Từ lúc thức tỉnh lại, người cá chưa từng cảm nhận được cái ‘ôm’, đây là trải nghiệm chưa từng có. Với người cá mà nói, ‘hắn’ thậm chí còn không biết hàm nghĩa của ôm.
Nhưng tứ chi tiếp xúc là vô cùng nguyên thủy và trực tiếp, người cá xác thật đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.
Thế là cứng đờ, thân thể lạnh lẽo bị nước biển ngâm thành một cục băng, cũng phảng phất như chầm chậm bị mềm đi.
Cái ôm chỉ chừng lắm hai ba giây, song lại như thật lâu.
Mãi đến khi Thư Đường đi lâu lắm rồi, người cá mới chậm chập động mình.
‘Hắn’ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.
Hơn nữa còn liên tục được hòa tan.
Vài ngày sau sáng sớm ở thành phố Nam Đảo, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống.
Thư Đường khoác đại chiếc áo khoác, trong tay là một ly trà ấm áp, trên chân còn có chiếc dép lê kia, đang ngồi trong đại sảnh ấm áp.
Cô vừa ra ngoài đã bị kéo đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, sau đó rất xấu hổ nhận ra: Trừ béo lên một chút, thì cô vô cùng khỏe mạnh.
Ngay sau đó, Thư Đường thay phiên bị đặt câu hỏi.
Đầu tiên là một Alpha râu ria xồm xoàm mặt lạnh (quan chỉ huy căn cứ Nam Đảo), đối phương đi đến nghiêm khắc hỏi lai lịch địa bàn của cô.
Thư Đường không thể hiểu được, nhưng vẫn trả lời là sinh viên năm ba đại học Hoa, kết quả đối phương không hài lòng.
Thế là Thư Đường moi hết lòng mề:
Học sinh ba tốt của trường THPT Số 1, thành viên ban Y tế thực nghiệm của cấp 1, là lớp trưởng lớp Mèo con của trường Lớp lá.
Rầu xồm xoàm: “….”
Râu xồm xoàm tức giận bỏ đi.
Sau đó, Thư Đường lại gặp được một cụ ông tóc tai bạc phơ, người này Thư Đường quen, là Viện trưởng Khâu của bọn họ.
Đối phương hỏi cô rất nhiều vấn đề kỳ quái, nhưng vì quá chuyên nghiệp nên Thư Đường nghe không hiểu lấy một câu.
Là tân binh mới nhận việc, cô cũng không thể không rụt rè trước mặt lãnh đạo: rất dễ bị sa thải vì năng lực công tác yếu kém.
Thư Đường đã nắm trong tay ba tháng thực tập lập tức nghĩ đến dùng cách thức dùng EQ cao đối phó.
Mặc kệ đối phương hỏi cái gì, cô cũng chỉ cười mà không nói, để lộ ra biểu cảm thâm sâu khó đoán.
Viện trưởng Khâu: “….”
Cuối cùng, Thư Đường gặp được người quen rồi, Tiểu Trần.
Kết quả đối phương không hỏi mấy vấn đề gì kia, mà cứ dùng sức nhìn cô chằm chặp.
Mới đầu là Trần Sinh lo lắng, dù sao râu xồm cũng đại diện cho thế lực khác là quân đội; Viện trưởng Khâu đại diện cho viện nghiên cứu.
Hai bên đều muốn moi ra chút ít tin tức từ cô, hoạt là dứt khoát thu nạp Thư Đường vì sự hữu dụng này.
Qua mấy ngày lăn lộn nghiên cứu với chiếc video kia.
Trần Sinh xác thực được một chuyện: Cô bé này ắt không phải là dũng cảm không sợ hãi, có dũng có mưu, bởi vì người có dũng cảm đến đâu cũng không thể bộc lộ ra vẻ tự nhiên như thế trước mặt 001 được, vậy thì chỉ có một khả năng: Cô bé này có hơi thiếu thông minh.
Tuy là rất khó tưởng, nhưng Trần Sinh vẫn cảm thấy đấy mới là sự thật.
Nhưng giờ phút này, Thư Đường lại lật đổ suy đoán của Trần Sinh.
Thư Đường lại xử lý đâu ra đấy hai ông lớn mà không để lộ chút sợ hãi rụt rè nào, đặc biệt là biểu cảm cười mà không nói, thoạt trông rất ra dáng thâm cơ âm trầm.
Ánh mắt Trần Sinh nhìn cô rất phức tạp, đưa cho cô một ly trà nóng vừa mới pha.
Thư Đường mặc chiếc áo khoác lớn, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt cô được nuôi mướt ra không ít trong khoảng thời gian này, vì lạnh mà đỏ lên càng thêm xinh đẹp, sườn mặt như một đóa hải đường dính sương sớm, nhưng biểu cảm trên mặt cô lại cao thâm khó dò.
Thư Đường hạ tay xuống, vẻ mặt cao thâm khó dò này lại đang nghĩ: Sao Tiểu Trần này cứ nhìn mình chòng chọc thế nhỉ?
Ánh mắt này Thư Đường quen lắm—-
Từ sau khi cô ra ngoài, ai nấy cũng đều dùng ánh mắt kính sợ và khó hiểu này mà nhìn cô chăm chú.
Thư Đường không rõ nguyên do, nhưng cô lại không muốn thể hiện ra là mình không hiểu, thế là thuận tiện thay luôn biểu cảm thâm sâu khó lường.
Thật ra, vào lúc này, Thư Đường đã mơ hồ ý thức ra được có chỗ nào đó sai sai rồi.
Vì hướng phát triển câu chuyện sau khi ra khỏi không hợp với cô nghĩ, quản lý Chu không xuất hiện mắng cô đổ đốn, nhân viên cứu viện lại tỏ thái độ tốt đến quá lố.
Thực tập sinh đi đến đâu bị ngó lơ đến đó, đột nhiên nhận được đãi ngộ muôn người để ý. Cô mơ hồ ý thức được một vài nhận thức của mình về hiện thực đã xảy ra chút lệch lạc, lại không kịp ngẫm tỉ mỉ.
Thư Đường phát hiện, chỉ mới rời đi có mấy tiếng thôi, nhưng cô lại bắt đầu hoài niệm những ngày bị nhốt cùng người cá ở khu 01 rồi.
Trần Sinh: “Cô Thư, cô có muốn đổi một công việc khác không?”
Thư Đường hoàn hồn.
À, khúc nhạc dạo quen thuộc khi sa thải thực tập sinh đây mà.
Không có công việc thực tập sinh thì có thể tìm lại, chuyện đã rồi, cũng không có gì để hối hận.
Dù có làm lại lần nữa, Thư Đường vẫn sẽ chạy đi tìm hoa hồng nhỏ.
Chỉ là cô đã hứa với hoa hồng nhỏ ngày mai đến xem hắn, còn hứa sau khi về sẽ thường xuyên đi tìm hắn….
Trần Sinh: “Có muốn chuyển đến làm việc tại khoa cấp cứu cho khu 01 không?”
Thư Đường sửng sốt, hai mắt lập tức sáng lên.
Trần Sinh cười mỉm, nói: “Chúng tôi cần một chuyên gia trị liệu vào khu 01, phúc lợi và đãi ngộ đều rất tốt.”
Có điều cô vẫn có hơi do dự, “Quản lý Chu sẽ đồng ý ư?”
Trần Sinh lại mỉm cười, “Không sao cả, tôi là người phụ trách ở khu 01, có mối quan hệ rất tốt với viện trưởng của các cô, nói chuyện được.”
Thư Đường lập tức thay đổi ánh mắt dành cho Trần Sinh ngay.
Nói thật, cô vẫn luôn xem anh là đội trưởng đội bảo vệ, không ngờ anh cũng là một quản lý như quản lý Chu.
Nhưng có lẽ vì nói đến công việc nên cảm giác bay bổng trong nháy mắt lập tức biến mất, Thư Đường từ trên trời rơi xuống đất.
Thư Đường thả lỏng người, bắt đầu bàn với Trần Sinh về đãi ngộ và lương bổng.
Câu hỏi đầu tiên: “Anh Trần, khu 01 có tăng ca không?”
Trần Sinh uyển chuyển đáp: “Chúng tôi trực ban 24/7.”
Giống như vùng cấm xảy ra chuyện, dù mưa to gió lớn gì họ cũng phải ở đấy.
Lửa nóng của Thư Đường bị diệt hết nửa.
Trần Sinh: “Có điều đến chỗ chúng tôi sẽ có thể được chuyển lên chính thức.”
Thư Đường nhấp trà nóng vẫn luôn chờ Trần Sinh nhắc đến tiền lương và đãi ngộ, nhưng đối phương nói nửa hồi vẫn chưa thấy nhắc về tiền lương đâu.
Trần Sinh lại nở nụ cười thần bí: “Làm việc ở khu 01, tương lai vô hạn.”
Lọt vào tai cô: Lương rất thấp, không có tương lai, chỉ có triển vọng.
Lửa nóng diệt sạch.
Cô thả ly trà xuống, lập tức thay đổi xưng hô: “Tiểu Trần à, anh đưa tôi viên kẹo đi.”
Trần Sinh: “…?”
Anh vẫn đưa kẹo đến, chờ Thư Đường trả lời.
Đầu tiên, xuất phát từ lý do riêng tư, Thư Đường chắc chắn bằng lòng giúp hoa hồng nhỏ, hơn nữa khu 01 chỉ có một bệnh nhân, lượng công việc sẽ nhỏ;
Tiếp đó, tiền lương lên chính thức chắc hẳn sẽ cao hơn thực tập sinh.
Sau khi tổng kết lại trong chốc lát, Thư Đường đồng ý.
Vốn dĩ, mới đầu Thư Đường đối mặt với sự dàn trận lớn như vậy ở khu 01 đã rất căng thẳng, đặc biệt là bị thay phiên nhau thẩm vấn. Nhưng sau khi Trần Sinh nói xong, Thư Đường lập tức thả lỏng hơn.
Cô thấy nơi này cũng không khác mấy khoa cấp cứu, áp lực người mới, không có tương lai.
Nhưng ở đây ngoài làm việc ra, còn có thể mượn cơ hội mò cá.
Thật ra Trần Sinh rất muốn hỏi Thư Đường rốt cuộc đã tiếp cận Công Huân như thế nào, càng chi tiết càng tốt, nhưng ở đây nhiều con mắt nhòm vào, thế nên anh không lên tiếng, chỉ nói với Thư Đường: “Sau này có vấn đề gì cứ đến tìm tôi, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Thư Đường nghĩ ngợi, nhìn Trần Sinh.
Cô cũng xem như có vài lần giao tiếp với Tiểu Trần, người này mắt to mày rậm, thoạt nhìn nhân phẩm không tệ, hơn nữa Thư Đường để ý anh rất quan tâm hoa hồng nhỏ—ít nhất thì ngày đó sau khi xảy ra chuyện, anh còn đi tìm người cứu hoa hồng nhỏ nữa.
Thế là, cô nghĩ ngợi một lát, móc trong túi nilon ra một quyển số khám bệnh nhúm nhó.
Cô nói:
“Tôi làm kiểm tra sơ bộ cho hắn, đây là một vài số liệu tôi lấy được, nhưng tôi đọc không hiểu lắm, nếu ở khu 01 có đàn anh đàn chị chuyên gia trị liệu nào…”
Thư Đường tự biết thân biết phận, vậy nên cô cũng không nghĩ mình là chuyên gia trị liệu duy nhất ở khu 01 được toàn quyền phụ trách.
Bước chân Trần Sinh chững lại.
Thư Đường không biết tại sao anh đột nhiên nhìn chằm chằm cuốn sổ khám bệnh mãi không phục hồi lại tinh thần.
Sắc mặt Trần Sinh vô cùng kích động.
Mãi đến khi nhìn thấy ‘Nhật ký quan sát hoa hồng nhỏ màu lam’ ở mặt trên.
Trần Sinh: “….”
Thư Đường: “Anh Trần?”
Tâm tình Trần Sinh phức tạp: “Không, cô vẫn cứ gọi tôi là Tiểu Trần đi.”
Chờ đến khi uống xong trà thì trời cũng sắp sáng.
Trước khi đi Trần Sinh còn sắp xếp cho Thư Đường một trợ lý.
Nói là ‘trợ lý’, nhưng thật ra anh ta cũng là một trong số những cấp dưới ngày ấy của Chúc Diên, có kinh nghiệm tác chiến ở khu ô nhiễm rất phong phú, bị một cú điện thoại của Trần Sinh gọi đến, với một nhiệm vụ duy nhất: bảo vệ Thư Đường.
Dù sao nếu có xảy ra chuyện thì bước ngoặt cũng sẽ biến mất, đó là điều mà Trần Sinh không thể chịu đựng nổi.
Trợ lý của Thư Đường tên Ngô Việt là một Alpha có thể tinh thần là gấu đen.
Thư Đường vốn dĩ muốn gọi trợ lý của mình la ‘Tiểu Ngô’, ai ngờ vừa ngẩng đầu: nhận ra tuổi Tiểu Ngô có hơi lớn, đoán chừng cũng sắp 40, tạng người cũng rất bự, là một Alpha vô cùng nghiêm túc và chững chạc, toàn thân phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ, hai tiếng ‘Tiểu Ngô’ Thư Đường không nói nên lời, đành cứng nhắc chuyển thành ‘lão Ngô’.
Người sáng suốt có thể nhận ra vị huynh đài này có địa vị không hề đơn giản.
Nhưng Thư Đường lần đầu gặp anh ta, chỉ nghĩ bụng: con sen tư bản đáng thương mới 35 tuổi bị giảm biên chế.
Cảm nhận được ánh mắt đồng cảm của cô, lão Ngô belike:?
Trước đó Thư Đường là một thực tập sinh, mười phút trước vừa mới được chuyển lên chính thức, đột nhiên có trợ lý nên rất là không thích ứng.
Có điều lão Ngô cũng khá tốt, không xem thường cô vừa mới được lên chính thức, mà còn chủ động dẫn cô đến thăm Ký túc xá.
Hôm nay đã trễ, hơn nữa bên khoa cấp cứu vẫn chưa khôi phục lại điện, Thư Đường đã được sắp xếp vào một Ký túc xá mới.
Lão Ngô ở cách vách cô, nói với cô: “Nếu có bất cứ động tĩnh nào hoặc có nhu cầu gì thì có thể kêu tôi.
Ký túc xá mới ở khu 01 không những là phòng đơn, mà còn có cả kệ bếp và ban công. Thậm chí dụng cụ trong nhà đều có sẵn, đệm chăn gì đấy cũng không cần Thư Đường chuẩn bị, cứ xách giỏ vào ở là được.
Thư Đường vòng quanh Ký túc xá mới, đi tắm rửa.
Chờ đến khi ra ngoài, máy truyền tin cũng đã sạc đầy pin.
Cô gọi cho ba mẹ nới chuyện hôm nay, lại báo bình an.
Mẹ Thư vô cùng lo lắng, lải nhải cô nửa tiếng đồng hồ, cô nghe mẹ lảm nhảm một hồi, rồi mới nói tin tốt mình đã đổi công tác và chuyển lên chính thức cho người nhà nghe.
Cúp điện thoại, cả căn phòng cũng chìm trong yên tĩnh.
Nếu là mấy hôm trước, rửa mặt xong trước khi đi ngủ, cô sẽ lại lải nhải nói chuyện phiếm với người cá một thôi một hồi.
Tuy rằng người cá rất ít khi đáp lại cô, phần lớn thời gian chỉ yên lặng mà nghe, nhưng Thư Đường lại rất thích nói chuyện cùng anh. Nói ngày mai ăn gì, rồi từ từ chìm vào giấc.
Nói xa xa gió biển thổi làm rung tấm rèm, hai người nằm cạnh nhau rất dễ đi vào giấc.
Thỉnh thoảng cô sẽ nói với người cá mình lo lắng ra sao khi về sẽ bị quản lý Chu mắng, lại nói mình không đuổi kịp deadline nên lo lắng như thế nào.
Hiện tại, những lo lắng sợ hãi và bất an dạo đấy của Thư Đường đều đã được buông xuống.
Nhưng không biết vì cớ gì, nằm trên chiếc giường trắng tinh, cô lại không ngủ được.
Cô phát hiện, vừa mới rời Bastille không lâu mà cô đã nhớ đến chiếc giường nhỏ đơn sơ kia rồi.
Đã thế, sau chuyện hôm nay càng khiến Thư Đường cảm nhận thêm chút bất an.
Ví dụ như khu 01 không hề bị người ta vứt bỏ như những gì cô đã nghĩ, thậm chí còn có Trần Sinh phụ trách;
Ví dụ như một nhân vật lớn như Viện trưởng Khâu tại sao lại muốn gặp cô, còn hỏi những vấn đề kỳ quái đó;
Lại nói thêm ví dụ như lão Ngô được sắp xếp cho phòng kế bên, một thực tập sinh vừa mới chuyển chính thức thôi, tại sao lại phải sắp xếp một trợ lý lớn như thế?
Những biến đổi này, thậm chí còn có những ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái của những người xa lạ, đều khiến cô theo bản năng cảm thấy bất an.
Mà nói thêm cũng kỳ quái, cô bị quân đội bỏ quên ở Bastille, lúc sống cuộc sống sinh tồn đảo hoang cùng hoa hồng nhỏ, cô chỉ thấy nhàn nhã và bình tĩnh;
Nhưng khi về đến xã hội loài người, được cứu viện, không cần lo lắng chuyện sinh tồn, được tiếp viện vật tư, thì cảm giác an toàn này lại biến mất.
Có chăng là vì đổi mới công tác và hoàn cảnh, hoặc chăng khu 01 không phải là nơi cô quen thuộc.
Cô nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn chưa thể ngủ.
Cô ngồi dậy, kéo rèm ra.
Thành phố Nam Đảo lại bắt đầu vào mùa mưa lất phất.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng có một loại cảm xúc muốn bỏ chạy, quay trở về tòa Bastille ấy.
Nhưng cô biết khu 01 này, khác hoàn toàn với sự canh phòng rời rạc ở khoa cấp cứu, cô muốn lén lút đi tìm người cá gần như là chuyện không thể.
Cô khoác áo khoác đi ra, lão Ngô cách vách nghe thấy tiếng bước chân của cô, liền hỏi: “Cô Thư, cô muốn làm gì vậy?”
Bước chân Thư Đường chững lại:
“Có một con mèo hoang nhỏ, trước kia mỗi đêm đều đến tìm tôi ngủ, tôi ra ngoài xem nó có đến tìm tôi nữa không.”
—Đương nhiên là không.
Thư Đường quay người nhìn gần đó, quả nhiên không thấy bóng dáng người cá đâu.
Thư Đường mất mát đi về phòng.
Nhưng mà, Thư Đường đột nhiên nhớ đến thể tinh thần khổng lồ kia của người cá.
Thế là cô vào phòng phóng thể tinh thần của mình ra.
Đùi gà bự cam vừa nhảy ra, cô đã không cần mất chút sức nào liền thấy quái vật khổng lồ bên ngoài cửa sổ.
Như là nửa trong suốt, một chiếc đuôi cá tuyệt trần màu lam thong thả lướt qua hải dương sâu thẳm.
Yên tĩnh và to lớn.
Những kiến trúc cao lớn dường như cũng bé đi.
Nếu có người nào mắc chứng sợ thứ khổng lồ mà nhìn cảnh này, chỉ sợ sẽ cảm thấy hít thở không thông.
Chỉ là ngay khoảnh khắc thấy vật khổng lồ lam kia, những lo âu căng thẳng của đùi gà bự đang quay cuồng cũng thả lỏng xuống.
Cô bước đi uyển chuyển và nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, đùi gà bự cam thả lỏng người, tứ chi giãn ra.
Vì thân thể rất nhỏ, điện khu 01 còn chưa khôi phục hoàn toàn, nên Thư Đường có thể tránh được tra soát, thần không biết quỷ không hay mà nhảy đến bên cạnh quái vật khổng lồ kia.
Cô gian nan hoạt động trong chốc lát, mới bò vào trong thân thể của quái vật khổng lồ lam nọ.
Cô không hề ý thức được, hành vi này của mình hệt như người cá nửa đêm đến tìm cô vậy—-
Mèo hoang bất an cuộn mình trong khung cảnh quen thuộc, bên cạnh thân mình ấm áp, cọ cọ bên người đối phương mới có thể tìm về đủ cảm giác an tâm.
Cảm nhận được thể tinh thần ấm áp bao vây, đùi gà bự cam nháy mắt thả lỏng cả người.
Chút suy sút vừa nãy hóa thành hư không.
Đùi gà bự lượn trái lượn phải, bơi qua lộn lại bên trong thể tinh thần trong suốt màu lam.
Thậm chí, đùi gà bự còn phát hiện bên trong thể tinh thần của người cá đã lưu lại vết chân mèo.
Vùng cấm, người cá không quay về mà vẫn cứ chờ mãi ở tòa thành đổ nát ấy, chờ đợi cho đến khi thang máy sáng lên lần nữa.
Thật ra với người cá mà nói, tĩnh mịch mới là hiện trạng bình thường, dù sao nơi này rốt cuộc cũng đã mười năm rồi chưa ai đến.
Vậy nên ‘hắn’ có thể duy trì trạng thái không nhúc nhích trong suốt một thời gian dài.
Mãi cho đến khi người cá cảm giác được bên chân có một thứ gì đó xù xù ấm áp dễ chịu xuất hiện.
Phần lớn con người đều phải cần có một quá trình để phóng ra thể tinh thần, và khi phóng ra sẽ rất khó cảm nhận được sự tồn tại của thể tinh thần, nhưng hiển nhiên người cá không cần phải chịu sự hạn chế này, ‘hắn’ có thể cảm giác rất rõ ràng bên cạnh thân thể khổng lồ, xuất hiện một cục tròn cam, lông xù xù, tròn vo vo.
Chắc vì pheromone nên gần như ngay lúc đó người cá đã nhận ra đấy là thể tinh thần của Thư Đường,
Người cá cứng lại rồi.
Thế là quái vật khổng lồ trong không trung an tĩnh gần, chắc hẳn cũng tự biết mình doạ người thế nào, nên không làm ra bất cứ phản ứng nào, cứng đờ mặc kệ bé mèo làm gì thì làm.
‘Hắn’ nhìn chăm chú bé mèo đi tới đi lui trong cơ thể mình, hứng thú phừng phừng lưu lại những dấu chân hoa mai, rồi lại duỗi người, cọ cọ lên thể tinh thần khổng lồ của người cá, tìm một vị trí thoải mái (đầu ngón tay), nằm sấp xuống ngủ.
Vốn dĩ, quái vật khổng lồ lam trên bầu trời vẫn luôn dùng tư thái ‘bơi trôi’ này thong thả với tần suất cố định xẹt qua đường chân trời. Như là đang hô hấp. Vẻ đẹp này làm cho cả thành thị dần trở nên bé nhỏ lại khi mà quái vật khổng lồ lam thong thả xẹt qua tòa thành to lớn.
Nhưng mà hiện tại đã ngừng lại, còn rất cẩn thận không nhúc nhích.
—Bởi vì đỉnh đầu có một đùi gà bự nằm bò trên đấy.
Một bé nho nhỏ, trên đỉnh thái sơn.
Một hồi lâu sau.
Có lẻ thể tinh thần đã đánh thức đến xúc cảm của người cá, ‘hắn’ mở mắt, mới nhận ra bản thân đã duy trì một tư thế lâu lắm rồi, tứ chi cũng có chút cứng nhắc.
Người cá nhớ cô từng nói: Ngủ trên mặt đất không được ngủ ngồi, phải về giường mới có thể ngủ, nếu không sẽ bị ‘thoát vị đĩa đệm đốt sống lưng’.
Cô nói rất nhiều đạo lý.
Người cá không biết nó có nghĩa gì, nhưng người cá vẫn nhớ rất rõ từng câu một mà cô nói. Thế là ‘hắn’ động thân thể cứng đờ này một tí, lúc này ‘hắn’ mới thong thả mà đứng lên, đi về phía sào huyệt của mình.
‘Hắn’ phải đi về, chờ cô quay lại.