Dưới ánh trăng, họ cách vùng biển nhìn nhau.
Cô cúi đầu nhìn cá trên mặt đất, tim bỗng căng lên đầy chua xót.
Cô bỗng hiểu ra vì cớ gì mà người cá đột nhiên biến mất, vì cớ gì mà lại trầm mặc như thế.
Thư Đường vốn muốn ngay lập tức kéo người cá đi đến trực thăng cầu cứu, nhưng đột nhiên cô lại không đành lòng làm thế.
Thậm chí cô còn có chút không đành lòng vạch trần ‘hắn’ miệng không nói lòng lại giữ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trực thăng.
Trực thăng cũng không trực tiếp đáp xuống bên trong vùng cấm, không biết xuất phát từ suy xét nào mà lại đáp xuống một nơi khác bên trong viện điều dưỡng.
Điện thang máy không thể khôi phục nhanh như thế được, dù cho bây giờ có đi vào thì cũng không có cách nào rời đi.
Thư Đường đoán là việc cầu cứu với camera có tác dụng rồi: Nếu quân đội vẫn còn nhớ đến bọn họ, vậy thì cũng không lo lắng sẽ bị nhốt tại đây. Chỉ cần chờ đến khi bọn họ khôi phục lại điện là được rồi.
Thế là, Thư Đường thành công thuyết phục được chính mình.
Cô không chạy về phía trực thăng, mà đi về phía trước, dẫm lên sóng biển bước từng bước về phía người cá.
Người cá cúi đầu nhìn Thư Đường chăm chú.
Cô làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của người cá, dường như không có gì, nói:”Hoa hồng nhỏ, anh chạy đi đâu thế?”
“Tôi tìm anh lâu lắm đó, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì trong biển rồi đó.”
Người cá biết cô đã hiểu, nhưng kẻ lừa đảo này làm làm ra vẻ như không hiểu.
Chỉ là kẻ lừa đảo đã quay lại, cô trả lời vấn đề kia.
Ít nhất hôm nay, cô không đi nữa.
Thậm chí cô còn tỏ ra không có gì mà rằng:”Hoa hồng nhỏ, sao anh lại bắt nhiều cá thế, tôi chắc chắn ăn không hết đâu….”
Người cá trầm mặc trong chốc lát, đi theo sau cô.
Đêm nay, Thư Đường không có ngủ một mình bên người cá như ngày thường.
Mà chủ động đến giữa đuôi cá, rồi đến sát gần người cá.
Rất nhiều lần Thư Đường nằm trong chăn muốn trò chuyện với người cá, chỉ là người cá lại nhắm hai mắt, dường như đã ngủ rồi.
Bức rèm che khuất ánh trăng, cô thở dài một hơi, cũng chìm vào giấc ngủ.
Mà sau khi cô nhắm mắt, người cá lại mở bừng mắt.
Sáng ngày thứ năm.
Cũng như bao ngày khác, họ ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó cùng nhau đánh răng, rửa mặt, nhóm lửa chuẩn bị bữa sáng.
Mãi đến khi chân trời truyền đến tiếng động, rất nhiều trực thăng xẹt qua không trung.
—Dường như quân đội đã quay lại không ít.
Thật ra người cá có thể nghe được nhiều âm thanh hơn Thư Đường, ‘hắn’ rất bình tĩnh nghe vô số trực thăng đáp đất, âm thanh mọi người nói chuyện với nhau, phảng phất như cả viện điều dưỡng đã sống dậy.
‘Hắn’ rũ mắt, trầm mặc thêm củi vào đống lửa.
Khi đó Thư Đường còn đang lục túi mua hàng.
Thuốc cô mang theo đã thấy đáy, dù sao cũng là lâm thời đem vào nên mỗi loại chỉ lấy một hộp—nhưng thuốc giảm đau thần kinh không thể dứt được.
Cô cần về lấy thêm thuốc mới.
Thư Đường ngẩng đầu nhìn trực thăng trên trời, trong lòng cũng biết dẫu thế nào thì bản thân vẫn cần rời khỏi đây một chuyến.
Cô phải về nhà báo bình an, phải mang thuốc lại cho hắn, còn có rất nhiều chuyện cần cô xử lý.
Thế là cô dịch người qua, dán đến gần người cá bên cạnh.
Bàn tay chêm củi của người cá khựng lại.
Môi mỏng mím chặt.
Thư Đường bẻ ngón tay: “Hoa hồng nhỏ này, một tuần tôi sẽ có một ngày rưỡi được nghỉ, bình thường sẽ là nửa ca ngày nửa ca đêm, nếu không tăng ca, một tuần có thể rút ra một ngày…”
Thư Đường im bặt.
Vì cô phát hiện ra một hiện thực đầy bi thảm: Thực tập sinh hình như không có lúc nào mà không tăng ca.
Thế là Thư Đường đổi cách nói khác: “Vậy thì, sau này nếu trực đêm, ban ngày tôi sẽ không về Ký túc xá, rảnh rỗi thì sẽ đến tìm anh.”
Bàn tay siết củi của người cá chậm chạp không động đậy.
Đôi môi tái nhợt có chút khô khốc.
Cô nói: Cô cần phải về để lấy thuốc, đi làm, còn phải báo bình an với cha mẹ.
Cô nói: Cô nhất định sẽ trở lại tìm hắn.
Thật ra người cá nghe không hiểu rất nhiều từ, cũng khó hiểu toàn câu, nhưng ‘hắn’ rõ cái bảo đảm này, dù là sau một loại những bất đắc dĩ mới thành.
Người cá rũ mắt, nghĩ: Kẻ lừa đảo.
Chờ đến khi họ ăn xong bữa sáng quay về, sau khi vào tòa Bastille, Thư Đường lại lần nữa phát hiện không thấy người cá đâu.
Không như đêm qua biến mất nửa tiếng, mà suốt cả một buổi sáng nay không thấy hắn đâu.
Cô biết người cá đang ở tòa thành này, chỉ là không muốn hiện thân mà thôi.
Mà tòa ‘Bastille’ này diện tích rất lớn, phòng lại nhiều. Chỉ cần người cá không phát ra bất cứ tiếng động nào, không chủ động xuất hiện, thì Thư Đường rất khó tìm ra ‘hắn’ đang ở nơi nào.
Cô ngồi trên bậc thang đá của Bastille, chống cằm nhìn chằm chằm dưới lầu ngây ngốc.
Tuy rằng nơi này có treo rèm nên nhìn qua không đến nỗi trống rỗng cho lắm, nhưng thực ra lại không phải là một nơi có thể ở được: Nếu không có ánh mặt trời, thì quả thật chẳng khác nào một cái ngục giam lạnh băng.
Thư Đường bỗng hiểu ra, người cá đại khái cho là lần này cô rời đi sẽ không quay lại nữa.
Vậy nên khi ‘hắn’ nghe đủ kiểu khó xử của cô, đủ lý do không thể không rời đi của cô: đại khái là thật sự cho rằng cô sẽ không quay lại nữa.
Cô bỗng thấy có chút bất an.
Hoa hồng nhỏ này cho là cô không bao giờ quay lại nữa, vậy chuyện ‘hắn’ biến mất cũng có thể hiểu được.
Thật ra giữa hai người họ, trông như Thư Đường luôn là phía hiểu nhiều hơn, dạy người cá nhiều chuyện, nhưng mà trên thực tế, cô có thể cảm nhận được sự bao dung của người cá, thậm chí còn là dung túng. Chính vì nghĩ rằng hoa hồng nhỏ bao dung cô nhiều như thế lại cho rằng cô không trở lại nên bất an cũng dần nhạt đi, Thư Đường có chút rầu rĩ khó chịu.
Cô ngồi trên cầu thang bắt đầu nghĩ đến các phương pháp cứu chữa:
“Hoa hồng nhỏ, chờ qua mấy ngày nữa, tôi đi tìm thợ điện giúp đỡ, khôi phục lại tín hiệu, đến lúc đó tôi dọn cái TV đến đây, chờ đến lần sau nếu trời mưa, chúng ta có thể vùi mình trong phòng khách xem TV rồi.”
“Tôi còn có thể tránh được bảo vệ, mang đồ ăn ngon từ bên ngoài vào, hoa hồng nhỏ này, anh ăn bắp rang bơ không?”
Nhưng mà trong không khí không có bất cứ lời hồi đáp nào, chỉ độc mỗi tiếng cô quẩn quanh.
Nhưng Thư Đường biết, ‘hắn’ nhất định nghe thấy.
Cô bắt đầu nói về những chuyện mà mình đã chuẩn bị để sau này được làm cùng ‘hắn’, tựa như muốn dùng cách thức này đặng trấn an nỗi bất an của con hung thú ấy.
Có tác dụng chứ?
Thư Đường cũng không biết nữa.
Bastille lạnh như băng, âm thanh của cô dần dần trở nên vô cùng phiền muộn:
“Hoa hồng nhỏ này, anh biết không? Trước khi gặp được anh, đã nhiều năm rồi tôi không có cá mà ăn.”
Cô bắt đầu moi hết cõi lòng, miêu tả cuộc sống thảm thê bần cùng trước đó của mình.
“Anh nhớ cái bao nilon kia chứ? Mỗi ngày tôi chỉ có thể ăn thứ đó, thậm chí là một miếng thịt tươi tôi cũng không ăn được.”
Thật ra cũng không khác mấy, vì phần lớn thời gian họ đều ăn dịch dinh dưỡng, dịch dinh dưỡng còn chẳng bằng mì gói.
Trên gác mái đen tối, người cá trầm mặc, đôi môi tái nhợt giựt giựt.
Vì trong mắt người cá, hình tượng Thư Đường đúng là thế thật.
“Vì thịt cá quá đắt, tôi mua không nổi.”
“Tiền lương của tôi chỉ có hai ngàn tệ, chắc cũng chỉ đủ mua nửa con cá.”
—Vậy nên anh xem, hoa hồng nhỏ, không có anh, cả tháng này tôi lại phải đói bụng.
Tôi sao có thể đi luôn được?
—- Anh có rất nhiều, rất nhiều cá.
Đối với bé mèo vừa thèm vừa biếng nhác này mà nói, anh chính là một con cá giàu sụ đó.
Trên gác mái đen tối là một mảnh yên tĩnh.
Con quái vật có thể xé nát người và vật làm chính mình bị thương bất cứ lúc nào, trái tim lạnh lùng của nó đầy nghi kỵ và bất an, phủ đầy những chiếc gai nhọn sắc bén lạnh lẽo.
Mãi khi cô nói: Cô cần ‘hắn’.
Trong bóng tối, một con cá bay ra.
‘Phập’; đến ngay trước mặt Thư Đường.
Thái độ của người cá đã có phần mềm mỏng—ít nhất thì, dưới chuyện không ngừng tỏ ra thê thảm nói mình đã bao lâu không được ăn cơm, đói đến mức mỗi ngày chỉ có thể gặm bao nilon sống qua ngày của Mèo không phải là uổng phí.
Cá ngừ đại dương kia là một minh chứng, nhưng người cá vẫn cứ không hiện thân.
Vì cãi nhau, cơm trưa của Thư Đường hiển nhiên không có ai làm, mà bên ngoài biển động quá mạnh, lửa buổi sáng đã tắt ngóm, cô đành ngồi bên đống lửa, bắt đầu nhóm củi.
Mấy ngày nay Thư Đường đều chỉ cần ngồi bên người cá chờ được ăn, căn bản chưa từng động tay vào, vậy nên dù là bị quân đội bỏ quên, cuộc sống nơi hoang đảo vẫn cứ là thích ý.
Nhưng cho đến khi cô thật sự tự mình ra tay, Thư Đường mới phát hiện nếu không có người cá, thì chuyện sinh tồn ở nơi này là một điều khó khăn đến chừng nào.
Có điều, cô cũng xem như là thông minh, tìm củi khô đánh lửa, tuy rằng làm đến mặt xám mày tro, nhưng ít ra thì đã lên lửa.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn cũng nhanh chóng xảy ra.
Lúc này cũng không phải là Thư Đường cố ý, bởi vì cô đang cố hết sức để cắt con cá ngừ đại dương kia nên không chú ý đến phía lửa bên này.
Đội phòng cháy chữa cháy vô số lần tuyên truyền mọi người: Nhóm lửa bên ngoài, để tia lửa bay loạn rất dễ xảy ra chuyện, đặc biệt là ở nơi gió lớn thế này, rất dễ gây cháy rừng.
Thế là, trong nháy mắt đó, Thư Đường mặt xám mày tro bỗng thấy đùi nong nóng.
Thư Đường thầm nghĩ: Hôm nay không có mặt trời mà, sao lại nóng thế nhỉ?
Cô vừa cúi đầu liền thấy.
Liền phát hiện gấu quần mình bị tia lửa do gió biển thổi bay đến.
Thư Đường: “….”
“Hoa hồng nhỏ ới! Hoa hồng nhỏ à!”
“Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Cuối cùng, người cá vẫn hiện hình—-
Có điều là xách cô lên rồi quay lại dập tắt đống lửa.
Dù có cứu viện kịp thời, chân Thư Đường vẫn bị bỏng đỏ một mảng lớn, may là không có bong da.
Người cá xách cô lên diệt lửa, vừa dập vừa rít lên với cô.
Vốn dĩ người cá rất tức giận, nhưng Thư Đường thoạt trông hệt như một bé mèo vừa bị rơi vào trong đống lửa đốt trụi lông.
Người cá đặt cô lên tảng đá ngầm, xoay người đi vào trong biển tìm một loại hải tảo.
Lúc trở về, Thư Đường còn đang xắn ống quần lên, muốn cuộn lớp vải lên trên bắp chân, không may chạm đến nơi bị bỏng, đau đến hít hà.
Người cá mặt mày vô cảm, sắc mặt lạnh đến dọa người, trầm mặc vụt tay một cái đã bắt được chân cô.
Không cần dùng quá nhiều lực, Thư Đường đã không thể động đậy được.
Thư Đường không biết tại sao mà đột nhiên cảm giác người cá hiện tại có hơi ‘dữ’.
Ngón tay người cá rất thon dài to rộng, gần như có thể bao hết cả chân cô, trên tay là mạch máu màu lam, da trắng như trong suốt.
Người cá rũ mắt nhìn chăm chú mảng sưng đỏ trên cẳng chân cô, không rên lấy một lời.
Thư Đường bị ánh nhìn của ‘hắn’ làm cho có hơi khốn cùng:
“Không có gì đâu, không đau, chỉ là nóng đỏ thôi chứ không có nổi bọng nước, một lát là ổn.”
Người cá không nói gì.
Một chập, miếng vải Thư Đường cuốn nửa ngày trời, ‘xoẹt’ một tiếng, đoạn vải ở cẳng chân bị xé rách nát.
Cô theo bản năng muốn rụt chân về, người cá trầm mặc ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen không có cảm tình gì cho cam.
Một ánh mắt ấy, ngay lập tức làm cô không dám động đậy.
Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua dáng vẻ lạnh băng này của người cá, trong lòng dâng lên sợ hãi.
Đành phải thành thật ngoan ngoãn bảo trì tư thế chen chân như này, cẳng chân được người cá nắm lấy thoa thuốc.
Rất mau, cơn nóng rát từ từ tan đi, nhiệt độ cơ thể người cá rất thấp, lúc nắm lấy chân cô thậm chí còn mang lại hiệu quả chườm lạnh.
Thư Đường cũng dần dà thả lỏng người lại.
Cô nhìn ‘hắn’ mím môi:
“Hoa hồng nhỏ, tôi thật sự sẽ trở về.”
Người cá không trả lời cô.
Thoa thuốc xong, buông lỏng chân cô ra, biến mất.
Chỉ là đến khi Thư Đường quay lại, thì lửa đã được dập.
Con cá ngừ được nướng trên ngọn lửa còn sót lại.
Hôm nay lúc hoàng hôn, Thư Đường nghe thấy tiếng ‘tích—-’
Là thang máy lần nữa lên điện.
Thư Đường phải đi.
Cô đứng ở tòa ‘Bastille’ nhìn thấy người cá bên trong.
Thư Đường không có dọn đồ.
Vì nếu như thu dọn đồ, thì có khả năng cá ta sẽ càng thêm tức giận.
Cô mặc bộ đồ phòng hộ lúc mới đến, giày đã bị nước làm hỏng từ ngày đầu tiên rồi, cô dứt khoát mang luôn đôi dép lê lớn hơn mấy cỡ kia.
Lúc chuẩn bị rời đi, nhiệt độ không khí đã dần hạ xuống, cô xoay vài vòng bên trong Bastille, do dự đôi chút, lại nói với không khí:
“Hoa hồng nhỏ, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Cô không nhận được bất cứ đáp án nào.
Vì người cá đã không còn ở trong tòa thành này.
Người cá đang dựa vào bãi đá ngầm mà ban chiều Thư Đường ngồi, ở trong bóng tối nhìn về phía tòa thành, thân ảnh phảng phất như hợp thể cùng biển rộng.
Chờ đến khi Thư Đường rời khỏi tòa thành ấy, đi về phía cửa lớn, thân ảnh kia mới chậm rãi lên bờ.
Thư Đường cho là người cá sẽ theo kịp, nhưng rồi không có.
Cô lưu luyến trong mỗi bước đi, muốn chờ cho thân ảnh kia xuất hiện.
Cô lại hỏi vào không khí, “Hoa hồng nhỏ, anh không tiễn tôi sao?”
Thư Đường cho là ‘hắn’ thật sự không đến, thở dài một hơi.
Tín nhiệm có được vô cùng khó khăn.
Cô mặc bộ phòng hộ lúc mới đến, đi ra bên ngoài.
Không biết tại sao mà lòng rầu rĩ và khó chịu quá thể.
Có điều, cô nghĩ: Dù thế nào, ngày mai cô sẽ quay về xem hoa hồng nhỏ, chỉ cần cô quay lại, ‘hắn’ sẽ biết cô không có lừa gạt ‘hắn’.
Như thế, số lần nhiều lên, ‘hắn’ sẽ biết mọi lần cô đều sẽ quay về, không phải là vứt bỏ ‘hắn’.
Cô cho là người cá thật sự không muốn đến tiễn cô, thế là bước chân mau chóng đi về phía thang máy.
Nhưng mãi đến khi Thư Đường vô ý nhìn thoáng qua chiếc cửa kính vỡ vụn, đột nhiên nhìn phản chiếu trên tấm thủy tinh—
Nơi xa xa có một thân ảnh cao lớn, đang lặng im nhìn cô chăm chú.
Vì lặng lẽ giấu mình trong góc tối, vậy nên lúc cô đi qua thậm chí còn không phát hiện ra sự tồn tại của ‘hắn’.
Thân ảnh cao lớn ấy, giấu trong bóng tối, mái tóc dài còn nhỏ nước, hệt như cái đêm Thư Đường đưa ‘hắn’ đến phòng trực ban.
Không phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ an tĩnh đi theo sau cô, không xa không gần.
Tim cô như quả cam chua chát.
Nhiệt độ gió biển giảm đột ngột làm gió biển cũng lạnh giá theo.
Người cá thấy Thư Đường đi về phía thang máy, cũng nghe thấy những lời cô nói vào không trung, nhưng ‘hắn’ lại không hiện thân, chỉ ở trong bóng tối dõi theo bóng hình cô đi xa.
‘Hắn’ không phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí còn không giữ cô lại như ngày hôm qua.
‘Hắn’ thấy thang máy sáng đèn, cũng thấy bước chân cô vội vã dần chạy về phía thang máy.
Người cá cứ thế rũ mi, xoay người, an tĩnh chuẩn bị bước vào bóng đêm vô tận.
Trở về với thế giới thuộc về chính mình.
Bỗng phía sau ‘hắn’ truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Người cá hơi chững lại.
Người cá theo bản năng muốn lùi về trong bóng đêm, nhưng còn chưa kịp hành động gì thêm—-
Ngay tích tắc, người cá cao lớn bị ôm lấy.
Cô xông đến, bay nhanh đến mà ôm lấy hắn.
Cơ thể người cá cứng đờ.
Thân thể ngâm trong biển quá lâu nên rất lạnh, nhiệt độ rất thấp.
Cơ bắp cả người căng cứng, như một tảng đá lớn.
Điều ấy càng làm tôn thêm nhiệt độ cơ thể của Thư Đường.
Hắn cứng rắn và lạnh băng.
Cô mềm mại và ấm áp.
Cái ôm này kéo dài cũng không quá lâu, chừng hai giây, hoặc chăng ba giây.
Người cá cứng còng tại chỗ, trố mắt cúi đầu.
Thư Đường chậm rãi buông lỏng hai tay, xoay người đi về phía thang máy.
Phảng phất như thể chạy về chỉ vì một cái ôm đơn giản thế thôi.
Cô biết người cá không nói được, cũng khó mà hiểu hết ý tứ của cô, thật ra người cá thông minh lắm, nhưng qua bốn năm ngày ở chung vẫn quá ngắn, không đủ cho họ tâm linh tương thông, hóa giải hết mọi hiểu lầm.
Nhưng không sao cả, ‘hắn’ nghe không hiểu.
Lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.