Bạch Bảo Đình không phải chưa bao giờ nhìn thấy người ta khóc.

Có không ít người khóc lóc quỵ lụy trước mắt y kêu y là ma ma, nhưng y chỉ cảm thấy phiền, cảm thấy làm ra vẻ.

Duy độc lần này nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của Cảnh Nhã Diễm, y lại nghĩ, có phải ngày hôm qua bắt cô ấy giặt quần áo là quá mức hay không?

Cảnh Nhã Diễm dùng lực, gạt tay Bạch Bảo Đình ra, rũ mắt nghiêng đầu về một bên, hung dữ nói:

Ai khóc!

Bạch Bảo Đình có chút không vui nhìn xuống bàn tay vừa bị gạt ra của mình, nhíu mày nói:

Còn giả vờ cái gì?

Cảnh Nhã Diễm quay lại trừng y bằng đôi mắt phiến hồng, không thể nhịn nữa nói:

Tôi giả vờ cái gì?

Cô chỉ đổi lớp theo đúng quy trình bình thường mà thôi, cô chỉ muốn cố gắng học tập, không muốn ở đầu sóng ngọn gió.

Đáng tiếc người khác lại không cho phép.

Ngay từ giây phút đầu tiên khi Bạch Bảo Đình cùng đám hồ bằng cẩu hữu khiêu khích cô, thì cô đã chú định trở thành đối tượng bị cả lớp bắt nạt rồi.

Ở cái lớp này, Bạch Bảo Đình đại biểu cho giai cấp cầm quyền, người Bạch Bảo Đình ghét sẽ không ai dám làm bạn.

Ngay từ đầu cô đã nhẫn nhịn, cô không muốn đắc tội với người khác.

Nhưng hiện tại xem ra một khi nhượng bộ chỉ đổi lấy việc người khác càng lấn tới, càng làm sự việc trầm trọng thêm.

Vậy mà Bạch Bảo Đình còn tới chê cười cô ư.

Y coi cô như chú thỏ trắng mặc người xâu xé hay sao? Thanh âm Bạch Bảo Đình âm trầm, ánh mắt sắc bén, không kiên nhẫn hỏi:

Mẹ nó, cậu kêu to gọi nhỏ cái gì?

Cảnh Nhã Diễm hít hít mũi, lạnh mặt gật gật đầu, biểu tình khôi phục bình tĩnh:

Đúng vậy, tôi không kêu quát gì với cậu hết.

Cô dứt lời, kéo cửa buồng vệ sinh bước nhanh về lóp.

Lần đầu tiên Bạch Bảo Đình bị người bỏ qua như vậy.

Y khựng lại tại chỗ 1 giây, do dự nên rửa tay trước hay là đi giáo huấn Cảnh Nhã Diễm trước.

Nhưng đầu óc còn chưa phản ứng lại thì chân đã đi theo Cảnh Nhã Diễm rồi.

Vừa phẫn nộ đồng thời cũng có chút buồn bực.

Mới buổi sáng đã thành đối tượng để người nào đó phát tiết tính tình, đây là lần đầu tiên có người dám cậy sủng mà kiêu như vậy trước mặt Y.

Hiện tại còn khoảng 20 phút nữa là vào tiết học đầu, học sinh lớp 5 đã tới khá đầy đủ.

Bạch Bảo Đình mang theo tính tình đi vào lớp, chuẩn bị nói đạo lý với Cảnh Nhã Diễm thì phát hiện dấu giày trên ghế của người kia.

Tính tình như lửa của y như gặp xô nước lạnh chỉ số tức giận dần dần tụt xuống.

Hiện tại dấu giày đã khô hoàn toàn, bùn đất bết vào nhau phát họa càng rõ hình dạng của đế giày.

Năm nào bàn ghế trong trường cũng do ba của Bạch Bảo Đình bỏ tiền ra đổi đồ mới, trừ thanh dựa lưng bằng gỗ ra thì toàn bộ đều làm bằng sắt.

Nếu thanh dựa bị sụp, khung ghế sẽ trơ ra, nếu Cảnh Nhã Diễm vô ý dựa vào, phía sau có hai thanh sắt vừa cứng vừa thô sẽ đâm thẳng vào lưng cô.

Trên lưng là xương sống, nếu bị thương một chút thì người sẽ tàn phế.

Bạch Bảo Đình khi thu thập người khác luôn trắng trợn táo bạo, không bao giờ làm động tác nhỏ, cũng khinh thường dùng thủ đoạn như này để hại người.

Y quét mắt nhìn Lưu Viên Hoa một cái, đáy mắt tràn ngập cảnh cáo.

Vốn dĩ Lưu Viên Hoa đang nằm xoài trên bàn như không có việc gì xảy ra, lúc y vào đã thấy ghế của Cảnh Nhã Diễm bị người ta dẫm lên, nhưng y không chú ý tới việc đinh ốc bị rút ra.

Sau khi nhìn cái ghế bị bẩn, y còn cười cười với ý vị thâm trường, dù sao cũng là ghế của Cảnh Nhã Diễm, nào có quan hệ gì tới y.

Nhưng ánh mắt Bạch Bảo Đình vừa đảo tới, y có chút luống cuống.

Không phải do y, tại sao lại nhìn như vậy á!

Lưu Viên Hoa nhanh chóng đứng dậy, vội la lên:

***, không phải em làm, mẹ nó, em vừa mới tới phòng học, hơn nữa giày của em có giá 6000 đồng đấy, em bỏ được dẫm vào bùn lầy như vậy hay sao!

Bạch Bảo Đình đánh giá y ta vài giây, trầm mặc không nói.

Lưu Viên Hoa thấy mình bị oan, còn oan hơn so với Đậu Nga, hắn dậm dậm chân lại nhìn về phía Cảnh Nhã Diễm:

Thật mà, mẹ nó, không phải tao, tao cũng không bảo người khác làm.

Bà đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, căn bản khinh thường dùng chiêu bẩn thỉu này!

Lúc này ánh mắt Bạch Bảo Đình mới dời đi, y tin lời Lưu Viên Hoa nói.

Cảnh Nhã Diễm nhìn bùn đất dính lên ghế, con ngươi hơi co lại, ánh mắt xinh đẹp mị lên.

Thật ra việc này không có khả năng là do Lưu Viên Hoa làm.

Lúc cô tới, Lưu Viên Hoa còn chưa có tới đâu.

Cảnh Nhã Diễm hít một hơi thật sâu, đột nhiên ném mạnh giẻ lau lên mặt bàn, trầm giọng nói:

Ai làm?

Cô bình tĩnh nhìn chung quanh.

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Cảnh Nhã Diễm dựa vào bàn, thô lỗ đá chân ghế, cười nhạo một tiếng:

Có gan làm không có gan thừa nhận sao? Hóa ra lớp A - 5 trong truyền thuyết lại yếu kém như vậy.

Chiếc ghế cọ xát trên mặt đất vang lên những tiếng chói tai.

Lưng ghế bị mất đinh ốc không chịu được lực của cú đá thanh dựa đã tụt xuống.

Tấm ván gỗ nện xuống nền gạch vang lên tiếng lạch cạch.

Cảnh Nhã Diễm liếc mắt nhìn, sắc mặt càng lúc càng kém.

Lúc trước cô còn không chú ý, đinh ốc đã bị người ta tháo mất.

Bạch Bảo Đình cau mày.

Lời Cảnh Nhã Diễm nói có chút rộng, toàn bộ lớp A5 vô hình trung đều bị cô mắng, cô đang làm cho tất cả mọi người phẫn nộ sao.

Dưới tình huống như này, người gây ra chuyện sẽ có khả năng đứng ra bởi vì ả đương nhiên cảm thấy, cả lớp sẽ trở thành hậu thuẫn của ả, cùng nhau chống cự chèn ép Cảnh Nhã Diễm.

Cô Mẫn Thảo cũng nhíu mày khi nghe được lời này của Cảnh Nhã Diễm, bọn họ mới vào lớp hoàn toàn là tại bay vạ gió, nhưng cô ta định há mồm nói thì Bạch Bảo Đình liếc mắt một cái.

Cái nhìn lạnh lẽo làm hắn nghẹn lời đang muốn nói lại.

Sáng hôm nay, cô ta đã cảm thấy Bạch Bảo Đình rất quái lạ rồi, rõ ràng Cảnh Nhã Diễm không thân thiết gì với bọn họ, nhìn qua cũng không phải người dễ chịu thua, nhưng cố tình Đình tỷ lại vô cùng nhẫn nại với cô ta, còn bảo Lưu Viên Hoa đi xin lỗi.

Hiện tại còn tùy ý để Cảnh Nhã Diễm la lối trong lớp không thèm ngăn cản.

***, Mẹ mày làm đấy thì sao, mẹ mày đúng là không muốn nhìn thấy mày! Mẹ nó, vừa mới vào lớp đã dám hắt Number 1 vào Đình tỷ, mẹ nó, mày xem mày là ai!

Cuối cùng có một nữ sinh vỗ bàn đứng lên, không chút khiếp đản, còn đối chọi nhìn chằm chằm Cảnh Nhã Diễm.

Trong lớp có người huýt sao.

A, Lý tỷ, trâu bò đẩy!

Ngon, tiểu tử này hổ báo như vậy từ bao giờ thế?

Chậc chậc chậc, đánh nhau đi, đánh nhau đi!

Có tố chất nha, đừng dọa sợ người mới như vậy chớ, cho cái bậc thang xuống đi.

Ha ha ha, xấu hổ, người ta có khả năng cảm thấy không người nào đứng ra nhận đâu.

Có ý tứ, có ý tứ, được, được đẩy, nếu động tay Chu công tử lại phải khóc thét đó.

Thầy Chu lại được dịp thể hiện tác phong, bảo vệ tốt học sinh ha

Bạch Bảo Đình giương mắt lên, nghiêng nghiêng đầu.

Lý Bạch Tuệ này, y có chút ấn tượng.

Người này vẫn luôn nịnh bợ y, nếu có cơ hội sẽ thể hiện trước mặt y.

Nhưng đoàn thể nhỏ của Bạch Bảo Đình không phải ai muốn cũng có thể gia nhập vào.

Phải có gia cảnh tốt, trượng nghĩa, thời điểm đánh nhau không hàm hồ, còn phải thuận mặt y nha.

Những thứ khác Lý Bạch Tuệ đều phù hợp nhưng mà ả không thuận mắt.

Cho nên Bạch Bảo Đình vẫn không phản ứng hẳn.

Không nghĩ tới kẻ ngốc này vì lấy lòng y mà chơi trò bẩn thỉu đâm sau lưng Cảnh Nhã Diễm.

Bạch Bảo Đình cảm thấy mình vô hình bị tròng lên một tiếng xấu, điều này sẽ dẫn tới Cảnh Nhã Diễm nghĩ là do y làm, Fuc*, phiền phức muốn nghiến răng nghiến lợi.

Vì sao y lại để ý việc Cảnh Nhã Diễm nghĩ gì về y chứ? Cảnh Nhã Diễm là một Alpha!

Là cậu sao.

Cảnh Nhã Diễm cong môi nhẹ nhàng lẩm bẩm, cô cầm lấy tấm giẻ lau trên bàn, như tản bộ trong sân vắng từ từ đi tới chỗ Lý Bạch Tuệ.

Lý Bạch Tuệ không cam lòng yếu thế đẩy bàn đứng lên, cười lạnh nói:

Tao thì làm sao!

Bạch Bảo Đình nghĩ.

Chốc lát nữa thật sự nếu có việc gì Y có nên giúp Cảnh Nhã Diễm một chút hay không.

Bình tĩnh mà xem xét thì Lý Bạch Tuệ này cũng không phải kẻ hoàn toàn bất lực.

Điều kiện trong nhà không tồi, không có nỗi lo về sau, cho nên xuống tay rất tàn nhẫn, lúc đánh nhau cũng là nhân tài.

Còn Cảnh Nhã Diễm với thân thể gầy yếu nhỏ bé như vậy, không nhất định đánh được kẻ kia.

Nhưng y có lý do gì ra tay giúp Cảnh Nhã Diễm đây, y và Cảnh Nhã Diễm lại không thân thiết.

Đang nghĩ ngợi thì Cảnh Nhã Diễm đã đi tới gần Lý Bạch Tuệ.

Bạch Bảo Đình hít sâu một hơi.

Thôi, coi như y thấy Cảnh Nhã Diễm thuận mắt đi.

ĐƯỢC....

Bạch Bảo Đình mới mở miệng phun ra một chút, giẻ lau trên tay Cảnh Nhã Diễm đã bay thẳng vào mặt Lý Bạch Tuệ.

Chiếc giẻ kia là để lau bảng đen, trên đó toàn là bụi phấn còn mang theo mùi khó ngửi.

Mặt Lý Bạch Tuệ nhận đủ lễ rửa tội từ cái giẻ lau, ả tức giận muốn bốc khói, nhào về phía Cảnh Nhã Diễm.

Ta ***, mẹ mày!

Đáy mắt Cảnh Nhã Diễm phát lạnh, cười lạnh nói:

Thử xem?

Cô nhấc cánh tay lên, vừa kịp ngăn chở cú đấm của Lý Bạch Tuệ, ngay sau đó nâng một chân lên, đạp một phát lên bụng Lý Bạch Tuệ.

Lý Bạch Tuệ bị cô đá đau tới trợn trắng mắt, ả lui về sau vài bước, còn không chờ ả phản ứng lại, cú đá thứ 2 của Cảnh Nhã Diễm đã tới.

Động tác của Cảnh Nhã Diễm rất nhanh, sạch sẽ lại lưu loát, né tránh rất kịp thời ra tay rất chuẩn xác, không cho Lý Bạch Tuệ bất luận cơ hội phản công nào.

Không gian dần mở rộng, mấy chiếc bàn phía sau bị Lý Bạch Tuệ va chạm làm xộc xệch hết cả.

Ả nghẹn ngào nhếch miệng bò dậy tuy rằng trong miệng vẫn còn hùng hùng hồ hồ nhưng không gây trở ngại cho việc ả là người đơn phương bị đánh.

Bạch Bảo Đình: "...."

Vốn dĩ Y cho rằng Cảnh Nhã Diễm và Lý Bạch Tuệ sẽ so chiêu trong chốc lát nhưng hiện tại xem ra là Ý nghĩ nhiều.

Lý Bạch Tuệ này không thể trụ được hai hiệp ở trước mặt Cảnh Nhã Diễm, hoàn toàn bị người kia ấn xuống mặt đất đấm đá.

Ngay từ đầu có người còn muốn vì thanh danh lớp A- 5 lên giúp Lý Bạch Tuệ một chút nhưng hiện tại đã không còn ai lên tiếng.

Không cùng một đẳng cấp thì hà tất gì phải xông lên tìm đánh đâu.

Lưu Viên Hoa kinh ngạc cảm thán bên tai Bạch Bảo Đình:

Thật là thâm tàng bất lộ nha, cậu ta từng luyện qua sao?

Môi Bạch Bảo Đình hơi cong lên mà không kẻ nào nhìn thấy, ánh mắt thâm trầm đánh giá thân ảnh Cảnh Nhã Diễm.

Động tác võ cổ truyền, trình độ này ít nhất phải là đai đỏ.

Lưu Viên Hoa há to miệng, chỉ chỉ mình:

Vậy em cũng không đánh lại được cậu ta sao?

Bạch Bảo Đình cười nhạt một tiếng:

Kém xa.

Lưu Viên Hoa ngẫm lại hành động đá ghế dựa của Cảnh Nhã Diễm ngày hôm qua, đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng..