“Abbie, ta bắt đầu phải nghĩ đến đợt khuyến mại cho lễ Phục sinh rồi. Lên phòng tôi đi rồi chúng ta nói chuyện.”

Abbie phủi phân trộn khô khỏi tay rồi theo Des lên trên gác. Họ không muốn bị thất bại như năm ngoái khi đống trứng Phục sinh bị hỏng hết do trời quá nóng. Tất cả đống trứng sô cô la biến thành một đống bầy nhầy và cả trung tâm chăm sóc vườn này đầy tiếng trẻ con khóc lóc không thể dỗ được.

“Được, tôi có một vài ý tưởng,” cô nói khi Des đóng cửa lại sau lưng. “Trời có thể sẽ không nắng. Nhưng nếu nắng ta sẽ mua loại trứng mini vỏ giòn nhân lạc được không? Hoặc ta có thể để một ít rơm giả làm tổ trong bát, rồi đặt trong bát lớn hơn đựng đá viên?”

“Được, ta sẽ làm vậy.”

“Hoặc là, tôi nghĩ ta có thể giấu mấy đồng xu, rồi khi bọn trẻ con tìm được các đồng xu đó chúng có thể vào bàn phát quà đổi thành trứng Phục sinh thực sự...”

“Nghe này, tôi không định mời cô lên đây để nói về lễ Phục sinh.” Des nói nhanh, cứ như anh ta sắp kéo ngòi nổ một quả mìn chỉ trong mười giây nữa thôi. “Tôi đã cố quên chuyện xảy ra. Hôn cô như thế... ở bên cô... Tôi đã cố hết sức, thực sự tôi đã cố, nhưng nó không biến mất. Mọi thứ đã thay đổi. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về cô.”

Tim Abbie bắt đầu đập mạnh, “Des. Không, đừng nói như vậy.” Cô mau mắn lắc đầu. “Anh không có ý đó mà.”

“Tôi thực sự có ý đó.”

“Không, không. Tôi có chồng rồi.”

“Tôi biết.” Vai anh ta chùng xuống. “Và tôi ước gì cô chưa có chồng.”

“Nhưng tôi hạnh phúc bên Tom.” Cô không thể tin được anh ta lại nói thế.

“Tôi không muốn cảm thấy như vậy,” Des nói. “Tôi không tự ngăn mình lại được.”

“Anh sẽ phải cố thôi! Des, tôi xin lỗi, nhưng ta đang nói về cuộc sống của tôi đấy!”

Anh ta vuốt một bên má mình, rõ ràng đang rất giằng xé. “Cả cuộc sống của tôi nữa.”

“Nhưng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Hãy cho tôi một cơ hội,” Des nài xin.

“Không,” Abbie lùi về phía cửa, “anh đã hứa là sẽ không làm thế cơ mà. Tom là cả thế giới đối với...”

Tiếng điện thoại reo trên bàn làm cả hai cùng giật mình. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc. Hoảng sợ, Abbie bật ra, “Dừng lại đi, Des, được không? Tôi nói thật đấy. Lấy lại bình tĩnh và để tôi được yên. Vì chuyện này quá... ngu ngốc!”

Tim đập thình thịch, cô rời khỏi văn phòng để Des trả lời điện thoại. Đây quả là ác mộng khiến cô mất kiểm soát và làm cô hoảng sợ. cô tin anh ta sẽ giữ bí mật... nhưng nếu cô không nên tin thì sao? Làm sao để anh ta hiểu là cô muốn anh ta giữ bí mật đến thế nào?

Làm sao mà cuộc đời bình yên, ổn định và phẳng lặng của cô lại ra nông nỗi này?

“Ôi chao!” Đi vội vào quán giữa giờ ăn trưa thứ Bảy và dừng phắt lại khi nhìn thấy Ash, Cleo chỉ vào cái bàn trước mặt anh. “Cậu đang ăn!”

“Tớ không hiểu cậu làm thế nào mà biết được,” Ash ngạc nhiên. “Như năng khiếu ấy, kiểu như giác quan thứ sáu ma quái nào đó. Cậu đáng ra phải là thám tử tâm lý mới phải. Ơ, trả lại tớ miếng đó.”

Cleo cắm dĩa vào miếng lasagne thử một miếng lớn xem có ngon như mùi thơm k. Mắt cô mở to. “Mmmm... mmmm!”

“Ôi không, cậu không được thích.” Anh giằng chiếc dĩa lại trước khi cô có thể ăn thêm. “Tự mua cho mình một suất đi. Mà không, ăn bánh cá nướng ấy, để tớ cũng thử xem nó thế nào.”

“Bánh cá nướng à? Tớ thích món bánh cá nướng!” Xoay người lại, Cleo nhìn thấy thực đơn đã được viết bằng phấn lên cái bảng đen, sáu tuần trước nó còn trống không vì đầu bếp Tony hay cáu giận bỏ bạn trai ra đi không từ biệt để làm việc trong một quán ăn ở Malaga. Thực ra thì Tony nấu ăn không giỏi lắm nhưng anh ta rất nóng tính, Frank chưa bao giờ dám nói anh ta.

Rồi Cleo há hốc miệng khi đầu bếp mới từ bếp đi ra mang theo một khay đồ ăn.

Fia Newman, mặc chiếc áo tạp dề sọc xanh da trời và trắng, tóc buộc thành bím cao, đang đi tới các bàn bên cạnh. Trong khi Cleo ngạc nhiên quan sát, cô ta chào khách hàng và dọn dẹp bát đĩa bẩn trên bàn. Cuối cùng nhìn thấy Cleo, cô ta vẫy tay đi tới.

Cứ như là cô ta thuộc về nơi này ấy.

“Chào chị!” Thế này có được không?” Đôi mắt hổ phách của Fia nhấp nháy. “Có ngạc nhiên khi thấy tôi không?”

Cả bốn ngày đêm liền cô làm tài xế cho một thương gia người Mỹ đi vòng quanh đất nước. Cô cảm thấy như mình rời xa đến bốn tháng trời. “Cô là đầu bếp mới à?”

“Morse,” Ash lầm bầm. “Marple, Holmes[1] Ta ở đây với toàn người vĩ đại.”

[1] Morse, Marple, Holmes, nhân vật trong các tiểu thuyết trinh thám Anh của các tác giả Colin Dexter, Agatha Christie và Conan Doyle.

“Tôi rất muốn làm nữ hoàng karaoke ở đây, nhưng Frank không cho. Nên tôi thử làm cái này vậy!”

“Nhưng... làm sao...?” Lúc Fia đến chào tạm biệt tuần trước, Cleo không hề mong sẽ gặp lại cô ta.

“Tôi biết! Như là số phận vậy. Cái đêm ta túc ở nhà Johnny, tôi nói thật điên rồ khi quán này không phục vụ đồ ăn, và anh ấy kể cho tôi chuyện về đầu bếp cũ đã từng làm ở đây, Tony điên. Lúc đó tôi không suy nghĩ gì thêm, nhưng hôm sau tôi về nhà và cãi vã một trận kịch liệt với Will. Lúc đó tôi nhận ra là tôi cần phải tìm nơi nào khác để sống vì anh ta không đời nào rời khỏi căn nhà quý giá của anh ta.” Fia nhăn mặt. “Và tôi chắc chắn sẽ phải tìm một công việc mới, vì tôi đang làm việc cho mẹ của Will, và theo như Vivien thì con trai bà ta không thể làm gì sai được. Nếu anh ta có bồ thì chính tôi mới là người khiến cho anh ta phải làm vậy.”

“Trời đất...”

“Ôi, tôi cũng chưa bao giờ yêu mến gì bà ta. Rời khỏi cái quán đồ sứ sang trọng đó là một niềm vui. Bây giờ tôi không phải nghe mụ phù thủy già đó ca ngợi con trai bà ta nữa. Lúc đó tôi đã nghĩ về quán này,” Fia nói vui vẻ. “Và tôi biết mọi người đều thân thiện, nên tôi gọi cho Frank. Ông ấy có vẻ thích như vậy, miễn là tôi biết nấu nướng. Nên tôi đến mang theo đồ ăn tự nấu. Ông ấy thấy ngon, tôi thích căn hộ phía bên trên, và ngạc nhiên chưa, giờ tôi đang ở đây!”

“À, trời đất... thế thì... tuyệt quá.” Cảm xúc lẫn lộn không thể diễn tả được hết tâm trạng của Cleo. Về lý cô biết mình không phải là nguyên nhân phá vỡ hôn nhân của Fia, nhưng cô đã sơ suất dính vào chuyện này và cảm giác tội lỗi vẫn còn vương vấn.

“Món lasagne đó thế nào?” Fia nhìn về phía Ash.

Ash gật đầu, nhai rồi nuốt. Cuối cùng anh ta nói tế nhị, “Ừm... ngon.”

“Tốt tốt.” Cô ta quay lại với Cleo. “Còn chị thì sao? Chị muốn ăn món gì?”

“Cho tôi món bánh cá nướng nhé.”

Fia gật đầu thỏa mãn. “Chị sẽ thích món đó.”

Hai mươi phút sau, Cleo gọi cô ta lại. Cô nói, “Cô biết không? Cô nói đúng, tôi rất thích món này.”

Không thoải mái lắm khi vợ của Will sống ở đây là một nhẽ, nhưng đúng là cô ta nấu ăn ngon thật.

“Tôi không nấu được các món đặc biệt.” Fia trông rất hài lòng. “Chỉ những món cơ bản thôi. Nhưng là những món cơ bản ngon nhất.”

“Thế mới đúng là những món chúng tôi cần. Thế này tuyệt quá.” Món bánh cá nướng đúng là ngon tuyệt, có kem và rượu, trên cùng là một lớp pho mát nướng dày. “Tony điên cứ cố làm những món mới mãi mà không thành công. Gà sốt cam, đậu cà ri với xoài, kiểu như vậy. Hè năm ngoái anh ta phục vụ tất cả các món với cánh hoa hồng và ngải giấm.” Cleo nhìn về phía Ash. “Cậu nhớ không?”

“Ờ... có.”

Ôi trời đất. Ngay sau khi Fia vào bếp, Cleo nhe răng cười rồi nói, “Cậu thích cô ta đúng không?”

“Không.”

Cô vui vẻ chọc anh. “Cậu có thích! Cậu lại biến thành thằng ngớ ngẩn rồi.”

Ash để đồ uống xuống thở dài. “Được, nghe tớ nhé. Nếu cậu mười bốn tuổi, cậu nghĩ buột miệng nói gì đó trước mặt mọi người thì buồn cười. Nhưng cậu không còn là đứa mười bốn tuổi nữa, nên tớ chắc cậu hiểu là với tớ chuyện này không còn buồn cười tí nào. Chỉ thấy xấu hổ toàn tập thôi. Hơn nữa, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Nhưng vì cậu là bạn tớ, tớ sẽ cảm kích lắm nếu cậu giữ bí mật này và để tớ dành thời gian tự giải quyết một mình.”

“Cậu chả hài hước tẹo nào.” Cleo nhăn mặt.

“Nhưng tớ nói thật đấy.” Cô hiểu khi nhìn thấy ánh mắt a. “Đây không phải là cô ất ơ nào tớ gặp trong bữa tiệc. Cô ta về đây sống rồi, có nghĩa là tớ sẽ gặp mặt cô ta gần như hằng ngày.” Ash vươn người qua bàn một chút nữa. “Và nếu cậu nói với cô ta thì chuyện này sẽ trở nên không thể chịu nổi. Nên cậu phải giữ mồm giữ miệng” - cậu ta làm động tác kéo khóa ngang miệng Cleo. “Nếu không chúng ta không còn bạn bè gì nữa. Và tớ sẽ là hàng xóm thù địch xấu xa của cậu, tớ hứa đấy.”

Chà, anh nói thật. “OK, tớ sẽ không nói gì cả. Thề thật lòng đấy. Theo cậu thì mất bao lâu cậu sẽ vượt qua được chính mình?”

“À, mất vài tiếng.” Ash cáu tiết nói, “Làm thế quái nào mà tớ biết được? Tớ chỉ ước chuyện này không xảy ra; toàn chuyện khó chịu thôi. Chưa kể đến chuyện cô ta vừa mới bỏ chồng.” Anh lắc đầu. “Nên phải vài tháng nữa cô ta mới có ý định nhìn mặt bọn đàn ông khác.”

Thế mới biết Ash ngây thơ đến mức nào. Ngay sau đó, như để chứng minh, Johnny đi vào quán, thế là Fia lao ngay khỏi bếp.

“Xin chào, tôi đang không biết bao giờ anh đến!”

Cả khuôn mặt cô ta sáng bừng lên, cử chỉ rất rõ ràng. “Mọi thứ đều diễn ra rất tốt!”

Fia hẳn nhiên đã áp dụng được thuyết cách tốt nhất để quên đi một người đàn ông là gặp người đàn ông khác. Tốt hơn là nhanh hơn cả thời gian hút bụi thảm nhà mình. Hồ hởi, cô ta nói, “Anh ăn gì?”

“Xin lỗi, tôi hơi bận, không ở lại được.” Mang theo một cái túi xách, Johnny đưa nó cho một trong mấy cậu con trai đang đứng ở quẩy rượu. “Dave, cậu bỏ quên mấy cái chổi quét sơn, tôi tìm thấy trong bồn rửa phòng thiết bị. Cảm ơn vì đã hoàn thành công việc đêm qua. Cậu làm tốt lắm.” Quay lại, hắn cười nói, “Cleo, chào cậu! Tớ bảo này, không có mấy người thợ ở đó thật là lạ. Sáng nay tớ xuống nhà pha sáu cốc trà rồi mới nhớ ra là tớ ở một mình.”

Hắn không hề gọi cô là Misa nữa. Giống như phép lạ từ trên trời rơi xuống vậy. Để thể hiện là mình cũng có thể tỏ ra lịch sự, Cleo nói, “Thế toàn bộ ngôi nhà đã hoàn thành rồi à? Trông nó thế nào?”

“Cậu không biết nó khác thế nào đâu. Sang nhà tớ đi nếu cậu muốn. Để xem tận mắt.”

“Ờ, ừ...” Giờ cô không biết nói gì. Lời mời hơi bất ngờ. Fia đứng cạnh hắn trông hơi ngỡ ngàng.

“Tớ sẽ chỉ cậu xem thứ tớ đang làm nữa,” Johnny nói thêm. “Cho Cornelia ấy.”

À, đấy là thứ cô nhất định muốn xem. Johnny không nên biết điều này, nhưng cô đã bí mật tìm tên hắn trên Google và - còn bí mật hơn - yêu thích các tác phẩm của hắn. Những bức tượng ấn tượng hút hồn người khác.

“Một trong mấy con ngựa của bà ta à? Tất nhiên rồi.” Nhận ra ánh mắt của Fia, Cleo nói, “Tuyệt quá.”

Hắn cười tươi hơn. “Ăn trưa xong thì đến nhé. Lúc đấy chắc tớ đang vật lộn với đống dây dài cả mét.”

Tự nhiên lúc đó hình ảnh hắn làm việc hiện lên trong đầu cô đầy hứng thú. Ờ, ừ, thế này là thế nào? Đó có phải là cảm giác khi bị Johnny LaVenture bỏ bùa không? Quay lại thế giới hiện thực, Cleo trấn tĩnh lại. Giống như chơi vơi giữa ranh giới giữa biết sơ sơ và nghiện ngập, giữa nhấp môi xã giao và nghiện rượu, mấu chốt là ở nhận thức, nhận ra chuyện gì có thể xảy ra mà lùi bước lại nơi an toàn trước khi quá muộn. Johnny là người phong tình từ trong máu, thích tán tỉnh chỉ để mua vui. Chỉ có đứa ngốc mới nghĩ là hắn thành thực.

Hoặc là như Fia.

“Tốt, được thôi, có lẽ tẹo nữa.” Cleo vẫy cái dĩa quay lại với bữa trưa. Johnny nói lời tạm biệt với Dave và mấy cậu bên quầy bar rồi tiến về phía cửa.

Fia xịu mặt gọi với theo hắn, “Tối nay anh có quay lại không?”

“Chưa biết. Không bao giờ nói không bao giờ.”

Khi hắn đã đi và Fia đã quay lại bếp, Ash nhại lại, “Tốt, được thôi, có lẽ tẹo nữa,” bắt chước giọng giả lả của Cleo.

“Đứng đắn một chút đi.” Sau khi chọc vào mu bàn tay anh, Cleo lấy giấy ăn lau cái dĩa. “Thế cậu muốn Fia quay lại đó thay tớ à?”

“Thế ra đó là lý do cậu làm vậy à? Tình nguyện thế thân, như là tự hy sinh thân mình một cách có danh dự à? Đừng bắt cô ta, bắt tôi đây này.” Ash lắc đầu. “Tớ không hề biết là cậu lại dũng cảm, anh hùng đến thế đấy.”

“Tớ thì không hề biết là cậu lại thiếu khiếu thẩm mỹ đến thế. Cậu ta là họa sĩ. Tớ rất muốn xem cậu ta làm việc.”

“Tại sao? Cậu có bao giờ muốn xem tớ làm việc đâu.”

“Cậu ta rất sáng tạo!”

“Chết tiệt, tớ cũng thế! Tớ tạo ra cả một chương trình phát thanh,” Ash bật lại. “Cũng là một hình thức nghệ thuật và chắc chắn là khó hơn nhiều so với bẻ mấy đoạn dây sang bên này hay sang bên kia. Một thằng ngu cũng làm vậy được.”

Cleo cười. “Cậu ghen tỵ à?”

“Có thể? Chỉ một chút. Được, tất nhiên, tớ ghen chết đi được.” Anh hất đầu về phía bếp. “Cô ta phái điên lên vì hắn. Thật quá rõ ràng.”

Tội nghiệp. Cleo thấy thương cho Ash. “Tớ biết, nhưng tớ sẽ nói chuyện với cậu ta, bảo cậu ta không được dính dáng đến Fia.”

Ash chầm chậm gật đầu, thấy rằng như vậy là có lý. “Cẩn thận đấy. Có thể hắn ta đang ở trần làm việc.”

OK, xóa ngay hình ảnh đó trước khi nó choán tâm trí cô. Tóm gọn con tôm béo nục cuối cùng trong đĩa, Cleo nhún vai nói, “Ai chẳng phải cẩn thận!”