Mê Tông Chi Quốc

Chương 40: hồi thứ tám sụt lở

Hồi thứ tám: Sụt lở

Sau khi đáy động xảy ra vụ nổ khủng khiếp, cỏ răng cưa trong đầm lầy đều bị chất độc màu da cam phá hủy, trong khi đó dưới vùng đầm lầy, còn có cả một tầng thực vật loại bào tử đặc biệt, tạo thành bức bình phong giống như kén nhộng, rồi tất cả hệ thực vật và động vật lưỡng cư bò sát đều sống kí sinh trên lớp kén đó. Tác dụng ghê gớm của chất độc hóa học đã khiến lớp kén này nhanh chóng trở nên khô héo, chết rũ, rồi tốc độ phân rã diễn ra quá nhanh, khiến vực sâu không đáy dưới sơn cốc bất ngờ lộ ra ngoài dự liệu. Cùng với sự hủy diệt của lớp phủ thực vật, sương mù dày đặc từ dưới vực sâu cũng ùn ùn phun trào, dần dần lan tỏa khắp không gian tối đen như mực.

Mọi người cúi xuống dưới nhìn, phát hiện hệ thực vật trong lòng đất núi Dã Nhân dường như chính là gốc rễ của sương mù, nhưng đầm lầy ở gần đó đang không ngừng sụt lở, không cho phép họ nán lại quan sát lâu hơn, thế là cả hội đành phải nhanh chóng rút lui ra xa.

Trải qua hàng loạt biến cố bất ngờ xảy đến, trong lòng Tư Mã Khôi đã sắp xếp được toàn bộ sự việc: đây chắc chắn là nơi sâu nhất của khe núi Dã Nhân, cũng là nơi chôn giấu một bí mật kinh người nào đó, thế nhưng lại bị đám sương mù bí ẩn không tiêu tan bủa vây cả ngàn năm, biến nơi này thành chốn cách biệt tuyệt đối với thế giới bên ngoài, hình thành nên một rào cản không thể nào phá vỡ. Vậy nên, chỉ có cách sử dụng chất hóa học đặc chế gây rụng lá, thì mới có thể hủy hoại thảm thực vật tạo ra sương mù dưới lòng đất đó. Từ hai mươi mấy năm trước, người ta đã sớm chế tạo được bom địa chấn chứa loại chất độc hóa học này, đồng thời cũng liều chết lái chiếc tiêm kích vận tải thâm nhập đáy động, thế nhưng lần hành động ấy hoàn toàn thất bại, những thành viên phi hành đoàn may mắn sống sót, sau đó đều bị tan biến trong lớp sương mù.

Nhưng lớp phủ thực vật khổng lồ sản sinh ra sương mù rốt cục là giống cây gì? Hội Tư Mã Khôi hoàn toàn không biết. Động thực vật ở núi sâu rừng già Bắc Miến có đến hàng chục triệu loài, giờ đây, những loài đã phân chi phân họ được biết đến chỉ chiếm một phần mười, số còn lại, đều thuộc phạm trù thế giới chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.

Ngoài ra, các hiện tượng quái dị xuất hiện trong lớp sương mù, những nhà thám hiểm biến mất không tung tích, thực vật bào tử che phủ vực sâu dưới lòng đất, tất cả những ẩn số ấy rốt cục đang vùi chôn bí mật gì? Bao nhiêu nghi vấn đặt ra đấy mà chẳng thể giải thích, hơn nữa còn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tư Mã Khôi suy ngẫm: có lẽ nên đi vào nơi sâu dưới đáy động, sẽ giải được câu đố. Với tính cách thường ngày của Tư Mã Khôi, chắc chắn anh cũng rất hiếu kỳ muốn tìm hiểu ngọn nguồn, đồng thời sẽ xuống dưới để thám thính một chuyến. Thế nhưng giờ đây anh lại chẳng có tâm trạng ấy, mấy năm ở Miến Điện, ký ức tàn khốc lưu lại trong bộ nhớ, tất cả dường như một cơn ác mộng không thể nào phai nhòa. Bây giờ, anh chỉ muốn rời khỏi chốn quỷ quái này càng xa càng tốt.

Bốn người không quản cảm giác mệt mỏi và đau đớn đang lan tỏa khắp cơ thể, cùng lôi kéo nhau đạp bùn, rẽ nước chạy về khu vực đường viền đáy khe sâu. Khe núi Dã Nhân là một huyệt động dựng đứng, trên hẹp dưới rộng, phần đáy vô cùng thênh thang khoáng đạt. Cuồng phong giông tố do cơn bão nhiệt đới Buddha mang tới, khiến lòng đất lênh láng nước tụ, nước mưa thuận theo khe nứt của tầng đá trong khe sâu không ngừng thẩm thấu vào trong, làm cho những nơi trong lòng núi trước đây bị cát sỏi, bùn đất chèn kín, giờ đều được xuyên thông. Bởi vậy bọn họ suy đoán: bốn phía huyệt động chắc chắn không phải bức tường thép bao vây kín mít, khi đã có một lượng lớn nước mưa nhỏ xuống thì chân núi sẽ xuất hiện rất nhiều đường nứt, giờ đây sương mù cũng đã tan hết, chỉ cần đợi mưa lớn ngớt cơn là có thể tìm cách lần mò mạch đất, rút chạy khỏi núi Dã Nhân.

Nhưng trời đã không chịu chiều lòng người thì còn biết làm sao. Bốn người đang cuống cuồng chạy trốn, chân sau đá chân trước, đi chẳng được bao xa, bỗng lại cảm thấy dưới chân hẫng xuống đột ngột làm cả hội ngã lăn ra đất, thì ra thực vật dạng kén dưới đầm lầy khô héo quá nhanh, khiến vực sâu nhanh chóng sụt lở, nuốt chửng chỗ đặt chân của mọi người.

Hội Tư Mã Khôi ngã trên mặt đất, khắp nơi đều là bùn lầy, nên cho dù tay giãy chân đạp thế nào, họ cũng không thể thoát thân ra nổi, tất cả đều theo đám bùn nát trượt xuống đáy động sâu thẳm dưới đầm lầy.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.

Phần đáy động như thể vực sâu không đáy này, lại có cây cổ thụ chằng chịt quấn quýt đan xen vào nhau, tuy tất cả đã khô héo nhưng tàn tích lại chưa hoàn toàn mục nát, hình hài hãy còn nguyên, cành cây thậm chí vẫn giữ được những nhánh xiên nhỏ. Loại cây cổ thụ này dày đặc tầng lớp như thể một cánh rừng rậm dưới lòng đất, có lẽ mạch nước chảy xuống bào mòn từ bao nhiêu năm trước đã khiến tầng địa bì chỗ này sụt xuống.

Hội Tư Mã Khôi lực bất tòng tâm, đành thuận thế trượt đến một nơi thoai thoải. May mà chỗ nào cũng toàn bùn đất và gỗ mục, nên chẳng ai bị thương nặng. Mọi người tập hợp nhau lại, giơ đèn chiếu lên, chỉ thấy mình bị rơi vào một tán cây có hình dạng giống như cây nấm đá, phần thân dưới là một thân cây cổ thụ to cỡ mười vòng ôm, bên trong rỗng ruột, người có thể chui vào trú chân, thế là mọi người bèn đi vào bên trong khi bên tai vẫn nghe thấy tiếng bùn đất liên tiếp cuộn chảy không ngớt, còn bộ rễ của thực vật bào tử rủ xuống lòng đất cũng nối nhau trút xuống. Lúc này cho dù họ bản lĩnh có lớn bằng trời thì cũng không thể trèo lên được, nên ai nấy đều liên miệng than vãn.

Hải ngọng tức giận đá chân một cái vào hốc cây, lớn tiếng chửi: "Bận này thì đúng là mẹ nhà nó đi đời thật rồi, có biến thành chim cũng chả bay ra nổi."

Tư Mã Khôi thầm ước lượng, thể tích sụt lở của đầm lầy rất lớn, nhưng lối ra chưa hẳn đã bị dòng bùn đất bịt kín; thực vật bào tử kia tuy bị chất độc màu da cam hủy hoại, nhưng vô số rễ của nó chắc vẫn bám sâu dưới lòng đất, không chừng vẫn có thể bám vào mấy cái rễ chưa bị đứt mà trèo ngược lên trên. Có điều, anh thấy mọi người đều đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa vết thương trên đầu Tuyệt cũng không nhẹ, nếu hành động vội quá, chỉ sợ sẽ xảy ra bất trắc, thế là anh bèn nói: "Không ngờ nơi sâu nhất dưới khe núi lại thế này. Tôi thấy nơi đây cũng có thể coi là chốn đào nguyên nho nhỏ, chi bằng cứ tạm nghỉ ngơi khoảng một vài tiếng, rồi nghĩ cách khác sau."

Ngọc Phi Yến khẽ than: "Hàng nghìn năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hàng trăm nghìn năm chẳng có người nào lui tới, nơi đây quả nhiên là chốn đào nguyên để cô hồn dạ quỷ mai danh ẩn tích, né tránh thế sự." Nói xong cô ta rút lương khô ra, chia ọi người ăn, rồi tập hợp, kiểm đếm hành lý còn sót lại, phát hiện thấy các thiết bị chiếu sáng cùng thuốc súng bị rơi rớt nghiêm trọng, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ duy trì cho bốn người ăn trong nửa ngày, trong lòng không khỏi lo lắng.

Vết thương trên đầu Tuyệt tuy đã khép miệng, nhưng vì mất máu quá nhiều nên khiến thân thể cô vốn đã yếu ớt, giờ lại càng không thể tiếp tục gắng gượng; cô gối đầu lên ba lô rồi mau chóng thiếp đi.

Tư Mã Khôi nhìn thấy giọt nước đọng nơi khóe mắt Tuyệt, biết là cô đang đau lòng vì cái chết đột ngột thảm thương của Karaweik, nên trong giấc ngủ mộng mị vẫn day dứt không nguôi, anh bèn dùng tay giúp cô khẽ quệt vệt nước mắt. Đến lúc tới lượt mình phải ngủ một lát, thì anh mãi vẫn không thể chợp nổi mắt.

Hải ngọng và Ngọc Phi Yến cũng vậy, thần kinh ba người bọn họ rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ suốt một thời gian dài, huống hồ lúc này thân vẫn đang trong vòng nguy hiểm, tia hi vọng thoát hiểm để sống sót lại quá mờ mịt mong manh, bởi vậy họ rất khó đột ngột thả lỏng cơ thể, chỉ đành ngồi thức bên ngọn đèn mờ ảo.

Tư Mã Khôi thầm nghĩ: "Nếu lúc này mà bà giáo dạy toán hồi cấp một của mình có ở đây thì tốt biết mấy. Bà ấy không chỉ giỏi toán mà còn có một khả năng đặc biệt là chỉ cần giảng bài trên bục, thì học sinh trong lớp mí mắt trên sẽ dính mí mắt dưới, thần kỳ như thuật thôi miên, nói ngủ là ngủ được ngay, trời có nổi sấm sét cũng chẳng tỉnh nổi."

Anh nghĩ lung tung một hồi, rốt cục vì mệt mỏi quá sức nên mắt cũng díp lại, ý thức dần dần chập chờn mơ hồ. Đúng lúc anh đang nửa tỉnh nửa mơ, thì cảm giác bên cạnh mình dường như có điều gì khác thường. Đội thám hiểm có tất cả hơn ba mươi thành viên, những người sống sót đi vào khe núi chỉ còn sáu người. Sau khi bom địa chấn trong chiếc máy bay tiêm kích vận tải phát nổ, chất độc màu da cam nhanh chóng khuếch tán, đã khiến cả vùng đầm lầy bị sụt xuống, nhốt những kẻ sống sót ở nơi này, kể cả bản thân, bây giờ chỉ có bốn người mà thôi, thế nhưng không biết tự lúc nào, dưới bóng đèn yếu ớt, thấp thoáng thừa ra một người.

Tư Mã Khôi thấy người đó ôm hai đầu gối, bất động ngồi xuống bên cạnh mình, không biết đang nhìn cái gì, trong lòng anh cảm thấy rất đỗi quái dị: "Đúng là mẹ nó chứ, mình gặp ma sao? Người này là ai vậy?" Anh rất muốn gắng gượng xem rõ thân hình mặt mũi người đó, có điều ánh đèn mờ ảo đến nỗi khiến người ta dường như chẳng mở nổi mắt ra, tuy rằng khoảng cách rất gần, nhưng anh chỉ thấy hình hình bóng bóng, không thể nhìn một cách xác thực.

Tư Mã Khôi lòng đầy nghi hoặc. Anh nhớ lại lúc trong khoang máy bay tiêm kích vận tải, mọi người phát hiện Nấm mồ xanh trà trộn vào đội thám hiểm, nhưng chỉ nghe thấy tiếng, chứ không nhìn thấy hình phảng phất như một vong hồn bám đuôi dai dẳng phía sau, chẳng lẽ giờ đây "nó" quyết định hiện thân? Tư Mã Khôi chẳng nói chẳng rằng, giơ tay định bóp chặt vai người đó, để xem rõ mặt mũi đối phương ra làm sao. Chẳng ngờ người đó cũng đột ngột đứng dậy, dường như mặt kề mặt với Tư Mã Khôi, do khoảng cách quá gần, nên ngũ quan trên khuôn mặt mơ hồ đến khó phân biệt; trong thời khắc bất thần, anh chỉ thấy đôi mắt giống như một cặp hố đen.

Khi Tư Mã Khôi nhìn thấy ánh mắt đó, thì anh giống như bị một cục băng tuyết lạnh buốt ném thẳng vào ngực, rồi phút chốc từng cơn hàn khí ác nghiệt bất giác ùa đến, khiến mỗi lỗ chân lông của anh đều tê cóng thấu xương. Anh đang định rút con dao săn ra, thì ngọn đèn đặt trong hốc cây vụt tắt, mọi vật trước mắt rơi vào dải bóng tối đen ngòm, xung quanh cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa.

Khi Tư Mã Khôi bật được chiếc đèn pin giắt theo người, thì chỉ thấy ba người bạn đồng hành vẫn đang ngủ rất say, còn gần đó cũng chẳng còn bóng dáng nào khác. Khắp người anh từ trên xuống dưới đều ướt sũng mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi hoài nghi chuyện gặp khi nãy phải chăng chỉ là một giấc mộng. Nghe nói mộng là sự cảm ứng của tâm niệm, tuy anh cũng không tin mấy vào những điều u minh đen tối, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác tựa gai đâm vào lưng, cứ thấy sau gáy lành lạnh, rờn rợn.

Lúc đó hội Ngọc Phi Yến và Tuyệt cũng bị ánh đèn pin đánh thức dậy, Tư Mã Khôi kể lại chuyện vừa xảy ra cho bọn họ nghe, rồi cuối cùng nói: "Nếu không phải do áp lực thần kinh của tôi quá lớn, mà tự tưởng tượng ra âm hồn, thì cánh rừng già dưới lòng đất này rất quái dị, tóm lại, nơi này tuyệt đối không nên nán lại thêm."

Mọi người suy đoán: cánh rừng già này, quá nửa là tầng sâu nhất trong khe núi Dã Nhân, chắc chắn là chôn giấu rất nhiều bí mật, còn độ hung hiểm tất chẳng cần bàn, giờ đây nghe Tư Mã Khôi kể lại, ai nấy đều cảm thấy nguy hiểm, kinh sợ, không khỏi rợn hết cả tóc gáy, chẳng người nào còn muốn lưu lại lâu hơn. Sau ít phút nghỉ ngơi, họ bèn thay pin đèn, lấy lại tinh thần, rồi tiếp tục khởi hành.

Tư Mã Khôi giơ cao đèn halogen mở đường. Ngọc Phi Yến vác khẩu súng xung phong Uzi cùng Tuyệt đi ở giữa. Hải ngọng ôm khẩu săn voi ngoại cỡ đi sau cùng. Bốn người bám sát nhau, lấy la bàn để phân biệt phương hướng, họ đi xuyên qua cánh rừng rậm um tùm, lần mò tiến về vùng đất khô ráo địa thế cao hơn.

Trong rừng rậm hoang phế bị vùi sâu dưới lòng đất, chỗ nào cũng yên ắng đến khác thường, mọi người loạng choạng bước đi trong lớp sương mỏng giăng mắc mờ ảo. Đến chỗ phía trước bị một thân cây cổ thụ đổ rạp chắn ngang đường, Tư Mã Khôi tiến lên, giơ cao đèn halogen quét một đường, rồi đang định đi vòng qua nó thì bất ngờ nhìn thấy trong lùm gỗ mục khẳng khiu trơ cành, ẩn hiện một đôi mắt đỏ lòm như máu, tà khí phát ra từ ánh mắt hung ác đến rợn người.

Tư Mã Khôi lóe lên suy nghĩ: "Thì ra ở đây có mai phục!" Anh tự biết nếu hạ thủ trước chưa chắc đã là tốt, nhưng ra tay sau chắc chắn sẽ lãnh đủ hậu quả, nên không hề do dự nửa giây, anh liền băm mạnh con dao săn trong tay xuống. Chỗ dao cắm xuống chỉ nghe "keng" một tiếng, như chặt phải vật gì rất cứng, tay cầm dao bị tác động run lên bần bật.

Lúc này ba người còn lại cũng đuổi kịp đến ngay sau lưng Tư Mã Khôi, mọi người đều nắm chắc vũ khí và định thần lại rồi quan sát, chỉ thấy ánh sáng vàng lóe lên chói cả mắt, thì ra đây là tượng một con mãng xà được đúc bằng vàng. Đôi mắt của mãng xà vàng được nạm hồng ngọc bị ánh sáng chiếu vào, phát ra từng lớp sóng quái dị làm cho đôi mắt như đang không ngừng đảo qua đảo lại, thần thái giống y như thật, chẳng khác nào con rắn sống. Phạt mấy cành khô cạnh con mãng xà, họ phát hiện nó là một bức phù điêu khắc trên thỏi vàng, mà thể tích thỏi vàng lại rất lớn, khác hẳn những thỏi vàng thường thấy.

Nhìn cảnh tượng này, mọi người không khỏi kinh ngạc, và càng kỳ lạ hơn vì không hiểu sao thỏi vàng lại nằm ở đây. Tiện tay gạt mấy cành cây và bùn đất ở gần đó sang một bên, họ lại phát hiện trên dưới trái phải thỏi vàng, là vô số những thỏi vàng khác, không ngờ đó là một bức tường thành được lắp ghép bằng từng thỏi vàng.

Bức tường thành bằng vàng cao vút, đúc tầng tầng lớp lớp các bức phù điêu, mỗi bức phù điêu lại được khảm nạm những viên đá quý với màu sắc khác nhau. Tất cả sinh linh của trời đất, uy nghiêm của thần phật, truyền thuyết trong sử thi, thánh chiến vinh quang, đều được chuyển hóa bằng những dấu tích huy hoàng rực rỡ, rồi vĩnh viễn ngưng tụ lại ở bức tường. Sự diễm lệ, hùng vĩ siêu nhiên của nó đã đủ khiến trí tưởng tượng mong manh và nhợt nhạt của loài người sụp đổ nặng nề.