Lâm Âm Nhi bị tình cảnh này hù dọa, cô tuy cũng hoạt độn trong hắc đại, nhưng vẫn là bông hoa lớn lên trong nhà ấm, chưa từng giết người, huống chi lại cục diện đầy máu tanh. 

Chỉ thấy, Mộ Tiêu Tiêu bỗng nhiên rút con dao từ trong người, máu tươi rầm rầm điên cuồng tuôn ra, cô không do dự, lại tiếp tục đâm vào vị trí ngực trái. 

"Ách..." Tiêu Tiêu cố nén đau đớn, trên mặt cũng bắt đầu hóa trắng, trán xuất hiện mồ hôi, không được tự nhiên: "Như vậy đủ chưa?"

Dao găm lần nữa rút ra!

Đâm tiếp một nhát nữa, máu tươi nhuộm đỏ áo mặc, cô vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi, một dao, chết trước mặt cô, biến mất khỏi mắt cô, đủ chưa?"

Lâm Âm Nhi bị cục diện dọa sợ lùi về sau mấy bước, thật đáng sợ, đã ba nhát dao rồi! Hẳn là rất đau!

Thấy Mộ Tiêu Tiêu lại một lần nữa rút dao ra, xuống chút nữa cũng là trúng vào ngực rồi! Lại đâm tiếp một nhát nữa, người phụ nữ này dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, vú em nợ máu thì phải báo thù....

Lâm Âm Nhi bắt đầu buông lỏng phòng bị.

Máu tươi chảy ra, chảy cả trên lưỡi dao găm. Ngay khi Tiêu Tiêu tiếp tục dùng con dao nhắm thẳng vào ngực mình, mắt phượng cô khẽ run, hiện lên một tia giảo hoạt, mũi dao đâm thẳng hướng ngực...

Còn một chút là đến ngực rồi, ngay lúc nguy kịch, cổ tay cô khẽ run, lưỡi dao chuyển hướng, xoát... Đâm thẳng ra ngoài.

"Xoát..." Cô tăng thêm lực.

"A..." Chỉ nghe thấy tiếng người kêu thảm. Bàn tay Lâm Âm Nhi bị đâm trúng, thân thể đột ngột lui về sau, dao xuyên qua bàn tay ghim lên tường.

Đầu ngón tay run rẩy, Lâm Âm Nhi há to miệng: "A... Đau quá!" Nước mắt nhanh chóng tuôn như mưa, sắc mặt tái xanh. Từ nhỏ tới lớn. Cô đánh nhau bị thương sẽ có thuốc tê. Nhưng hiện tại tay như vậy, đau đến muốn lấy mạng cô.

Tiêu Tiêu hít sâu một hơi. Mắt nhìn điều khiển giữa hai ngón tay của Lâm Âm Nhi, cô nhất định phải cướp đuọc nó. Một tay che vết thương trên ngực.

Lâm Âm Nhi muốn rút dao ra, nhưng cô căn bản không dám nhúc nhích, bàn tay khẽ động liền bị dao cắt trúng. Ngẩng đầu, chỉ thấy Mộ Tiêu Tiêu dangd dến gần mình: "Cô, cô không được qua đây, oa... Cô không được qua đây! Oa, đau quá, đau quá. Mộ Tiêu Tiêu, tôi muốn giết cô, giết cô!"

Trong hoảng sợ, Lâm âm Nhi hận người, tay ấn luôn điều khiển từ xa...

"Không!" Tiêu Tiêu rống to, lao thẳng tới hướng cô.

"A... Các người đều đi chết đi!" Lâm Âm Nhi cười.

"Oanh!"

Tiếng nổ vang lên kịch liệt, như muốn chọc thủng màng nhĩ con người ta. Vị lửa cháy, tiếng nổ... Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía phòng ngủ...

Trước mắt giống như hiện lên hình ảnh Miêu Miêu bị nổ tung.

"Không... Không, không thể được." Não bộ ong ong, lúc này cô chỉ có suy nghĩ duy nhất.

Lâm Âm Nhi nước mắt giàn giụa, đồng tử phóng đại, bộ dạng mười phần dữ tợn, nghe đưỡ tiếng nổ lớn liền cười: "Ha ha... Tôi thay vú em báo thù, ta đã giết chết Mộ Miêu Miêu, a, ha ha ha ha... Vú em, bà thấy được chứ? Tôi đã giết Miêu Miêu, tôi báo thù cho bà rồi... A, ha ha ha ha. Mẹ nợ con trả, mẹ nợ con trả!"

Trong chốc lát! Tròng mắt Mộ Tiêu Tiêu lóe lên tia nguy hiểm, nơi khóe mắt hơi hơi nâng lên, mắt liếc xéo qua trên mặt Lâm Âm Nhi.

Cô lạnh lùng rút cây súng lục.

Họng súng nhắm ngay trên người Lâm Âm Nhi "Ầm!" tiếng súng vang lên, cô chẳng thèm quan tâm Lâm âm Nhi, kéo lê thân thể, từng bước đi về phía cửa phòng.

"Ây..." Lâm Âm Nhi phun một ngụm máu tươi, trợn tròn mắt đầu vô lực rủ sang một bên.

Mộ Tiêu Tiêu nặng nề cất từng bước, ngón tay vô lực, súng rơi xuống đất, cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Một bước...

Hai bước...

Hai mắt bị tơ máu hồng che kín, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, thế nhưng cương quyết không chịu chảy xuống. Không thể được. Miêu. Miêu không thể chết được.

Tuyệt đối không thể...

Đi đến cạnh cửa, tay nắm chuôi... Chỉ cần cô mở cửa ra liền có thể xác định Miêu Miêu không chết rồi.

"A!" Thế nhưng một giây sau, Mộ Tiêu Tiêu lại lớn tiếng khóc lên, nước mắt như mưa, không cầm được tuôn ra. Lòng cô không thể chịu được đả kích như vậy, thân thể trượt dần theo cửa. "Oa ô a, oa oa a..."

Cô không dám, không dám đẩy cửa nhìn vào bên trong, tay siết chặt lấy thảm, không cầm được rơi lệ. Miêu Miêu... Miêu Miêu.

Đây là nơi dựa dẫm duy nhất tám năm qua của cô.

Tiêu Tiêu co quắp trên mặt đất..

"Lạc tư" lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

"Mẹ, sao mẹ lại khóc?." Mộ Miêu Miêu mắt trợn tròn nhìn mẹ ngồi ngoài cửa, lần đâu tiên cậu thấy mẹ khóc thành dạng này.

Giọng của Miêu Miêu? Mộ Tiêu Tiêu mở mắt, mơ hồ thấy được bóng người nhỏ bé, là ảo giác sao?

"Miêu Miêu..." Nhẹ giọng gọi tên con.

Mộ Miêu Miêu quả thật bị dáng vẻ của mẹ dọa sợ, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

"Miêu Miêu!" Tiêu Tiêu dốc sức lê thân qua phía con, ôm chặt lấy đứa bé, cảm nhận được hơi ấm. Tảng đá đè nặng trong lòng lúc này mới được gỡ xuống. thế nhưng nước mắt lại nhue Hoàng Hà đổ bờ tuôn ra không ngớt.

"Mẹ, không sao, có phải con khiến mẹ lo lắng rồi." Miêu Miêu cúi đầu, môi nhỏ nhấp vài tiếng. Mặt biểu lộ vô cùng áy náy.

Thút thít không có dấu hiệu dừng lại. Vừa rồi coi rất sợ... Đây là đứa con trai duy nhất của cô.

"Mẹ, mẹ bị chảy máu rồi..." Mộ Miêu Miêu hoảng sợ nhìn ba vết thương trên nguời cô, máu nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo, đến áo mặc của cậu cũng bị nhiễm đỏ rồi.

"Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi." cô xoa đầu con trai, so với việc mất đi cậu, cái này thật sự chỉ là vết thương nhỏ mà thôi: "Mẹ vừa nghe có tiềng nổ bom rồi, sao con lại thoát ra ngoài được?"

Khẩn trương nhìn vết thương, cậu quay người đưa mắt về phía phòng ngủ: "Là chú đã cứu con..."

Cô ngẩng đầu, nhìn theo con, thân ảnh cao lớn, anh khẽ tựa người vào trên giường, dường như đang cố ý không nhìn cảnh tượng hai mẹ con. Thế nhưng bị cô nhìn chằm chằm, mắt anh lại đánh qua nơi hai người.

Bốn mắt giao nhau. Hiên Viên Liệt... Anh cứu m Miêu Miêu? Sao anh lại ở đây chứ?

"Chú nhảy từ ban công đối diện vào cứu con." Miêu Miêu tiếp tục nói.

Tiêu Tiêu từ mặt đất đứng lên, nhìn con, trên mặt hiện lên tia phức tạp: "Miêu Miêu, con ra ngoài hành lang chờ mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với chú. "

Miêu Miêu do dự nhìn chú và mẹ. Sau đó chần chừ đi ra.