“À, cậu đến rồi.” Mở cửa và thật tốt là vẫn mặc áo, Johnny có vẻ hài lòng khi gặp cô. Hắn vận chiếc quần jean bạc phếch, ủng cổ thấp, áo phông trắng với vệt màu đỏ nâu đằng trước ngực.

“Đó là sơn à?” Cleo chỉ; màu đỏ sơn phòng thì không vui mắt lắm.

“Hả?” Hắn nhìn xuống. “À, rồi. Không, đó là máu đấy.”

“Cậu bị ai đâm à?”

“Chẳng lạc quan gì cả. Không, tớ chỉ đánh lộn với con ngựa thôi.” Kéo áo phông lên, hắn cho cô xem nguyên nhân của vết máu, một vết xước dài còn mới.

“Tai nạn nghề nghiệp. Cậu không biết một năm tớ phải mất bao nhiêu cái áo phông đâu. Nào,” hắn đưa cô vào nhà chỉ quanh lối hành lang. “Trông trong này đã ổn hơn chưa?”

Đúng thế, ổn hơn, tươi hơn, sạch hơn. Mùi sơn vẫn còn trong không khí nhưng đống lộn xộn thì không còn. Trên sàn gỗ sang bong có tấm thảm mới, đèn đã được thay, và cửa sổ lung linh.

“Hơn rất nhiều,” Cleo nói.

“Phải vậy chứ. Tớ phải mất cả đống tiền đấy.”

Cleo cố giữ bộ mặt bình thường. “Tội nghiệp chưa. Xúc động quá.”

“À, xin lỗi cậu” Johnny cười nhẹ. Sau đó họ vào phòng vẽ và hắn mở toang hai cánh cửa.

“Ồ, chà…”

Không còn tấm thảm cũ nát lòi cả đường chỉ ra nữa. Không còn giấy dán tường cũ rích bong tróc. Toàn bộ căn phòng, bao gồm cả sàn nhà được sơn trắng. Ánh nắng tràn vào qua những cửa sổ dài. Treo trên tường đằng xa là những cuộn dây lớn, và giữa phòng có một tác phẩm đang dang dở, một bức tượng con ngựa cao bốn mét mới hoàn thành một nửa.

Đó là một cảnh tượng hoành tráng và lôi cuốn. Thảo nào Cornelia yêu thích các tác phẩm của Johnny đến vậy. Nhìn ảnh các tác phẩm trên mạng không mang lại chút cảm xúc nào như được nhìn tận mắt. Đại khái thế.

Quan sát cô với nụ cười nhẹ, Johnny nói, “Cậu thích không?”

Cleo gật đầu, dường như không thể rời mắt khỏi con ngựa. Bước qua mấy cái lõi thép và đoạn dây dài giăng ra trên tấm vải trắng dưới chân con ngựa, cô tiến lại gần. “Tớ sờ nó được không?”

“Cứ tự nhiên, trông thế nhưng không dễ hỏng đâu. Cẩn thận mấy chỗ nhọn nhé - tớ chưa dung kìm gập chúng vào đâu.”

Thật tốt là hắn đã cho phép; không được giơ tay ra chạm vào bức tượng sẽ là cách hành hạ khủng khiếp nhất. Cô mê mẩm vuốt ve thân con ngựa. Làm sao một thứ lấp lánh bạc được làm từ những dây thép mạ kẽm dài trông lại sống động thế này? Thật là khác thường. Nhận ra mình đang mỉm cười khó tin, Cleo vòng ra phía trước vuốt ve bờ cổ cong kiêu hãnh. Tưởng tượng xem nếu có thể tạo ra cái gì thế này - á, cái đầu dây thép đó sắc quá.

Một giọt máu trào ra từ đầu ngón tay cô. Bước tới nắm cổ tay cô, Johnny kiểm tra vết thương.

“Ôi trời, giờ ta phải cắt bỏ đi thôi.”

Cleo rụt tay lại hút máu từ ngón tay. Cô lùi lại. “Cho tớ xem cậu làm thế nào đi.”

“Làm thế nào để cắt bỏ đi á? À, tớ chỉ lấy một cái cưa điện to đùng cũ kỹ…” Hắn cầm cái kính bảo hộ lên rồi hất đầu về món đồ gỗ duy nhất trong phòng. “Qua đó ngồi xuống. Ở phía đó sẽ an toàn hơn.”

Chiếc ghế dài trơn mượt, bọc vải nhung tím đậm. Ngồi trên đó, người ta có thể thấy Johnny và bức tượng, rồi cánh cửa sổ kiểu Pháp sau lưng hắn, rồi hành lang và cái sân xa xa. Khi hắn làm việc, với ánh nắng chiếu rọi vào tận trong phòng, Cleo có thể thấy các cơ và dây chằng trên người hắn. Thảo nào vai hắn rộng và bụng phẳng; dây thép mạ kẽm phải đủ bền mới có thể chịu được sức nặng của tác phẩm khi đã hoàn thành. Johnny cong người lại và vươn ra khi bẻ và khớp từng phần vào đúng chỗ của nó. Mồ hôi ánh lên trên cổ và cánh tay hắn. Đằng sau kính bảo hộ, mắt hắn nhíu lại, liên tục đo đạc, đánh giá và kiểm tra xem phần mới thêm vào có chính xác không. Có thể thấy hắn tập trung cao độ đến mức nào khi hắn đi vòng quanh tác phẩm, thêm vào và cải thiện vô số thứ. Cứ thỉnh thoảng, một đoạn dây lại vung lên không, đón ánh mặt trời như vệt thủy ngân. Đôi lần phần sắc nhọn của sợi dây đâm vào tay Johnny.

Nhìn Johnny làm việc quả là một trải nghiệm tuyệt vời đến mê hoặc. Khi hắn kết thúc, Cleo đoán mình đã ở đó khoảng mười lắm, hai mươi phút. Nhưng bóng chiều đã kéo dài ra, và khi nhìn đồng hồ cô thấy mình đã ở đó một tiếng rưỡi.

“Không thể tin được bây giờ đã là bốn giờ rồi.” Cô lắc đầu kinh ngạc. “Chắc chắn du hành vượt thời gian sẽ có cảm giác thế này. Tưởng tượng xem, nếu người ta cho hành khách xem cảnh tạo tượng bằng dây thép trong các chuyến bay dài thì họ sẽ thấy chỉ một loáng thôi họ đã ở đầu bên kia thế giới!”

“Tớ cũng có cảm giác như vậy.” Lùa tay vào tóc, Johnny đứng lùi lại ngắm tác phẩm từ phía xa. “Khi tớ đã bắt đầu thì tớ không còn biết thời giờ nữa. Tớ có thể làm cả đêm.”

Lại một hình ảnh khác hiện lên trong đầu.

Hắn co vai lại. “Đi nào, ra uống cà phê đi.”

“OK, ối.” Chân trái của cô, lúc trước cô ngồi lên nó, đã bị tê hẳn. Từ từ duỗi chân ra đứng thẳng người dậy, Cleo lắc đầu khi hắn đưa tay ra. “Không sao, tớ làm được mà.”

“Vẫn ngang ngạnh thế,” Johnny nhận xét. “Hoặc là thế, hoặc là cậu sợ sức hút khó cưỡng của tớ.”

“Hoặc tài năng tuyệt vời của cậu.” Tập tễnh vào bếp sau hắn, Cleo dựa vào bệ đá granít bóng loáng khi chân cô bắt đầu có cảm giác râm ran và bình thường trở lại. “Nghe này, chuyện với Fia Newman là sao vậy? Có phải cậu có ý đưa cô ta về đây không?”

Hắn bắt đầu pha cà phê. “Không. Cô ấy muốn xem xem có thể làm gì. Một lần tớ gợi ý là kiếm công việc nào đó có kèm chỗ ở sẽ giúp cô ấy giải quyết hai việc một lúc, nhưng tớ không gợi ý quán Hollybush. Hôm qua tớ đến thì cô ấy đã ở đó rồi, đang mang đồ lên phòng ở tầng trên.”

Chân cô đang rung rung, như viên sủi thả vào nước. “Thế còn đêm hôm trước?”

“Đêm hôm trước làm sao?”

“Khi cô ta ở đây với cậu.”

Hắn quay ra nhìn Cleo. “Cậu định hỏi gì cơ?”

“Không có gì.” Họ là hai người trưởng thành tâm lý sẵn sàng và nếu họ đã làm gì với nhau thì cũng chẳng phải việc của cô, nhưng cô cảm thấy sẽ công bằng hơn khi cảnh báo hắn. “Chỉ là… cô ta đã ngủ ở nhà cậu. Cậu đã đối tốt với cô ta. Và giờ đúng một cái cô ta chuyển về làng ở! Tớ không biết cậu có nhận ra điều này không, nhưng có lẽ cậu là lý do cô ta làm thế.”

Ha, cô bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên thành thật của hắn. Hắn không hề nhận ra. “Tớ á?”

“Ồ, đúng vậy đấy.” Cleo xoay cổ chân đang hồi phục. “Cô ta vừa mới bỏ chồng. Cậu tán tỉnh cô ta trong quán rượu, mời cô ta về nhà ăn tối, để cô ta ngủ qua đêm.” Cô dừng lại. “Rồi bây giờ cô ta quay lại.”

“Ra thếếế.” Johnny chầm chậm gật đầu. “Rồi, tớ hiểu cậu nói gì rồi.”

Đàn ông, thật là. Họ không hề biết gì. “Cậu là miếng Urgo của cô ta.”

Cười thật nhanh. “Tớ hấp dẫn hơn tớ tưởng đấy.”

Cleo với lấy cốc cà phê hắn đưa cho. “Cô ta đang rất nhạy cảm.”

“Vì cậu ngoại tình với chồng cô ấy.”

Cô lườm hắn, nhưng hắn đúng; cô thấy mình phải có trách nhiệm. “Cậu không nên trêu đùa cô ta. Cậu làm vậy thì không hay lắm.”

“OK, thôi đừng lên lớp tớ đi. Mà cậu cũng nên tin tưởng tớ hơn một chút,” Johnny nói. “Tớ sẽ cho cậu thấy tớ có thể là một quý ông nếu tớ muốn. Cái đêm Fia ở đây, cô ấy nằm trong một phòng trống.” Hắn dừng lại. “Còn tớ ngủ trong phòng tớ.”

“Thế thì tốt.” Cleo cười, thấy nhẹ nhõm khi nghe vậy.

“Tớ có được thưởng không?”

“Có chứ. Cậu được một vầng hào quang ấm áp vì biết mình đã làm điều phải.”

“Tuyệt thật.” Hắn gật đầu. “Một vầng hào quang ấm áp. Ai muốn đòi hơn thế cơ chứ.”

Cleo uống cà phê. “Dính dáng thêm đến cô ta sẽ chỉ rắc rối thôi.”

“Được rồi, tớ hiểu ý cậu. Nghe như là cậu không muốn cô ấy ở lại đây thì phải.”

“Cô ta có vẻ tốt. Cũng bình thường. Chỉ có điều cô ta rất thích cậu.”

“Lại thế rồi.” Hắn thừa nhận lời nhắc lại của cô với nụ cười nhẹ.

Cleo thở dài; có phải hắn nghĩ cô thật quá đáng không? “Nhưng chuyện này… khó lắm, cậu biết không? Bất cứ khi nào gặp cô ta, tớ lại nhớ đến Will. Và tớ cảm thấy tội lỗi.”

“Dù sao cũng không phải lỗi do cậu mà.”

“Về lý thì vậy. Nhưng tớ vẫn là lý do cô ta bỏ chồng.”

Johnny nói, “Sớm hay muộn chuyện đó cũng xảy ra. Cậu đã giúp cô ấy đấy. Ít nhất là bọn trẻ không phải con cô ấy.”

Cleo gật đầu. “Đúng vậy.”

“Nếu cô ấy vẫn còn ở với Will thêm một vài năm nữa, rất có thể họ sẽ có con. Rồi cô ấy sẽ phải một mình nuôi con. Nên cậu đã giúp cô ấy thoát khỏi những chuyện đó.”

“Cậu nói đúng.” Đến lượt Cleo tỏ ra khiêm tốn. “Cũng có thể tạm coi tớ là một nữ anh hùng.”

“Một nữ anh hùng với khả năng chọn đàn ông rất kém. Ý tớ là, có tớ đây,” hắn vỗ ngực, “gần như hoàn hảo về mọi mặt, mà cậu lại chả rung động tí nào.”

Cô gục đầu đồng ý. “Quá đúng.”

“Nhưng tên khốn như Will Newman đến và cậu nghĩ đó là cầu được ước thấy.”

“OK, có thể cậu thấy điều này khó tin, nhưng anh ta đã giấu nhẹm sự khốn kiếp của mình rất tài tình. Anh ta giống rất nhiều người.” Giọng Cleo nghiêm túc. “Họ có thể gây ấn tượng bên ngoài rất tốt. Nhưng sâu bên trong, họ có thể làm bất cứ thứ gì.”

Johnny nhướng mày. “Có phải ta đang nói về cậu không? Vì để tớ bảo cho cậu biết, cậu thường không tốt với tớ lắm.”

“Thật ra thì, tớ đang nghĩ đến người khác. Cậu gặp Mandy Ellison lần cuối là lúc nào?”

Hắn không tỏ thái độ gì. “Mandy à? Trời đất, bao nhiêu năm rồi. Chắc là mười năm. Sao cơ?”

“Tớ gặp cậu ta tuần trước. Cậu ta kết hôn lâu lắm rồi. Hai đứa con, với người chồng tuyệt vời, cuộc sống tuyệt vời.” Cleo nghịch ngợm nói. “Cậu ta kể cho tớ hết. Vợ chồng họ còn có biển xe đặt riêng cơ.”

Hắn có vẻ chẳng quan tâm. “Cậu ta có làm gì không?”

“Cậu đùa à? Gary kiếm được bộn tiền. Không cần cậu ta phải đi làm.”

“Nghe đúng là Mandy.” Buồn cười, Johnny nói, “Câu ta không bao giờ thích nỗ lực.” Hắn dừng lại, nhìn cô uống hết cốc cà phê rồi với lấy cái túi. “Cậu chưa xem hết căn nhà mà. Tớ đang định chỉ cho cậu tầng trên.”

Hừm, đó là một lời mời.

“Không phải vậy đâu.” Hắn tặc lưỡi, thể hiện khả năng đặc biệt có thể đọc ý nghĩ của cô, “Nếu cậu thực sự không muốn thì thôi.”

“Cậu rất tốt, nhưng cảm ơn. Tớ phải về đây. Ở đây vui lắm.” Cleo định đi. “Đừng quên điều tớ nói về Fia nhé. OK, đừng có làm gì cả… cậu biết đấy.”

“Được, giờ thì không sao.” Mắt Johnny ánh lên tinh nghịch khi hắn đưa cô ra. “Mặc dù tớ cảm thấy như cậu là người phá hỏng cuộc hôn nhân của người ta còn tớ là người phải chịu tội ấy. Có vẻ như hơi quá đáng.”

Cô cười lại với hắn. “Cứ tập trung vào vầng hào quang ấm áp ấy.”