Hôn lễ được gấp rút chuẩn bị, thiệp mời cũng đã gửi đi hết. Miên chỉ còn đếm lùi từng ngày mình “single”.
Hôm nay Miên về muộn, ngoài cửa kính trời đã tối mịt rồi. Bởi sau đám cưới lại nghỉ phép nên Miên rất cố gắng, số lượng bài dự trữ để đắp dần trong những lúc cô vắng mặt đang ngày càng nhiều lên.
“Em còn chưa về à?” – Minh đặt xuống bàn cô một hộp bánh quy hạnh nhân cỡ nhỏ.
Mắt bắt đầu mỏi, bụng cũng réo liên hồi rồi, Miên tắt máy tính, nhìn anh cười “Giờ em về đây.”
“Ừ, vậy cùng về, anh cho đi nhờ xe.”
“Thế bữa tối để em mời.” – Miên vui vẻ thu xếp đồ không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên Minh dành cho cô. Chồng chưa cưới bận rộn của Miên đi công tác mất rồi, Miên đang tính ăn gì qua loa cho xong bữa thì vừa hay tìm được đối tượng đi ăn cùng. Tiện lợi thế tuyệt đối không nên bỏ qua.
“Tối nay anh có việc rồi Miên.”
Nghe từ chính anh câu đó khiến Miên không khỏi hụt hẫng, trước giờ chỉ toàn anh mời Miên trốn thôi.
“Không sao để lần khác cũng được ạ.”
“Ưm, mong là lần đó sẽ đến nhanh trước khi anh rời khỏi.”
“Rời khỏi? Là sao anh?”
“Anh nhận được giấy điều chuyển công tác sang trụ sở của W Magazine ở Anh.”
Miên muốn hỏi thêm nhiều nhưng không biết mình lấy thân phận gì để hỏi anh. Nghe anh bảo anh phải đi Miên mặc dù thấy buồn vẫn thành công ghim cảm giác tiêu cực đang muốn lan tràn, nở nụ cười “Nhất định em sẽ mời anh ăn một bữa trước khi anh đi.”
Lúc nói ra những lời đó Miên không hề nghĩ ngợi rằng đây là lần cuối cô gặp Minh trước khi anh ra nước ngoài.
Minh đưa Miên về nhà rồi lại vòng xe trở về tòa soạn. Vị khách có hẹn với anh đang chờ ở nhà hàng ngay bên kia đường.
Cô gái chọn ví trí ngồi ở phía trong cùng, không gần cửa sổ dù vị trí này còn rất nhiều chỗ trống, cả người như chìm trong thế giới riêng không muốn ai phiền nhiễu. Minh đánh giá cao sự lựa chọn này.
“Cô chờ lâu chưa?”
My quét qua người đàn ông đối diện, rất thoải mái nói “Vừa mới. Anh ngồi đi.”
Tay vẫn lật dở menu, giọng cô đều đều: “Tôi vốn không hiểu vì sao sự việc đó cứ mãi chìm trong im lặng, cho đến hôm nay lúc nhìn thấy anh và Miên thì tôi đã hiểu. Anh thích cô ta nên bảo vệ?”
Minh từ chối bình luận.
Đẩy thực đơn cho Minh, My bỏ qua thái độ phớt lờ của anh “Anh chọn món đi, chắc anh chưa ăn tối.”
“Tôi không có nhiều thời gian lắm, cô có thể nói trực tiếp vào mục đích chính của buổi gặp hôm nay.”
My duy trì nụ cười, đối với sự lạnh nhạt của Minh hơi khó chịu nhưng vẫn không nề hà đi vòng quanh “W Magazine trước giờ luôn là một trong những tạp chí tôi có nhiều thiện cảm. Hơn nữa cũng chưa từng thấy đăng bài đưa tin sai lệch về tôi. Là một kênh thông tin chính thống đáng tin cậy. Không ngờ đến, tổng biên tập lại có thể trẻ như vậy.”
“Không có bài viết về cô là bởi cô không thuộc đối tượng tạp chí chúng tôi hướng tới.” – Minh uống nước, anh đã biết mục đích của cuộc gặp tối nay.
“Vì việc tư mà bao che gây ảnh hưởng đến tòa soạn tôi không nghĩ đó là hành động đúng đắn. Đáng ra khi nhận được những thứ đó anh phải sa thải cô ta.” – My ngừng lại quan sát nét mặt Minh rồi lại tiếp tục – “Tôi có điều không hiểu. Anh thích Miên, đáng lẽ ra phải tìm mọi cách để Miên trở thành bạn gái anh, anh cứ đứng im một chỗ, thầm lặng giúp đỡ cô ta thì nhận được điều gì thế. Anh không thấy sống như vậy hoài phí lắm sao. Đến ngay cả việc tự mình đấu tranh cho tình yêu của bản thân cũng không làm được.”
“Tôi chỉ thấy cô thật đáng thương, có tất cả mọi thứ nhưng lại vứt bỏ hết nhân cách đạo đức để chằng kéo một thứ không thuộc về mình. Hôm nay cô gặp tôi xác nhận chuyện gửi những tấm hình đó, biết tôi muốn bảo vệ Miên, cô không nghĩ rằng tôi có thể làm cho sự nghiệp cô tiêu tan sao. ”
Đồ ăn lần lượt được bưng lên nhưng giờ My không có tâm trạng, nóng mặt vì từ nãy giờ mặc dù đã cố kiềm chế nhưng anh ta cứ không biết điều moi móc cô.
“Với cách ăn nói thiếu khôn ngoan này của anh, bảo anh leo lên ví trí Tổng biên tập nhờ thực lực thì cũng khó nghe đấy.”
“Đúng người đúng thời điểm.” – Anh đáp.
My cười lạnh.
“Đây không phải là cách anh nói chuyện với người sẽ là đồng minh của mình đấy chứ. Anh cũng không muốn quanh co, vậy tôi sẽ nói thẳng.”
…