*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thực, Đồng Dật ngày thường xem phim truyền hình, đều đặc biệt chịu không nổi cảnh nam nữ chính nhìn nhau đắm đuối một lúc lâu, sau đó đột nhiên hôn nhau nồng nàn thắm thiết.

Tào lao.

Kỳ cục.

Cái gì vậy chòi!?

Cẩu độc thân nhiều năm hoàn toàn không đủ trình để lý giải vấn đề này.

Sao có thể bởi vì hoàn cảnh, xúc tác nào đó mà trong nháy mắt lại có thể đột nhiên quấn quýt hôn nhau?

Quản không được nửa thân dưới của chính mình, đôi khi bởi vì sinh lý mà sinh ra phản ứng, nửa người trên cũng không quản được sao?

Một người trưởng thành đến một chút tự chủ cũng không có sao?

Hừ.

Không có.

Thật sa đọa.

Đồng Dật nhìn thấy Mễ Nhạc nhắm mắt, đại não nháy mắt bay lên bị lag một phen, thật sự hôn lên.

Ở trong mộng Mễ Nhạc đã từng cợt nhả dọa Đồng Dật thoát mộng, lần này hắn cũng thử một lần xem có cảm giác gì.

Tới luôn, so việc cợt nhả với nhau, cái này hắn vẫn rất có tự tin.

Kết quả hôn xong liền xấu hổ, suy nghĩ trong lòng chính là có phải lẳng lơ quá mức rồi hay không, hai nam nhân hôn nhau là chuyện gì vậy? Làm Mễ Nhạc ghê tởm, đồng thời cũng làm ghê tởm chính mình.

Ngay sau đó, Mễ Nhạc khiếp sợ mà mở to mắt, hai người nhìn vào mắt nhau dưới tình huống thân áp thân, miệng dán miệng.

Lúc đầu còn bình thản, trong nháy mắt trái tim Đồng Dật đập kinh hoàng, dường như thật cmn sự đang yêu đương với người này.

Xung quanh đều là hoa, thân thể hai người ái muội trong tư thế nằm lên nhau. Hoàn cảnh này làm cho mọi chuyện trở nên giống như thật vậy.

Đột nhiên Mễ Nhạc biến mất ở trong mộng.

Đồng Dật biết Mễ Nhạc tỉnh lại rồi, hắn xấu hổ ngồi trên mặt đất.

Cơ thể Mễ Nhạc đột nhiên biến mất, tư thế đó thật sự giống như đang muốn đi thọc đất vậy, ngay cả hoa bên cạnh cũng xấu hổ thay Đồng Dật.

Đồng Dật lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy những bông hoa đang lay động theo gió, đột nhiên vui vẻ.

Hắn đã dọa Mễ Nhạc tỉnh lại rồi.

Kế hoạch thành công.

Ngay sau đó, Đồng Dật cũng biến mất ở không gian này, trở về cùng Thực Mộng Mơ hai mặt nhìn nhau.

*

Mễ Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Quay đầu nhìn Đồng Dật nằm bên giường đối diện, còn có thể nhìn thấy Đồng Dật vươn chân dài ra khỏi ổ chăn.

Hừ, đôi bàn chân trong truyền kỳ Đồng Chân Nhỏ size 40.

Cậu nằm ở trên giường đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Gần đây tại sao lúc nào cũng luôn có thể mơ thấy tên kia, nếu là bị Đồng Dật chọc, mơ thấy một lần, hai lần còn xem như bình thường.

Nhưng cậu đã ở trong khoảng thời gian ngắn mà mơ thấy Đồng Dật bốn lần.

Tuy rằng lần đầu tiên bọn họ luôn chạy như điên, nhưng Mễ Nhạc có thể xác định, người chơi parkour trong mộng chính là Đồng Dật.

Điểm chết người chính là, giấc mơ về Đồng Dật đều đặc biệt chân thực.

Chẳng hạn như hương vị thức ăn, cảm xúc cơ thể, cảm giác đau đớn khi đánh nhau, còn có... Đôi môi mềm mại và cảm giác ấm áp khi hôn, hơi thở thở ra từ cánh mũi vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt cậu.

Đáng chết cho sự chân thật này, đáng chết cho cái toàn bộ ký ức khắc sâu hoàn toàn không thể quên này.

Mễ Nhạc trở mình, cảm thấy mình không ổn.

Trong thời gian ngắn, mình đã mơ thấy một người đàn ông nhiều lần như vậy, lần này còn đặc biệt quá đáng, cư nhiên mơ thấy Đồng Dật tặng hoa cho mình, mình còn tặng nhẫn cho Đồng Dật, cuối cùng còn hôn môi một cái?

Hôn môi?

Mễ Nhạc lớn như vậy cũng chưa từng hôn môi ai, ngay cả loại kịch bản có tình tiết này cũng sẽ không nhận.

Nếu cậu thân mật cùng bạn diễn, fan bạn gái của cậu sẽ tập thể kháng nghị, thậm chí đi đến Weibo nữ chính quậy đục nước.

Lần đầu tiên hôn môi, cư nhiên lại cmn cùng Đồng Dật?

Mễ Nhạc muốn điên rồi, lông tơ cả người đều muốn nổ tung.

Trong nháy mắt không còn buồn ngủ nữa, hận không thể gào thét hai tiếng.

Cậu duỗi tay lấy di động xem thời gian, 4 giờ sáng.

Còn tưởng sẽ ngủ tiếp được, lại nghe thấy âm thanh Đồng Dật xoay người. Thân thể trong nháy mắt trở nên căng thẳng, không hiểu sao lại trở nên khẩn trương.

Phanh phanh phanh.

Bang bang.

Trái tim bắt đầu không có quy tắc mà nhảy lên, cậu nghiêng người, thân thể dường như bị đè nặng, đầu ngón tay đều hơi hơi rung động.

Gương mặt dường như đột nhiên nóng lên, cậu cảm thấy mình không ổn lắm, tình huống này vô cùng không ổn.

Đồng Dật chỉ là xoay người thôi mà!!!

Không thể nào.

Cậu chỉ là mơ thấy giấc mộng kỳ quái, chỉ có chột dạ mới có thể như vậy được.

Cậu căn bản không thích hình mẫu như Đồng Dật.

Cậu thích người thanh thục ổn trọng, thanh âm trầm thấp, có thể ở thời điểm đột nhiên gặp vấn đề sẽ cho cậu cái ôm vững chãi, mà không phải cái loại liếc mắt nhìn một cái liền tưởng đến đánh nhau một trận.

Cứ như vậy, Mễ Nhạc rốt cuộc không ngủ được nữa, rời giường sớm rửa mặt, chuẩn bị mọi thứ để rời khỏi phòng trước khi bọn Đồng Dật chưa xuống giường ngủ.

Xoa tóc từ trong toilet đi ra, liền nhìn thấy Đồng Dật từ trên giường bò xuống, đôi mắt vẫn chưa hoàn mở ra của hắn, đột nhiên bước chân dừng lại.

Đồng Dật nhìn thấy cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Sao cậu rất ít khi làm khô tóc vậy?"

Nghe thấy Đồng Dật nói chuyện với mình, Mễ Nhạc đột nhiên cảm thấy khẩn trương, chần chừ một lúc mới trả lời: "Tóc của tôi thường xuyên làm tạo hình, tóc rất kém, nên có thể không sấy thì không sấy, để nó tự nhiên."

"Được rồi..." Đồng Dật lẩm bẩm một câu rồi đi vào toilet, có lẽ lại cảm thấy mình làm ra vẻ quan tâm quá nhiều.

Mễ Nhạc lập tức đi đến bàn của mình, soi gương chỉnh lại hình tượng.

Khi Đồng Dật rửa mặt xong đi ra, Mễ Nhạc vẫn chưa chỉnh xong đâu... Thật sự là quá nhiều bước.

"Cái đó..." Đồng Dật đi đến bên cạnh Mễ Nhạc, dựa vào lan can giường nhìn Mễ Nhạc đang trang điểm, đột nhiên nói.

Mễ Nhạc còn chưa vẽ xong chân mày, thân thể lập tức cứng đờ, vẽ lệch ra ngoài một ít.

"Chuyện gì?" Mễ Nhạc ra vẽ trấn định hỏi.

"Tiền liên hoan của chúng ta có phải cần nên tính liền không? Tổng cộng xài bao nhiêu tiền, chia đều cho mỗi người, cuối cùng chúng tôi sẽ đưa tiền cho các cậu." Đồng Dật nói, còn lấy ra điện thoại mở trang tính toán.

Đối với hắn mà nói, phép cộng trừ đều cần dùng đến máy tính toán, nếu không thì đầu sẽ bị ngắn lại.

"Ồ, cậu cứ nói chuyện này với Cung Mạch Nam đi." Mễ Nhạc lười đến quản những việc này.

"Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, trong đội người cả ngày bắt tôi theo đuổi cô ấy, cô ấy vốn không phải là kiểu người tôi thích."

"Vậy cậu thích hình mẫu gì?" Mễ Nhạc đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.

"Hả?" Đồng Dật bị hỏi đến sửng sốt, cũng không cảm thấy sẽ cùng Mễ Nhạc nói về những việc này, bất quá vẫn rất nhanh mà trả lời: "Ờ, chắc là ngực bự đi, chưa có cẩn thận nghĩ đến. Bất quá yêu cầu duy nhất là thân người phải cao hơn 1m75."

"Vóc dáng nấm lùn không phải rất đáng yêu sao?" Mễ Nhạc lại lùi ra sau một bước, nhìn chính mình trong gương tiếp tục sửa sang lại kiểu tóc.

"Không phải vấn đề đó, nếu thật sự quá nhỏ nhắn, tôi sợ làm hỏng." Đồng Dật trả lời.

"Làm hỏng?" Mễ Nhạc khó hiểu, kỳ quái hỏi.

Chờ sau khi phản ứng lại được, cậu lập tức liếc Đồng Dật một cái trắng mắt.

Đồng Dật thấy thái độ Mễ Nhạc hôm nay có điểm không đúng, tự hồ không có khi thế dọa người như trước. Đột nhiên cảm thấy mình dạy dỗ có hiệu quả, lập tức cười ha hả mà được một tấc muốn tiến một thước.

"Thật sự không công bằng, ngày hôm qua cậu chưa trả lời những vấn đề mà tôi bị hỏi, nụ hôn đầu tiên của cậu là khi nào?" Đồng Dật ở phía sau truy hỏi Mễ Nhạc.

"Chưa từng có." Mễ Nhạc trả lời.

Vốn dĩ chưa từng có, nhưng mà mới có đêm qua.

Ở trong mộng.

Mễ Nhạc cảm thấy không cần tính chuyện này.

"Vậy cậu bao lâu thì quay chim một lần?" Đồng Dật lại hỏi.

Mễ Nhạc không trả lời hắn, đã sửa sang lại kiểu tóc thật hoàn hảo, cầm lấy cặp của mình chuẩn bị rời đi.

Đồng Dật không buông tha, đi theo phía sau Mễ Nhạc tiếp tục hỏi: "Trả lời nhanh lên, chúng ta đều bị thua mà."

"Tôi là bị cậu hại thua, cậu còn có mặt mũi hỏi tôi hả?" Nói xong đã chạy tới cửa phòng, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Đồng Dật lập tức đi nhanh, đuổi theo đi qua, đè cậu lên cửa, tiếp tục hỏi: "Nói nhanh lên, bao lâu thì quay chim một lần, bằng không không cho cậu đi ra ngoài."

"Cậu có ấu trĩ quá không hả?" Mễ Nhạc xoay đầu trừng mắt nhìn Đồng Dật liếc mắt một cái.

Đồng Dật đè cậu lên cửa, hắn đứng nghiêng đầu sang bên cạnh một chút. Cậu cứ như vậy mà quay đầu, vừa lúc đứng trong phạm vi cái ôm của Đồng Dật.

Hai người bốn mắt nhìn sau, sau đó Mễ Nhạc lập tức cúi đầu, tiếp theo đẩy Đồng Dật ra.

Đồng Dật ngốc nghếch, không nhận ra Mễ Nhạc có điểm bất thường, vẫn kiên trì ấn cửa, vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mễ Nhạc bao lâu thì quay chim một lần.

Mễ Nhạc cảm thấy mặt mình nóng lên, tai tuyệt đối đã đỏ lên rồi.

Cậu đột nhiên hoảng loạn đến không kiềm chế được, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, trái tim lại bắt đầu điên cuồng nhảy lên.

Người này sao lại phiền đến như vậy?

Đúng là âm hồn bất tán.

"Rất ít." Mễ Nhạc trả lời.

"Tôi không tin."

"Không tin thì dẹp đi, cút ngay!"

"Còn chưa hết đâu, ngày hôm qua trong số những người ở đó, cậu cảm thấy hứng thú với ai?" Đồng Dật lại hỏi.

Nghe thấy vấn đề này, Mễ Nhạc bắt đầu chột dạ, càng cố gắng đẩy Đồng Dật ra, phát hiện hai người có một chút cách xa nhau, lập tức rống lên một câu với Đồng Dật: "Cậu muốn chết hả!?"

Đồng Dật bị Mễ Nhạc rống đến sửng sốt, sau đó lùi lại một bước tránh ra. Mễ Nhạc hấp tấp chạy ra ngoài.

Đến nhà ăn ăn sáng, Mễ Nhạc bắt đầu cố gắng bình tĩnh lại.

Không có khả năng thích Đồng Dật.

Tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện này.

Sao có thể có chuyện buồn cười như vậy?

Ha hả.

Ha hả.

Chỉ là đêm qua mơ thấy giấc mộng kỳ quái, hôm nay đụng tới Đồng Dật nên cảm thấy xấu hổ mà thôi.

Cậu không giống loại người này, sẽ không cảm thấy hứng đối với tên ngu đần như Đồng Dật.

Tuyệt đối sẽ không!

Cậu chỉ là đụng phải một tiểu ca ca lớn lên đẹp trai nên trong lòng muốn đùa giỡn mà thôi. Thấy Đồng Dật nhiều lần hoảng loạn trước mặt cậu, thấy như vậy nên trong lòng cậu khởi lên chút ý tưởng xấu xa mà thôi.

Ăn một hồi, cậu đột nhiên thấy 1 mét 8 cùng một số người của đội bóng chuyền đi đến. 1 mét 8 nhìn thấy cậu liền chạy như điên đến, gọi một tiếng: "Ba ba!"

"Ừa."

"Tôi đến mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu vội như vậy hả, sao lại tự mình đến đây ăn rồi?"

"Lời này nói ra, sao lại miêu tả tôi giống người không nên xuống đây ăn vậy hả?" Tâng bốc cậu thành người cực kỳ trâu bò.

"Đây là ngày cuối cùng tôi hiếu thuận với cậu, cậu nên thấy quý trọng đi." 1 mét 8 nói xong, liền đuổi theo anh em của mình.

Mễ Nhạc nhịn không được mà mắng thầm: Ai không thể xuống đây ăn hả?

*

Thời điểm buổi sáng, Mễ Nhạc có chút mất hồn mất vía một hồi, tới giữa trưa liền tốt hơn nhiều rồi.

Đến buổi tối, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần xong, người cũng khôi phục dáng vẻ tự nhiên.

Thật giống như cái gì cũng chưa phát sinh vậy.

Có điều nói đến cũng thật là, ai sẽ canh cánh trong lòng đối với giấc mơ của mình chứ?

Chẳng lẽ cậu nằm mơ thấy bạch bạch bạch cùng nữ diễn viên nổi tiếng, cậu liền phải đi tìm con gái nhà người ta đòi phụ trách sao?

Người ta nhất định sẽ không nguyện ý gả cho cậu.

Nghĩ kỹ lại, sau đó Mễ Nhạc liền trở lại như cũ, đụng tới một chút chuyện của cậu liền khó ở, không quá thích cười, cả ngày đều không cao hứng, đó mới là Mễ Nhạc.

Đẩy cửa vào phòng ngủ, liền nghe được tiếng Đồng Dật nói chuyện, bước chân theo bản năng mà dừng lại một chút, thật nhanh đã khôi phục lại bình thường.

"Cực kỳ buồn cười, giống như đi tấu hài, với cái thân thể cao lớn như cậu mua hàng online được cái áo che ở phía trên, cũng là may mắn lắm rồi đó biết không? Còn dám mua quần hả?" Đồng Dật ngồi trên ghế, ngồi quay đầu về phía chỗ dựa của ghế, cánh tay đặt ở trên chỗ dựa nhìn chằm chằm vào hai mét.

Hai mét đang ướm thử cái quần.

Mễ Nhạc nhìn lướt qua gói hàng, viết chính là quần dài.

"Tớ xem bình luận viết là có thể mặc được mà." Hai mét một vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục kiên trì rằng cái quần này hắn có thể mặc được.

"Cái người bình luận kia tuyệt đối không có cao tới hai mét mốt. Nếu tên đó cao hai mét mốt, tôi liền đổi tên thành không đồng ý!" Đồng Dật lắc lắc đầu: "Cởi ra đi, ăn mặc giống như tên đần."

Mễ Nhạc đem cặp đặt trên mặt bàn, quay đầu nhìn quần của hai mét mốt, chần chờ một chút rồi nói với bọn họ: "Đứng im đừng nhúc nhích, tôi sẽ sửa lại cho cậu."

Hai người đều cực kỳ kinh ngạc, không hiểu ý tứ của Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc nói xong, lấy từ trong hộc tủ ra một cái hộp nhỏ, rồi đi tới ngồi xổm xuống trước hai mét mốt, đem ống quần cắt bớt một vòng, sau đó dùng kim chỉ chỉnh lại hai bên một chút.

Thẩm mỹ của hai mét mốt vẫn rất tiêu chuẩn, không có bất kỳ kiểu dáng nào ngoài quần ống đứng. Hắn vừa mặc vào đã thấy quần không đủ tôn dáng, có chút xuề xòa.

Mễ Nhạc dứt khoát đổi thành quần ống rộng, rồi thu nhỏ ống quần một chút.

Chần chừ một lúc, lại cắt mở vị trí đầu gối, tạo ra hiệu ứng rách tự nhiên, cũng xẻ vài chỗ khác.

Như vậy, sửa xong liền thấy thời thượng hơn so với trước nhiều, không còn giống quần ngố lửng nữa, vì vết rách nằm đúng ở vị trí đầu gối.

Kích cỡ quần không đúng, Mễ Nhạc đổi thành quần may theo số đo người mặc.

"Kỹ năng tuyệt vời quá nha Tiểu Nhạc Nhạc." Đồng Dật xem xong, nhịn không được khen Mễ Nhạc.

"Đừng gọi bậy, làm như chúng ta thân thiết nhau lắm vậy." Mễ Nhạc nói xong liền bắt đầu dọn dẹp đồ vật của mình.

Hai mét vừa thấy, kích động mà nói với Đồng Dật: "Đẹp! Tớ rất ít khi mặc được cái quần vừa người."

"Vậy thì mặc đồ chắp vá đi, dù cậu ta có sửa hỏng, rách quần cậu cũng cố gắng mặc đi." Đồng Dật bị Mễ Nhạc xa lánh đến không thoải mái, không những không khen, mà còn bắt đầu châm chọc mỉa mai.

"Mễ Nhạc, cậu là người tốt thật đó!" Hai mét mốt không đồng tình với Đồng Dật, bắt đầu nói lời cảm ơn với Mễ Nhạc.

"Chỉ là thuận tay nên làm thôi."

"Cậu có thể cho tôi xin chữ ký không, mấy người bạn gái của chúng tôi đều muốn có."

"Ký mấy cái?"

"Sáu cái."

"Có thể."

Hai mét nghe thấy, lập tức vui vẻ, khen lấy khen để Mễ Nhạc.

Tỷ như: "Cậu thật đẹp trai, chữ viết cũng không tồi, người cũng thật tốt."

"Bạn gái tôi rất thích cậu."

"Ngay từ đầu nhìn thấy cậu đã thấy cậu tốt, mấy người anh em của tôi thật là thích làm loạn."

"Trên người cậu có mùi thơm thật nghe."

Nếu như bị hỏi cái vấn đề này, dựa theo tiểu thuyết ngôn tình, thông thường đối phương nhất định sẽ nói, tôi cái gì cũng không xịt lên người, chắc là mùi thơm cơ thể thôi.

Kết quả Mễ Nhạc lấy từ hộc tủ ra ba lọ nước hoa, nói với hai mét: "Tôi thường dùng ba loại này, cậu ngửi xem, có thể phun thử một chút."

Đồng Dật nhìn không được mà nhếch khóe miệng: Cậu thật sự quá lẳng lơ, đẹp như vậy còn đòi xịt nước hoa.

Tiếp theo cùng với hai mét thử từng loại nước hoa, hửi mùi chắc chúc cũng nửa ngày mới phai.

Ngay từ đầu, hai mét khen Mễ Nhạc thật biết mua nước hoa, khen đến Đồng Dật nghe không nổi nữa, quay đầu đi, hai mét mốt thế mà cũng không quan tâm hắn.

Đồng Dật tức giận nhìn hai người bọn họ, cảm thấy bên cạnh mình xuất hiện hai tên phản đồ.

Một đứa thành con của Mễ Nhạc.

Một đứa thành fan của Mễ Nhạc.

Một lúc sau "đứa con trai" khác của Mễ Nhạc cũng tới rồi, đứng ở cửa hỏi: "Ba ba, tôi có thể đi vào không?"

Hỏi đến đặc biệt khoa trương.

Mễ Nhạc ngồi ở trên ghế, chần chờ một hồi thì "Ừ" một tiếng, xem như phá lệ.

Gần đây bị 1 mét 8 hiếu thuận đến mức không đành lòng xa lánh tên nhóc ngốc này.

1 mét 8 tiến vào liền hỏi: "Các cậu xịt nước hoa trong phòng ngủ làm gì?"

Đồng Dật nghe xong "Phốc------" mà cười ra tiếng.

Hai mét mốt xấu hổ chưa nói được chữ nào.

"Mẹ nó, còn có hương tinh dầu, sặc chết anh đây." 1 mét 8 tiếp tục mắng.

"Không không phải, phun nước sát trùng đấy." Đồng Dật trả lời.

"Chắc là ba tớ phun đi, cũng không biết nghĩ như thế nào, dùng mấy cái tiêu độc khử trùng nhiều đến như vậy?" 1 mét 8 tiến vào liền mở cửa sổ ra.

"Có việc gì hả?" Đồng Dật cười đến vui sướng khi người gặp họa mà hỏi.

"Ừa, tớ tới đây để đoạn tuyệt quan hệ phụ tử." 1 mét 8 trả lời xong liền đi tới bên người Mễ Nhạc nói: "Thời gian cạn tình của hai chúng ta tới rồi, từ đây..."

1 mét 8 nói xong, từ trong túi quần móc ra trái dưa leo, tiếp theo lấy ra một cây dao gọt hoa quả, một dao chặt xuống, dưa leo đứt làm hai nửa.

"Từ đây hai chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt." 1 mét 8 nói rất là kinh tâm động phách.

"Vì sao lại là dưa leo?" Mễ Nhạc hỏi.

"Bởi vì tôi nghĩ đến nó đầu tiên." 1 mét 8 nói.

"Cậu diễn giỏi như vậy, vì sao không tham gia câu lạc bộ kịch luôn đi?" Mễ Nhạc lại hỏi.

Đồng Dật đi tới cầm một nửa trái dưa leo, trực tiếp cắn một ngụm: "Cậu đừng ở chỗ tôi đào người, chúng tôi còn phải luyện tập tự do, trình độ còn chưa đuổi kịp mức yêu cầu đâu."

"Đội các cậu đều là quân chủ lực hả?" Mễ Nhạc lại hỏi.

1 mét 8 vén tay áo nói: "Nói ra có khả năng cậu không tin, nhưng mà tôi so với các cậu lớn hơn một tuổi đó, thời điểm phân phòng ngủ là vì chúng tôi phải huấn luyện phương pháp đặc thù nên đành phải an bài như vậy."

"Cho nên cậu tới đại học H này đã độc thân hơn hai năm rồi hả?"

"..." 1 mét 8 giơ tay che ngực.

"Quá độc, quá độc, chúng mình không để ý tới cậu ta." Đồng Dật đi tới vỗ vỗ lưng 1 mét 8.

1 mét 8 đau ngực đến nửa ngày mới hồi phục được một chút, hắn đỡ vách tường lảo đảo rời đi: "Tớ... Tớ đi về trước, tớ... Đi về ngủ sớm một chút, bằng không nhất định sẽ mất ngủ."

Sau khi 1 mét 8 đi ra ngoài, cửa vừa mới đóng lại, Mễ Nhạc liền nhịn không được nở nụ cười.

Lúc này cười thực tự nhiên, môi cong lên, cười đến nội liễm (*) lại thực thuần túy, thoạt nhìn khá xinh đẹp.

(*) Nội liễm: từ này không được dùng nhiều lắm, là tính từ trong tiếng Việt có nghĩa là "kín đáo, thâm trầm, không phô trương". Từ này xuất hiện trong nhiều văn bản tiếng Việt từ lâu đời, chẳng hạn như trong thơ ca, văn học, và cả văn bản hành chính.

Duỗi tay lấy di động lại bắt đầu gửi tin nhắn.

Đồng Dật nhìn thấy Mễ Nhạc tươi cười, lập tức âm dương quái khí hỏi: "Đàn cẩu độc thân chúng ta trông rất buồn cười có phải không?"

"Có cái gì đâu mà buồn cười, không phải Lý Hân có bạn gái sao?"

"Cậu ta hầu hạ bạn gái có khác gì hầu hạ tổ tông đâu, đối xử với đối tượng yêu đương như vậy thì còn có ý nghĩa gì?" Đồng Dật đặc biệt khó hiểu, cảm thấy Lý Hân quá liều mạng, đối với bạn gái cũng quá dung túng.

Hắn cảm thấy hắn sẽ không, tương lai hắn tuyệt đối sẽ đem bạn gái dạy dỗ đến dễ bảo.

"Tớ thật sự rất vui vẻ nha." Lý Hân đột nhiên trả lời.

"Cút đi, đồ dại gái." Đồng Dật tiếp tục quở trách, còn tặng một ngón giữa.

Mễ Nhạc tiếp tục nhắn tin.

Mễ Nhạc: Nhóm nữ sinh của các cậu, tớ có thể vào nhìn trộm không?

Cung Mạch Nam: Thật ra tớ không tham gia mấy cái nhóm nhỏ.

Mễ Nhạc: Tớ nghe nói cán bộ của câu lạc bộ kịch có tổng cộng 7 nữ sinh, mà có tận 5 cái nhóm hả?

Cung Mạch Nha: Thì ra là nhiều đến vậy sao?

Mễ Nhạc: Cậu có mấy cái.

Cung Mạch Nam: Hai cái.

Mễ Nhạc: Cậu bị xa lánh rồi.

Cung Mạch Nam: Có thể vì mắng nhiếc trong nhóm nên tới rời đi.

Mễ Nhạc: Ồ, tớ giả mạo người mới để thêm vào nhóm nha.

Cung Mạch Nam: Không sợ bị phát hiện hả?

Mễ Nhạc: Chỉ cần thiết lập chế độ một mình là được.

Cung Mạch Nam: Được, tớ kéo cậu vào nhóm nữ sinh.

Mễ Nhạc tiến vào nhóm, liền nhìn thấy các nữ sinh đang nói chuyện phiếm, spam khắp mặt trận, nhìn nhìn liền đen mặt.

Thành viên a: Ảnh này quá khó coi.

Thành viên b: Tớ thấy 1 này quá xấu, chỉ có dáng người đẹp.

Thành viên c: 0 kêu gào quá lẳng lơ.

Thành viên b: Kêu đến mức da vịt nổi lên, thật sự thoải mái hả?

Thành viên a: [hình ảnh]

Thành viên a: [hình ảnh]

Thành viên a: Mấy cậu xem ảnh chụp này xem, eo của 0 này thật sự không tồi nha.

(**) Cho những ai còn chập chững đọc đam mỹ: 1 là công, 0 là thụ.

Thành viên a: Toàn bộ quá trình tớ toàn não bổ thành chủ tịch với Đồng Dật.

Thành viên b: Oa! Oa! Sẽ cảm thấy rất dễ tưởng tượng nha, còn đặc biệt hưng phấn!

Thành viên d: Ha ha ha ha ha, cái tư thế này quá lẳng lơ luôn!

Thành viên g: Quá được, quá được.

Thành viên e: Phải nói thật, dáng người Đồng Dật thật sự siêu cấp đẹp, dáng người tam giác, có ngực! Có cơ bụng!

Thành viên b: Khinh thường chủ tịch của chúng ta hả? Chủ tịch của chúng ta có nhan sắc, có tiền, có đầu óc!

Thành viên t: Tớ muốn nói, Mễ Tả Đại Kỳ (?) sẽ không bao giờ ngã.

(?) Chắc là tên couple của Mễ Nhạc với Tả Khâu Minh Húc nhỉ???

Thành viên w: Cái này chính là canxi (phim gay), 1 là công cơ bắp.

Thành viên q: Kỳ thật, gần đây nhất cảm thấy Tư Lê có ý đồ cưa chủ tịch, hơn nữa thế công còn rất dũng mãnh nha.

Mễ Nhạc nhìn màn hình di động, cậu chỉ tiến vào nhóm vài phút mà thôi, vậy mà đã có mấy cái couple.

Nói cậu cùng Tả Khâu Minh Húc, cậu còn có thể hiểu được, bởi vì ngày thường ở bên nhau quan hệ rất tốt, nhưng mà cùng 1 mét 8, Đồng Dật là cái quỷ gì?

Khi nào mà bọn họ tốt đến mức có cảm giác couple vậy?

Mễ Nhạc hồi phục tinh thần rồi đánh chữ: Ách... Các cậu cảm thấy Tư Lê thế nào?

Thành viên b:???

Thành a: Có điểm ngốc nghếch.

Thành viên t: Người mới hả?

Cung Mạch Nam: Ừa, người mới mà tôi thêm vào.

Thành viên d: Cậu sẽ không cảm thấy hứng thú với Tư Lê chứ hả?

Thành viên e: Ặc... Không biết nên nói như thế nào.

Thành viên q: Mới vào nhóm, câu đầu tiên lại đi hỏi một nam sinh, ha hả.

Trong nhóm yên tĩnh.

Mễ Nhạc có điểm khó hiểu, nhắn tin riêng hỏi Cung Mạch Nam: Sao lại thế này?

Cung Mạch Nam: Chắc là mở nhóm mới mắng cậu, sau đó xem cậu là ai.

Cung Mạch Nam: Cậu muốn làm cái gì?

Mễ Nhạc: Xem ra Tư Lê rất đáng thương, tưởng có thể giới thiệu bạn gái cho cậu ta, thử xem có ai cảm thấy hứng thú với cậu ta không.

Cung Mạch Nam: Từ khi nào cậu khởi lên lòng tốt như vậy?

Mễ Nhạc: Chỉ đột nhiên hứng thú mà thôi.

Cung Mạch Nam: Có thể giữ mối quan hệ hữu nghị được, cậu mang cậu ta đến câu lạc bộ là được.

Mễ Nhạc: Tớ cũng không thân với hắn. Thôi, mặc kệ.

Mễ Nhạc buông di động ra còn có điểm không cam lòng, không hiểu vì sao nhóm nữ sinh lại làm như vậy.

Cậu làm như vậy đáng bị mắng lắm sao?

Cậu lại lặng lẽ lấy ra điện thoại, liếc qua tên những người đang bàn tán kia, đặc biệt là người đã nói cậu là "0", chuẩn bị về sau "lấy việc công trả thù tư" các cô ấy.

Đóng điện thoại, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Nằm một lúc không thấy buồn ngủ, lại bò xuống giường uống hai viên melatonin, lại lần nữa bò lên giường.

Mễ Nhạc bị mất ngủ nghiêm trọng.

Chắc là do tâm trạng bị áp lực trong thời gian dài.

Cậu cảm thấy mình nên đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng lại sợ tin tức sẽ bị truyền ra ngoài, nên vẫn luôn chịu đựng.

Nằm xuống sau đó không lâu, Mễ Nhạc dần dần tiến vào giấc ngủ.

Mễ Nhạc lại mơ thấy Đồng Dật.

Điều đặc biệt của giấc mơ này là Đồng Dật đột nhiên mặc áo choàng còn để tóc dài, mà trong tay cậu cầm một cây kéo, đứng trong tiệm cắt tóc, rõ ràng là làm thợ cắt tóc.

Cậu rất nhanh nhập vai, tiếp đón Đồng Dật ngồi xuống. Cậu giúp Đồng Dật phủ thêm khăn che sau, đứng sau lưng Đồng Dật, nhìn mái tóc dài xõa trên vai Đồng Dật trong gương hỏi: "Muốn cắt kiểu tóc nào?"

Đồng Dật cũng trả lời cực kỳ kỳ quái: "Thử từng cái xem."

Nhưng mà Mễ Nhạc cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, bắt đầu giúp Đồng Dật thử các kiểu tóc khác nhau.

Đây là một giấc mơ rất kỳ lạ, bởi vì sau khi tóc của Đồng Dật được cậu cắt xong một kiểu, tóc sẽ nhanh chóng dài ra, cậu lại tiếp tục giúp Đồng Dật cắt tiếp kiểu tóc khác.

Tiệm cắt tóc này nằm trong ký ức của cậu, cậu đã đến vài lần, là một tiệm nhỏ nhưng thợ cắt tóc rất nổi tiếng, phải đặt lịch trước khi đến đây.

Mễ Nhạc là nghệ sĩ, nên cần nơi kín đáo, rất nhiều lần đều hẹn trước nơi này để đổi tạo hình cho mình.

Thợ cắt tóc chỗ này đã tiếp đãi rất nhiều nghệ sĩ, nên làm việc rất chu đáo, Mễ Nhạc cũng thích đến đây thường xuyên.

Trong mơ, Mễ Nhạc trở thành thợ cắt tóc học việc, tay nghề dường như vẫn chưa ổn, vì vậy kiểu tóc đầu tiên của Đồng Dật cảm thấy rất không hài lòng.

Nhưng khi nhìn thấy cậu cắt bỏ những sợi tóc đã làm không tốt, tóc Đồng Dật lại nhanh chóng mọc lại, Mễ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thưa ngài, tôi có thể giúp ngài tiếp tục cắt tóc miễn phí, làm đến khi ngài hài lòng mới thôi."

"Làm đi." Đồng Dật cố làm ra vẻ mà đồng ý.

Lúc này, Đồng Dật đột nhiên có chút vô ngữ, nhìn trong gương mái tóc thẳng đang che mặt mình.

Một vẻ mặt "Đây là cái gì quỷ gì".

Đồng Dật là tiêu chuẩn 9:1(***), mặt trái xoan.

Thân hình của hắn có tỉ lệ đẹp đến nghịch thiên, dường như từ rốn trở xuống đều là chân, hơn nữa vốn dĩ đã rất cao, cho nên đôi chân này có lẽ sẽ đến ngực một chú lùn.

(***) Tiêu chuẩn chín đầu thân là một khái niệm trong thẩm mỹ của người Trung Quốc, chỉ về một người có tỷ lệ chiều cao và chiều rộng vai là 9:1. Tỷ lệ này được coi là đẹp và hài hòa, thể hiện một thân hình cao ráo, cân đối.

Bởi vì giá trị nhan sắc cao, nên Đồng Dật đều có thể để bất kỳ kiểu tóc nào.

Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, không biết có phải cảm thấy thú vị kèm một chút ác ý hay không, mà trông cậu thật giống như chơi game thay đổi tạo hình nhân vật từ đầu tóc đến quần áo.

Cậu giúp Đồng Dật thay đổi mấy kiểu tóc liền.

Chẳng hạn như chẻ tóc thành năm năm, lại chẳng hạn như nhuộm một đầu xanh lục, hoặc biến thành tóc vuốt ngược.

Cậu tới trước mặt Đồng Dật, dùng sáp chải tóc sửa sang lại tóc mái của Đồng Dật, lúc cúi thân người xuống cả hai hai mặt nhìn nhau.

Đồng Dật nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, đôi mắt đảo qua lại trên môi cậu, lại rất nhanh mà tránh đi.

Mễ Nhạc không để ý, từ một bên lấy một cái kính râm kiểu lạnh lùng boy giúp Đồng Dật đeo lên. Đồng Dật đeo kính, trông có vẻ chững chạc hơn, Mễ Nhạc cảm thán: "Nhìn như vầy có vẻ thông minh hơn nhiều."

"Cậu đang có thái độ của một người học việc nên có hả?" Đồng Dật hỏi cậu.

"Xin lỗi."

"Cậu làm giúp tôi kiểu tóc kia đi." Đồng Dật đề nghị.

"Cái nào?"

Đồng Dật mô tả động tác học được từ Mễ Nhạc: "Cái kiểu nắm lấy như này này."

Mễ Nhạc nhịn không được cười, túm lấy tóc Đồng Dật vuốt loạn, sau đó làm thành kiểu tóc thường ngày của mình.

Tóc Đồng Dật rất cứng, thực khó uốn, rất khó chải chuốt lại.

Tuy nhiên, tâm trạng của Mễ Nhạc rất tốt khi nghịch tóc Đồng Dật, có cảm giác hưng phấn như thể đang mặc quần áo cho em trai. Cậu cũng rất có ý tứ khi giúp Đồng Dật thay đổi kiểu tóc.

Phòng làm việc là phòng riêng, lúc này chỉ có hai người họ bên trong.

Trong lúc Mễ Nhạc đang giúp Đồng Dật làm tóc, giầy của họ chạm vào nhau. Đồng Dật cũng không né tránh, ngược lại dùng mũi chân chọc Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc không để ý, tiếp tục sửa sang lại đầu tóc cho Đồng Dật.

Đồng Dật tiếp tục nhìn Mễ Nhạc, vì Mễ Nhạc đang đứng trước mặt hắn. Hắn liền chú ý đến vòng eo của Mễ Nhạc, nhỏ đến không giống như vòng eo của một nam sinh.

Hắn lại nhìn chằm chằm vào háng của Mễ Nhạc nửa ngày, sau đó lại dời ánh mắt đi.

"Nếu tôi là nữ sinh, ánh mắt của cậu vừa rồi chính là quấy rối, là loại đàn ông đáng khinh." Mễ Nhạc đột nhiên mở miệng nói.

"Tôi không làm gì sai chứ?"

"Loại thẳng nam như các cậu dùng loại ánh mắt này nhìn nam sinh, không cảm thấy như vậy thật sự rất ghê tởm sao?"

"Cái gì gọi là loại thẳng nam như các cậu, cậu không phải hả?"

Mễ Nhạc không trả lời, bắt đầu nhỏ giọng hát.

Đồng Dật không hề nhìn Mễ Nhạc, chờ Mễ Nhạc cắt xong kiểu tóc, cậu soi gương xem chính mình, nhịn không được trợn trắng mắt: "Vẫn là cậu để kiểu tóc này đẹp, kiểu này nhìn tôi như đeo tóc giả."

"Tôi thấy cậu để tóc dài một chút, như vậy sửa sang lại sẽ đẹp hơn." Mễ Nhạc trực tiếp đưa tay đi vuốt tóc cho Đồng Dật.

Đồng Dật đứng lên xem kiểu tóc, khiến cho Mễ Nhạc chỉ có thể giơ tay giúp hắn sửa sang lại.

Đồng Dật hơi cúi đầu phối hợp với cậu, tiến đến gần Mễ Nhạc, trông như chó bự ngoan ngoãn.

Sau khi Mễ Nhạc giúp Đồng Dật chỉnh sửa lại kiểu tóc, cậu bảo Đồng Dật soi gương: "Thế nào, có đẹp không?"

"Đẹp cái quần gì, cái này là cái gì vậy? Quá lẳng lơ."

"Cậu không phải là loại nam sinh có khí chất lẳng lơ sao?"

"Cút đi, tôi đứng đắn hơn nhiều người, cậu biết không hả?"

Đồng Dật lại nhìn nhìn gương, có chút chịu không nổi, lập tức xua tay: "Cắt đi cắt đi, xấu chết rồi."

"Tôi thấy khá đẹp, dù sao tôi rất thích."

"Ò......" Đồng Dật lại nhìn nhìn gương, miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được rồi."

"Tôi phối cho cậu một bộ quần áo."

Mễ Nhạc nói xong, liền lôi kéo Đồng Dật đi ra ngoài.

Đồng Dật bị Mễ Nhạc túm đi, đi theo phía sau Mễ Nhạc mà lải nhải, nói không ngừng: "Tôi đi mua sắm cùng cậu, chính là cho cậu chút mặt mũi, con người của tôi cực kỳ chán ghét đi dạo phố, lúc trước cũng không có kiên nhẫn mà sửa sang lại kiểu tóc."

"Ò ò, cảm ơn cậu à, cậu trả tiền à."

"Tôi không chắc mình có tiền." Đồng Dật nói xong bắt đầu lục túi, phát hiện mình mang theo ví đen.

Vì đã có tiền, Đồng Dật yên tâm lớn mật mà đi theo Mễ Nhạc mua sắm.

Mễ Nhạc là một chàng trai mà lại thích đi dạo phố. Điều này khiến Đồng Dật vô cùng khó chịu. Nếu không phải lúc nào cũng bị Mễ Nhạc lôi kéo, Đồng Dật có thể chui vào khu trò chơi mãi không ra, mặc kệ Mễ Nhạc tự do tung hoành.

Mễ Nhạc đến cửa hàng quần áo, bắt đầu giúp Đồng Dật lựa chọn quần áo.

Mộng chính là mộng, loại dáng người như Đồng Dật vậy mà cũng mua được quần áo vừa người, đặc biệt là quần!

Chiều dài chân của Đồng Dật không phải phổ biến trong nước, thường xuyên rất khó mua được quần phù hợp.

Cho nên quần áo Đồng Dật đều là đặt may, bằng không không thể mặc.

"Tôi có thể không thử không?" Đồng Dật thay đổi vài bộ quần áo liền không kiên nhẫn nữa.

Mễ Nhạc lại lấy tới một bộ quần áo, ném lên người Đồng Dật, vậy mà Đồng Dật đổi trang phục trong vòng một giây.

"Phắc à, giống như ma pháp thiếu nữ vậy, có điểm vi diệu ghê." Đồng Dật nhìn quần áo cảm thán.

"Ờ, giống như chơi game thời trang, có rất có ý tứ."

"Vậy chắc cậu đang vô cùng hạnh phúc nhỉ, có thể dùng tôi như người mẫu."

"Nhưng tại sao lại là cậu, là Tô Cẩm Lê thì tốt biết mấy." Mễ Nhạc không quá vừa lòng.

Đồng Dật biết Tô Cẩm Lê, một minh tinh, ở cùng tiểu khu với hắn.

Ở cái khu biệt thự quỷ kia, hiện giờ người trụ được ở nơi đó đều không giống người bình thường.

"Cậu thích Tô Cẩm Lê hả?"

"Ừa, thần tượng của tôi." Mễ Nhạc thản nhiên mà trả lời.

"Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến yêu đương, tôi trong lúc vô tình gặp hai người họ hôn môi nhau ở trong tiểu khu, ngay sau đó tôi bị An Tử Yến kêu ra nói chuyện riêng."

Mễ Nhạc liến Đồng Dật một cái: "Cậu nhìn thấy ai cũng cho là gay hả?"

"Cậu không tin thì thôi."

Mễ Nhạc tiếp tục chọn quần áo, không để ý đến Đồng Dật.

Đồng Dật cũng không nói với Mễ Nhạc rằng hắn và Lục Văn Tây, Hứa Trần đều là hàng xóm gián tiếp của nhau, vì hai người bọn họ là ba ba của Hứa Đa Đa.

Sau khi giúp Đồng Dật phối đồ xong, Đồng Dật nhìn chính mình trong gương, liền cảm thấy bốc mùi gay, nhìn sao cũng thấy đặc biệt dầu mỡ, không giống với phong cách bình thường của hắn.

Mễ Nhạc liền ngồi ở trên bàn nhìn hắn, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ uống.

"Cậu thích cái loại hình này hả?" Đồng Dật hỏi.

Này cũng quá lẳng lơ đi.

"Nhìn trông rất ổn trọng, hơn nữa có cảm giác tình tình lãnh đạm, cực kỳ mê người."

"Tấu hề quá đi, một nam sinh thắt một cái bím tóc sẽ rất mê người sao?"

"Cậu không hiểu, cái này gọi là tinh tế."

Đồng Dật gật gật đầu, đi đến trước mặt Mễ Nhạc, hỏi cậu: "Vừa lòng chưa?"

"Ờ."

"Đến lúc tôi làm cậu rồi."

Mễ Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Đồng Dật đã lôi cậu xuống khỏi ghế, đến một bên trong cửa hàng để giúp cậu tìm quần áo.

Đồng Dật tìm ra những bộ quần áo rất kỳ lạ, thậm chí còn có một bộ là áo lông vũ màu xanh lam có cánh.

Đây là một bộ đồ bình thường mà con trai mặc sao?

Mễ Nhạc không muốn thay, Đồng Dật liền cưỡng chế Mễ Nhạc, thấy Mễ Nhạc không phối hợp thì không vui: "Tôi bị cậu lăn lộn mấy giờ liền, cậu có thể phối hợp một chút cho tôi không hả?"

Phát hiện không cách nào khiến Mễ Nhạc thay quần áo trong vòng một giây. Đồng Dật liền đẩy Mễ Nhạc vào phòng thay đồ, nói bằng mọi cách cũng phải ép Mễ Nhạc cởi áo thun mặc vào cho hắn xem.

Mễ Nhạc sao có thể đồng ý? Thế là cùng Đồng Dật đánh nhau trong phòng thay đồ.

Cậu có thể nguyện ý mặc mới kỳ quái.

Tranh chấp một lúc, Đồng Dật túm lấy đôi tay Mễ Nhạc ấn lên trên gương.

Đồng Dật liền ở phía trước cởi quần áo Mễ Nhạc. Mễ Nhạc mặc chính là đồ đi làm, bên trong là áo sơ mi trắng, hiện tại cổ áo đã bị cởi bỏ mấy nút áo, lỏng le mà treo trên người.

Đầu tóc Mễ Nhạc có chút rối loạn, bộ dáng thoạt nhìn còn rất... khiêu gợi.

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc một lúc lâu, nhìn thấy Mễ Nhạc đột nhiên nở nụ cười, hỏi hắn: "Làm sao vậy, lại muốn hôn tôi sao?"

Hắn bị Mễ Nhạc hỏi đến hoảng hốt, có điều vẫn làm ra vẻ trấn định mà trả lời: "Cậu không phải bị dọa sợ đấy chứ?"

Bị dọa tỉnh, còn hoảng hơn hắn, Đồng Dật cảm thấy được điều đó. Ban ngày còn vui sướng khi người gặp họa cả một ngày, hồn nhiên đến mức không nghĩ đến có cái gì không hợp lý cả.

Mễ Nhạc tiếp tục cười, rút tay mình về. Đồng Dật cũng không tiếp tục khống chế cậu nữa. Hắn cúi đầu nhìn Mễ Nhạc đang muốn giở thủ đoạn, tiếp theo ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai người đối diện nhau, Mễ Nhạc cũng không né tránh, trong mắt còn mang theo ý cười mà nghiền ngẫm.

Sau đó nâng tay len, một tay choàng lấy cổ hắn, một tay vẫn luôn áp lên mặt hắn, sau đó chủ động hôn lên.

Đồng Dật bị hôn đến thân thể cứng đờ, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào.

Mễ Nhạc cũng không có bỏ qua như vậy, mà bắt đầu dùng đầu lưỡi chủ động xâm lấn.

Hé miệng, chủ động thâm nhập, sau đó quấn lấy lưỡi hắn.

Cảm xúc mềm mại, còn có hương vị ngọt ngào. Đồng Dật chỉ cảm thấy ngực mình phát run, cả người dường như nháy mắt hóa thành vũng nước.

Hôn môi?

À, hôn môi.

Cùng một người con trai, hôn môi.

Đồng Dật bị dọa ngốc.

Có điều trong đầu rất nhanh đã điên cuồng kêu gào: Đồng Dật, không cần tỉnh! Mày cmn không cần tỉnh!

__________

Chương này tổng cộng có gần 7000 chữ =))))