Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh đạp xe đi học, khi ngang qua ngã tư cuối cùng, Cảnh Nhã Diễm giảm bớt tốc độ, do dự nói:

Chị, chị đi tới trường trước đi, em đi mua chút đồ.

Cảnh Tư Tịnh thoạt nhìn vẫn uể oải như cũ, đôi mắt cũng không muốn mở to.

Nhưng chị vẫn dừng xe, chống chân xuống đường hỏi:

Chị chờ em, cũng không vội lắm.

Cả người Cảnh Nhã Diễm cứng cong, ngón tay nắm chặt lấy tay lái, cắn chặt lấy môi dưới.

Cô muốn đi xem quần áo giặt xong chưa, tối hôm qua ông chủ đã bảo đảm rất nhiều lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng nay có thể lấy được, cô muốn trả sớm cho Bạch Bảo Đình, đỡ phiền toái.

Nhưng nếu Cảnh Tư Tịnh ở bên người thì có chút không dễ dàng.

Cảnh Tư Tịnh gian nan nâng mắt lên, hai tay ôm lấy dạ dày, hữu khí vô lực nói:

Làm sao vậy?

Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm chợt lóe lên, sờ sờ chóp mũi theo bản năng:

Cũng không có gì, em không quá cần mua thứ gì..

Nhưng Văn Nghệ Tâm có bộ quần áo hình như đang giặt ở chỗ này, em giúp cậu ấy nhìn qua xem thế nào.

Cảnh Tư Tịnh rũ đầu, nhẹ nhàng gật đầu:

Vậy em đi đi.

Cảnh Nhã Diễm nói:

Chị không sao chứ?

Cảnh Tư Tịnh lắc đầu, ôm dạ dày, không nhiều lời thêm.

Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng phóng xe tới cửa hàng giặt là, những cơn gió sớm vào buổi sáng vừa lạnh lẽo vừa thổi mạnh, nơi này lại là ngược chiều gió, cô đạp xe mà đôi mắt không thể mở to được.

Cô đành phải gắng sức đạp mạnh, xe đạp xóc nảy ngừng ngay ở cửa cửa hàng giặt đồ.

Cát bụi bị cơn gió sớm cuốn lên và thình thịch vào tờ giấy trắng A4 dán lên cửa kính, tờ giấy A4 tựa hồ dán khá vội vàng, kéo dán không dính, một nửa dính trên cánh cửa một nửa bay trong gió vang lên những tiếng phần phật.

Những chữ cái thô to đón gió tung bay, phảng phất như một bàn tay đang múa may trước gió.

[Chủ cửa hàng có việc gấp phải về quê, thứ 4 tuần sau mới về, nếu cần xin liên hệ theo số điện thoại

Cảnh Nhã Diễm: (눈‸눈)

Cảnh Nhã Diễm: "!!!!"

Cửa sắt bên ngoài đã đóng lại, bên trong không chút ánh sáng.

Cảnh Nhã Diễm không thể tin tưởng được nhảy xuống xe, vỗ vỗ lên cánh cửa.

Không hề có động tĩnh.

Cô không rõ Bạch Bảo Đình có bao nhiêu bộ đồng phục, nhưng theo cô biết thì một học sinh bình thường chỉ có 2 bộ để thay đổi, nếu Bạch Bảo Đình không có đam mê lưu trữ đồng phục hoặc không quá sạch sẽ vậy từ giờ tới cuối tuần cô ta chỉ có một bộ đồng phục để thay.

Muốn chết.

Muốn chết, muốn chết, muốn chết.

Này...!này làm sao bây giờ, cô, mẹ nó, tìm một chiếc quần đồng phục ở đâu bây giờ.

Mà có tìm được đi nữa nhưng nếu Bạch Bảo Đình biết không phải quần của y, thì sự việc có phải sẽ càng xấu hay không a aa a?

Lão đại kia sẽ không làm ký hiệu gì đó trên quần chú!

Cô thở dài một hơi, nâng chiếc xe dậy, nhanh chóng cưỡi xe trở về.

Nếu không nhanh sẽ đi học muôn mất.

Sở Tỉnh Ninh thấy cô quay về còn hỏi:

Quần áo của Văn Nghệ Tâm đã giặt xong chưa?

Cô xanh mặt lắc đầu:

Chủ cửa hàng có việc phải về quê gấp, thứ tư tuần sau mới có thể lấy.

Cảnh Tư Tịnh nhăn nhăn mày:

Vì sao cô ta không giặt quần áo ở nhà, tại sao nhất quyết phải đưa tới tiệm giặt là vậy?

Cảnh Nhã Diễm phủi phủi cổ áo, thở dài, lầm bầm:

Cậu ấy ngốc đi.

Haizzz, đúng là ngốc, cô có mang đồng phục của Bạch Bảo Đình về nhà, cha cô cũng không thể phân biệt được mà.

Cô tin tưởng, ông Trác Hạc Hòa sẽ không quan tâm cô tới trình độ này.

Sớm biết vậy, cô đã mang về nhà rồi a a a.

Tới trường, bọn họ khóa xe ở đầu hẻm quen thuộc, đột nhiên Cảnh Tư Tịnh khựng lại tại chỗ, cong eo ôm bụng không nói lên lời.

Cảnh Nhã Diễm hoảng sợ, nhanh chóng đỡ chị:

Chị, chị làm sao vậy? Em đưa chị tới phòng y tế nhé!

Nửa ngày sau Cảnh Tư Tịnh mới đứng thẳng được thân mình, môi tái nhợt nói:

Không có việc gì, chỉ muốn đi tới buồng vệ sinh.

Cảnh Nhã Diễm đưa chị tới cửa buồng vệ sinh, sau đó Cảnh Tư Tịnh thúc giục cô nhanh vào lớp.

Cảnh Nhã Diễm do dự không chịu đi, nhưng lúc này, tiếng chuông tự học đã vang lên, học sinh cùng giáo viên trực ban cũng đều lần lượt về lớp.

Cảnh Tư Tịnh nói:

Chị thật sự không sao, có thể nới lỏng quản lý cho chị một chút được không.

Cảnh Nhã Diễm đành phải nói:

Vậy nếu chị không thoải mái thì báo người tới lớp 5 tìm em đấy nhé.

Mọi người đã vào lớp, hành lang trở nên im ắng.

Có lớp đã bắt đầu tự học buổi sáng.

Khi Cảnh Nhã Diễm đi ngang qua lớp bình thường, cô đứng ở cách đó không xa không gần yên lặng vài giây.

Cửa lớp bình thường không đóng chặt, xuyên qua khe hở rộng, cô có thể thấy được bên trong.

Mọi người chỉnh tề ngồi đâu vào đấy, tất cả mọi người đều đang nỗ lực với mục tiêu thi vào một trường đại học tốt.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính thuần tịnh, chiếu từng vệt từng vệt nắng nghiêng nghiêng vào bàn học, ánh sáng mặt trời thực sự lóa mắt, có học sinh đứng lên "xoẹt" một cái kéo bức rèm che ngăn cản toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Xoạch.

Đèn trong phòng học được bật lên, chủ nhiệm lớp gõ gõ lên bảng đen, không phiền lụy mà lải nhải:

Chốc lát nữa vừa nghe vừa phải viết vào vở, hiện tại thì đọc kỹ đề đi, còn 15 phút nữa.

Chỗ ngồi lúc trước của cô đã bị một học sinh khác chiếm, mà Văn Nghệ Tâm đang khom lưng bận rộn gì đó dưới gầm bàn.

Chỉ có Cảnh Nhã Diễm biết, y đang lén giờ sách.

Trước kia khi Cảnh Nhã Diễm còn ở, Văn Nghệ Tâm chưa bao giờ phải giở sách vở bởi vì có cô, đôi khi cô còn giúp cô ấy giải 3-4 bài.

Hiện tại, bàn của cô, ghế của cô, thậm chí người cùng bàn với cô, tất cả đều đã có người mới, không bao giờ thuộc về cô nữa.

Đột nhiên Cảnh Nhã Diễm muốn khóc.

Sinh hoạt quen thuộc, bạn bè mỗi ngày gặp nhau mười mấy giờ, hiện tại đã biến thành quá khứ.

Cô không biết mình sẽ bị lớp 5 kia bài xích trong bao lâu, cũng không biết Bạch Bảo Đình khi biết không có đồng phục sẽ đối phó với cô như thế nào.

Cảnh Nhã Diễm hít hít mũi, cưỡng bách mình nghẹn mọi uất ức lại.

Lời của thầy Chu Quang Kiệt không phải không đả động cô.

Làm sao cô không muốn đổi lớp chứ, nhưng mà.

ngày hôm qua vừa mới về nhà vừa định mở lời nói thì đã bị ông Trác Hạc Hòa đánh gãy.

Nếu cô nhắc lại yêu cầu đổi lớp, chỉ sợ sẽ đem lại phiền toái cho cha mẹ mình.

Cô đã không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Chẳng sợ ở trong một lớp như vậy, cô cũng phải khắc phục mọi khó khăn, cố gắng thi tốt đại học.

Nhưng không phải lâm vào tất yếu, ai tình nguyện luyện tập hay cố gắng trong hình thức như vậy chứ

Cảnh Nhã Diễm than nhẹ một hơi, xách cặp đi lên tầng 6.

Quả nhiên trong lớp A 5 chỉ có vài người, hoặc là chưa tới, hoặc là theo chân người khác chạy ra ngoài chơi.

Giờ tự học sớm đối với bọn họ giống như một tiết học ẩn hình.

Cô nhìn về phía chỗ ngồi của mình.

Ghế của cô có mấy dấu giày bị người dẫm lên, hoa văn ở dưới để giày rất rõ ràng, bùn còn chưa khô, hiển nhiên là mới vừa dẫm không lâu.

Nhưng là ai làm cô cũng không biết.

Cảnh Nhã Diễm định thần nhìn vài lần, bình tĩnh buông cặp sách xuống, lấy giẻ lau gần máy lọc nước rồi đi tới buồng vệ sinh.

Cô vén tay áo lên, mở vòi nước ra, ném giẻ lau bảng xuống dưới vòi nước.

Thời tiết cuối xuân vẫn còn rất lạnh, đặc biệt là sáng sớm, chỉ có hơn mười độ.

Dòng nước lạnh lẽo chảy vào tay cô, nhanh chóng làm tan đi dư ôn ấm áp trong lòng bàn tay.

Cảnh Nhã Diễm chống đôi bàn tay đỏ ứng lên bồn rửa tay nhằm giảm bớt sự tê dại thần kinh vì giá lạnh.

Nước chảy ào ào, cô ngẩng đầu thoáng nhìn mình qua tấm gương trước mặt.

Mái tóc trở nên hỗn độn vì bị gió thổi, một đường từ nhà tới trường đều hứng gió lạnh, bụng cô cũng không thoải mái.

Quần đồng phục của người kia còn chưa lấy được, ghế ngồi cũng không biết bị ai dẫm lên thật nhiều vết chân.

Cảnh Nhã Diễm cười khổ một tiếng, hung hăng cắn lấy má trong, trong miệng mơ hồ nếm được vị tanh ngọt.

Bạch Bảo Đình ăn xong bữa sáng, ghét bỏ mùi mn ước mắm trên tay, quyết định đi buồng vệ sinh rửa tay.

Nhưng còn chưa đẩy cửa đi vào, mơ hồ nghe được thanh âm thút thít.

Y nhíu mày.

Trong trường học, Omega và Beta dùng chung một khu vệ sinh, Alpha thì dùng khu riêng.

Vì vậy hiển nhiên kẻ ở trong đang nức nở kia là một Alpha.

Trong lòng Bạch Bảo Đình có chút bực bội.

Y chỉ muốn tới rửa cái tay không muốn đến quan sát kẻ nào đang làm ra vẻ trong WC kia.

Vốn dĩ định xoay người đi, nhưng lại nghĩ chỉ rửa cái tay mà thôi, Y lười đi nơi khác.

Vì vậy không khách khí nhấc chân đá văng cánh cửa ra, nhìn vào bên trong.

Cảnh Nhã Diễm cả kinh, theo bản năng nhìn về phía cửa.

Vừa lúc hai người đối diện.

Bạch Bảo Đình chỉ liếc mắt một cái đã thấy được khóe mắt phiếm hồng của Cảnh Nhã Diễm.

Đây là lần đầu tiên y đọc được sự yếu ớt trong 1 giây đồng hồ từ đôi mắt hoa đào này.

Nhưng cũng không phải lần đầu tiên y cảm thấy đôi mắt của Cảnh Nhã Diễm lại xinh đẹp nhường ấy.

Mí mắt của Cảnh Nhã Diễm rất mỏng, phảng phất như có thể thấy rõ được từng mạch máu tinh tế, lông mi nồng đậm hơi cong lên, con ngươi dính thủy quang phảng phất như mặt trăng e ấp ẩn trong đám mây dưới bầu trời đêm, sáng trong, thần bí, cố chấp làm người vô kể khả thi.

Ngươi biết thứ kia đẹp như thế nào không, ngươi có biết thứ kia khó có được như thế nào không.

Nhất thời Bạch Bảo Đình ngây người nhìn chằm chằm người kia.

Cảnh Nhã Diễm sửng sốt một giây sau đó hoảng loạn cúi đầu.

Cô hít sâu một hơi, đột nhiên dùng tay hắt một chút nước lạnh lẽo lên khuôn mặt mình.

Giá lạnh làm cả người cô run lên, chút tủi thân trong lòng cũng theo khoảnh khắc này biến mất hầu như không còn.

Bọt nước tí tách lăn xuống theo khuôn mặt, kéo dài theo chiếc cổ cao ngất, lăn qua hầu kết mượt mà, uốn lượn chui vào trong cổ áo.

Cảnh Nhã Diễm hơi hơi thở dốc, nhanh chóng vắt khô giẻ lau.

Cô bất chất không lau đi vết nước trên mặt, vòng qua Bạch Bảo Đình muốn kéo cửa ra ngoài.

Nhưng Bạch Bảo Đình kéo một tay cô lại.

Trong lòng Bạch Bảo Đình run lên, nhíu mày nói:

Sao cô lại khóc?.