Mê Tông Chi Quốc

Chương 39: hồi thứ bảy kén

Hồi thứ bảy: Kén

Quả bom địa chấn nặng ngàn cân trong chiếc máy bay tiêm kích vận tải, cuối cùng cũng phát nổ, năng lượng giải phóng do khí nén cao áp giãn nở đúng là rung trời chuyển đất, đổ biển trút sông. Tiếng vang lớn chấn động cả khe núi sâu hút. Sóng xung chấn và sức ép dữ dội từ trung tâm nổ lan truyền ra, mạnh như cơn lốc, nhanh chóng phủ khắp đầm lầy dưới lòng đất.

Bốn kẻ may mắn tháo chạy khỏi bàn tay thần chết là Tư Mã Khôi, La Đại Hải, Ngọc Phi Yến và Tuyệt, vừa mới bỏ trốn chẳng bao xa, thì đã bị cơn bão sóng xung chấn cuốn vào vòng xoáy của nó. Do vụ nổ xảy ra quá nhanh, sấm nổ bịt tai còn không kịp thì làm gì có thời gian để tìm chỗ ẩn náu, khiến thân thể dường như bị một bức tường xi măng dày nặng đột ngột đâm sầm vào với vận tốc khủng khiếp, nên họ chẳng khác nào cánh hạc giấy bị đứt dây, lật nhào xuống bùn đất.

Trước mắt Tư Mã Khôi là một khoảng đỏ đen lẫn lộn, hai tai anh bị chấn động không nghe thấy gì ngoài tiếng "ong ong", còn trong đầu chỉ là một dải hỗn loạn, sau đó liền mất toàn bộ ý thức.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, những giọt nước mưa lạnh buốt tận xương không ngừng tạt vào mặt làm Tư Mã Khôi dần dần tỉnh lại. Anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, mọi thứ trước mắt mờ ảo dập dềnh, không hề nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Trọng lòng anh còn lờ mờ nhớ lúc trước trái bom địa chấn vừa phát nổ, quả bom địa chấn do Anh chế tạo tuy rằng vẫn thuộc phạm trù vũ khí thông thường, không thể so sánh với bom hạt nhân, nhưng sức phá hoại khủng khiếp của nó đúng là có thể dời núi lấp biển.

Trước đây, Tư Mã Khôi từng nghe người bản địa nói, năm đó lúc phản công Miến Điện, tình hình chiến sự vô cùng ác liệt, chỉ cần ban ngày, ngẩng đầu nhìn lên trời, sẽ thấy máy bay quân Đồng minh quần thảo hết phi đội này đến phi đội khác, nghìn nghịt như chim én, rồi ném những quả bom còn to hơn cái nhà, quả nọ tiếp quả kia, phạt đứt bay cả đỉnh núi. Kích thước loại bom địa chấn thuộc hàng khủng, trọng lượng cũng nặng khác thường, nếu là cấp Grand Slam, thì nhất loạt đều phải do máy bay Lancaster thả xuống. Quả bom với cấu tạo hình giọt nước với bề mặt tuyệt đối nhẵn nhụi không nếp gấp này, lúc thả xuống sẽ xoay vòng với tốc độ cao giữa không trung, khi tiếp đất nó có thể xuyên thấu hố công sự với độ sâu rất lớn, rồi hủy diệt vụn nát mọi mục tiêu chiến lược.

Có điều, nhìn tổng quan cả quá trình lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai, toàn bộ số bom Grand Slam mà quân Anh sử dụng còn chưa đến một trăm quả, hơn nữa tuyệt đại đa số đều dùng ở các chiến trường châu Âu. Trong thời kỳ chiến đấu với quân Nhật ở Miến Điện, bom địa chấn quân Anh sử dụng tuy thể tích nhỏ hơn một chút, nhưng bên trong lại nhồi loại thuốc pháo tiên tiến có độ phát nổ rất cao nên so với Grand Slam, uy lực của nó cũng khủng khiếp không kém, thậm chí có thể nói còn ngang ngửa về mọi điểm.

Bom địa chấn trong vực sâu núi Dã Nhân được đặt trong khoang hàng chiếc tiêm kích vận tải, đồng thời lại không có sóng xung chấn tốc độ cao được sản sinh ra khi thả từ không trung xuống, một khi kích hoạt kíp nổ tại chỗ, tuy không thể đâm sâu, nhưng vẫn có thể hình thành hố bom với đường kính gần trăm mét; hơn nữa, phạm vi bao phủ của sóng địa chấn, có tác dụng hủy diệt, còn trải rộng hơn. Môi trường trong đầm lầy dưới lòng đất rất khắc nghiệt, chỉ dựa vào đôi chân, thì chạy nổi bao xa, bởi thế hội Tư Mã Khôi đã liệu định trước là trong thời gian có hạn, căn bản không thể chạy đến được khu vực an toàn. Mọi người còn cho rằng chắc chắn là sẽ chết chứ không thể khác được. Lúc này, Tư Mã Khôi đã bắt đầu tỉnh lại, tâm thần hoảng loạn, anh cảm thấy cơ thể như bị vụn nát thành từng mảnh, nhưng đột nhiên thấy cuống họng có vị ngọt, liền ộc ra một ngụm máu đen, liền sau đó thấy tứ chi, trăm xương đều đau buốt, mới biết mình vẫn còn sống.

Tư Mã Khôi thoát khỏi đại nạn, hai kiếp vẫn được làm người, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy may mắn chút nào, mà ngược lại còn thấy rất đỗi hoang mang: cho dù anh có mệnh lớn phúc dày, đoạt quyền tạo hóa, thì vẫn chỉ là người trần mắt thịt, dẫu không thịt nát xương tan ngay tại chỗ, thì cũng sẽ bị sóng xung chấn ép cho dập nát tất cả lục phủ ngũ tạng mà chết, vậy mà không hiểu sao vẫn có thể sống đến tận bây giờ?

Anh thấy rằng mọi hiện tượng kỳ dị trong khe núi Dã Nhân đều không thể giải thích nổi. Tư Mã Khôi bị sóng xung chấn quả bom làm cho chấn động đến nỗi khí huyết đảo lộn cả lên, tai trái không nghe thấy gì, tai phải không ngớt ù ù, sau gáy ùa gió lạnh, thị giác, thính giác đều hỏng cả, dường như chỉ còn mỗi hồn phách là vẫn chưa lìa khỏi thể xác mà thôi. Anh nằm vật trên đất trăm mối không thể giải thích thấu đáo, cũng không rõ ba người còn lại sống chết ra sao, trong lòng vừa tuyệt vọng, vừa bất an, khi thấy mình mẩy chân tay mềm nhũn, không thể động đậy nổi.

Tư Mã Khôi lúc mơ lúc tỉnh, cứ như vậy chập chờn không biết bao lâu trong đêm tối. Cuối cùng khí huyết như thủy triều dềnh lên tụt xuống trong lồng ngực anh cũng dần dần bình lặng, tay chân đã có thể tự do cử động, anh hít sâu một hơi, giãy đạp giữa đám cỏ hoang bùn lầy rồi mãi mới nhổm người đứng dậy được. May mà lúc chạy trốn khỏi máy bay tiêm kích, chiếc ba lô chất đầy các thiết bị chiếu sáng không bị rơi mất, nên khi sờ thấy nến tín hiệu, anh quăng nó ra xa. Rồi qua màn ánh sáng, anh nhìn thấy hội La Đại Hải đang nằm vật trong đám cỏ răng cưa, cách mình chẳng bao xa. Họ cũng bị sóng xung chấn làm chấn động ngất đi, tai, mũi, họng đều rỉ máu, nhưng chẳng ai bị thương ngoài da cả.

Tư Mã Khôi bước tới, lần lượt gọi ba người kia dậy. Mọi người giành giật được sự sống sau kiếp nạn, trên mặt, trên người họ toàn là máu và bùn. Ai nấy tự kiểm tra vết thương của mình, nội tạng bên trong dường như không có gì đáng ngại lắm, chỉ có điều tinh thần vẫn đang bị hoảng loạn, chưa thể ổn định ngay được, màng nhĩ cũng bị rung động mạnh, mãi lâu sau mới có thể nghe được chút âm thanh.

N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.

Vết thương sau đầu của Tuyệt tương đối nặng, sau khi thay băng khác vẫn không ngừng chảy máu, cô chợt nhớ đến tung tích của Karaweik, liền nóng lòng gạn hỏi Tư Mã Khôi.

Tư Mã Khôi cũng chẳng giấu giếm, kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tuyệt nghe, thi thể của Karaweik và gã Gấu trắng người Nga, một người mất đầu, một kẻ tan xác thành trăm mảnh, sau khi bom địa chấn phát nổ, lại càng chẳng biết chỗ nào mà lượm nhặt nữa.

Tuyệt và La Đại Hải nghe tin dữ, thần sắc u ám ảm đạm, im lặng mãi một hồi lâu. Ngọc Phi Yến cũng lặng lẽ không nói; bất kể do chủ động hay bị động, giờ đây quả bom địa chấn cũng đã bị kích hoạt phát nổ theo chỉ thị của Nấm mồ xanh. Hội ba người Tư Mã Khôi đã sớm dự tính, tiếp theo đây đương nhiên là sẽ vượt biên giới trở về đất nước, không còn liên quan gì đến đội thám hiểm nữa. Nhưng núi Dã Nhân vô cùng hiểm trở, cơn bão nhiệt đới Buddha lại vẫn chưa lắng xuống, giờ đây muốn đi đến được vùng trời của sự sống, tất phải nương tựa vào nhau.

Lúc này bốn người sức cùng lực kiệt, tuy biết rõ nguy hiểm mai phục tứ bề dưới đầm lầy, nhưng cũng không thể mau chóng rời khỏi đây, đành phải đến một chỗ khô ráo hơn ở gần đó, tạm thời nghỉ ngơi, chỉnh đốn hành lý.

Ngọc Phi Yến gắng hết sức trấn tĩnh tâm thần đang hoản loạn cực độ, quan sát tứ phía, nhưng càng nhìn càng cảm thấy bất an. Từ lúc tận mắt nhìn thấy hàng trong máy bay tiêm kích, đến khi Nấm mồ xanh hiện thân theo dõi hành động của đội thám hiểm trong bóng tối, rồi cuối cùng là kích nổ quả bom hạng nặng... tất cả đều xảy ra quá nhanh, chẳng để lại chút thời gian nào cho người ta suy nghĩ. Bây giờ ngẫm kỹ lại, trong toàn bộ sự việc, quả thực có quá nhiều điểm quái dị.

Mọi người vốn dĩ cho rằng Nấm mồ xanh muốn lợi dụng bom địa chấn để phá hủy mạch đất trong khe núi Dã Nhân, áp chế sương mù đậm đặc bên trong. Thế nhưng lòng huyệt động rộng rãi thênh thang thế này, mà chỉ dựa vào một trái bom hạng nặng đời cũ, thì căn bản không thể phát huy tác dụng mang tính quyết định, hơn nữa bốn kẻ may mắn sống sót đều không chạy thoát khỏi phạm vi sóng xung chấn bao phủ, nhưng tại sao lại vẫn có thể bảo toàn tính mạng? Ngoài ra, lũ cá sấu, mãng xà dưới đầm lầy nhiều như thế, trong lúc bốn người bọn họ hôn mê bất tỉnh, sao chúng chẳng hề đến tấn công?

Trong lúc Ngọc Phi Yến còn đang mơ hồ kỳ lạ, thì đột nhiên Tư Mã Khôi ngửi thấy thoang thoảng một mùi khí rất khác lạ từ làn không khí âm u, ẩm ướt dưới lòng đất bốc ra. Nó có vài phần giống mùi long não, lại tựa như một chất hóa học nào đó đang xảy ra phản ứng kịch liệt. Nhìn sang đám cỏ răng cưa vốn mọc um tùm xung quanh, anh không ngờ thấy chúng đều đã chết rụi cả, mà chẳng biết chết từ lúc nào.

Tư Mã Khôi cũng cảm thấy trên da thịt dường như có cảm giác hơi ran rát như bị bỏng, trong lòng anh chợt bừng tỉnh ngộ, anh nói với Ngọc Phi Yến: "Cô không cần suy đoán loạn lên thế, chúng ta chưa bị quả bom địa chấn nổ cho tan xác, tuyệt đối chẳng phải kỳ tích gì. Hàng trong máy bay tiêm kích vận tải, đã sớm bị người ta cải tiến lại rồi, rất có khả năng nó là một quả bom nguyên tử thể lỏng."

Ngọc Phi Yến chưa từng nghe thấy mấy chữ: "bom nguyên tử thể lỏng", nên cho rằng Tư Mã Khôi cố tình khoác lác để người khác phải kinh ngạc, liền cau mày nói: "Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn lòng dạ nói nhăng cuội, núi Dã Nhân làm sao có bom hạt nhân được?"

La Đại Hải và Tuyệt năm đó đều là chiến hữu cùng Tư Mã Khôi nam tiến chiến đấu ở Miến Điện, nên họ hiểu rất rõ điểm đáng sợ của thứ vũ khí hạt nhân thể lỏng. Cả hai đều thất kinh hỏi lại: "Vũ khí hạt nhân thể lỏng? Ý cậu muốn nói trong quả bom địa chấn đó có chứa chất độc màu da cam gây rụng lá sao?"

Thì ra mấy năm trước, khi hội Tư Mã khôi từng theo anh Thiết Đông sang xin gia nhập quân đội ở Việt Nam trên đường tiến về phía Nam, đến biên giới Bắc Việt, do lúc đó không trung bị tấn công không ngớt, nên mọi người đành phải hành quân theo con đường nhỏ, những gì họ thấy ven đường, là rất nhiều những quả núi trọc lốc, mặt đất chẳng mọc nổi một ngọn cỏ, lớp phủ thực vật suốt một dải rộng lớn đều bị chết hết. Trước đây mọi người chưa từng nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này, nên ai nấy trống ngực cứ đánh thình thịch.

Trong đoàn người bọn họ, kiến thức quân sự của Hạ Thiết Đông phong phú nhất, anh nói với mọi người: rừng rậm Việt Nam, đại bộ phận khu vực đều được bao phủ bởi rừng cây nhiệt đới xanh quanh năm và rừng cây rụng lá bán nhiệt đới. Thực vật đã trở thành một tầng bình phong thiên nhiên trên mặt đất, giúp bộ đội hành quân mà không lo bị kẻ địch phát hiện. Không quân Mỹ vì muốn mục tiêu quân sự bí mật của Bắc Việt không còn nơi nào ẩn giấu được, đồng thời cắt đứt tuyến đường mòn bí mật Hồ Chí Minh, nên đã áy bay thả một lượng lớn chất độc màu da cam xuống khu vực chiến lược quan trọng và hậu phương Bắc Việt. Chất độc này được lấy từ các chất lỏng công nghiệp đặc thù, nó có tác dụng diệt cỏ và gây rụng lá.

Loại vũ khí hóa học đó có khả năng làm tất cả thực vật đều khô héo, chết rũ chỉ trong thời gian một đêm, tất cả các loài thực vật sinh sống trên trái đất, chỉ cần tiếp xúc với nó đều không thể sống sót. Chất độc màu da cam chuyên được sử dụng để phá hủy hệ thực vật tự nhiên và sự cân bằng sinh thái, ở nhiều vùng đất trên lãnh thổ Việt Nam, người dân bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, nên thường gọi nó là bom nguyên tử thể lỏng, ai ai cũng biết.

Đó là lần đầu tiên hội Tư Mã Khôi được lĩnh giáo sự đáng sợ và tàn khốc của chiến tranh hiện đại. Đến Miến Điện, mọi người cũng nghe nói tới loại vũ khí hóa học này, mà tổ chức đầu tiên phát minh ra nó là Đức Quốc Xã, rồi quân đồng minh Anh, Mỹ tiếp tục sáng chế, đồng thời bí mật vận chuyển một lượng lớn bom mìn chứa chất độc màu da cam đến các chiến trường Thái Bình Dương chiến đấu với quân Nhật. Chất hóa học trong chất độc màu da cam, không chỉ có khả năng giết chết thực vật, mà còn có khả năng giết chết con người. Có điều, người bị nhiễm chất độc màu da cam tại thời điểm ấy không hề thấy xuất hiện biểu hiện gì khác thường, mà mãi nhiều năm sau mới phát bệnh, nguy hại trực tiếp hoặc gián tiếp của nó quả là vô cùng vô tận. May mà khi ấy việc quân Nhật tan rã thảm bại đã được dự đoán trước, cho nên quân đồng minh không có cơ hội sử dụng nó trên diện rộng.

Tư Mã Khôi phát hiện, sau khi bom địa chấn phát nổ, hệ thực vật trong đầm lầy bắt đầu trở nên dị thường, bầy cá sấu và thằn lằn ở gần đó cũng chạy trốn mất tăm; lúc này anh mới kinh hoàng nhớ ra loại chất độc mà chỉ nghe tên, chứ chưa bao giờ tự mình trải nghiệm. Quả bom địa chấn trong chiếc máy bay tiêm kích vận tải đã được cải tiến đến chín phần, bên trong lõi bom có chứa một lượng lớn các hợp chất hóa học kịch độc, còn mục đích thực sự của nó không phải nhằm phá hủy mạch đất trong khe núi Dã Nhân, mà là hủy hoại triệt để hệ thực vật dưới đáy động.

Ngọc Phi Yến cũng là người nhanh mắt sáng dạ, khi nghe Tư Mã Khôi nói ra bí mật của quả bom địa chấn, cô ta liền lập tức kết nối mọi sự kiện và có ngay lời giải. Trong lòng khe núi quanh năm không thấy mặt trời, phần đáy lại bị hệ thực vật um tùm che phủ, nên chắc chắn đó không phải là hệ thực vật thông thường dưới lòng đất. Ngoài ra, lòng đất không ngừng phun trào một lượng lớn sương mù dày đặc, những việc này chắc chắn có liên quan đến nhau. Quả bom địa chấn trong chiếc tiêm kích vận tải, được cài đặt loại chất độc gây rụng lá cực kỳ đặc biệt nào đó, có thể chuyên dùng để hủy diệt thực vật dưới lòng đất, bởi vậy Nấm mồ xanh mới không ngừng phái người liều chết thâm nhập vào khe núi kích hoạt quả bom, nhưng không hiểu hắn ta hành động như vậy, rốt cục là nhằm mục đích gì?

Ba người Tư Mã Khôi, La Đại Hải và Tuyệt từ lâu đã sớm không màng đến sự sống chết của bản thân. Sau khi phát hiện trong bom địa chấn có chứa chất độc màu da cam, lúc đầu ai nấy đều khó tránh khỏi cảm giác hoảng loạn, nhưng về sau nghĩ kỹ lại, họ thấy rằng thế cũng chẳng sao. Tuy nói di chứng hậu họa của loại vũ khí hóa học này là vô cùng vô tận, lúc đó ở tại hiện trường phát nổ, thì cho dù có đeo mặt nạ phòng độc, nhưng với tình trạng không mặc loại trang phục đặc biệt phòng chống hóa chất, e rằng cũng khó mà được bảo vệ hoàn toàn. Nhưng dù sao thì chất độc cũng chẳng phát tác ngay tức thì, vì thời kỳ ủ bệnh có thể kéo dài năm ba năm, cũng có thể bảy tám năm, thậm chí có thể kéo dài hơn nữa, ai mà nói chính xác được. Lúc này Karaweik đã chết, trong lòng mọi người đều đau buồn, nên chẳng muốn có bất kỳ liên can gì với núi Dã Nhân này nữa, họ chỉ mong cơn giông tố tạm ngớt là lập tức lên đường.

Tuyệt thấy Ngọc Phi Yến thần trí bất định, cho rằng cô ta đang sợ di chứng để lại do chất độc màu da cam đáng sợ mang đến, liền nói: "Việc này đúng là rất khó chấp nhận, chúng ta chắc chẳng ai cảm thấy dễ chịu cả, nhưng dù sao việc cũng xảy ra rồi, cô nghĩ nhiều cũng vô ích thôi."

La Đại Hải trong lòng đang sẵn bực mình, thấy Ngọc Phi Yến cau mày thiểu não, thì càng được thể cười vui trước nỗi đau của kẻ khác: "Gặp phải chuyện đen đủi này, với cô có thể nó là địa ngục, nhưng với chúng tôi, nó chẳng qua chỉ như cơm bữa thường ngày mà thôi."

Tuyệt đẩy Hải ngọng sang một bên, lại tiếp tục khuyên giải Ngọc Phi Yến: "Từ khi đội thám hiểm vào núi đến nay, trên đường bị tổn thất thương vong rất nặng nề, thoát khỏi thiên la, lại rơi vào địa võng, những hung hiểm trong núi Dã Nhân dường như vô cùng vô tận, chỉ sợ là rơi vào cái hố không đáy, chớp mắt vô tình, còn quay đầu là sẽ có kế sách, hay là cô cùng chúng tôi trốn ra khỏi núi cho xong?"

Kỳ thực sau khi hội Xuyên Sơn Giáp gặp phải bất trắc, Ngọc Phi Yến cũng đã suy tính đến việc rút tay không làm nữa, nhưng tâm trạng của cô lúc đó chẳng khác nào tâm trạng của kẻ đang đánh bạc. Vì phi vụ làm ăn này mà bọn cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền của, nếu giờ đây đứt gánh giữa đường, chẳng phải tất cả công sức đều đổ xuống sông xuống bể cả hay sao? Cuối cùng càng lún, càng sâu, càng lúc càng thua đậm, đến khi thực sự muốn dừng chân, thì tất cả đã quá muộn.

Lúc này Ngọc Phi Yến nghe Tuyệt nói, thực đúng như người mù được chữa sáng mắt, lời nói đã khiến cô giác ngộ triệt để. Cô ngẫm lại thấy quả không sai, sau khi quả bom địa chấn phát nổ, núi Dã Nhân không biết còn xảy ra những hiểm họa gì nữa, thế là cô liền gật đầu chấp nhận cùng ba người sống sót của đội du kích, nghĩ cách tháo chạy khỏi núi Dã Nhân.

Ai ngờ đúng lúc đó, mặt đất dưới chân rạn nứt sụt lở dữ dội làm mọi người cuống quýt. Cho rằng chắc sóng địa chấn chưa hoàn toàn dứt hẳn, người nào người nấy hấp tấp gắng sức đứng lên, thi nhau lùi ra sau né tránh. Đến khi giẫm chân lên được chỗ đất rắn chắc, rồi dùng đèn halogen chiếu sáng bốn phía xung quanh, họ chỉ thấy cả khu vực đầm lầy trước mắt đang lặng lẽ sụt xuống với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Quầng sáng của đèn chiếu tuy rằng không thể rọi đến nơi xa, nhưng cũng có thể đoán được tình hình sụt đất này chắc là do điểm trung tâm phát nổ đang khuếch tán rộng ra ngoài.

Tại khu vực bị sụt xuống, đầu tiên là mặt nước không ngừng bốc bọt khí, sau đó hiện ra một vũng xoáy trôn ốc, nước tù bùn lầy trong đầm dường như liên tiếp bị hút xuống phía dưới, cuối cùng cũng lộ ra một đường vực thẳm, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy phía dưới tối mịt, chẳng rõ đáy sâu bao nhiêu. Thì ra dưới vùng đầm lầy trong khe núi Dã Nhân còn tồn tại một khu vực sâu hút không thể lường được như vậy.

Ngọc Phi Yến thấy sự việc này ẩn chứa quá nhiều uẩn khúc kỳ bí, bất giác nghĩ đến tầng đất lúc trước nhìn thấy dưới đáy động: chúng đều là hợp chất Silicat, màu vàng như gan chó, trông rất khác thường. Lúc đó gã Gấu trắng từng giải thích loại vật chất này tiềm tàng ở tầng giữa lớp vỏ địa chất và quyển manti, chỉ có nơi vực thẳm dựng đứng với độ sâu trên chục ngàn mét mới xuất hiện mà thôi, nhưng độ sâu của khe núi Dã Nhân chắc chỉ vào khoảng hơn hai ngàn mét, nên căn bản không thể chạm tới điểm gián đoạn Moho.

Giờ đây xem ra sự thực không phải như vậy, gã người Liên Xô đó quá nửa là hoa mắt nhìn nhầm, vật chất đặc biệt dưới đầm lầy chắc là do một loại thực vật bào tử[26] nào đó sinh tồn trong lòng đất, hình thành một tầng "kén" dày bì giữa lòng khe núi. Trải qua năm dài tháng rộng, kén trầm tích thành vũng bùn, lúc này tầng kén đã bị chất độc màu da cam trong quả bom địa chấn phá hủy, nên đang nhanh chóng héo rụng, chết rũ.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh vào phổi, nếu cả khu vực đáy sơn cốc đều như vậy, thì quả thực không thể tưởng tượng thực vật bào tử, giống hình chiếc ô kia, rốt cục có thể sinh trưởng to lớn cỡ nào; chỉ thấy vực sâu không đáy, vốn bị kén niêm phong kín mít từ hàng chục triệu năm nay, đột nhiên bửa đôi ra. Đường nứt sâu hút đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, dường như là đường hầm đi xuyên vào tâm trái đất, nó vừa sặc sỡ quái dị, vừa mờ mịt, thần bí, vươn dài xuống lòng đất vô cùng vô tận. Nó mang đến cho người ta cảm giác âm u, ghê rợn, bởi vì bên trong đó tràn ngập bóng tối chưa hề được biết đến; thứ bóng tối mà mắt thường và tâm linh con người vĩnh viễn không thể nào nhìn thấu được, mà nơi tận cùng của bóng tối lại càng là điều bí ẩn nhất trong những điều bí ẩn.