Edit: Heidi Tran

Beta: LoBe

* * *

Lễ cập kê của quý nữ đệ nhất Đại Sở, quyền quý Đại Sở không có ai là không đưa hạ lễ tới, phu nhân, quý nữ có danh vọng cũng không có ai là không đến tham dự.

Không tham dự? Chờ bị Hoàng Quý phi tàn nhẫn hung ác làm khó dễ à?

Hơn một tháng trước, thủ đoạn tàn nhẫn của Hoàng Quý phi ở chùa Hương Sơn cho đến nay vẫn còn khắc sâu ở trong lòng mọi người, trong lòng lo lắng không yên, nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười như hoa. Không có cách nào, Hoàng Quý phi vui vẻ, các nàng không vui, tìm chết sao?

Người tham gia lễ cập kê chủ yếu bao gồm chủ nhân, chính tân, người chỉ dẫn, người xướng lễ, người giúp lễ và chấp sự, chủ nhân thông thường là phụ thân hoặc mẫu thân, từ nhỏ Dư Duyệt không thân thiết với phụ thân, trưởng công chúa cũng sẽ không cho phép Dư Chính Hồng đến làm chủ nhân, lễ cập kê của nữ nhi nàng là quan trọng nhất, vị trí chủ nhân tuyệt đối phải do nàng đảm nhiệm. Chính tân là Hoàng Quý phi, người chỉ dẫn là Như Thấm và trưởng nữ của Khánh quốc công Lâm Hàm Tình, cũng là biểu muội của Mạc Ly Dạ, thanh danh của nàng ta mặc dù không hiển hách, nhưng tính cách lại đáng giá làm người chỉ dẫn, bởi vậy để nàng làm người chỉ dẫn cho Dư Duyệt, Vĩnh Bình trưởng công chúa cũng không có ý kiến, về phần những người tham gia lễ cũng là các vị phu nhân và quý nữ có thanh danh không tệ.

Mọi người thấy mặc dù Vĩnh Bình trưởng công chúa mời An Quốc công phủ, nhưng lại không để cho Bạch Du Nhi làm người chỉ dẫn cho Trường Ninh quận chúa, ánh mắt hơi lóe, như có điều suy nghĩ, nhưng bên ngoài thì chỉ im lặng không nói gì, hôm nay là lễ cập kê của Trường Ninh quận chúa, dám gây chuyện thử xem?

Giờ lành đã đến, trên người Dư Duyệt mặc váy dài đỏ thẫm chính nhất phẩm, trên váy dùng tơ tằm bảy sắc thêu loan điểu tường vân đang giương cánh, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, sinh động như thật, muốn giương cánh bay lượn lên chín tầng mây, điểm xuyến thêm tinh thạch tường vi và minh châu Nam Hải rất nhỏ mà tròn trịa ở mỗi cái phượng vũ, vô cùng hoa lệ. Tua lóng lánh muôn vàn hào quang, như dải tinh hà xinh đẹp cuối chân trời, cả người khó có thể che giấu đi khí chất cao quý của hoàng gia.

Hôm nay Dư Duyệt trang điểm đậm, nhưng không làm giảm nửa phần nhan sắc của nàng, đồ trang sức trang nhã thanh lịch như đóa hoa sen, tựa như tiên tử đứng ngoài hồng trần. Nàng trang điểm đậm như hoa mẫu đơn đỏ nở rộ, quốc sắc hương thơm, cao quý ung dung, nhất cử nhất động hoàn toàn chiếm giữ lấy tâm của mọi người.

Lúc này nàng chậm rãi đi vào đại sảnh, nở nụ cười xinh đẹp, như ngôi sao xán lạn đầy trời.

Lúc nàng xuất hiện, ánh mắt của Mạc Ly Cẩn hoàn toàn bị nàng chiếm lấy, ngay cả liếc mắt cũng chưa từng bố thí cho Bạch Du Nhi, làm sắc mặt Bạch Du Nhi trở nên trắng bệch, trong lòng phát lạnh, từ khi biết Dư Duyệt không chết, nàng ta không có một ngày nào sống an ổn. Nàng ta biết cố gắng của mình trong mấy tháng nay có thể sẽ trôi theo dòng nước, ngày ngày sợ hãi Dư Duyệt trả thù, càng sợ Mạc Ly Cẩn vứt bỏ.

Cho dù một tháng qua ngoại trừ Dư Duyệt không gặp nàng ta, tựa như cái gì cũng chưa làm. Bạch Du Nhi cười nhạo, cái gì cũng chưa làm? Chuyện Thái hậu và Hoàng Quý phi làm khó dễ thì thế nào? Lời đồn đại ở kinh thành là chuyện như thế nào?

Trong lòng Bạch Du Nhi oán hận, dưới tình huống buổi tối ngày hôm đó nàng ta cũng không có cách nào, nàng ta cũng cố ý, nhưng hình như Dư Duyệt lại muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết, cho dù nuôi chó, cũng nên có một chút tình cảm, nàng lại làm tuyệt tình như vậy, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho Bạch Du Nhi nàng ta!

Trường Ninh quận chúa, cũng chỉ là một tiện nhân dối trá!

Bạch Du Nhi u oán nhìn thoáng qua Mạc Ly Cẩn, trong lòng vô cùng bất an và sợ hãi, ngón tay nắm chặt, ý niệm nào đó ở trong lòng cuối cùng cũng không thể ngăn chặn lại, như cỏ dại điên cuồng.

Nhìn Dư Duyệt tựa như đứng ở trung tâm vạn vật, được tất cả mọi người thổi phồng, ý cười trên khóe miệng Bạch Du Nhi càng thêm hung tàn dữ tợn. Trường Ninh, nếu ngươi không còn trong sạch trong lễ cập kê, biến thành giày rách xem ngươi có thể đoạt được sự yêu thích của Tam hoàng tử bằng cách nào, đặt chân ở kinh thành kiểu gì nữa?

Ác ý rõ ràng như vậy, tất nhiên Dư Duyệt có thể cảm nhận được, trong lòng cười nhạt một tiếng, trên mặt lại cung kính quỳ gối trước mặt Hoàng Quý Phi, để nàng vấn tóc cho mình, cài trâm lên.

Mọi người nhìn cây trâm phượng hoàng sáu đuôi giương cánh bằng vàng ở trên tay Hoàng Quý phi, đều hít vào một ngụm khí lạnh, Hoàng Quý phi thật đúng là dám ra tay, loan phượng luôn là quý nữ hoàng gia cực kỳ tôn quý mới có thể sử dụng, Hoàng hậu là phượng trâm tám đuôi rưỡi, Hoàng Quý Phi là tám đuôi, tứ phi là bảy đuôi, đích trưởng công chúa là bảy đuôi, đích công chúa là sáu đuôi, quận chúa là ba đuôi.

Nhưng Hoàng Quý phi vừa ra tay chính là sáu đuôi, chứng minh cái gì? Địa vị của Dư Duyệt có thể sánh ngang với đích công chúa hoàng gia, đây là tôn vinh đến mức nào chứ?

Mọi người im lặng, chẳng lẽ Hoàng Quý phi không sợ bị nước bọt của ngự sử nhấn chìm sao?

Nhớ tới cây phượng trâm này hình như là do Hoàng Quý phi đã cầu Hoàng đế ban thưởng, mọi người che mặt, được rồi, bệ hạ người ta cũng không có ý kiến, cho dù ngự sử dậm chân cũng vô dụng! Ai bảo Hoàng Quý phi người ta được sủng ái đâu? Khóc mù mắt!

Toàn bộ lễ cập kê diễn ra phức tạp, thời gian cũng không ngắn, chờ đến khi Dư Duyệt có thể trở về thay y phục, liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù hoàng gia quan trọng điển lễ nên phải mặc lễ phục phức tạp, nhưng lễ phục này ba lớp trong, ba lớp ngoài, thật tình khiến Dư Duyệt không quen nổi. Mỗi lần đi đều cảm giác bản thân đang gánh mấy thùng nước vậy. Tuy rằng Trường Ninh quận chúa cẩm y ngọc thạch chưa bao giờ gánh nước, nhưng cũng biết gánh nước nhất định không phải là việc nhẹ nhàng, một chữ thôi, mệt!