"Có kinh nghiệm tôi sẽ để cô gặp con trai cô."

"Anh..." Cô nghiến răng, nắm chặt tay thành quyền, lại không có cách nào phát tiết, tên hỗn đản này!

Hiên Viên Liệt quay người đi ra, sau khi anh rời đi, vành mắt cô đỏ ửng. Mộ Tiêu Tiêu a Mộ Tiêu Tiêu, mày không thể khóc, mày phải nhẫn nại, mày không kiên cường, ai kiên cường thay cho mày.

Kỳ thật, chẳng ai hiểu được sự đau đớn trong lòng Mộ Tiêu Tiêu, đã vậy còn bị vũ nhục. So với đêm sáu năm trước, mấy cái tuần lễ trước bị anh cưỡng chiếm đã để lại trong lòng cô một vết sẹo lớn. Bởi vì cô đã là người phụ nữ không sạch sẽ, cho nên dễ dàng bị người khác đùa bỡn sao? Hiên Viên Liệt... Anh thật là ác độc!

Cô đặt tay lên ngực, nắm chặt mảng áo trước ngực, không cách nào quên được vết thương anh để lại trên người cô. Cô sẽ vĩnh viễn không quên anh đã làm nhục cô như thế nào.

Ngoại ô vắng vẻ, ánh nắng ấm áp chiếu trên bãi cỏ, cách đó không xa, thiên nga có đôi đang du tẩu trên bãi cỏ xanh. Mà nhìn lại trên bãi cỏ,những bông hoa đua nhau khoe sắc, còn có một khoảng đại thụ to lớn, gần đó có biệt thự màu trắng. 

Nơi này giống như tiên cảnh nhân gian.

Lâm Âm Nhi đứng trên bãi cỏ, hôm trước theo dõi Liệt cô thấy anh đưa Mộ Miêu Miêu tới biệt thự màu trắng này. A... Mộ Tiêu Tiêu, cô khinh thị tôi, đoạt vị hôn phu của tôi, giết vú em của tôi, hận này thù này, tôi tuyệt không buông xuôi.

Phụ nữ để hận một người rất đơn giản, một là huyết hải thâm cừu, hai là bị đoạt người yêu, hiện tại Mộ Tiêu Tiêu lại đoạt mất cả hai thứ của cô, cô làm sao có thể không hận?

Đi vào biệt thự.

"Lâm tiểu thư..." Hầu nữ của Hiên Viên Liệt troông coi biệt thự, đương nhiên cũng nhận ra Lâm Âm Nhi.

"Anh Liệt bảo tôi tới đưa Miêu Miêu trở về, cô đi dẫn Miêu Miêu tới đây"

"Ây..." Hầu nữ cos chút do dự.

"Nhanh lên nào, đừng trì hoãn thời gian của tôi, làm sao... Chẳng lẽ cô không tjn tôi?? Tôi đây là nữ chủ nhân tương lai." Cô cao ngạo ngẩng đâu.

Người hầu nữ gật đầu, trở về phòng dẫn mộ Miêu Miêu ra ngoài.

Miêu Miêu thấy cô liền có chút không vui, ai bảo vú em của cô mắng mẹ cậu. Cái đầu nhỏ không tình nguyện uốn éo.

Thế nhưng là Lâm Âm Nhi cũng mạnh mẽ vô cùng, nắm tay Miêu Miêu rời đi.

Giữa trưa, Tiêu Tiêu gần đây quen ngủ nướng. Dùng một câu tục ngữ nói chính là, muốn ngủ tới khi mặt trời lên tới mông mới bằng lòng bò xuống giường. Cô vươn vai lôi điện thoại ra.

Tin nhắn? Còn là tin nhắn video?

Nghi ngờ ấn mở. A, trên màn hình chính là giơng mặt con trai cô. Lúc này, màn hình có lời đề thêm "Mộ Tiêu Tiêu, con trai cô hiện trong tay tôi, trước khi trời tối đến gặp tôi, địa chỉ đã đưa cho cô, không đến đừng trách tôi lấy cái mạng nhỏ của con cô. "

Đối phương cố ý dùng máy móc biến đổi âm thanh, hoàn toàn nghe không ra là ai. Cất điện thoại đi, cô vọt đến phòng Hiên Viên Liệt. Không có ai!

Lại đi tới đại sảnh.

"Chủ nhân các người đâu?"

Người hầu nữ nhao nhao lắc đầu. Đáng chết! Thời điểm then chốt anh lại không ở đây! Lúc không có chuyện gì thì lại xuất hiện. Miêu Miêu không phải trong tay anh sao? Sao đột nhiên lại rơi vào tay kẻ khác;

Chẳng lẽ là Hiên Viên Liệt đùa cô? Lập tức chạy về phòng, từ lấy ra dao găm nhỏ chừng 4 5cm trong rương, dùng áo da chuyên dụng sắp xếp gọn gàng, thắt ở bên bắp đùi. Lại lấy ra một khẩu súng lục kim loại, dắt bên người. Không có có thời gian nghĩ nhiều nữa, cô mang giày xong liền chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa điên cuồng gọi cho Hiên Viên Liệt, tắt máy, tắt máy. Anh tắt máy rồi. Chơi người sao?

Căn cứ vào địa chỉ được gửi, cô đi tới một quán rượu. Vào quầy: "Tiểu thư, tôi họ Mộ, phòng 704 có người hẹn tôi."

Cô gái quầy hàng liếc cô một chút, lấy một tấm thẻ phòng đưa cho cô.

704...

So với việc có người ngoài bắt Miêu Miêu, cô càng hy vọng là Hiên Viên Liệt đang nói đùa với cô.

phòng sang trọng. Tiêu Tiêu trước tiên dò xét một chút, sau đó mới đi vào. Phòng khách hoa lệ, không có một ai. Ngay khi cô vừa nghi ngờ thì cửa phòng ngủ mở ra.

Bóng người đi tới. Mắt Tiêu tiêi không chớp nhìn chằm chằm. Đến lúc định dạng rõ người kia, cô mới ngây ngẩn cả người: "Lâm Âm Nhi?!"

Trước sự kinh ngạc của Mộ Tiêu Tiêu, tuy trước đó cô đã tươngt tượng trăm ngàn lần, nhưng được thấy trực tiếp vẫn có phần vui sướng hơn. Lâm Âm Nhi thảnh thơi đi đến bên sô pha: "Ngồi đi."

"Không cần, cô bắt Miêu Miêu, hẹn tôi tới làm gì?" Nếu như là Lâm Âm Nhi bắt Miêu Miêu từ Hiên Viên Liệt, cái này đúng là có khả năng. Dù sao cô cũng là vị hôn thê của anh. 

"Hẹn cô?" Lâm Âm Nhi cười cười, cầm điều khiển từ xa trong tay, bên trên có nút màu đỏ.

Cái này! Tiêu Tiêu mở to hai mắt, điều khiển từ xa kia cô đã hết sức quen thuộc, là loại điêù khiển cho bom chuyên dụng, uy lực không lớn, nhưng để nổ chết một người thì đủ. Rất nhiều vũ khí trong cửa hàng đều có thể mua được "Lâm Âm Nhi, cô đối với tôi có gì bất mãn, có thể tìm tôi nói, không được đem tính mạng Miêu Miêu ra đùa..." Mắt phượng dần chìm vào mê man. 

"Ha... Ha ha ha ha, không phải cô cho tôi cơ hội báo thù sao? Cô giết vú em của tôi, cô biết rõ không biết từ nhỏ tôi do một tay vú em nuôi nấng, vậy màcô lại giết bà, cô giết bà ấy rồi!" Lâm Âm Nhi bắt đầu gào thét, từ bé cô không có mẹ, vú em giống như là mẹ của cô vậy.

"Đúng! Tôi giết bà ta. Nhưng, các người không phải cũng thừa dịp tôi tới Hàn Quốc, để Bá Hổ bang trut bắt tôi khắp nơi, mục đích cũng là muốn giết ttôi đúng chứ? Nói cách khác, chúng ta chỉ là công bằng cạnh tranh, sau cùng người của cô đã chết, đó là tự làm tự chịu. Trời không giữ bà ta nữa. "

"Không, tôu mặc kệ, tôi mặc kệ cái gì mà công bằng cạnh tranh, tôi muốn cô nợ máu trả bằng máu!" Lâm Âm Nhi nắm trong tay điều khiển từ xa.

Tiêu Tiêu căng thẳng, cô căn cũng là không dám tưởng tượng Miêu Miêu sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn: "Cô không nên kích động! Cô đã hẹn tôi tới nơi này, không phải là muốn tôu nhìn tận mắt cô làm hại Miêu Miêu sao? Nhất đinh sẽ có yêu cầu của cô! Cô muốn tôi rời khỏi cuộc hôn nhân của cô với Hiên Viên Liệt sao? Nếu như vậy, tôi sẽ rời khỏi, hơn nữa tôi cũng sẽ dẫn Miêu Miêu đi, vĩnh viễn biến mất trước mắt của các người." Đây cũng là hi vọng của cô.

Lâm Âm Nhi tâm tình dường như ổn định laii đôi chút, đúng, không phải bất đắc dĩ cô sẽ không giết mộ Miêu Miêu, bởi vì nó dù sao cũng là con của Liệt, cô còn muốn gả cho Liệt, sao có thể giết con trai anh: "Cô rất thông minh, đúng, tôi muốn cô mạng đổi mạng! Cô muốn cứu con trai cô đúng chứ? Vậy cô chết. Cô đền mạng cho vú em! Nếu không, tôi sẽ để con trai cô đền mạng. Mẹ nợ con trả!"

Tiêu Tiêu nhíu mày, cô không nghĩ tới Lâm Âm Nhi vài tuần trước trong lòng không chứa bất cứ tâm cơ gì lúc này lại trở nên điên cuồng như vậy. Là do Hiên Viên Liệt và chuyện chị Lâm đả kích tinh thần sao? Nếu quả thật là tinh thần sụp đổ, vậy Miêu Miêu gặp nguy hiểm rồi: "Cô muốn tôi chết?"

"Đúng!"