Ôi toàn thân đau nhức,không chút khí lực,không lẽ tên Diêm Vương chết tiệt cho nàng nhập vào người mới vừa bị đánh sao.Cố gắng mở mắt,đập vào mắt là căn nhà ......sax ...vô cùng xập xệ,mái mái nhà bị tốc,vài ánh nắng chói chiếu thẳng đến giường,xung quanh là các vật dụng sơ sài,một chiếc bàn cũ kĩ đã sờn,trên có mấy cái cốc bị sứt mẻ,bên cạnh là cái gương đồng,nàng đang nằm trên chiếc giường cổ,đầu giường còn khắc mấy hoa văn tinh xảo,rèm che màu hồng nhưng đã sờn,trên người mặc bộ y phục.À,giống như cổ trang mà nàng từng xem trong tivi vậy..mà......a,cái gì,cổ trang,cả cái gương đồng kia nữa,sao nó vàng mờ vậy,nàng giơ bàn tay mình.Chẳng lẽ mình xuyên đến thời cổ đại.

Sau khi ngạc nhiên nhưng nàng cũng bình thường trở lại.Cổ đại thì sao chứ,Ghost không gì là không thể.

Nàng gắng sức bật dậy:"DM,cái thân thể này quá yếu đuối,mình phải hảo hảo luyện tập mới được".

Cố gắng chống bàn tay gầy ngồi dậy,bỗng đầu óc choáng váng,một lượng lớn kiến thức từ trong đầu cuồn cuồn chảy vào,đau rất đau,tim cũng rất đau,chắc chủ nhân thân thể này phải chịu đựng quá nhiều đau đớn.

Một lúc lâu sau nàng mới từ từ hồi phục,thì ra thân thể này là Lam Tuyết, tam công chúa của Bắc thành,là một tiểu quốc chịu sự chi phối của Nguyệt quốc.Trong một lần Hoàng thượng đi săn gặp một cô thôn nữ rất đẹp nên mang về làm phi,một thời gian sau thì mang thai.Hoàng Thượng mong ngóng là hoàng tử nên rất sủng hạnh.Nhưng hậu cung là cái nơi ăn thịt người,trong 1 lần trượt chân nên sinh non, sinh 1 tiểu công chúa.Hoàng Thượng quá thất vọng nên đưa vào lãnh cung,cuối cùng tự vẫn mà chết.Còn tam công chúa vừa mới sinh ra cơ yếu ớt,được bà vú ,người chịu ân mẫu thân của nàng nuôi dưỡng,sống trong lãnh cung.

Đến năm 5 tuổi là năm nghiệm thiên phú.Nhưng vì sinh non cơ thể yếu ớt,công với ăn không no,mặc không đủ ấm nên cơ thể yếu đến đáng thương,cuối cùng không ngưng tụ được thần lực,bị coi là phế vật,người người cười nhạo.

Nhưng Hoàng cung là cái hang hổ,ngươi không có cái này thì mất cái kia.Phế vật nhưng nếu có nhan sắc thì làm công cụ chính trị.Lên 15 tuổi,Hoàng thượng triệu gọi, nhan sắc nàng không phải là xấu xí nhưng đối với Hoàng cung thì gọi là dưới mức bình thường,bị Hoàng thượng tức giận,ban chỉ cả đời ở lãnh cung,không được bước ra ngoài.Vì không làm xấu mặt hoàng thất,cho nên hạn chế người tiếp xúc,cho mấy cung tỳ hầu hạ và giám sát phòng nàng chạy trốn.

Một người phế vật,nhan sắc bình thường nên hạ nhân khinh miệt,bị 2 vị công chúa tỷ tỷ ra sức hành hạ trút giận.Vì hôm qua bị đánh quá nhiều cộng thêm mất sức vì đói nên bị chết,hồn Thiên Giai mới có thể nhập vào.

"Cuộc đời cô thật đáng thương,nhưng giờ Lam Tuyết là ta,ta là Lam Tuyết,ta thề sẽ trả thù gấp vạn lần những kẻ làm hại cô."

Linh hồn Lam Tuyết như nghe được lời nói của cô,trái tim Thiên Giai bỗng co thắt lại ,rồi sau đó linh hồn cô thật thoải mái,như dung hợp với thân thể Lam Tuyết vậy.

"Hãy đầu thai vào một gia đình bình thường,còn ta sẽ sống một cuộc sống của ta,và trả thù cho cô nữa".

Nàng cố gắng đi đến bên chiếc gương,khuôn mặt này thoạt nhìn rất bình thường,nhưng là dịch dung ạ.Theo kí ức,năm 15 tuổi bà vú mất,đã nói cho nàng rằng,khuôn mặt này thật sự rất đẹp nhưng để sống yên trong cung đã dịch dung.

Nàng ngồi xuống,nâng chân bàn lên, nhấc cục đá,bên trong là một chiếc hộp.Mở ra là một lọ thuốc.Nàng rất tò mò không biết đây là dung nhan thế nào ,có phải mình không,vội vã bôi lên mặt.Khuôn mặt thật làm nàng quá sửng sốt.