong cửa hàng thời trang mà phát ngốc, nghĩ chính mình có phải hay không bắt đầu muốn yêu đương, mới có thể làm như vậy ở trong mộng.

Không rõ vì sao, rõ ràng trong mơ thì ý thức sẽ không nhận ra mình đang mơ, nhưng mỗi lần mơ thấy Đồng Dật thì cậu đều tỉnh táo như thể đang tỉnh.

Lý trí vẫn còn, vì vậy cậu có thể phân tích ra những điều đó không thể xảy ra trong thực tế.

Là ý nghĩ chân thật bị đè nén lâu rồi, cho nên muốn giải phóng sao?

Cậu muốn yêu đương.

Ở hiện thực không được, nên muốn ở trong mộng.

Ban ngày ý thức mãnh liệt được Đồng Dật không phải hình mẫu mình thích. Hôm nay ở trong mộng liền đem Đồng Dật biến thành bộ dáng mình thích.

Loại ý thức mãnh liệt này làm Mễ Nhạc nhận ra một tia không ổn.

Loại tình huống này cực kỳ không xong rồi.

*

Đồng Dật tỉnh lại, lúc sau bắt đầu mãnh liệt nuốt nước miếng.

Nuốt một lần lại một lần, cảm thấy mình khát đến không chịu được.

Hắn từ trên giường bò dậy, tìm chai nước khoáng vặn nắp ra, uống "ừng ực ừng ực" hết một chai.

Cảm thấy mình đã bình tĩnh lại, quay đầu xem Mễ Nhạc nằm trên giường, nhìn thấy Mễ Nhạc còn ngủ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó lại cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, muốn chạy thật nhanh, bò lên giường tiếp tục ngủ, nói không chừng còn có thể... Tiếp tục?

Nghĩ đến đây, Đồng Dật lại cảm thấy khát, lại vặn ra một chai nước khoáng mới bắt đầu uống.

Trong mộng thật sự là quá chân thật, hắn cùng Mễ Nhạc hôn sâu, nháy mắt liền cảm thấy máu cả người đều xông thẳng lên đỉnh đầu, nội tâm sôi trào liên tục.

Thật giống như nấu nước sôi, hưng phấn đến bóc ra khói.

Hắn cực kỳ xác định mình là một thẳng nam.

Mười mấy năm trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ thích một người con trai, hoặc là cùng con trai hôn môi, còn hôn đến tâm thần hắn nhộn nhạo.

Nhưng hắn thừa nhận, hắn không bài xích, ngược lại thực sự kích động, còn muốn tiếp tục.

Muốn.

Cùng Mễ Nhạc hôn môi cảm giác cũng không tệ lắm.

Sau khi từ trong mộng bừng tỉnh, hắn chỉ có một cảm giác: Mệt.

Cmn quá tiếc nuối, hôn mới một nữa đã bị bừng tỉnh, có phải hay không quá không có tiền đồ, còn có thể làm được đại sự gì nữa không?

Đồng Dật uống nước xong, đang chuẩn bị tiếp tục đi ngủ để được mơ, cảm nhận được được Mễ Nhạc tỉnh.

Trong lòng hắn nháy mắt đè cảm giác mất mát xuống.

Quay đầu lại liền thấy Mễ Nhạc lấy di động, nhắn tin cho ai đó, màn hình di động phát sáng.

Đồng Dật cũng không nôn nóng đi ngủ nữa, mà là đi toilet.

Bên này Mễ Nhạc nhận được tin nhắn của anh họ, trang phục phù rễ đã đặt may, thời gian và địa điểm kết hôn cũng đã được chốt, đúng dịp nghỉ lễ tháng 10.

Tất cả đồ đạc đều được đẩy nhanh tiến độ để kịp giao hàng.

Hôm nay quần áo sẽ được giao đến trường, Mễ Nhạc phải thử xem quần áo thế nào.

Kỳ thực, trong đám phù rể, Mễ Nhạc là người khó hầu nhất. Cậu rất cầu toàn, có thể sẽ tự mình sửa lại sau khi nhận được đồ.

Vì vậy, trang phục phù rể vừa mới đặt may xong, đã được giao đến cho Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc vội vàng thu dọn đồ đạc, đeo khẩu trang, khoác áo khoác rồi ra ngoài, vì quần áo được anh họ gửi qua, sau đó còn phải đi công tác.

Mễ Nhạc xuống lầu, lấy được túi hàng, cùng tài xế xác định một chút, thấy không thiếu đồ vật liền hỏi: "Anh của tôi kết hôn với ai vậy?"

"Ặc... Cậu cũng không biết sao?"

"Lúc trước không hỏi qua, rốt cuộc cũng không nói cho tôi biết."

"Một nữ nghệ sĩ, tên là Phùng Kiêu." Anh tài xế trả lời.

"Ồ, tôi biết cô ấy, đã cùng cô ấy đối diễn, vai diễn chính là mẹ tôi, có điều lúc ấy tôi mới 12 tuổi."

"..."

"Mẹ kết hôn, con trai làm phù rể cũng rất có lý." Mễ Nhạc nghĩ nghĩ liền không nhịn được cười.

"Xem chừng sẽ lên hot search, dù sao cũng là hồi ức mang tính sát thương mà."

Nhắc tới hot search Mễ Nhạc liền có chút trầm mặc, thở dài một hơi nói: "Tôi sẽ cố gắng không làm hủy hoại hôn lễ của anh họ, đi được rồi."

"Ừa."

Thời điểm cầm túi hàng trở về, Mễ Nhạc đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn chiếc xe kia rời đi.

Cậu cũng có thể yêu đương bình thường, rồi kết hôn được sao?

*

Mễ Nhạc mang theo quần áo đến câu lạc bộ kịch.

Câu lạc bộ kịch thường xuyên mang phục trang về, bọn họ cũng sẽ tự mình chỉnh sửa lại hoặc cải biến, cho nên có một phòng đủ dụng cụ sửa đồ riêng.

Mễ Nhạc mang theo bộ đồ phù rể của mình tới nơi, sau đó thử đồ, lại tự mình sửa lại mấy chỗ.

Cung Mạch Nam cầm bảng biểu đứng ở cửa hỏi: "Có thể vào không?"

"Có thể." Mễ Nhạc lùi về sau một bước, trả lời.

Cung Mạch Nam đi đến, trong tay còn cầm tờ đơn, nói: "Cái này là tiền chi tiêu cho đợt liên hoan trước, cậu xem các mục một chút, đã đối trướng xong cùng người khoa thể dục."

"Ờ, tốt."

"Cậu làm phù rể nha, nhìn rất đẹp trai." Cung Mạch Nam nhìn quần áo trên người Mễ Nhạc khen một câu.

"Đúng vậy, thật ra tớ còn có chút khẩn trương, sợ lúc tớ xuất hiện làm chuyện gì sai lầm, sẽ khiến hôn lễ của anh họ bị chậm trễ."

"Quan hệ của cậu với anh ấy dường như không tồi."

"Đúng vậy, số lượng con cháu trong gia tộc bọn tớ không nhiều lắm, còn chỉ được một người bình thường."

Cung Mạch Nam gật gật đầu không nói chuyện, lấy di động ra bắt đầu xem xét tình huống vé xe trong kỳ nghỉ.

Không lâu sau, Tả Khâu Minh Húc bước nhanh tới đây, hỏi: "Trang phục phù rể của tớ đâu?"

"Treo ở bên kia." Mễ Nhạc tiện tay chỉ một chút.

Tả Khâu Minh Húc nhìn Cung Mạch Nam liếc mắt một cái. Sau đó bắt đầu sửa sang lại quần áo chính mình, tiếp theo nói: "Cậu về nhà bằng vé máy bay đi, tớ cho người đặt xong rồi, cậu cầm chứng minh thư đi lấy là được."

Cung Mạch Nam dừng động tác một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tả Khâu Minh Húc.

Tả Khâu Minh Húc cười nói: "Cô gái xinh đẹp ở trong xe tàu không được an toàn lắm."

Cung Mạch Nam buông di động, nhìn Tả Khâu Minh Húc cầm quần áo đi thay, hỏi: "Hôn lễ dường như sẽ có rất nhiều người trong vòng đến nhỉ?"

"Cậu muốn đến sao?" Tả Khâu Minh Húc ở phòng thay đồ hỏi.

"Có chút... Nhưng tớ lấy thân phận gì để đi chứ?"

"Muốn đi thì đi, muốn thân phận gì?"

Mễ Nhạc ngồi xuống một bên, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Cậu ngồi xuống nhưng không phải tư thế bình thường, mà là ngồi quay mặt vào vách tường, giống như né tránh.

Cung Mạch Nam nhìn Mễ Nhạc, ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ. Truyện Truyện Teen

Tả Khâu Minh Húc rón rén nói: "Cổ áo của tớ có hơi chật, chắc phải sửa lại, thiết kế cổ áo này không được hợp lý lắm."

Cung Mạch Nam đi quá giúp cậu ta xem xét: "Để tớ xem giúp cậu."

Tả Khâu Minh Húc nhìn nhìn Mễ Nhạc, nhịn không được cười, sau đó lôi kéo Cung Mạch Nam vào phòng thay đồ. Hai người nửa ngày không ra, một chút âm thanh đều không có.

Mễ Nhạc chống cằm, ngồi yên một lúc, đợi nửa ngày hai người kia vẫn chưa xong việc, vì vậy thở dài một hơi.

Cậu đột nhiên suy nghĩ, nếu cậu yêu đương, liệu có phải cũng muốn lén lút?

Ít nhất không thể để người trong nhà biết.

Một lát sau có người tới gõ cửa, Mễ Nhạc hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"

Tả Khâu Minh Húc cũng sửa sang lại quần áo đi ra, đến trước gương xem bộ dáng của mình. Cung Mạch Nam đợi một hồi mới ra tới, nhìn dáng vẻ vừa mới son môi lại.

"Khoa thể dục đến đưa tiền." Người ở cửa trả lời.

Cung Mạch Nam đi qua mở cửa, liền nhìn hai người đứng ở cửa, so với cửa còn cao hơn.

Lý Hân cúi đầu nhìn, hỏi: "Còn viết biên lại gì đó nữa hả?"

"Các cậu yêu cầu hả? Bên này chúng tôi đều lược bỏ, chỉ là một cái liên hoan nhỏ thôi." Cung Mạch Nam trả lời.

Đồng Dật đi vào trong, nhìn thấy Mễ Nhạc ngồi kỳ quái, nhịn không được hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Quản được sao?"

"Phắc."

Cuộc nói chuyện phiếm kết thúc.

Sau khi vào cửa, Đồng Dật lại bắt đầu theo bản năng mà nuốt nước miếng.

Giống như hắn vẫn luôn rất khát.

Nhìn thấy Mễ Nhạc, tâm trí liền bắt đầu loạn như ma, thật là đòi mạng.

"Các cậu có buổi diễn gì hả?" Lý Hân hỏi bọn họ.

"Không, tôi với Mễ Nhạc làm phù rể." Tả Khâu Minh Húc trả lời.

"Chú rể rất tự tin nha, dám tìm hai người làm phù rể." Đồng Dật cười hì hì hỏi.

"Không cần cậu tới quan tâm, cút đi." Mễ Nhạc không kiên nhẫn mà nói.

Đồng Dật lập tức không vui, đứng dậy rời đi.

Lý Hân hoảng sợ, lập tức nói: "Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài."

Nhưng Đồng Dật nín thở đi vài bước rồi lại đi vòng trở về, hai mét mốt sợ tới mức thủ thế, chuẩn bị can ngăn bất cứ lúc nào.

Đồng Dật đứng ở cửa phòng nhìn Mễ Nhạc, nói: "Hai chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"

"Tôi với cậu có cái gì tốt đẹp để nói chuyện?"

Mễ Nhạc cố ý kéo khoảng cách với Đồng Dật, bởi vì cậu phát hiện bản thân có ý gì đó với Đồng Dật.

Tránh đi, khiến bản thân quên mất điều này, như vậy mới là phương pháp để Mễ Nhạc tự bảo vệ chính mình.

Mấy năm gần đây cậu đều không yêu đương, đặc biệt là cùng con trai.

Đồng Dật lại đi vào, ngồi bên cạnh Mễ Nhạc nói: "Trước kia tôi mang bạn bè đến phòng ngủ, cậu không vừa mắt tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng gần đây tôi cũng chưa làm gì trêu chọc cậu đi? Hoàng Thể Dục cùng Hàn Nghệ Thuật đều đã bách niên hảo hợp, tại sao cậu không thể cùng tôi nói chuyện vui vẻ hả?"

"Tôi thấy cậu liền không vừa mắt."

"Được, cậu nhìn tôi không vừa mắt. Vậy cậu có thể xem tôi là một ông lão bệnh tàn suy nhược mà nhường nhịn tôi một chút, cho tôi một cái phòng ngủ thư thái có hoàn cảnh tốt không?"

"Ông lão bệnh tàn suy nhược, cậu bị cái gì? Não tàn sao?" Mễ Nhạc nhíu mày hỏi.

"Chân tôi nhỏ nha!" Đồng Dật trả lời đến đúng lý hợp tình.

"..." Mễ Nhạc có chút cạn lời.

"Khi còn nhỏ bởi vì cái chân này mà ba tôi mang tôi đến vài bệnh viện, đi vào liền khóc nức nở nói với bác sĩ, bác sĩ làm ơn cứu con trai nhỏ của tôi. Bác sĩ hỏi ba tôi, con trai bị cái gì, ba tôi trả lời chân con trai tôi quá nhỏ. Tôi đến tận bây giờ đều không thể quên được biểu tình của bác sĩ lúc đó."

Mễ Nhạc không trả lời như cũ, nhấp môi nỗ lực không cười.

Tả Khâu Minh Húc đứng bên cạnh đã cười đến không xong, Cung Mạch Nam cũng nở nụ cười theo.

Đây là người một nhà tấu hề sao?

"Bởi vì hai cái bàn chân này, tôi tới đại học H thi tuyển so với người khác đều hơn mấy hạng, nhưng vì sợ chân tôi như vậy sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Sau lại chứng minh tôi chạy rất ổn, cộng thêm tôi đánh bóng chuyền cực kỳ trâu bò, huấn luyện viên mới ký với tôi." Đồng Dật tiếp tục kể khổ.

Hai mét một là người theo hắn lâu nhất, cũng gật gật đầu, cực kỳ đồng tình với Đồng Dật.

"Ồ."

"Có điều chân nhỏ cũng có chỗ có lợi, ít nhất khi có người mắng tôi là móng heo lớn, tôi có thể đúng lý hợp tình mà nói cho hắn, tôi không phải, anh đây là ba tấc kim liên!" Đồng Dật nói xong còn co chân lại một chút, chân nhỏ 40 size cũng dậm đến leng keng hữu lực.

Mễ Nhạc rốt cuộc nhịn không được, "Xì" một tiếng bật cười.

Cậu thật sự không có biện pháp cùng Đồng Dật tốt đẹp qua lại, bởi vì người này thật sự kỳ quái, lúc cãi nhau đều có thể bị hắn chọc cười.

"Hiện tại tôi cực kỳ không hiểu, cậu vì cái gì mà đối xử với tôi như vậy, lúc trước phạm sai lầm, tôi nên xin lỗi cũng đã xin lỗi, sự tình nên cho qua liền cho qua, tính tình của cậu sao lại lạ lùng thế này?" Đồng Dật rốt cuộc về chủ đề chính.

Mễ Nhạc vô tình như cũ mà lắc đầu: "Hai chúng ta không thể làm lành, tôi nhìn cậu không vừa mắt."

"Vì cái gì? Lý do đâu?"

Mễ Nhạc không hề do dự, trực tiếp trả lời: "Chân cậu quá nhỏ."